Tốt, Em Nói Đó

Chương 32

hắn cùng Chu Hải định giờ ăn cơm là sáu giờ tối, Nghiêm Đông Kỳ đứng ở tủ quần áo có chút xoắn xuýt, hắn không suy nghĩ nên mặc cái gì để gây ấn tượng tốt, để mình trông soái hơn, hắn chỉ nghĩ nên mặc tùy ý hay đứng đắn một chút.

Quá tùy ý thì mấy cô gái sẽ không cảm nhận được sự chân thành của nội tâm, nếu mặc quá đứng đắn vậy không phải thành ra một lễ ra mắt.

Nghiêm Đông Kỳ mặc một chiếc áo lót cứ lắc lư đến chảy nước mũi mới tìm kiếm được một bộ quần áo hợp cho mình.

Quần jean sẫm màu, áo lông dê màu đen, nhìn qua có thể thấy xương quai xanh như ẩn như hiện mang theo chút gợi cảm của đàn ông thành thục, ngoài cùng khoác thêm một chiếc ảo nỉ màu nâu nhạt, Nghiêm Đông Kỳ đứng ở cánh cửa có kính dài nhìn cả người từ trên xuống dưới, nếu thêm cái kính gọng vàng hắn có thể đem một người tốt nghiệp cao trung bóp méo thành người thành công từ MBA về.

(MBA theo gg là học vị thạc sĩ của ngành QTKD)

Chu Hải đã gửi địa điểm nhà hàng cho hắn, là một nơi bảy rẽ tám ngoặt rất hẻo lánh, bên ngoài cửa hàng còn bày đủ mọi loại xe chồng chất. Nghiêm Đông Kỳ phải tìm rất lâu mới có thể tìm được chỗ đỗ xe, vội vội vàng vàng đi vào cửa hàng.

Hắn hơi nhíu mày lại, mập mạp chết bầm này hôm nay yêu cầu phẩm chất có chút quá cao.

Một người phục vụ ở cửa bề ngoài thanh tú báo tên Chu Hải, cô gái này dẫn Nghiêm Đông Kỳ tới một gian phòng tên: “Lục ý cư”

Nghiêm Đông Kỳ ở trên đường quan sát tỉ mỉ một lúc thấy cửa hàng trang trí thật sự rất khác biệt, mỗi phòng khách đều dùng ba tấm bình phong tách riêng từng phòng, trên bình phong còn đặt lan điếu, lá xanh buông xuống nhìn có chút ý tứ “Thành phố mùa xuân thực vật sâu sắc”

Hắn hơi nheo mắt, trang hoàng như vậy không trách có nhiều khách hàng, chưa nói đến món ăn ở đây ngon hay không ngon, chỉ cần mỗi phong cảnh phối hợp với chút hiện đại lại có điểm mỏng manh mang theo tình cảm, xem ra ông chủ nơi này cũng là người hiểu nghệ thuật.

Quẹo vào phòng riêng, cả ba người đều đã tới, Nghiêm Đông Kỳ có chút xấu hổ, lần thứ nhất gặp người ta còn đến muộn, quả thực chính là tiết tấu để lại ấn tượng xấu a.

“Xấu hổ xấu hổ, trên đường có chút đông đúc, tôi tìm chỗ này có chút khó khăn.” Nghiêm Đông Kỳ vừa vào cửa cũng không lo lắng nhìn người, trước tiên mở miệng xin lỗi, trên mặt mang theo nụ cười tuấn lãng.

Chu Hải thay hắn bồi thêm: “Khí hậu hôm nay mà ra ngoài cũng có chút khó khăn, không có chuyện gì, chúng ta cũng vừa mới đến.”

Trong phòng đặt một chiếc bàn vuông, bên cạnh Chu Hải có một chỗ trống, hai bên là hai cô gái. Nghiêm Đông Kỳ không dấu vết đánh giá trên dưới vài lần, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm trong xã hội rất dễ dàng nhìn ra hai người này có tính cánh phóng khoáng thoải mái.

Người ngồi bên cạnh Chu Hải phỏng chừng chính là người luôn miệng được Chu Hải nhắc đến vợ Na Na, là cô gái thanh tú, không tính là đặc biệt xinh đẹp nhưng có chút hoạt bát, nhìn qua là một cô gái có cá tính mạnh mẽ.

Một người con gái khác, Nghiêm Đông Kỳ trong lúc ngồi xuống nhìn qua một chút… chỉ thoáng qua… tương đối khá.

Cô gái này mặc một chiếc váy đầm màu xanh sẫm, da dẻ trắng nõn, cả người tinh tế mà xinh xắn, mái tóc dài đen nhánh buộc lỏng nơi vai, cảm nhận được ánh mắt của Nghiêm Đông Kỳ nhìn sang, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu sẽ thấy một khuôn mặt tươi tắn có chút ngượng ngùng nở nụ cười.

