Tra Công Biến Thành Thụ, Thuộc Tính Là Gì Đây?

Chương 7



Ánh nắng ban mai chiếu thẳng lên trên mặt Vu Vũ Hàm, Vu Vũ Hàm cáu kỉnh lầm bầm: "Sao dì Lưu không kéo rèm xuống vậy?"

Sau đó trở mình, đột nhiên tay đụng phải thứ mềm mềm nào đó, Vu Vũ Hàm sờ sờ thứ đó, thấy cục thịt thịt dần dựng lên liền dùng sức bóp.

Đầu giường vang lên một tiếng rên.

Vu Vũ Hàm cảm thấy không đúng liền nhanh chóng mở mắt ra. Khi nhìn thấy Hướng Viễn Thần trần truồng cả người nằm ở bên cạnh, liền hét to một tiếng A.

"Kêu cái beep à." Hướng Viễn Thần cũng ngồi dậy dụi dụi mắt, khi nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Vu Vũ Hàm, Hướng Viễn Thần cũng trợn mắt há hốc mồm, sau đó xốc chăn lên nhìn cơ thể của hai người ở bên dưới, cũng hét to một tiếng A.

"Tôi không có làm gì anh chứ?" Vu Vũ Hàm vừa nói xong liền bị một cái gối đập vào mặt.

"Có làm thì cũng là tôi chịch cậu, chắc là đêm qua phục vụ thấy hai ta đều say nên mới đưa chúng ta tới đây, không cần phải lo." Hướng Viễn Thần xoa xoa đầu Vu Vũ Hàm, cứ trần truồng như vậy đi ra ngoài mặc quần áo.

Vu Vũ Hàm hơi đỏ mặt, cậu cũng biết là không phải bởi vì cơ thể kia quá quyến rũ, mà là mùi hương toả ra từ trên người của người kia, giống y như trên chiếc áo ngày hôm trước, khiến người ta cảm thấy an tâm.

Sao tim lại đập nhanh hơn bao giờ hết thế này?

Ngày hôm sau......


Hướng Viễn Thần cầm tài liệu, đứng ở một góc hành lang nhìn trái ngó phải, sau đó đi ra, kỳ lạ nói thầm: Thằng nhóc thối kia đi đâu từ tối hôm qua tới giờ, chẳng lẽ lương tâm đã biết cắn rứt?

"Anh tìm ai đấy?" Hướng Viễn Thần bị tiếng nói phát ra từ phía sau doạ sợ, tài liệu trên tay rơi đầy xuống đất.

"Cậu có thể đừng......" Hướng Viễn Thần vừa quay về phía Vu Vũ Hàm định quát, đã thấy đối phương ngồi chổm hổm xuống đất nhặt tài liệu lên cho hắn.

Đợi khi Vu Vũ Hàm đứng thẳng dậy, Hướng Viễn Thần lại trợn mắt há hốc mồm.

Cái đầu tổ quạ vàng khè của Vu Vũ Hàm đã được nhuộm đen lại, còn dùng keo vuốt tóc để tạo kiểu, kết hợp với bộ âu phục màu tím mà Vu Vũ Hàm yêu thích, quả thực là......

"Cậu làm trai bao đấy à?" Hướng Viễn Thần không thể nghĩ tới cái khác được.

"Anh có thể suy nghĩ như một người bình thường được không vậy? Chẳng lẽ anh không thấy hôm nay tôi rất giống...... Tom Cruise à?" Vu Vũ Hàm còn cố tình vuốt láng bóng cái trán.

"Giống, giống, giống, với hai nhúm tóc của cậu, nhìn rất giống dưa hấu Thái Nhị Lang (?)." Hướng Viễn Thần cảm thấy không có một từ ngữ nào có thể miêu tả được vẻ bề ngoài của Vu Vũ Hàm.

"Anh......" Trong lòng Vu Vũ Hàm vốn tràn đầy mong chờ rằng Hướng Viễn Thần sẽ khen mình, không ngờ là bị chọc tức tới đỏ bừng cả mặt.

"Ôi, nhìn cậu như này lại thấy giống Quan Nhị Gia (Quan Vũ), Võ Thánh Uy Vũ!" Hướng Viễn Thần tiếp tục khen ngợi cậu.

Vu Vũ Hàm cảm thấy không thể thắng nổi cái miệng của Hướng Viễn Thần, tức giận đến mức dậm chân: "Không nói cái này nữa."

Ôi, đờ mờ, lại còn dậm chân nữa chứ. Nhưng Hướng Viễn Thần vẫn là một người có đạo đức, hắn cảm thấy không thể tiếp tục đối xử như vậy với thái tử gia của công ty được.

