Tra Công Biến Trung Khuyển

Chương 106

Hai ngày sau, bọn họ về nước.

Lần này Văn Hạo tự nhiên tiến vào căn hộ Cung Trình mua ở gần trung tâm huấn luyện. Bảo mẫu bọn họ thuê bên Mỹ cũng theo tới, ban đầu Cung Trình dự định tìm hai bảo mẫu trong nước, nhưng Văn Hạo nghĩ rằng đứa nhỏ đã quen bảo mẫu chăm sóc bên Mỹ, tụi nhỏ nghe hiểu một số từ đơn tiếng Anh còn nhiều hơn tiếng Trung, lúc này đổi bảo mẫu là không lý trí.

Cũng may căn hộ này còn lớn hơn nhiều so với ở bên Mỹ.

Văn Hạo và Cung Trình ở trên tầng, tụi nhỏ ở phòng trẻ con dưới tầng, bên cạnh là phòng bảo mẫu. Để tiện cho tụi nhỏ chơi đùa, căn hộ tiến hành đợt trang trí đợt hai, sàn nhà trải thảm đệm dày, trên vách tường và khúc quoặt bao vải cỏ mềm mại, trong phòng không có đồ vật sắc nhọn, trẻ con có thể tùy ý chơi đùa.

Đáng tiếc nhóm bảo bối còn nhỏ tuổi, còn chưa biết bò, cho nên mấy chuẩn bị tri kỷ này vẫn chưa dùng được, hơi tiếc nuối nhưng Văn Hạo nhìn thấu tâm ý của Cung Trình.

Sau khi tụi nhỏ ngủ, Văn Hạo trở về tầng đảo lại múi giờ, chờ đến khi tỉnh lại, trong nhà đều là người.

Giấy chứng nhận kết hôn cả hai bên Mỹ đặt trên khay trà, mẹ Cung Trình –Văn Nhã Chi và chị hai Văn Tiểu Tĩnh mỗi người ôm một bảo bối, một người khác ngồi trên ghế sô pha là anh cả – Cung Huân, còn có người ngồi bên cạnh Văn Nhã Chi, nhìn thấy Văn Hạo vẫn chưa kịp che đi lúng túng – vợ Cung Huân.

Người trong nhà Cung Trình đều đến đây, Cung Tuấn Hữu đi nhậm chức bên ngoài, thời điểm ăn tết càng cần thân thiết với nhân dân, kết thúc nhiệm kỳ của ông còn có hai năm, muốn được gọi về Bắc Kinh, lúc đó nhất định phải có vị trí thực quyền chân chính. Từ khi lão gia tử Cung gia về hưu bốn năm trước, Cung gia và thế lực đang chuẩn bị cho ngày đó, thời điểm đó không phải ủy chính là vị trí kia, chỉ cần một trận đánh thắng, Cung gia lại có thể trường thịnh ba mươi năm. Sau đó… Thời trẻ qua mau, có thể không ai dám đảm bảo cái gì.

Gia đình như vậy tạo cho Văn Hạo áp lực rất lớn, đối mặt nghi vấn cùng ngôn ngữ mọi mặt, có lẽ Cung Trình che chở cậu nhưng có thể che chở chặt chẽ được bao nhiêu? Vẫn sẽ có một nhát đao tại sau lưng đâm tới.

Văn Nhã Chi nhìn thấy Văn Hạo, đặt đứa em gái nhỏ vào trong lòng con dâu, sau đó đứng lên nghênh tiếp. Bà nắm tay Văn Hạo, trong mắt đều là thương tiếc thật lòng, nói: “Có phải tụi dì đánh thức con không? Nhưng dù lệch múi giờ cũng đừng bỏ đói chính mình, trong phòng bếp có đồ ăn, ăn xong rồi hẵng ngủ.”

