Tốt, Em Nói Đó

Chương 72

Tiết kiến trúc thiết kế cơ sở cuối cùng, Hàn Dĩ Nặc vốn định bình tĩnh chờ đến khi hết tiết sẽ liên lạc cho Nghiêm Đông Kỳ, kết quả kìm nén nửa ngày vẫn không kìm được, lúc gần tan học liền gửi qua tin nhắn hỏi hắn đến chưa.

Kết quả không đến hai giây đã có tin nhắn trả lời: “Đang ngồi bên cạnh bồn hoa ở trường em, tan học em ra là có thể nhìn thấy.”

Hàn Dĩ Nặc vừa nhìn thấy tin nhắn lại nghĩ đến lúc này Nghiêm Đông Kỳ đang đứng dưới trường chờ mình đã bắt đầu kích động không khống chế nổi, hắn một hơi uống ly nước để buộc chính mình cần bảo trì bình tĩnh, nhịn xuống động tác muốn cười to trên lớp.

“Anh Nặc, cậu hôm nay trúng thưởng xổ số à? nhìn vẻ mặt này chắc chắn phải đến 5 triệu ấy nhỉ.” Lữ Khinh Hồng ngồi bên cạnh, dùng cùi chỏ chọc chọc hắn, đầu hướng sang cười tà, đưa mắt quét sang thấp giọng mở miệng.

Hạng Dập ngồi bên cạnh Lữ Khinh Hồng, nghe xong lời này cũng nghiêng đầu nhìn Hàn Dĩ Nặc một cái.

Hàn Dĩ Nặc nhìn hai người bọn họ nở nụ cười không nói tiếp, sau đó dùng hai ngón tay nắm điện thoại di động chẳng khác gì đang chỉ huy một bản giao hưởng cứ gõ gõ vài tiếng, thi thoảng còn hưng phấn quay đầu nhìn Lữ Khinh Hồng nở nụ cười, liếc mắt đưa tình với hắn: “U, Đại Lữ~~”

Lữ Khinh Hồng rõ ràng bị nụ cười của hắn kinh ngạc một lát, thân thể nghiêng sang phía Hạng Dập: “FML, cậu làm sao thế? hoa trên núi cao ngành kiến trúc trong một giây đồng hồ liền biến thân thành người tâm thần, Hàn Dĩ Nặc cậu bình thường một chút coi, ông đây đều bị nụ cười của cậu làm rợn cả sống lưng, lông tơ dựng thẳng cả lên rồi.”

Hạng Dập nhìn qua bên này, vẻ mặt phức tạp nở nụ cười với hắn, sau đó quay người về phía bảng đen.

Nghiêm Đông Kỳ đến tận khi ngồi yên trên ghế đá cạnh bồn hoa trường J đại thì tế bào não vẫn không theo kịp trình độ hành động của mình.

Tối hôm qua lúc nhận được tin nhắn của Hàn Dĩ Nặc liền đặt điện thoại xuống vươn người mở máy vi tính không chút do dự đặt vé tàu hỏa từ rạng sáng, sau đó vội vàng chạy tới bến tàu.

Nhưng đợi chờ ngốc ngếch một lúc hắn mới sinh ra cảm giác muốn rút lui.

Thật không biết hôm qua bị quỷ mê hồn hay sao mà một lòng thiện lương đáp ứng yêu cầu của Hàn Dĩ Nặc chạy tới.

Hắn còn chưa cân nhắc xem nên dùng vẻ mặt thế nào để đối diện với Hàn Dĩ Nặc, đối với một người không muốn làm em trai hắn, cũng không cân nhắc xem chỉ nhìn thấy Hàn Dĩ Nặc hắn liền mềm lòng, cản không được tật xấu tâm tình có hay không còn truy cứu.

Nghiêm Đông Kỳ đem khăn quàng cổ kéo lên trên mặt vòng quanh. Khí trời hôm nay có vẻ tốt, tuy rằng lúc này không khí vẫn lạnh lẽo không mấy dễ chịu, nhưng không ngăn cản được ánh mặt trời xuyên thấu qua mấy đám mây, hắn suy đoán thời tiết này đến giữa trưa sẽ trở nên ấm áp.

Hàn Dĩ Nặc lôi kéo bạn đồng hành Hạng Dập với Đại Lữ một đường từ tầng bốn đi xuống, quả nhiên liếc mắt một cái đã thấy Nghiêm Đông Kỳ đang cúi đầu ngồi trên ghế đá vọc điện thoại.