Nghiêm Đông Kỳ ở trong lòng huýt một tiếng sáo.

“Để tớ giới thiệu một chút, đây là vợ tớ, Kiều Lệ Na, đây là bạn thân của vợ, Trịnh Hiểu Hiểu. hai vị xinh đẹp, đây chính là bạn chí cốt của tôi, Nghiêm Đông Kỳ.”

“Chào chị dâu, tôi với Chu Hải ở cùng nhau lâu như vậy vẫn chưa gặp được chị, thật sự xấu hổ.” Nghiêm Đông Kỳ thoáng lộ ra một nụ cười lễ phép, nhìn hai cô gái bên cạnh gật đầu.

“Nghe lão Đại Hải nói về cậu, ngày hôm nay gặp được vừa cao ráo vừa đẹp trai nha.” Đối tượng của Chu Hải thực sự không chút hướng nội, thoải mái mở miệng, nói đến việc lớn lên đẹp trai con mặt mày hớn hở liếc nhìn Trịnh Hiểu Hiểu bên cạnh.

Đại Hải? Nghiêm Đông Kỳ ở trong lòng cười lớn sau đó liếc mắt nhìn Chu Hải, chỉ nhìn hình thể vô cùng uyên bác cũng biết thật sự là rất đại hải.

Nghiêm Đông Kỳ đem túi giấy vừa nãy mình mang tới cho Kiều Lệ Na: “Lần đầu gặp mặt cũng không biết nên chuẩn bị gì, đây là chút tâm ý của tôi, không biết chị dâu có thích không?”

Chu Hải luôn mở miệng là bạn gái, vợ vợ nhưng đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, trước đây hắn cũng chỉ nhìn qua mấy bức ảnh mà thôi. Hai người khi nói chuyện đều không thích mang người yêu đi, một là không dễ chịu, hai là ngoại trừ đối tượng kết hôn thì những thứ khác không cần phải biết, cũng không cần phải gặp. hắn cùng Chu Hải đều ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cùng đàn ông nói chuyện với nhau cùng ngắm gái quả thực là sự hưởng thụ của nhân sinh, cần gì mang người yêu đi để tìm đông đúc.

Vì thế hôm nay Chu Hải đã mang cô em tới đã muốn đưa ra quyết định, bạn thân Nghiêm Đông Kỳ đương nhiên phải biểu đạt thành ý, tự cho mình chút thể diện anh em.

Chu Hải nhìn nhãn hiệu bên ngoài liền khiêu mi nhìn Nghiêm Đông Kỳ, lộ ra một nụ cười hèn mọn: “Trẻ nhỏ dễ dạy, anh em đầy nghĩa khí.”

Nghiêm Đông Kỳ lôi ra một nụ cười lưu manh tà khí trả lại cho Chu Hải “Nhất đinh rồi.”

Chuyện này nhìn ra cũng không phải tính cách bình thường của hắn, Nghiêm Đông Kỳ nhìn ra người này rất hợp với Chu Hải, có chút vụng về nhưng nhanh nhẹn, là một người vợ tốt. cô ấy không kiêng dè mà mở túi giấy ra, ở trước mặt mọi người mở hộp quà.

Là một đôi đồng hồ tình nhân, trên mặt đính thêm kim cương đủ để mù chói mắt người xem.

Cô hít một hơi lạnh, cẩn thận từng li từng tí đem hộp bỏ về trong túi, vẻ mặt có chút xấu hổ: “Quà này có vẻ quá đắt tiền?”

“Tất nhiên sẽ không.” Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười: “Chu Hải tôi hiểu rất rõ, tay chân không chăm chỉ, sinh hoạt hàng ngày cũng cần chị dâu chăm sóc, tôi còn thấy món quà này quá mỏng ấy chứ.”

Kiều Lệ Na nghe xong lời này rõ ràng rất vui vẻ, cười đến không ngậm được miệng: “Nào có chứ, hắn là người rất dễ hầu hạ, dễ tính lắm.” Sau đó cũng không từ chối, nhận món quà về.

Nghiêm Đông Kỳ cũng không chờ Chu Hải giới thiệu, từ trong túi lấy ra một hộp nhỏ tinh xảo, nhẹ nhàng đẩy tới cô gái bên cạnh.

Lúc chọn món quà cho Chu Hải, Nghiêm Đông Kỳ vẫn có một dự định nhỏ, nếu cô gái này hắn thích thì sẽ tặng cô ấy món quà, nếu hắn không thích, dù có xấu hổ cũng chả sao, hắn sẽ mang về tặng cho Nghiêm Chỉ.

“Chào em, lần đầu gặp mặt, anh là Nghiêm Đông Kỳ.” Người đàn ông đưa món quà tới trước mặt cô gái, món quà cho chị dâu đã thấy, hi vọng em sẽ thích.”

