“Trời nắng.” Khương Xá ngẩng đầu nhìn trời, vắt nước khỏi quần áo, “Quần áo ướt hết rồi.”
Lâm Gia cũng không khá hơn là bao, “Chúng ta về nhà đi.”
Khương Xá vò vò đầu, ” Ừ, buổi sáng dì Cảnh Trực có bảo chúng ta qua nhà dì ăn cơm, dù sao thì chuyện ngày hôm nay cũng đã làm xong, vậy thì về sớm một chút đi.”
Mặt trời từ trong mây mù lộ ra, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào quần áo ướt nhẹp mang theo chút ấm áp.
Lâm Gia nhìn gò má Khương Xá, giật giật ngón tay, lặng lẽ đi theo rồi dùng sức nắm chặt tay hắn.
Khương Xá ngẩn ra, cong môi cười, giơ tay lên quan sát, “Sau khi tới làm ở đây thì thật lâu rồi chúng ta không nắm tay nhau, lúc trước không cảm thấy mà giờ mới phát hiện mọi người không giống với chúng ta.”
Hai bàn tay của hai người cũng không lớn lắm, ngón tay đan vào nhau tựa hồ như trời sinh phải nên cùng nhau.
Lâm Gia rủ mí mắt, “Cậu để ý à?”
Khương Xá dùng sức siết tay một chút, “Tớ thích cùng Lâm Gia nắm tay.”
Lúc này Lâm Gia mới nhếch môi cười, “Tớ cũng thích.”
Khi về đến nhà thì dì Cảnh Trực đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc đóng tiệm, hai người hỗ trợ bưng đồ tới lui làm dì Cảnh Trực hầu như không tìm được cơ hội nhúng tay vào.
Lý Tín Điền trở về muộn hơn so với mọi ngày, đôi mày luôn cau chặt.
Dì Cảnh Trực đang cùng Lâm Gia nấu cơm trong phòng bếp, bởi vì phòng bếp quá nhỏ nên Khương Xá bị đuổi ra ngoài, kết quả vừa mới ra ngoài liền phát hiện Lý Tín Điền không biết đã về đến nhà từ lúc nào đang ngồi trên ghế, tay cầm cây viết viết viết vẽ vẽ trên giấy.
Hắn ngồi bên cạnh ngẩn người, ánh mắt rơi trên tờ giấy.
Một lát sau, dường như Lý Tín Điền rốt cuộc không thể chịu được ánh mắt hắn, nói: “Cậu nhìn cái gì? Đây là đề thi giữa kì, tôi vừa mới soạn xong đề thứ nhất, bây giờ đang soạn đề thứ hai.”
Khương Xá đáp một tiếng, thuận miệng hỏi một câu: “Khó lắm sao?”
Động tác trên tay Lý Tín Điền ngừng một lát, “Có khó hay không thì còn tùy vào học lực mỗi người, nhưng mà đều là nội dung có trong sách.”
“Nội dung trong sách…” Khương Xá bất chợt nghĩ tới dáng vẻ Lâm Gia đứng ở bên ngoài phòng học nghiêm túc ghi chép, không nhịn được lẩm bẩm: “Không biết nếu để cho Lâm Gia làm, sẽ như thế nào…”
“Lâm Gia?” Lý Tín Điền có chút kinh ngạc, ngay sau đó lại nhíu mày, “Cậu có thể để cho cậu ta thử một chút, tôi có in dư một bản, lấy đề này làm cũng không sao.”
“Dạ?” Khương Xá trừng mắt nhìn, ngay sau đó đi tới cửa phòng bếp, “Lâm Gia, có chuyện tốt này, cậu có muốn thử một chút không?”
Nói xong lại thuận tay cầm khăn lông lên nắm bàn tay dính nước của Lâm Gia từ trong thau nước ra, ánh mắt dịu dàng, vừa lau tay cho cậu vừa nói: “Thử một chút đi.”
Lâm Gia khẽ run lên, cảm thấy hắn có chút kì lạ.
Nhưng Khương Xá đã đẩy cậu ra khỏi phòng bếp, ấn cậu ngồi vào trên ghế, nói với Lý Tín Điền: “Chú, để cho cậu ấy thử một chút đi.”
Lý Tín Điền mặt không cảm xúc từ trong cặp xách rút ra một tờ đề thi cùng một cây viết.
Lâm Gia hoàn toàn không hiểu gì cả.
Khương Xá hơi cong môi, con ngươi màu đen như sáng lấp lánh, hắn xoa xoa đầu mình, “Cậu rất cố gắng không phải sao?”
Lâm Gia theo bản năng nắm lấy tay hắn, có chút mờ mịt.