Hắn nhịn không được tính toán hắn cũng Nghiêm Đông Kỳ đã bao lâu chưa gặp nhau, ngược lại bây giờ thấy thời gian đã trôi qua thật lâu, lâu đến mức khi bóng dáng người đàn ông tiến ngay vào mắt, tim hắn đập nhanh chẳng khác gì muốn vỡ thận, đột nhiên thấy bản thân không kịp chuẩn bị đã trực tiếp đạt tới cao trào, thình thịch khiến hắn còn thấy quá ầm ĩ.

“Anh hai!” Hắn lớn giọng kêu một tiếng, sau đó chạy qua hướng Nghiêm Đông Kỳ bằng với tốc độ của xe Porsche, căn bản không để ý tới Lữ Khinh Hồng bên cạnh bị hành động của hắn dọa sợ.

Lữ Khinh Hồng một mặt mờ mịt nhìn chằm chằm bóng lưng Hàn Dĩ Nặc, một lúc sau mới quay đầu hướng Hạng Dập nói: “Anh trai của Dĩ Nặc tới đây? Ai u, tôi ***, đến thì đến chứ, cũng không cần kích động như vậy, tôi còn tưởng rằng hắn thấy vợ rồi ấy.”

Hạng Dập nở nụ cười không nói tiếp.

Nghiêm Đông Kỳ nghe thấy âm thanh Hàn Dĩ Nặc liền đứng lên, nhìn hắn phất phất tay.

Người đàn ông hôm nay mặc một bó khoác màu khói xám, trên eo có đai lưng, từ phương hướng của Hàn Dĩ Nặc nhìn qua thấy thân hình càng thêm thon dài, khuôn mặt đẹp trai. Hơn nữa ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi qua con người của hắn, như trông thấy cả lông tơ màu vàng nhạt vây quanh, quả thực đẹp đẽ khiến hắn nghẹt thở.

Nghiêm Đông Kỳ vốn đang rất khổ não nghĩ xem lúc nhìn thấy Hàn Dĩ Nặc nên bày ra vẻ mặt gì, lời dạo đầu nên nói cái gì cho thoải mái.

Nhưng chờ đến khi nhìn thấy người thanh niên hướng bên này chạy tới, hắn đột nhiên cảm thấy đã thực lâu chưa gặp Hàn Dĩ Nặc. sau đó nghĩ tới nỗi nhớ nhung lúc ở nhà đến giờ đột nhiên không báo trước bùng nổ theo cấp số nhân, trong nháy mắt hắn chỉ cảm thấy lòng tràn đầy vui mừng, nụ cười trên mặt kéo đều kéo không xuống. Nỗi buồn lo vô cớ trước giờ đột nhiên tan thành mây khói.

Lúc thanh niên xông tới còn mang theo một làn gió lạnh, Nghiêm Đông Kỳ thu hồi nụ cười định mở miệng nó chuyện, gần như đột nhiên không kịp chuẩn bị tinh thần đã được ôm trọn vào trong ***g ngực. xương mũi mạnh mẽ va chạm vào bả vai Hàn Dĩ Nặc, một cỗ chua xót nhất thời tiến đến kích thích giác quan khiến hắn đột nhiên một câu đều nói không ra lời.

“Anh hai.” Hàn Dĩ Nặc duỗi ra cánh tay đem Nghiêm Đông Kỳ nhấn vào trong ***g ngực, dựa vào ưu thế thân hình cao to liền mạnh mẽ siết mạnh eo cùng vai của hắn, sau đó nghiêng đầu ở bên lỗ tai hắn sượt sượt.

Nghiêm Đông Kỳ đụng vào bả vai hắn có chút tìm không ra phương hướng, đầy mắt đều là “Hai con ong mật nhỏ, bay vào trong khóm hoa”, nước mắt theo đó cũng không thể khống chế tràn ra ngoài viền mắt, cả người đều mịt mờ có chút bi thảm.

Nhưng hắn vẫn theo phản xạ đưa tay ôm ngược lại Hàn Dĩ Nặc, ra sức ở trên lưng hắn chà xát, sau đó nhẹ nhàng ở trên đầu vai hắn vỗ hai lần.

Hàn Dĩ Nặc hơi đem đầu chôn đi xuống, ở trên cổ Nghiêm Đông Kỳ hít sâu vài hơi, sau đó mới nới lỏng cái ôm, chờ hắn đứng thẳng cúi đầu nhìn vẻ mặt của Nghiêm Đông Kỳ liền cực kỳ sửng sốt: “… anh hai, anh… khóc?”