Tiếng nói của hắn nhu hòa ấm áp lại đặc biệt từ tính của đàn ông cùng với nụ cười đẹp trai rạng ngời, quả thực chính là đòn trí mạng.

Chu Hải ngồi bên cạnh ánh mắt trợn to, hắn biết Nghiêm Đông Kỳ sẽ cưa cẩm em gái nhưng không nghĩ tới dùng cách này, nếu trong trường học có ngành chuyên nghiệp thì Nghiêm Đông Kỳ con mẹ nhà hắn sẽ làm chức giáo sư.

“…chào anh, em là Trịnh Hiểu Hiểu.” Cô em gái mặt đỏ rần, thanh âm nhỏ bé yếu ớt, cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Nghiêm Đông Kỳ.

Kiều Lệ Na bên cạnh chọc chọc cô bạn, sau có như cười như không liếc Nghiêm Đông Kỳ một chút: “Này này, mau mở ra cho chúng tớ nhìn xem có bảo bối gì nào…”

“Không tốt đâu…” Trịnh Hiểu Hiểu ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đông Kỳ, khuôn mặt đỏ ửng dáng yêu: “Em có thể mở ra bây giờ không?”

“Đương nhiên có thể, anh còn sợ em không thích đấy chứ.” Nụ cười Nghiêm Đông Kỳ vẫn không giảm, nhẹ nhàng nhấp một hơi, giơ tay có phần tao nhã thanh lịch.

Trong hộp đựng một chiếc kẹp tóc tinh tế, được phủ bởi đá sáng óng ánh, nhìn qua vô cùng khéo léo tinh xảo.

Cô gái nhìn qua rất thích, mạnh dạn nhìn thẳng vào con mắt của Nghiêm Đông Kỳ, ánh mắt chân thành mang theo chút xấu hổ: “Cảm ơn, em rất thích.”

“Có gì thì vừa ăn vừa nói, mọi người chắc đã đói bụng rồi.” Chu Hải thật sự đói không chịu được, cảm giác dạ dày của mình đã bắt đầu tự mình tiêu hóa, cũng không cố giúp cho anh em chí tốt tán tỉnh em gái, không chờ Nghiêm Đông Kỳ nói chuyện đã nhanh chen vào, thuận tiện đem thực đơn đẩy về giữa bàn.

Nghiêm Đông Kỳ đem Chu Hải lật đi lật lại mắng bảy tám lần, trên mặt vẫn mang nụ cười ôn nhu như cũ, hắn đưa tay đẩy thực đơn cho hai cô gái, làm động tác “Xin mời” sau đó thừa dịp hai cô gái cúi đầu xem thực đơn mạnh mẽ véo Chu Hải một chút: ma chết đói.

Một bữa cơm này mọi người đều rất thoải mái, Chu Hải cùng Nghiêm Đông Kỳ cũng xem là người hài hước, vui tính, cố gắng để cho không khí trên bàn ăn không tẻ ngắt, cô em gái gọi là Trịnh Hiểu Hiểu ban đầu còn rất xấu hổ, nói chuyện ăn uống cũng rất câu nệ, lúc sau chậm rãi thả lỏng thoải mái.

Ăn xong bữa cơm bốn người đều đi ra ngoài, hai người Chu Hải đều về nhà, Nghiêm Đông Kỳ đưa Trịnh Hiểu Hiểu, đi tới phòng khách thì hai cô gái muốn vào WC, hai người cùng nhau chờ bên ngoài.

“Cậu cảm thấy Trịnh Hiểu Hiểu thế nào?” Chu Hải đụng bả vai Nghiêm Đông Kỳ, cười đến một mặt hèn mọn.

Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười: “Vẫn tạm được.”

“Vẫn được là thế nào, tớ nghĩ cậu đặc biệt thỏa mãn, trên bàn cơm nhìn theo người ta tán tỉnh từ đầu đến cuối.” Chu Hải bĩu môi, hiển nhiên không tin.

Nghiêm Đông Kỳ đẩy hắn: “Tớ tản tỉnh lúc nào, người ta thẹn thùng thì mình chăm sóc cũng là đương nhiên.”

Chu Hải vẫy tay: “Coi như thế đi, vậy cậu dùng con mắt nhìn đời mà ngắm một chút, cô gái này cùng cậu có xứng đôi không?”

“Cái này không nói được…” Nghiêm Đông Kỳ không biết nhiều, hắn chỉ thấy một mặt của cô, cũng không tính là quá quen thuộc, phải tìm hiểu một thời gian: “Chỉ nhìn bên ngoài thì vẫn là kiểu người tớ yêu thích, tính cách xem như ổn, trước tiên cứ giao lưu đã.”