“Dì…” – Văn Hạo nở nụ cười. Mấy thứ ‘đâm sau lưng’ hay gì gì đều là đồ tưởng tượng trong lòng, trước mắt đều có người tốt với mình, cần gì phải so đo tính toán tương lai không biết, thật là quá ngu ngốc. Văn Hạo sẽ cố gắng đặt chân trong nước, nếu như Cung gia và Văn gia đồng ý giúp đỡ, cậu cũng sẽ tiếp thu, đem sinh hoạt cùng sự nghiệp của chính mình kinh doanh thật tốt, nuôi lớn tụi nhỏ, cho đến khi bọn chúng đi học không thể ở mãi bên mình thì sẽ đi du lịch thế giới, sống cuộc sống tùy hứng không cần thận trọng.

Văn Nhã Chi không sửa chữa xưng hô Văn Hạo, thân phận nhà chồng ở đây, có người vợ là nam giới khẳng định là không thích hợp, cho nên thân phận của Văn Hạo là thân thích Văn gia nhà bà, dựa theo bối phận sắp xếp, phải gọi bà một tiếng dì.

Văn Nhã Chi dắt Văn Hạo đến trên ghế salông ngồi xuống, người anh lập tức duỗi tay nhỏ muốn tới bên người Văn Hạo.

Văn Tiểu Tĩnh trêu ghẹo nói: “Đây chính là con ruột nha, tụi chị chơi đùa với nó nửa ngày rồi cũng chả thèm cười một cái, em vừa đến đã đổi mặt rồi.”

Vợ Cung Huân lập tức nói tiếp: “Trẻ nhỏ đơn thuần nhất, Ngôn Ngôn nhà chị lúc trước cũng thế, thích ở bên chị, cha nó luôn bận rộn bên ngoài, muốn ôm nó còn phải dỗ chán!”

Văn Nhã Chi rất hài lòng thái độ của con dâu.

Người con dâu này là quý nữ sinh ra trong gia đình quyền quý, khí chất cao quý, thông tình đạt lý, đúng là hiền nội trợ của con riêng. Thế nhưng tất cả mọi người biết rõ, đây chỉ là bề ngoài, thân thiết hiền lành hay gì gì đó đều diễn cho người khác xem, suy nghĩ trong lòng có khả năng lại ngược lại. Ít nhất đối với chuyện con mình tìm đàn ông chung sống, người con dâu này rõ ràng là có khinh thường. Nhưng quý ở chỗ người thông minh, thấy rõ chiều gió, chiều hướng phát triển, chỉ cần nguyện ý mặt ngoài hòa hòa khí khí, tự nhiên bà cũng sẽ hòa hòa khí khí với con dâu.

Ngược lại là con riêng…

Văn Nhã Chi nhìn về phía con riêng, tuy rằng từ sau khi vào nhà liền chưa từng nói qua một câu, thế nhưng người nguyện ý xuất hiện ở đây, bản thân đã nói lên thái độ. Bà không rõ con trai làm thế nào để thuyết phục được người anh ngoan cố của mình, trong lòng cũng tránh không được mà suy nghĩ bất công, cuối cùng vẫn là con ruột của mình, thủ đoạn quá tuyệt vời.

“Cung Trình đang ở trong phòng bếp, hâm nóng đồ ăn cho em. Nó vừa mới nói, chắc em sắp tỉnh rồi, quả nhiên em vừa xuống.” –Văn Tiểu Tĩnh thấy ánh mắt Văn Hạo đảo chung quanh, che miệng nhịn cười, giải thích một câu. Dưới cái nhìn của cô, hai thằng nhóc này ở cùng nhau, thậm chí đã kết hôn, tình cảm khẳng định là rất tốt. Lại không biết, Văn Hạo chỉ là ngủ một giấc tỉnh bỗng thấy trong nhà một đống phái nữ, bây giờ đang muốn tìm một người cứu vớt mình khỏi bể khổ.

Đang khi nói chuyện, Cung Trình đi ra. Nhìn thấy Văn Hạo, trên mặt dao động ra nụ cười: “Em tỉnh rồi? Muốn ăn cơm chứ?”

Văn Hạo gật đầu, vội vàng giao người anh cho Văn Tiểu Tĩnh, đứng dậy rời đi.