Hắn có chút thụ sủng nhược kinh: “Em nghĩ anh có thể như vậy?”

Đau đớn trên mũi còn chưa tan hết, Nghiêm Đông Kỳ giơ cánh tay ở trên sống mũi nhấn nhấn, một cánh tay khác đưa ra quất một cái lên bả vai Hàn Dĩ Nặc, dừng một lúc mới miễn cưỡng mở miệng, thanh âm có chút giọng mũi ồm ồm: “Anh khóc cái rắm!! Fuck, Hàn Dĩ Nặc, em không phải muốn đâm chết anh chứ?”

Hàn Dĩ Nặc nghe xong dừng một chút, sau đó cười vang định nhấn sống mũi của Nghiêm Đông Kỳ: “Xin lỗi, xin lỗi, đến, cho em xem một chút. Nếu như va như thế gãy thật thì em lập tức nối lại cho anh liền.”

Nghiêm Đông Kỳ đang trong ***g ngực hắn đẩy một cái, sau đó dùng sức đẩy cánh tay của Hàn Dĩ Nặc xuống: “Lăn lăn lăn, thực sự phục em rồi đó, đừng có loạn tưởng ý của anh, em thật là.”

Hàn Dĩ Nặc hơi khom người nhìn thẳng vào Nghiêm Đông Kỳ, tỉ mỉ đem sống mũi thẳng tắp của hắn lăn qua lăn lại nhiều lần mới “Phù” thở hắt một hơi, duỗi ngón tay thăm dò xoa nhẹ vài lần, đâm đâm: “Vẫn tốt, đặc biệt thẳng tắp, một chút cũng không thay đổi.”

Nói xong còn tự mình hắc hắc hai tiếng cười vui vẻ.

Nghiêm Đông Kỳ nhíu mày lại có chút oán trách lườm hắn một cái, trong mắt còn để lại chút hơi nước tràn lan đọng trong ánh mắt, viền mắt ửng đỏ, cứ thế trừng trừng nhìn qua giống như sóng nước lấp loáng đen láy.

Tiếng cười của Hàn Dĩ Nặc nhất thời biến mất, cả người có chút cứng ngắc duy trì tư thế cúi lưng không nhúc nhích, yết hầu trượt lên trượt xuống một hồi, sau đó hoảng loạn nhanh chóng đứng thẳng người, cau mày nhìn Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười: “Em cũng không phải cố ý, chỉ là người có chút kích động.”

“Cái này gọi là có chút kích động? được rồi, ngày nào đó có thời gian biểu diễn một màn kích động quá độ của em xem còn có thể làm gì nữa.” Nghiêm Đông Kỳ giờ mới ổn định lại, nhìn Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười trêu chọc một câu.

Hàn Dĩ Nặc có chút xấu hổ gãi gãi tóc: “Không, em tối hôm qua chỉ là thuận miệng nói ra, không nghĩ tới ngày hôm nay anh thật sự sẽ đến.”

“Nhất định phải đến rồi, em đã lên tiếng sao anh dám không tuân theo chứ.” Nghiêm Đông Kỳ nheo mắt cười cười, dừng một chút lại bổ sung một câu: “Hơn nữa đã thời gian dài không gặp em, tới thăm một chút cũng là việc nên làm.”

Hắn nói câu nói này liền giơ tay ở trên bả vai Hàn Dĩ Nặc nhẹ nhàng nặn nặn.

Hàn Dĩ Nặc cảm thấy nửa người của mình chẳng khác gì khô cứng như sợi mì, giòn đến mức chạm vào sẽ vỡ nát.

“Được rồi. ngược lại giờ còn sớm lắm, chưa đến giờ cơm. Anh còn chưa đi đến trường em lần nào, em nên dẫn anh đi tham quan cái chứ nhỉ.” Nghiêm Đông Kỳ cúi đầu nhìn đồng hồ treo tay một cái, sau đó hoạt động bả vai một chút: “Khí trời rất tốt, trước em về ký túc xá đem chăn ra phơi trước đi.”

Hai người từ ký túc xá đi ra bắt đầu đi dạo trường học, Hàn Dĩ Nặc nhìn qua rất hưng phấn, đưa tay chỉ đông chỉ tây giới thiệu cho hắn, còn tiếc hận nói: “Giờ mùa đông có cái gì đáng xem, có điều trước em nghe nói ở chỗ này có một chỗ hoa mai vàng nở đẹp lắm, đi xem chút.”