Chu Hải gật đầu: “Hai cậu cũng có phương thức liên lạc rồi, anh em đã thành công giới thiệu giờ cũng nên rút lui, sau chỉ dựa vào cậu thôi.”

“Biết biết, tớ tìm bạn gái mà cậu so với mẹ tớ còn bận tâm hơn.” Nghiêm Đông Kỳ liếc hắn một chút.

“Phí lời, đây không phải cậu nói tớ ăn thịt thì cho cậu ăn canh sao!!” Chu Hải vừa nói vừa nhìn xung quanh: “Chỗ này không tồi, Na Na giới thiệu đấy, tớ hôm nay đi vào nhìn thấy quả thực… chờ, Đông Kỳ, đàng kia không phải là người bạn mới quen của cậu à? Tên rất buồn cười, Mục Tử Lý kìa?

Nghiêm Đông Kỳ nhìn theo ánh mắt của Chu Hải, quả nhiên thấy Mục Tử Lễ đứng bên quầy cùng người phục vụ nói chuyện.

Người đang ông đứng cách đó không xa hình như cảm giác được có người nhìn vội ngẩng đầu lên, thấy Nghiêm Đông Kỳ mới sửng sốt một chút rồi mỉm cười bước nhanh tới.

Sau khi cánh tay khỏi hẳn thì hắn cùng Mục Tử Lễ cũng không gặp nhau nhiều, lần trước nghe nói Mục Tử Lễ phải ra nước ngoài lo liệu về việc triễn lãm tranh, một thời gian không thể tới quán bar được. Nghiêm Đông Kỳ nghe xong trong lòng hơi thắt, thực sự là người trâu bò, sau đó có thể cùng với hắn nói chuyện Nghiêm Chỉ.

Mục Tử Lễ nhanh chân bước tới, dang tay cho Nghiêm Đông Kỳ một cái ôm ấp: “Đã lâu không gặp.”

Nghiêm Đông Kỳ không nghĩ tới động tác của đại gia lại nhanh như vậy, phóng khoáng như thế, chỉ cảm thấy một mùi hương thoảng thoảng nam tính quẩn quanh chóp mũi một vòng rồi biến mất. Chu Hải đứng một bên líu lưỡi, đây là đã bao lâu không gặp mới có thể ngàn dặm nhận người thân như thế.

Sau cái ngắn ngủi ôm ấp Mục Tử Lễ lùi về sau một bước, cười tươi mở miệng: “Cậu sao lại ở đây?”

“Tôi cùng bạn tới chỗ này ăn cơm.” Nghiêm Đông Kỳ dùng cằm chỉ chỉ Chu Hải.

Mục Tử Lễ lúc này mới nhìn thấy Chu Hải, vội vã băt tay: “Chu tiên sinh, tôi nhớ cậu.”

Còn chưa bắt chuyện xong thì Nghiêm Đông Kỳ đã thấy hai cô gái tay cầm tay dắt nhau từ phòng vệ sinh ra, vội vã vung tay ra hiệu.

“Chào cậu…” Kiều Lệ Na thoải mái chào hỏi, Trịnh Hiểu Hiểu bên cạnh chỉ thoáng nhìn Mục Tử Lễ một chút, không mở miệng chỉ khẽ gật đầu.

“Đây là bạn anh? Cũng không giới thiệu một chút.” Người yêu Chu Hải một mặt oán trách nhìn Chu đại gia.

“Xin chào, tôi là Mục Tử Lễ, là bạn của Nghiêm Đông Kỳ, cũng là ông chủ quán này.” Mục Tử Lễ nho nhã mỉm cười, mặt mày góc cạnh nhìn qua rất có mị lực, hai cô bé bên cạnh còn không kịp phản ứng.

Nghiêm Đông Kỳ cũng không kịp phản ứng, hắn không nghĩ tới Mục Tử Lễ sẽ mở miệng trước, đột nhiên hắn nhớ tới trước đây còn nghĩ ông chủ quán này rất có tính nghệ thuật, lúc nãy nhìn qua cũng không sai.

Mấy người chỉ nói chuyện vài câu rồi về nhà, Trịnh Hiểu Hiểu vẫn là cô gái hướng nội, hỏi thì cô ấy mới trả lời vài câu, Nghiêm Đông Kỳ cân nhắc một chút vẫn không tính thả cô gái khá như này, để không không khí không tẻ ngắt hắn luôn phải câu có câu không tìm đề tài, chờ lúc rước được em gái xuống xe về nhà Nghiêm Đông Kỳ mới cảm thấy tìm đối tượng vẫn rất hao tổn tâm tư.

Tác giả có lời muốn nói: tốt, em gái xuất hiện. tháng ngày Hàn Dĩ Nặc tỉnh ngộ cũng không xa.
Bình Luận (0)
Comment