Phòng ăn bên cạnh phòng bếp, Cung Trình hâm nóng thức ăn bưng lên bàn, đồ ăn bốn món, hai mặn một canh, nhìn đồ ăn đều là đồ mới chưa động, chỉ là qua giờ cơm cần phải hâm nóng lại.

“Cơm là anh làm, xem thử xem có mềm dẻo thích hợp không?” – Cung Trình xới một bát cơm cho Văn Hạo, giống như hiến dâng vật quý đưa đến trước mặt Văn Hạo.

Văn Hạo nói tiếng cảm ơn, nhận lấy cơm.

Quả thật có chút đói bụng, Văn Hạo cúi đầu ăn vài miếng, ngẩng đầu nhìn lên, Cung Trình an vị ở bên cạnh nhìn mình.

“Anh tự mình từ từ ăn.”

Đương nhiên Cung Trình nghe hiểu ý Văn Hạo, thế nhưng không hề nhúc nhích, trên mặt giương lên nụ cười nhẹ nhàng: “Để mẹ trông tụi nhỏ, anh cùng em.”

“…” Văn Hạo bị sáng ánh mắt quắc nhìn có phần không nuốt nổi cơm.

Cung Trình xem hiểu Văn Hạo lúng túng, tự mình cầm thêm bát đũa, ở bên cạnh cùng ăn.

An tĩnh ăn một hồi, phòng khách truyền đến tiếng cười, Văn Hạo ngẩng đầu nhìn về phía Cung Trình.

Lực chú ý của Cung Trình lao thẳng đặt người Văn Hạo, hắn nói: “Em lo bọn nhỏ chưa nghỉ ngơi tốt sao? Chúng mình ăn cơm xong, anh sẽ đưa mẹ về nhà.”

“Không phải.” – Văn Hạo lắc đầu, bà nội yêu thích cháu nội, đây gọi là niềm hạnh phúc gia đình, hiếm thấy tập hợp một lần, cậu không lập dị như vậy.

“Vậy thì…”

“Căn hộ này mang danh tôi sao?”

“Ừ…”

“Tôi chuyển cho đứa anh.” – Văn Hạo quyết định đưa đồ Cung Trình đưa cho cậu trao lại cho đứa nhỏ, còn bản thận sẽ tự cố gắng kiếm thật nhiều, mua phòng ở cho mình, để lại di sản cho tụi nhỏ.

Cung Trình thở dài một hơi, hắn muốn nói cần gì phải thế, chúng mình đã kết hôn rồi, ở Mỹ đã được chính thức thừa nhận, có thể hưởng thụ quan hệ vợ chồng chính thức. Lời nói không êm tai, một ngày nào đó tôi chết, tài sản đều là của em đã được chưa! Nhưng hắn không nói gì, nếu Văn Hạo thích kiên trì như vậy, hắn theo cậu, cũng không phải chuyện lớn.

Cung Trình đồng ý, trên mặt Văn Hạo có nụ cười, giải quyết một nan đề, điều này làm cho cậu thở phào nhẹ nhõm.

Cung Trình suy tư rồi nói: “Cho đứa em đi.”

“Hả?”

“Nếu căn hộ này em cho đứa anh, phí sang tên ít nhất phải 50 ngàn, chờ làm xong hộ khẩu tụi nhỏ, tiền phí sang tên cho con gái rất tiện nghỉ, cho đứa em chỉ cần mấy ngàn thôi.”

“…” – Văn Hạo được lý do này không thể phản bác. Phí sang tên nhiều như thế, hắn quả thật hơi tiếc.

“Không làm xét nghiệm sao?” – Văn Hạo nghĩ, lần đầu tiên chính thức nhấc lên đề tài này.

Cung Trình lắc đầu: “Đứa em ngoan ngoãn lại dễ thương, nhất định là con em, thằng anh vừa lười biếng lại nhát gan, cũng chả biết giống ai.

“…” Giống nhà cậu đấy. Văn Hạo không che giấu lương tâm nói câu này, tính khí đứa anh thật không giống Cung Trình. Thế nhưng đứa em là con mình là khẳng định, bộ phận đôi mắt cùng đôi môi quá giống, đặc biệt là độ cong mắt hai mí, cùng đôi mắt Cung Trình kém quá xa.

