Trà Cam

Chương 34

Lâm Gia cảm thấy căng thẳng trong lòng, Khương Xá ngủ cũng không sâu, mông lung mở mắt, “Làm sao vậy?”

Vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến một tiếng răng rắc, gió lạnh thổi vào làm Khương Xá hoàn toàn tỉnh táo. Trong phòng tối đen, bọn họ không nhìn thấy biểu tình của đối phương nhưng lại vô cùng thấu hiểu ý tứ lẫn nhau. Lâm Gia vén chăn lên, đi chân đất xuống giường, sau đó Khương Xá cũng đi theo ra ngoài, hai người rón rén di chuyển ra phía ngoài.

Nhà bọn họ rất nhỏ, cho nên đồ vật đều đặt ở một chỗ. Ánh trăng lạnh lẽo phản chiếu lên tường một mảng ánh sáng nhợt nhạt, lúc này trên tường lại xuất hiện bóng một đôi tay. Người đến hiển nhiên đã hết sức quen thuộc cấu trúc nhà bọn họ, gọn gàng dứt khoát đi tới nơi bọn họ để hành lý.

Nơi đó có tiền của bọn họ, còn có hết thảy vật đáng tiền của bọn họ, chỉ có điều sau sự việc mất cắp lúc trước những vật quý trọng đã được giấu ở vị trí bí mật hơn một chút.

Bước chân Khương Xá dừng lại, theo bản năng kéo Lâm Gia ra phía sau, híp mắt nhìn chằm chằm cái bóng đang di chuyển trong bóng tối, khom lưng bước từng bước một di chuyển đến bên cạnh. Hắn không chú ý đến trên mặt Lâm Gia thoáng qua chút vặn vẹo cùng âm u rồi biến mất, Lâm Gia cũng không nói gì, ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn.

Người kia lục lọi một hồi, thiếu kiên nhẫn chửi nhỏ: “Sao toàn là đồ bỏ đi thế này, chẳng có cái gì cả, rõ ràng lần trước đến còn có thứ tốt.”

Gã chống đầu gối chuẩn bị đứng lên, Khương Xá chớp đúng thời cơ đột nhiên nhào tới từ phía sau ghì cổ gã, “Lâm Gia!”

Người kia bị dọa sợ hết hồn, thành thật đứng im không nhúc nhích, Lâm Gia nhanh chóng đấm gã mấy cú, trong bóng tối không thấy rõ mặt của đối phương, chỉ mơ hồ thấy được đây là một người có vóc dáng rất cao. Lòng cậu chợt lạnh, tất cả nắm đấm đều đụng tới cơ bắp thật dày, “A Xá! Gã —— “

Người kia đã kịp phản ứng lại, phun một ngụm nước bọt, “Tao tưởng là ai, hóa ra là hai thằng nít ranh, cũng chưa lấy đồ của bọn mày, cần gì phải kích động như thế.”

Nháy mắt tiếp theo Khương Xá cảm giác hai tay mình bị nắm chặt, cơn đau thấu xương kéo tới, nhưng hắn không chịu buông tay, dùng sức ghì chặt cổ gã, “Đánh hắn!” Lâm Gia cắn răng, cạy tay của người nọ, “Buông hắn ra!” Nói rồi đột nhiên ngẩng đầu dùng trán đập vào mũi người kia.

Trong bóng tối chỉ nghe thấy âm thanh gã đàn ông đau đớn hít khí, hai thiếu niên treo chặt trên người gã, người phía sau bóp cổ gã sắp nghẹt thở, người phía trước đập mặt gã đến mức chảy máu. Mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí rốt cục chọc giận gã, gã cuối cùng cũng thả tay Khương Xá ra, một tay đột nhiên nắm lấy tóc Lâm Gia, sau đó xoay người trừng mắt ác độc nhìn Khương Xá, hai tay bóp cổ Khương Xá nhấc lên, “Dám đánh tao? Được trộm đến thăm coi như vinh hạnh của hai đứa quỷ nghèo chúng mày! Anh bạn nhỏ, về nhà bú sữa mẹ không tốt sao?”

Mặt Khương Xá đỏ gay,  trán nổi gân xanh, dưới chân dùng lực, tàn nhẫn đá vào dưới đũng quần của gã đàn ông.

Gã đau đến kêu to một tiếng, nới lỏng tay ra, Lâm Gia nhanh chóng đá thêm một cước, sau đó lập tức chạy đến bên cạnh Khương Xá, gấp đến độ viền mắt đỏ lên, từng chút từng chút một xoa xoa cổ Khương Xá, không ngừng hỏi: “Cậu sao rồi? Có bị gì hay không?”