Nghiêm Đông Kỳ thật bất đắc dĩ: “Hàn Dĩ Nặc bạn học nhỏ, hai người đàn ông trưởng thành ngắm hoa thích hợp sao?”

“Có cái gì không thích hợp, vốn dĩ không phải anh muốn tham quan trường học sao?” Hàn Dĩ Nặc không chút để ý nhún nhún vai.

“Được rồi. Vậy em chờ anh một lát, chúng ta đi mua hai cái cây quạt rồi đến dưới vòm cây cùng nhau ngâm thơ thế nào, đem trò này chơi cho đủ bộ luôn đi.” Nghiêm Đông Kỳ làm điệu bộ muốn xoay người.

Hàn Dĩ Nặc kéo hắn cười nói: “Anh đừng, không lẽ em cũng cần thủ thế “Bất yếu nhân khoa hảo nhan sắc, chích lưu thanh khí mãn kiền khôn” như thế cũng quá mất mặt.”

(Không cần người đời khen đẹp, chí cốt lưu lại thanh khí tràn đầy cả đất trời – lấy hoa mai băng thanh ngọc khiết ví với phẩm chất cao thượng của mình, tuy gian nan trắc trở nhưng cũng không chịu hợp ô)

Nghiêm Đông Kỳ khiêu mi: “Bác học kinh thế, vậy anh chỉ có thế “Tường giác sổ chi mai, lăng hàn độc tự khai” Có phải có chút kinh hãi? Em giờ còn có cả thơ thất luật cơ đấy.”

(Bài thơ Mai Hoa: góc tường mấy nhành mai, trong rét nở mình ai, xa biết không phải tuyết, vì hương thoảng đâu đây)

“Ai u dưới cây đem thơ thất luật tặng cho anh, em nhận thơ ngũ ngôn, em kém cỏi còn không được à?” Hàn Dĩ Nặc xoay người, từ phía sau Nghiêm Đông Kỳ nửa đỡ nửa ôm đẩy hắn về phía sau, vui vẻ nở nụ cười.

Nghiêm Đông Kỳ xoay đầu nhìn hắn, đáy mắt đầy ý cười: “Nơi công cộng, chú ý hình tượng đi người trẻ tuổi. giữa ban ngày ban mặt còn muốn làm ra vẻ lưu manh đùa giỡn người ta.”

“Em đây gọi là lưu manh đùa giỡn người ta sao?” Hàn Dĩ Nặc cười toe nhìn gò má của Nghiêm Đông Kỳ, không biết từ xó xỉnh nào sinh ra một trận lớn mật bạo gan, nhìn bốn phía không thấy ai liền ở trên mặt Nghiêm Đông Kỳ “Ba” một hơi: “Đây mới gọi là dáng vẻ lưu manh đùa giỡn nè.”

Động tác này hoàn thành đều khiến hai người sửng sốt.

Nghiêm Đông Kỳ đầu óc trống rỗng một lúc, liên tục ba giây đầy đầu chỉ là “FML”, miễn cưỡng bình tĩnh xoay người, ở trên ngực Hàn Dĩ Nặc vỗ một cái: “Đồ không biết xấu hổ.”

Hàn Dĩ Nặc bị chính hành động của mình sợ hết hồn, nhìn thấy vẻ mặt bình thường của Nghiêm Đông Kỳ mới thả lỏng một hơi, mơ hồ đáy lòng còn thật vui vẻ, sau đó đàng hoàng trịnh trọng mở miệng: “Không náo loạn, không náo loạn, hoa mai ở phía trước đấy, đi qua hết đường này là tới.”

Nói xong cũng vòng qua cất bước đi về phía trước.

Nghiêm Đông Kỳ trừng mắt nhìn bóng lưng của hắn sửng sốt một chút, ở trên mặt sờ soạng một cái, thấp giọng thì thầm một câu: “Cũng không phải anh nháo.” Sau đó bước nhanh đi theo.

Chưa nhìn thấy hoa mai vàng đã ngửi thấy mùi thơm nồng đậm trong không khí, Nghiêm Đông Kỳ mạnh mẽ hít một hơi thật sâu: “Thật thơm quá.”

Hàn Dĩ Nặc híp mắt nở nụ cười: “Không phải vừa rồi ai nói hai người đàn ông trưởng thành còn đi ngắm hoa là vớ vẩn nhỉ.”