Chuyện cứ định xuống như vậy, sau đó đứa em có hộ khẩu Trung Quốc, lập tức có một căn hộ trị giá gần nghìn vạn, trở thành ‘chủ gia đình’ chân chính.

Đêm 30, Văn Hạo cùng bọn nhỏ đến nhà Cung Trình, tới gặp vị lão gia tử vẫn thường xuất hiện trên ti vi.

Văn Hạo không muốn đi, chỉ muốn để Cung Trình ôm đứa anh trở về, con cháu Cung gia nhận tổ quy tông, cậu qua đó để làm gì. Thế nhưng Cung Trình không đáp ứng, dì cũng gọi điện thoại nói cậu nên đến. Ngay cả chị hai cũng nói qua, vì cùng cậu qua cửa ải này, năm nay cô cũng đến Cung gia ăn tết, một con ghẻ mẹ kế mang theo bồi tiếp Văn Hạo, ai cũng không thể so với ai kém hơn.

Lời nói đều nói đến mức này, Văn Hạo đành phải đi.

Sau khi lão gia tử về hưu cùng phu nhân ở đại viện, bên cổng còn có nhân viên cảnh vệ đứng, trên song cửa số trang trí hoa văn và câu đối tết, trên cửa lớn dán vào một chữ Phúc to, năm vị rất đậm.

Văn Hạo đi trong đám người, vào phòng. Lão gia tử cùng lão phu nhân an vị trên ghế sô pha trong phòng khách, tướng mạo lão gia tử giống như đúc trong ti vi, là một ông già tóc hoa râm. Người thân về nhà ăn tết, trên mặt lão nhân gia dẫn theo chút ý cười, lão phu nhân đứng dậy chào hỏi người, nhân viên cảnh vệ thu lễ vật đặt một bên. Tầm mắt lão gia tử rõ ràng quét đến trên mặt Văn Hạo, lại không dừng lại chốc lát như không nhìn thấy người.

Sau khi Văn Nhã Chi vào nhà, nắm tay Văn Hạo, giới thiệu Văn Hạo cho lão gia tử, sau đó bế đứa nhỏ cho lão gia tử liếc mắt, lão gia tử nhìn thấy đôi mắt xám của đứa anh thần sắc thay đổi, thời gian còn lại đều là gương mặt lạnh lùng.

Đến giờ, Văn Hạo còn có thể không hiểu gì chứ: Lão gia tử không chấp nhận tử.

Cũng đúng, mình được tiếp nhận quá dễ dàng, đã quên mất Cung gia là dạng gia đình gì, gia đình ở trên vị trí này, sự xuất hiện của cậu đúng là không được tiếp đãi.

Cung Trình đem quà Văn Hạo mang tới đặt trên bàn, cười nói với ông nội: “Ông à, con và Văn Hạo chúc ông thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý. Đây là tân niên đầu tiên con và Văn Hạo cùng với tụi nhỏ qua đây, con đã có sắp xếp riêng của mình, cho nên tới đây chúc ông năm mới rồi đi.” – Hắn nói qua phải che chở Văn Hạo, không để ai bắt nạt, ngay cả ông nội mình cũng vậy, nếu ông nội không ưa người, hắn sẽ mang người đi, miễn cho gặp phải tội không nên. Nhưng lời nói phải kéo đưa đây, không thể cứng rắn để lại ấn tượng xấu cho ông.

Đôi mắt lão gia tử nhìn lướt qua người anh, rồi nhìn Cung Trình chằm chằm. Đừng tưởng ông không nhìn ra ý che chở người đàn ông kia của cháu nội, ông là một lão già bảo thủ phong kiến, nhà mày tìm đàn ông về nhà, ông mày còn phải lấy gương mặt tiếp đón sao hả!?

Cung Trình lơ đễnh cười: “Nếu ông nhớ cháu nội, hai hôm sau cháu đưa nó đến thăm ông.”

Lão gia tử mím môi, cũng không lên tiếng, lão đại không vui.

