Trà Cam

Chương 5

Thành phố này rất lớn, màn đêm vừa buông xuống thì đèn đã sáng rọi. Trời mùa đông giá rét, lại là khoảng thời gian cận Tết cho nên trên đường người đi tấp nập, vội vã. Tuyết đã ngừng rơi tự khi nào, mặt đất phủ một lớp tuyết thật dày, phía trên đầy dấu chân lộn xộn, tuyết ở một số nơi bắt đầu tan ra tạo nên bùn lầy.

Không ai để ý đến hai thiếu niên đang chậm rãi đi trên đường. Một người trong đó tướng mạo tuấn tú, mang theo hành lý, ăn mặc chỉnh tề nhưng lại không mặc áo khoác. Mọi người đều cho rằng cậu ta cậy mình trẻ tuổi tỏ ra phá cách nên cũng không quan tâm nhiều.

Khương Xá cảm thấy giày mình ướt nhẹp, hắn quay đầu nhìn Lâm Gia: “Cậu có sao không?”

Lâm Gia khoát khoát tay: “Không sao, cậu đói bụng không?”

“Vẫn còn hơi no.”

Khương Xá cũng không vì tình cảnh chật vật hiện tại mà đau khổ, trong mắt vẫn luôn mang theo vui vẻ. Lâm Gia có lẽ bị hắn ảnh hưởng nên cũng không cảm thấy mệt mỏi lắm, cậu mở to mắt nhìn hắn một hồi: “Không đói bụng thật? Chúng ta vẫn còn chút đồ ăn đó, không sao đâu.”

Bọn họ đi siêu thị mua bánh bích quy nén, số lượng không ít có thể ăn tạm mấy ngày.

Khương Xá hơi do dự, tiến tới bên tai Lâm Gia nhỏ giọng nói: “Không quá đói, tớ còn có thể nhịn được nhưng mà giày có chút ướt. Cậu thì sao?”

“Cái này.”

Lâm Gia cụp mắt, không nhịn được nói: “Thật ra thì tớ cũng vậy, giày bị ướt nhẹp rất khó chịu. Làm sao bây giờ? Chúng ta đi vội quá nên không có mang theo nhiều giày lắm.”

Khương Xá cau mày im lặng một chút, bỗng nhiên lôi Lâm Gia đi về phía trước. Lâm Gia trong chốc lát không nghĩ ra hắn định làm gì, đến lúc tới nơi thì không nhịn được bật cười. Hai người bọn họ một lần nữa nấp trong một cái góc không người: “Tớ cảm thấy chúng ta luôn ở nơi như này.”

Nơi này là một bồn hoa tương đối vắng vẻ, xung quanh có nhà che chắn nên vừa bí mật lại vừa không có gió lùa, ngay cả tuyết cũng không rơi xuống được.

“Không còn cách nào khác, ai bảo chúng ta nghèo như vậy.” Khương Xá tâm tình tốt liền trêu cậu một câu, vừa nói vừa ấn Lâm Gia ngồi lên bồn hoa, sau đó cúi đầu mở túi hành lý đem quần áo mùa đông hay mùa hè gì đều trùm hết lên người mình, mặc dù nhìn hơi buồn cười nhưng hắn cũng không để ý tiếp tục lục lọi túi đồ.

“Cậu tìm gì vậy?”

Vừa dứt lời, Khương Xá từ trong túi móc ra hai cái túi nilon: “Thử đem chân cậu trùm vào rồi mang giày, không sao chứ?”

Lâm Gia giật mình nhận ra: “Tớ phát hiện cậu càng ngày càng thông minh đó.”