“Hàn Dĩ Nặc, anh phát hiện em hiện tại rất trâu bò nha.” Nghiêm Đông Kỳ nghiêng đầu trừng người thanh niên một cái, sau đó hướng về cây mai vàng đi đến.

Mai vàng nở rất đẹp, ánh mặt trời xuyên thấu qua từng cánh hoa màu vàng nhạt, đóa hoa nhìn qua óng ánh giống như lưu ly tỏa sáng, Nghiêm Đông Kỳ vây quanh qua cây lớn vòng qua vòng lại hai vòng “Thật sự đẹp mắt.” Sau đó còn chếch đầu hướng lên nhành hoa ngửi môt cái, xem bộ dáng cực kỳ yêu thích.

Hàn Dĩ Nặc đứng ở một bên nhìn hắn, tâm tư hơi động, cầm điện thoại di động quay về phía người đàn ông đang đứng chụp mấy bức.

Trong hình người đàn ông đứng rất gần đóa hoa, không cần suy nghĩ, trên mặt là sự yên tĩnh nhu hòa đang tồn tại, mùa đông với ánh nắng ấm ấp theo gò má của hắn cùng với viền hoa chiếu xuống, khiến người ta không nhịn được tim thình thịch đập nhanh.

“Bảo bối, mai tới, ngâm thơ cho anh coi.” Nghiêm Đông Kỳ hưng phấn nhìn Hàn Dĩ Nặc vẫy lại.

Thanh niên chân dài bước tới đi tới bên cạnh hắn: “Thật sự muốn ngâm thơ?”

“Ngâm à, như thế mới có gọi là cảnh đẹp ý vui, không tuôn ra văn thơ lại chẳng phải vớ vẩn công toi sao.” Nghiêm Đông Kỳ nhìn hắn còn đàng hoàng trịnh trọng gật đầu.

Ngâm thì ngâm chứ. Hàn Dĩ Nặc dung túng nở nụ cười, hít sâu một hơi: “Góc tường mấy…”

Nghiêm Đông Kỳ giơ lên cánh tay che cái miệng của hắn: “Em thật sự ngu ngốc!”

Hàn Dĩ Nặc dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn hắn.

“Ai u thực sự là phục em rồi.” Nghiêm Đông Kỳ ngượng ngùng buông tay ra, đưa tay gãi gãi sau gáy: “Chỉ đùa một chút thôi.”

Hàn Dĩ Nặc đang muốn mở miệng nói một chút, tự dưng một âm thanh đột nhiên xen vào, mang theo giọng điệu không xác định: “Hàn Dĩ Nặc?”

Nghiêm Đông Kỳ nghiêng theo âm thanh vọng tới nhìn qua, là một cô gái rất xinh xắn, mặc một chiếc váy ngắn sợi mỏng màu vàng nhạt, bên ngoài khoác thêm chiếc áo lông màu đen, mang một chiếc mũ chíp bông, có chút bộ dáng của một nữ chính trong truyền thuyết.

“Ừm.” Hàn Dĩ Nặc cảm thấy em gái này rất quen mặt, thế nhưng trong chốc lát không nhớ ra được, không thể làm gì hơn là lung tung đáp một tiếng.

Cô gái kia nhìn thấy hắn ánh mắt rõ ràng sáng hơn mấy phần, trong ngực ôm một chồng sách lấy tốc độ như xe Porsche đi tới, sau đó cong môi làm nũng nói: “Làm sao, cậu không nhớ rõ tớ?”

Hàn Dĩ Nặc lúc này mới nhớ tới trước hắn cùng Đại Lữ chơi bóng rổ tình cờ gặp một cô gái bên ngành nghệ thuật, liền gật gù: “Vẫn nhớ.”

Cô gái kia mềm mại đáng yêu, cùng Hàn Dĩ Nặc một bộ thân cao đứng cạnh. Người thanh niên hôm nay mặc một chiếc áo đuôi ngắn màu xanh quân đội viền nhung, trên áo là một đống khóa kéo cùng kẹp cài, phía dưới là chiếc quần jean bó chân đen tuyền, nhìn qua tổng thể có cảm giác càng đứng đắn chững chạc. hai người đứng cùng một chỗ quả thực chính là hoàng tử có quyền cùng cô gái lọ lem trong hàn kịch kinh điển.

Nghiêm Đông Kỳ lạnh lùng đứng một bên, một ít vui sướng trước đó đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó chính là sự khó chịu mà chính bản thân cũng không biết từ đâu mà có.
Bình Luận (0)
Comment