"Tôi có việc, đi trước đây." Hướng Viễn Thần vẫn còn nhớ nhiệm vụ được tiền bối giao cho.

"Anh đi đâu." Vu Vũ Hàm lập tức giữ chặt tay đối phương.

"Quản lý của bộ phận chúng tôi cảm thấy tôi làm việc không tồi, định đợi khi tôi đưa tài liệu cho quản lí thì sẽ mang tôi đi xã giao, nói là với giám đốc của công ty Cảnh Dương gì đó......

"Không được đi!" Vu Vũ Hàm vốn rất hài lòng khi quản lí đã không để Hướng Viễn Thần nhàn rỗi theo lời của cậu, nhưng khi nghe thấy giám đốc của công ty Cảnh Dương, sắc mặt Vu Vũ Hàm lập tức thay đổi.

Vu Vũ Hàm đã từng gặp tên giám đốc kia ở tiệc rượu, hắn ta luôn dẫn theo bên người nam thư ký xinh đẹp động lòng người, hơn nữa còn vụng trộm động tay động chân, nhất định là một tên gay bại hoại. Nếu để Hướng Viễn Thần đi thì chẳng khác nào để thỏ vào hang cọp.

Vu Vũ Hàm ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khó hiểu của Hướng Viễn Thần, mất tự nhiên ho khụ khụ, sau đó nói: "Tối nay anh đừng đi, tôi sẽ nói với quản lí cho."

"Cậu bị điên à? Muốn cả công ty đều biết tôi luồn cửa sau hay gì?" Hướng Viễn Thần hoàn toàn không hiểu tâm tư của Vu Vũ Hàm, chỉ cảm thấy đối phương thật sự rất ngây thơ.

"Anh, tôi mặc kệ anh." Vu Vũ Hàm dậm dậm chân, xoay người rời đi.


Đấy đấy đấy, lại dậm chân, lại dậm chân. Hướng Viễn Thần xoa xoa da gà nổi trên người, quay đầu đi tới văn phòng quản lí.

Vu Vũ Hàm quay đầu nhìn về phía Hướng Viễn Thần, trong lòng cảm thấy không thoải mái.

Thật ra nếu là Nhâm Hạo trước kia, cậu sẽ không cảm thấy lo lắng như vậy, Nhâm Hạo làm việc có chừng mực, hơn nữa luôn duy trì khoảng cách nhất định với người lạ, dù lạnh lùng nhưng lại không khiến người khác phản cảm, dù thế nào cũng không thể thu hút ánh nhìn của người cùng phái được.

Nhưng hiện giờ trong thân xác kia là Hướng Viễn Thần ngu ngốc, Vu Vũ Hàm đã muốn nói chuyện này từ lâu rồi.

Hướng Viễn Thần luôn mở to mắt chăm chú nghe người khác nói chuyện, trên mặt luôn mỉm cười, vẻ mặt chuẩn tiểu thụ luôn viết dòng chữ cầu an ủi khiến cậu còn cảm thấy động tâm, nói gì tới mất tên sắc lang khác.

Cậu không biết vì sao lại không yên tâm về Hướng Viễn Thần như vậy. Nếu là lúc trước khi quen biết với Hướng Viễn Thần, cậu còn lâu mới để ý chuyện hắn muốn tìm chết hay không. Tới bây giờ, dường như cậu đã hiểu vì sao Nhâm Hạo lại không thể từ bỏ Hướng Viễn Thần.

Anh ta chính là một tên chuyên gây rắc rối.

Đến nơi xã giao, Hướng Viễn Thần luôn theo sát quản lí, giống y như một người hầu nhỏ.

Mặc dù hắn cảm thấy mình chả có gì thu hút cả, nhưng ở trong mắt giám đốc Tần Hạng của công ty Cảnh Dương - một tên đã duyệt qua biết bao nhiêu là người thì lại không nghĩ như vậy. Hai mắt dường như đã dính chặt trên con người đáng yêu kia không thể dời đi.

Quản lí của Hướng Viễn Thần cũng thấy được điều này, nhanh chóng giới thiệu với Tần Hạng: "Đây là người trong bộ phận chúng tôi. Tiểu Thần à, vị này chính là giám đốc Tần của công ty Cảnh Dương.

"Chào giám đốc." Hướng Viễn Thần bắt tay với đối phương.

Hướng Viễn Thần thấy kỳ lạ, hôm nay mình đến không phải chỉ để bồi ăn bồi uống thôi à? Cần gì phải giới thiệu long trọng tới vậy chứ? Hơn nữa cũng rất ít người, vị thư kí bên cạnh Tần Hạng đã bị gọi ra ngoài mất rồi.