Khương Xá ho khan nói không ra lời, khó chịu đẩy mặt Lâm Gia ra, đụng phải một mảnh dính dính ướt át.

Gã đàn ông bên kia nhịn đau đứng lên, mắng to một tiếng, hung ác đi tới, Khương Xá theo bản năng kéo Lâm Gia ra phía sau mình, một giây sau Lâm Gia bỗng nhiên đẩy hắn đứng qua một bên.

“Lâm Gia?” Ánh mắt Khương Xá mờ mịt, hắn không thấy rõ bộ dạng Lâm Gia.

Lâm Gia lau mặt một cái, run giọng nói: “A Xá, cậu không thể như vậy, làm sao có thể luôn là cậu chắn trước mặt tớ, không thể.”

Cậu nghĩ, cậu đã chịu đủ lắm rồi.

Từ nhỏ đến lớn luôn là A Xá chắn trước mặt cậu, cậu không chịu nổi, cậu không thể để A Xá bị thương nữa, cũng không muốn nhìn hắn chảy nước mắt.

Ánh trăng nhợt nhạt, ánh mắt Lâm Gia lúc sáng lúc tối, cuối cùng hóa thành một vực sâu u ám.

Gã đàn ông đột nhiên nắm tóc Lâm Gia, đau đớn trên da đầu cơ hồ làm cho khuôn mặt cậu vặn vẹo, trong lỗ mũi đều là mùi máu tanh, không biết là của cậu hay là của gã đàn ông kia. Lâm Gia bỗng nhiên cười một tiếng, tiếng cười vào ban đêm yên tĩnh mang theo một tia âm u bén nhọn, một giây sau, Khương Xá chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng Lâm Gia nhảy lên một cái, ngay sau đó gã đàn ông thê lương gào lên một tiếng.

“Lâm Gia! Lâm Gia!” Giọng nói Khương Xá khàn khàn, lảo đảo bò lại, mò mẫm trong bóng tối, rốt cục đụng trúng một cái chân, mà cái chân kia rất nhanh liền không thấy đâu, chỉ có thể cảm giác phía trước có hai người đang dánh nhau kịch liệt. Gã đàn ông xông vào nhà bọn họ trộm đồ nổi giận đùng đùng, tiếng từng cú đấm nện vào da thịt làm Khương Xá sợ mất mật, hắn lại bị quáng gà nhẹ, ánh trăng vào lúc này trốn trong tầng mây, hắn không nhìn thấy gì, gấp đến độ hô to: “Lâm Gia cái đồ điên này! Cậu ở đâu! Tớ không nhìn thấy cậu!”

Nhưng hắn không nghe Lâm Gia đáp lại.

Lúc này, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.

Ánh đèn đột nhiên sáng lên, tình cảnh trong phòng rốt cục hiển lộ rõ ràng hiển, trên tường giăng một lớp màng nhện mỏng, rương hành lý bị lật đổ ra lung ta lung tung. Khương Xá trợn đỏ vành mắt giận dữ nhìn Lâm Gia. Lâm Gia máu me đầy mặt cùng một gã đàn ông cao lớn đang đánh nhau, đầy mặt gã kia cũng toàn là máu tươi, càng thảm hại hơn là lỗ tai của gã gần như bị cắn đứt một miếng, Lâm Gia giống như dã thú nhe răng, một tay bị gã kia đè dưới chân hình như đã bị bẻ gãy.

Lý Tín Điền đột nhiên xông tới, trong tay cầm gậy sắt, tàn nhẫn nện xuống bả vai gã kia, sắc mặt nổi giận.

“Mày là ai? Mày đến đây làm gì? A? Trẻ con mà mày cũng đánh! Đánh trẻ con thì oai lắm hả? Lớn xác rồi mà còn bắt nạt một đứa nhỏ có thấy xấu hổ hay không? Mẹ kiếp! Ông đây đánh chết! Đánh chết mày!”

Tên trộm vốn sợ bị bắt gặp, gã đàn ông cao lớn phách lối lúc đèn bật lên đã sợ rồi. Thường ngày Lý Tín Điền thoạt nhìn trầm mặc nghiêm túc nhưng lúc ra tay thì lại tàn nhẫn vô cùng, đánh cho tên kia một bên che mặt một bên gào lên đau đớn, vừa nhìn thấy vóc dáng cao cao gầy gò của Lý Tín Điền liền nổi lên ý muốn phản kháng. Gã còn chưa kịp ra tay thì dì Cảnh Trực một tay cầm một cái thùng sắt xông tới, rầm một cái, tất cả đồ bên trong đều đổ xuống đầu gã kia.