Văn Tiểu Tĩnh cười nói: “Trình Trình, em muốn đưa Văn Hạo ăn tết chỗ nào hả? Nếu không thì đưa về Văn gia đi. Văn Hạo cũng là thân thích Văn gia chúng ta, ông ngoại nói mấy lần muốn gặp người đấy, cải lương không bằng bạo lực, ngay ngày hôm nay đi.”

“Khụ!” – Lão gia tử tỉnh cổ họng, nhíu mày: “Nha đầu Tiểu Tĩnh, con vừa mới nói cái gì? Thân thích gì cơ?”

“Ông à ông không biết sao? Văn Hạo và con cùng chung một cụ nội, là cháu trai ruột của Cửu gia gia. Khi ông ngoại con biết con tìm được Văn Hạo, còn vui nói liên tục ba chữ tốt rồi. Từ nhỏ Văn Hạo nhà chúng con chịu khổ, không cha không mẹ, nhưng lại rất có năng lực, đến mười tuổi đã tự thân mình  cố gắng, quán quân thế giới bơi lội đấy, còn xuất ngoại du học, hai bằng thạc sĩ. Với bản lĩnh này, xa không nói, ở thủ này có bao nhiêu người được như thế, có tiền có quyền nuôi đều nuôi thành phế vật. So sánh mà nói, Văn Hạo theo so sánh của chúng ta thì đúng là một trời một vực, bọn nhỏ lớn lên như vậy thì tính tình sẽ thế nào đây, nếu có cơ hội tốt thì nói không chừng thành tựu còn lớn hơn.”

“Không phải Trình Trình kết hôn với Văn Hạo bên Mỹ rồi sao, thân phận này nên nói thế nào, là người Cung gia hay Văn gia hả?”

“Đồng tính kết hôn không giống nhau, không ai gả cho ai, nhưng người nhất định là Văn gia nhà bọn con.”

Lão gia tử nghe vậy, mặt nhất thời trầm xuống, mất hứng, trừng Cung Trình một cái.

Cung Trình đối với chị hai nhà mình lén lút dựng ngón tay cái.

Thứ tốt chỉ sợ tranh. Lão gia tử nắm quyền cả đời, muốn mạnh cả đời, Văn Hạo và Cung Trình kết hôn tại Mỹ là chuyện chắc như đinh đóng cột, tại thời khắc mấu chốt con trai sắp thăng lên, ông không thể làm lớn việc này, khiến người chê cười, cho nên rất không cam tâm nuốt thiệt thòi xuống làm người câm. Muốn ông hòa nhã với Văn Hạo, là chuyện không thể nào. Cũng may Văn Hạo xuất sắc rõ như ban ngày, lão gia tử thấy nhiều người, so với Văn Hạo xuất sắc không ít, cũng không phải một mình Văn Hạo là ‘cháu dâu’ nhà ông, cho nên trước khi nhận định, Văn Hạo cũng đã được đặt trong phạm trù người nhà mình.

Văn gia muốn tới cướp Văn Hạo, loại cảm giác đó trong lòng lão gia tử như con vịt trong nồi bay mất… Nói chung giữ người lại ông không vui, để người đi ông càng không vui.

Càng già càng trẻ con, càng già càng trẻ con mà, trên bả vai không còn gánh nặng chết người, xem như nên sống thoải mái đi.

“Ba à.” –Văn Nhã Chi nhìn lửa tàn không sai biệt lắm, đúng lúc nói một câu: “Đến giờ này rồi, Trình Trình và Hạo Hạo đến nhà ta hơi muộn, không bằng để chúng nó ăn tối xong rồi đi.”

“Ừ.” Lão gia tử bị người nhà mặt đỏ mặt trắng hát một vòng, cuối cùng nuốt miếng mồi này.

Cung Trình vui vẻ ra mặt, Văn Tiểu Tĩnh cũng thở phào nhẹ nhõm, Văn Nhã Chi kéoVăn Hạo qua một bên ghế sô pha ngồi xuống, nháy mắt một cái với cậu.

Từ đầu tới cuối Văn Hạo không nói câu nào, cứ như vậy ăn một bữa đêm giao thừa ở Cung gia.