Khi Hướng Viễn Thần đang nghĩ ngợi thì Tần Hạng đã vuốt ve bàn tay nhẵn nhụi của hắn một cái.

"Tiểu Thần à, cậu kính giám đốc một ly đi." Hướng Viễn Thần nhanh chóng nghe lời giơ cái ly qua.

Tần Hạng uống rượu trong ly, hai mắt phát sáng. Uống xong ly này....... Đêm nay sẽ thành đêm xuân.

"Không được uống!" Một bàn tay từ phía sau Hướng Viễn Thần giật lấy ly rượu của hắn rồi ném xuống đất.

Tần Hạng tiếc nuối nhìn ly rượu dưới đất, sau đó phẫn nộ chuyển ánh mắt về phía người tới. Khi nhận ra đó là thái tử gia của Vu thị, sự phẫn nộ kia lại biến thành nịnh nọt.

"Tôi còn tưởng là ai chứ. Sao hôm nay Vu đại thiếu gia lại tới đây? Mau tới uống một ly đi." Tần Hạng nhanh chóng rót một ly rượu mới.

Nhưng Vu Vũ hàm lại không để ý tới hắn ta, chỉ quay đầu nói với quản lí: "Tôi chỉ nói là khiến anh ấy không nhàn rỗi, chưa nói là đem đến đây để làm tam bồi (bồi ăn, bồi uống, bồi nói chuyện)"

Nói xong Vu Vũ Hàm kéo tay Hướng Viễn Thần đi, bất chấp sự phản kháng của Hướng Viễn Thần.

"Thằng cha nhà cậu, cậu làm lỡ mất con đường thăng quan của tôi rồi!" Khi ra tới bên ngoài thì tay của Hướng Viễn Thần mới được thả ra.


"Tên đại sắc lang kia là con đường thăng quan của anh á? Sao anh có thể đáng khinh tới vậy được nhỉ?" Vu Vũ Hàm cũng thấy rất tức giận.

"Bảo sao hắn cứ nhìn chằm chằm tôi, tôi còn tưởng là hắn bị cận thị chứ. Nhưng chỉ cần uống mấy ly là được một vố làm ăn, không phải là quá tốt à?"

"Nếu tôi không tới ném ly rượu kia đi thì không chỉ là uống mấy ly thôi đâu."

Hướng Viễn Thần nghe thế mới nghiêm túc suy nghĩ. Mụ nội nhà nó, không ngờ là bị tên quản lí hãm hại, thực sự nghĩ người mới là vô kỷ luật vô đạo đức à.

"Trước kia tôi cũng phải leo lên từng bước một, nhưng chưa từng gặp chuyện như này." Hướng Viễn Thần ngồi xuống thành bồn hoa bên cạnh.

"Vậy nhất định là trước kia anh không để tâm rồi, cơ thể trước kia của anh cường tráng như vậy, muốn đè được cũng phải gặp nhiều trắc trở lắm đấy." Vu Vũ Hàm cũng ngồi xuống.

"Cũng không phải là ai cũng như cậu, cái gì cũng nằm trong tầm tay hết." Hướng Viễn Thần thở dài nói.

"Trước kia tôi và Nhâm Hạo bất chấp sự phản đối của gia đình để ở bên nhau, Nhâm Hạo cũng không nhận sự giúp đỡ từ người nhà, tất cả mọi thứ đều dựa vào chính đôi tay của hai người chúng tôi. Món quà đầu tiên tặng cho nhau mặc dù rẻ bèo nhưng lại rất quý giá."

Hướng Viễn Thần nhớ tới con búp bê đất sét, bất giác nở nụ cười.

"Sau này tôi lại nghĩ chỉ cần có tiền thì địa vị, thế lực gì cũng có thể có. Nhưng cuối cùng lại thất bại thảm hại, ngay cả tình yêu cũng bị chôn vùi."

Nếu nói hiện giờ Vu Vũ Hàm rất ghen tị với Nhâm Hạo, liệu có quá kỳ lạ hay không?

Nhưng trong lòng cậu lại thấy rất khó chịu.

Nhất là khi thấy bộ dạng Hướng Viễn Thần nhớ lại những hồi ức hạnh phúc kia.

Hết chương 7.

Tác giả có lời muốn nói: Hướng Tra Tra sống lại thì mị lực cũng tăng vọt, sao bây giờ nhỉ? Nhưng đừng có lo, nhất định mị sẽ ngược chết hắn.




Bình Luận (0)
Comment