Nhiệt độ trong phòng lúc này phảng phất như hạ xuống vài độ.

Dì Cảnh Trực lại xách thêm hai thùng đá vào, tàn bạo mắng: “Bà đây nghèo lắm! Trong tủ lạnh chẳng có cái gì cả! Nhiều nhất là đá! Thoải mái không?” Nói xong liền đem toàn bộ đổ trên đầu gã.

Sắc mặt gã đàn ông nhanh chóng chuyển trắng, cả người run cầm cập.

Oành một tiếng, Lý Tín Điền mặt không đổi sắc ném gậy sắt trong tay xuống, đạp gã dưới bàn chân, một tay rút điện thoại trong quần ra gọi cho học sinh vừa mới gặp không lâu lúc trước đến.

Nhưng ông còn chưa bấm điện thoại xong thì bỗng nhiên nghe thấy Khương Xá kêu một tiếng Lâm Gia, Lý Tín Điền lảo đảo, ngay sau đó liền cảm giác chân của mình bị đẩy ra, nhìn lại đã thấy Lâm Gia thay thế vị trí của ông, trên mặt đọng lại một dòng máu, mang theo biểu tình điên cuồng, như cười như khóc, cái sau mạnh hớn cái trước dùng sức đá vào bụng gã kia, giọng nói bén nhọn: “Trả lại mặt dây chuyển của A Xá cho tôi! Đem mặt dây chuyền trả lại cho tôi!” Cậu rít gào, tại sao tên trộm lại tìm tới bọn họ, tại sao hết thảy mọi chuyện xui xẻo cứ ập đến, nhưng chấp niệm với mặt dây chuyền đã vượt qua tất cả, cuối cùng cậu chỉ có thể đem hận ý phát tiết bên trong bạo lực.

Trong nháy mắt này, Lâm Gia rốt cục phát hiện trong tâm trí mình cất giấu một con quỷ dữ.

Cậu biết mình đang làm gì, nhưng cậu không khống chế được.

Cũng là trong nháy mắt này, Khương Xá phát hiện tàn nhẫn trong Lâm Gia.

“Lâm Gia!”

Khương Xá biết rằng nếu cứ đánh tiếp nữa thì người vào tù sẽ là Lâm Gia.

Lâm Gia chỉ lặp đi lặp lại một câu nói.

Dì Cảnh Trực do dự một chút, nói với Lý Tín Điền: “Trước hết kéo Lâm Gia ra đi.”

Sau đó bà phát hiện con ngươi Lý Tín Điền thu nhỏ lại tiếp theo chậm rãi trở nên tĩnh lặng.

Dì Cảnh Trực sững sờ, theo ánh mắt của ông nhìn qua, phát hiện động tác của Lâm Gia đã ngừng lại, đầu nghiêng qua một bên, thân thể lắc lư. Tay trái Khương Xá siết chắt vạt áo cậu, tay phải nắm lại, vẫn luôn duy trì tư thế này. Mặt Lâm Gia nhanh chóng sưng lên, cúi đầu xuống.

Khương Xá buông tay trái, dùng sức lau máu trên mặt Lâm Gia, thế nhưng tay hắn cũng không sạch, càng lau càng bẩn, hắn liền cúi đầu, dùng tư thế vặn vẹo cụng trán vào trán Lâm Gia làm cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt tiếp xúc giây lát, Khương Xá giang hai tay ra dùng sức ôm lấy cậu.

“Không sao rồi, Lâm Gia, không sao rồi, được không?”

“Lâm Gia ngoan, chúng ta phải sống thật tốt, cậu không thể đánh người, sẽ ngồi tù.”

“Không phải cậu muốn để cho tớ trải nghiệm tâm trạng dẫn cậu từ trong cục cảnh sát ra chứ?”

Hắn dùng ngữ khí ngây thơ thấp giọng nói, sợ Lâm Gia không nghe thấy nên nói liên tục mấy lần.

Mây đen ngoài cửa sổ dần dần tản đi, ánh trăng hiện ra.

Lâm Gia giơ tay lên, ngừng một lát sau đó dùng cánh tay không bị gãy ôm lấy Khương Xá, rầu rĩ gật gật đầu.

“Ừm.”
Bình Luận (0)
Comment