Thấy cậu không ngại Khương Xá liền cúi đầu, đem túi nilon trùm lên rồi mang giày vào. Túi nilon màu đỏ lòi ra một đoạn lớn theo gió bay phấp phới, bộ dáng cậu bây giờ so với hắn nhìn càng buồn cười hơn. Lâm Gia vặn vẹo một cái, gật đầu tán thưởng: “Thật thông minh, ai da, chờ một chút để tớ giúp cậu.” Cậu thấy Khương Xá chuẩn bị mang túi nilon vào liền vội vàng ngồi xổm xuống cầm chân hắn lên: “Ngồi im, nhìn cậu làm cho tớ xem, túi nilon lòi ra hết như vậy khó coi chết đi được, nếu đi không đúng còn bị vấp phải, cậu tuy thông minh nhưng lại quá cẩu thả. Để tớ mang cho cậu.”

Khương Xá nháy mắt mấy cái muốn nói để tự mình làm nhưng thấy Lâm Gia tỉ mỉ mang cho hắn như vậy nên cũng ngại nói thêm.

Chung quanh cực kì yên tĩnh, sau khi mang xong ánh mắt Khương Xá cùng Lâm Gia chạm nhau bỗng nhiên không muốn đi tiếp nữa. Bọn họ tìm không ra chỗ ở, tiền chỉ đủ trả một đêm. Ai biết sau này sẽ như thế nào? Lúc bắt đầu ngồi xe đến đây bọn họ đã chuẩn bị tâm lý, tình huống bây giờ thật ra cũng không quá khó khăn. Lớn lên ở nơi như vậy tuy có chút ngây thơ nhưng bọn họ cũng không ngây thơ quá mức.

“Vậy…trước hết cứ như vậy nha?” Lâm Gia thử dò hỏi.

Khương Xá gật đầu một cái, quay đầu nhìn đống rác bên cạnh: “Có chút thối.”

Lâm Gia nhéo mũi hắn, nói: “Ráng nhịn.”

Khương Xá hít một hơi, miễn cưỡng nhếch mép: “Cũng tốt, bị mùi này ảnh hưởng ít nhất sẽ không cảm thấy đói.”

Bên cạnh là một cửa hàng tạp hóa, lúc đến mười giờ tối ông chủ thấy không buôn bán được nữa, ánh đèn ban đêm ảm đạm càng khiến cho người ta khó chịu thêm. Thường ngày tới mười một giờ mới đóng cửa, hôm nay tâm trạng ông không được tốt, ngồi trong phòng nghĩ làm ăn ngày càng khó, con cái sắp lên đại học không biết tính sao, tiền sinh hoạt ngày càng tăng, càng nghĩ càng cảm thấy khó sống. Nghĩ tới nghĩ lui liền dứt khoát quét dọn cửa hàng rồi đóng cửa, ngày mai lại mở.

Cầm một túi rác lớn đi tới đống rác bên kia, ngửi thấy mùi thối ông chủ chán ghét vẫy vẫy tay, đang định bỏ đi thì nghe thấy tiếng nói chuyện nho nhỏ.

“Lạnh quá!”

“Cậu có thấy đói bụng không?’

“Tớ nói cho cậu biết, tớ cũng không phải thùng cơm lúc nào cũng cảm thấy đói bụng.”

“Tiệm này sắp đóng cửa rồi, nơi này chỉ có cái tiệm này, chờ đóng cửa rồi thì xung quanh sẽ tối đi.”

“Ăn mày ở đâu ra vậy?” Ông chủ tiệm tạp hóa nhỏ giọng chửi một câu, lúc bước qua bồn hoa thì bỗng nhiên vô tình đạp trúng cái gì, sau đó liền nghe thấy một tiếng kêu đau, ông chủ cũng bị hụt chân té lộn nhào một cái. Ông có chút quáng gà, đi tới đống rác kia là dựa vào trí nhớ nhưng không ngờ ở đây còn có người.

Ông còn chưa nói gì thì đối phương đã nói xin lỗi không ngừng: “Ôi! Thật xin lỗi, chúng tôi không cố ý, Khương Xá đá ngã ông hả? Có sao không?”