Đừng xem chỉ là một bữa cơm, thế nhưng tất cả mọi người rất rõ ràng, quan hệ Văn Hạo và Cung Trình coi như là qua ải.

Ăn cơm tối xong, Cung Trình và Văn Hạo trở về, nửa đường sắc mặt Văn Hạo cổ quái hỏi: “Ông nội cậu, chấp nhận tôi?”

Văn Hạo luôn cảm thấy không nhẹ nhàng như vậy, đó là gia đình gì chứ? Làm sao có thể chấp nhận cậu? Thế nhưng bữa cơm tối này là có ý gì?

Cung Trình “Ừ” một tiếng, thái độ có chút mơ hồ đáp lại Văn Hạo.

Lão gia tử dĩ nhiên không phải ý này. Thân phận bây giờ ông đặt nơi đó, cũng không thể tính toán với đám tiểu bối, quản con là chuyện của cha mẹ, Cung gia đã có một Cung Huân kế thừa gia nghiệp, đối Cung Trình phóng túng thì cũng chẳng có gì. Chỉ là sự tồn tại của Văn Hạo dù sao chạm đến giới hạn của lão gia tử, phỏng chừng suy nghĩ trong lòng chắc là sau này ít gặp mặt, không có chuyện gì tốt nhất là đừng gặp, mấy đứa có cuộc sống của mấy đứa, đừng tạo chuyện làm phiền đến ông là được. Về phần thật tâm chấp nhận Văn Hạo gì đó, ý nghĩ này không khỏi hơi kỳ lạ.

Nhưng thứ đó không cần thiết phải Văn Hạo giải thích. Cuộc sống sau này là của hắn và Văn Hạo, bên kia lão gia tử chắc một năm không gặp mặt một lần, hà tất phải nói chân tướng khiến lòng người thêm nặng, cứ hiểu lầm như vậy thì càng tốt.

Bữa cơm đêm giao thừa ở người phương Bắc thường ăn sớm, khi bọn họ dùng xong bữa rời đi bản tin thời sự còn chưa phát xong. Không nghĩ tới cuối năm, trên đường tắc nghẽn, mấy người chạy về nhà ăn cơm, đoán không chừng đều nghĩ tới chuyện vứt xe đi bộ về nhà. Bọn họ bị tắc ở cầu mười phút mới nhích được hai mươi mét. Đứa em gái xưa nay luôn yên tĩnh không kiên nhẫn, miệng mấp máy phát ra tiếng khóc thút thít.

Buổi tối ăn cơm Cung Trình uống chút rượu, lái xe là Văn Hạo, nghe thấy tiếng thì nói một câu: “Em xem nó có phải ướt bỉm rồi?”

Cung Trình cũng không chê, cẩn thận nâng hai chân đứa em lên, đến gần ngửi: “Ừ, ị rồi.”

Văn Hạo quay đầu nhìn lại, Cung Trình đã thuần thục cầm ba lô qua, từ bên trong lấy ra khăn ướt và bỉm, chùi đít và đổi bỉm cho đứa em. Đứa em được mông thư thái, không khóc nữa, Văn Hạo mở cửa xe thay đổi không khí trong xe.

Văn Hạo lái xe tiến lên mười mét phía trước, sau đó quay đầu lại nói: “Đứa em tên gọi là Văn Lam, gió trong núi phong, linh khí dã tính lại tự do tự tại, tên đơn giản lại có nét hào phòng. Cậu thấy sao?”

Cung Trình cúi đầu xem đứa nhỏ.

“Con gái nhà anh, anh cũng có quyền đặt tên. Mễ (Hạt gạo) cũng hay, ai cũng thích cũng yêu, óng ánh lấp lánh, thơm ngát.”

“…”

“Được chứ?” – Cung Trình cúi đầu dỗ con: “Mễ à, Mễ ơi, Tiểu Mễ Mễ, moa~ hôn nhẹ Tiểu Mễ Mễ nào.”

Văn Hạo nhướng mày, nghe cái tên này cũng rất đáng yêu: “Được, vậy nhũ danh này đi.”
Bình Luận (0)
Comment