Khương Xá nhìn Lý Tín Điền một cái, đối phương đang cúi đầu cau mày nhìn chằm chằm máy tính xách tay, hắn bỗng nhiên cầm đề thi lên che lại hắn cùng Lâm Gia rồi cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, nhỏ giọng nói: “Phải cố gắng lên, Lâm Gia, cậu rõ ràng rất cố gắng nhưng mà ngay cả một cơ hội thi cũng không có, không phải quá đáng tiếc sao?”
Con ngươi Lâm Gia tối lại, bỗng nhiên ôm lấy cổ hắn, ngửa đầu hôn lên môi hắn một cái.
“Tớ biết, cảm ơn.”
Khương Xá cong môi cười, cũng hôn lại cậu một cái.
“Giao phòng bếp cho tớ.”
Nói xong liền đưa đề thi cho cậu rồi xoay người đi vào phòng bếp.
Lâm Gia nhìn theo bóng lưng hắn mãi cho đến khi Lý Tín Điền nặng nề ho khan mấy tiếng mới hoàn hồn lại.
“Xem đủ chưa?”
Lâm Gia mở đề thi ra, không lên tiếng đáp lại, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt.
Ngày hôm nay tâm tình dì Cảnh Trực dường như rất tốt, vừa rửa rau vừa hát, còn làm rất nhiều đồ ăn nên tốn không ít thời gian.
Lúc bọn họ đi ra thì Lâm Gia cũng vừa vặn làm xong một tờ đề thi, tay cậu nộp bài cho Lý Tín Điền còn mắt thì lại nhìn chằm chằm Khương Xá. Khương Xá cảm thấy cậu đang chờ mong cái gì đó, nghĩ nghĩ liền hiểu được, tới gần nhỏ giọng hỏi: “Cậu làm được không?”
Ánh mắt Lâm Gia hơi lóe sáng, “Cũng được.”
Nói xong liền xích qua.
Dì Cảnh Trực đang đi vào phòng bếp, Lý Tín Điền thì đang cúi đầu xem bài thi của Lâm Gia.
Không có người nào chú ý đến bọn họ.
Khương Xá nâng mặt Lâm Gia lên, phát hiện gò má của cậu chậm rãi đỏ lên, trong mắt mang theo ý mong đợi mơ hồ, hắn không hiểu làm sao, sau đó hiểu ý Lâm Gia thì hắn cũng cảm thấy đỏ mặt.
Khương Xá hơi cúi đầu tì trán vào trán Lâm Gia cười hỏi: “Muốn tớ hôn cậu sao?”
Khóe mắt Lâm Gia ửng đỏ, cong khóe môi cười, “Ừm.”
“Chúng ta không tiến triển quá nhanh chứ?” Nói xong hắn nhẹ nhàng hôn lên mí mắt Lâm Gia, sau đó lại hôn xuống gò má, Lâm Gia hạ thấp giọng nói: “Mười mấy năm, không nhanh.”
Khương Xá cười một tiếng, tiếng bước chân dì Cảnh Trực dường như đang đi ra bên ngoài, lúc này hắn mới nhẹ nhàng cắn cắn môi Lâm Gia sau đó tách ra.
“Ồ, Lâm Gia mặt của con sao vậy?” Dì Cảnh Trực bưng đồ ăn thắc mắc hỏi.
Khuôn mặt trắng nõn như ngọc nhiễm một tầng ửng đỏ, Lâm Gia mỉm cười lắc đầu một cái, lặng lẽ nắm lấy ngón tay Khương Xá dưới bàn, ngoài miệng lại nói: “Đề thi này con không hiểu lắm nên hơi lo lắng.”
“Đề thi?” Nghe vậy dì Cảnh Trực ngồi vào bên cạnh Lý Tín Điền, “Lâm Gia làm hả? Thế nào?”
Lý Tín Điền cau mày không lên tiếng.
Dì Cảnh Trực lập tức lo lắng, an ủi Lâm Gia nói: “Không sao, dù sao con cũng không giống với học sinh bình thường, làm không tốt cũng là chuyện bình thường.”
Vừa dứt lời, Lý Tín Điền liền để bài thi của Lâm Gia xuống.
Ông lẳng lặng nhìn Lâm Gia, trong ánh mắt chứa đầy ý tứ không rõ.
Vốn dĩ Lâm Gia cảm thấy mình làm rất tốt đột nhiên lại có chút hoài nghi bản thân, cậu vừa mới đắc ý với A Xá nói mình làm rất khá thấy thế thì trở nên đứng ngồi không yên.
Ngay lúc cậu không nhịn được muốn hỏi, Lý Tín Điền mở miệng ——
“Lâm Gia, cậu tự đi thi đi, nếu như thiếu tiền tôi có thể cho cậu mượn, bất luận bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ cho cậu mượn.”