Ông chủ theo bản năng móc điện thoại di động ra rọi một cái. Ông cứ nghĩ rằng là tên ăn mày cao lớn thô kệch nào đó, nhưng lại không nghĩ tới khi ánh sáng yếu ớt chiếu tới bồn hoa bên cạnh lại nhìn thấy hai đứa bé còn nhỏ hơn con trai ông.

“Hai đứa con nít?!”

Lâm Gai chống bả vai Khương Xá nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Cậu có sao không?”

Khương Xá chính là bị vô tình bị dẫm phải chân, hắn lắc đầu một cái. Hai con mắt của ông chủ thích ứng được với ánh sáng nên đã nhìn rõ hai người, ngẩn ra, vội vàng đi tới hỏi: “Là bác không nhìn rõ, hai đứa có sao không?”

Vừa nói vừa đỡ người dậy: “Sao hai đứa con nít lại ở đây? Đi du lịch?” Ánh sáng chiếu vào túi hành lý của hai người, ông chủ không nhịn được lải nhải: “Tới đây du lịch sao? Trời lạnh như thế nào sao hai đứa lại không thuê nhà trọ mà lại đi ngủ cạnh đống rác? Người trẻ tuổi có muốn làm nghệ thuật thì cũng không nên liều mạng như vậy chứ.”

Đây là lần đầu tiên Khương Xá cùng Lâm Gia bị một người lớn dạy bảo như vậy, hồi lâu sau mới gian nan nói ra một câu: “Chúng con không có tiền.”

Vừa dứt lời, âm thanh của ông chủ tiệm liền ngừng lại.

Dừng một chút, ông mới nói một câu: “Thời tiết ngoài này lạnh quá, vào trong tiệm của bác uống chút nước nóng đi.”

Đồ trong tiệm tạp hóa trưng bày ngăn nắp, bàn ghế chỉ có mấy cái.

Chủ tiệm chau mày quan sát hai người thiếu niên, chỉ chỉ cái bàn bên kia: “Nơi đó có nước nóng, lại uống chút đi.”

Hai người cũng không từ chối, chăm chú nhìn ông nói tiếng cảm ơn liền đi qua. Chủ tiệm nhìn bóng lưng bọn họ, bất thình lình nói một câu: “Nhìn bộ dáng không giống như là đi du lịch, bỏ nhà ra đi?

Động tác trên tay Khương Xá ngừng lại một chút, Lâm Gia nhìn hắn một cái, yên lặng đem ly nước nhét vào trong tay hắn.

Chủ tiệm cảm thấy mình đoán đúng rồi, liền nói thêm một câu: “Mau đi về nhà đi, cha mẹ sẽ lo lắng, con nít tự do quá cũng không tốt. Các con còn nhỏ như vậy thì có thể làm gì? Cái gì cũng không làm được thì ngoan một chút, ít gây thêm phiền phức.”

Ông kinh nghiệm tràn đầy, làm cha sắp hai mươi năm, thời kì phản nghịch của con trai ông cũng đau đầu không ít. Ông nhìn hai thiếu niên đi ra ngoài chắc chịu không ít khổ, giày đều ướt đẫm, bên trong còn lộ ra nửa đoạn nilon, nhìn thêm tội nghiệp.

Thấy đối phương không có trả lời, ông đối với đứa con ở nhà đã nghẹn một bụng lời thầm nghĩ có thể mượn hai đứa nhóc này xả ra một trận, thuận tiện thay cha mẹ chúng dạy dỗ một phen, đang định há miệng đàm đạo liền bị một câu nói của đối phương chặn trở lại.

Khương Xá quay đầu lại chăm chú nhìn ông, khóe môi nhìn như đang cười thế nhưng trong mắt lại không có ý cười.

“Chúng con không có nhà.”

“Cũng không đúng.” Hắn lắc đầu một cái, trong con ngươi dần dần hiện lên chút ánh sáng mong đợi: “Hiện tại chưa có nhưng lập tức sẽ có ngay.”
Bình Luận (0)
Comment