Địa điểm Vương Tử Hồng lựa chọn là ‘Ngự Hiên’, nó là một trụ sở tư nhân, tuy không giống Duyệt Thiên đứng đầu hội sở nhưng độ xa hoa, phong cách trang trí và tư cách hội viên ngưỡng cửa của hội này rất cao đã nói rõ lên sự bất phàm của nó. Văn Hạo không nhìn ra chỗ này có gì tốt mà đám cậu ấm thế gia trong thành đều đổ xô vào đây, đều dùng tư cách hội viên của quán này mà đắc ý.
Đã từng nghe một người nói qua, thân phận chủ nơi này không tầm thường, có thể dính một chút ánh sáng cũng là tốt rồi. Nhưng cụ thể là thân phận gì thì không biết, Văn Hạo chưa từng tìm hiểu qua.
Tiến vào trong hội, sắc mặt Văn Hạo không quá tốt, vốn tư thái thả lỏng chẳng biết lúc nào đã trở nên căng thẳng, một bộ dáng thủ thế.
Vương Tử Hồng đi ở phía trước, dáng vóc một mét tám không tính là lùn nhưng đứng chung một chỗ với Văn Hạo thì lại trông thấp hơn, hơn nữa dung mạo cũng không đẹp bằng Văn Hạo, nhưng thân phận của hắn không tầm thường, kiến thức rộng, đủ tự tin, nên khí chất lại đè ép được Văn Hạo.
Nhân viên phục vụ dẫn đường cho bọn họ lên tầng ba, một đại sảnh trang trí tao nhã quý khí hiện ra trước mắt, cho đến khi bọn họ tới một bộ ghế dài bên cạnh cửa sổ, nhân viên phục vụ này mới rời khỏi.
Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, các món ăn ngon rất nhanh được đưa lên bàn. Vương Tử Hồng cúi đầu ăn hai miếng, Văn Hạo thấy Vương Tử Hồng không có ý nói chuyện trước, nên cũng cầm dĩa thong thả ăn.
Đồ ăn quả thật rất ngon, nhưng tiếc là mấy món khai vị nhiều mà món chính thì ít, đối với một người vận động viên mà nói, ăn xong mấy món này cộng thêm hai bát cơm nữa mới miễn cưỡng tính là ăn no. Nếu không thể quét sạch thức ăn thì đành qua loa thưởng thức vậy.
Vương Tử Hồng ăn no tám phần, lúc này mới thả bát đũa xuống, nói: “Tôi nghe nói lần tranh tài này em không ở trong thành phố? Tiếp đó em tính làm gì?”
“…” – Văn Hạo không ngờ chuyện Vương Tử Hồng muốn nói lại là cái này, bất ngờ không biết nên nói gì.
Văn Hạo tiến vào đội quốc gia đến giờ đã sắp sáu năm. Từ đội bơi huyện đến đội bơi tỉnh, thành tích của cậu vẫn luôn rất tốt, dù vào đội quốc gia cũng trong thời gian ngắn tiến vào hàng ngũ vận động viên hạng nhất, ba năm trước đoạt vị trí á quân trong giải vô địch thế giới.
Á quân giải vô địch thế giới có ý nghĩa gì?
Là người đứng thứ hai giải vô địch bơi lội thế giới, toàn thế giới có mấy người xếp được thứ hai, có lẽ nói ra thì không vang dội như hạng nhất thế giới nhưng tuyệt đối không hề thua kém.
Á quân thế giới!
Bởi vì thành tích tốt như vậy, trong đội kỳ vọng rất lớn với Văn Hạo, cậu cũng có hoài bão của riêng mình, khi đó có thể nói là rất hăng hái. Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, hai năm trước đột nhiên phát sinh ra một chuyện suýt nữa chặt đứt mất tiền đồ bơi lội của cậu, dù đội bơi miễn cưỡng giữ cậu nhưng đến giờ đã hai năm trôi qua, mà cậu đến cả tư cách dự bị đại biểu quốc gia cũng không có.
Đối với một vận động viên, đả kích này có thể tưởng tượng nổi sao.
Tháng bảy năm nay, ở nước Mỹ có một hội tranh tài bơi lội Thái Bình Dương, Văn Hạo lần thứ hai không nắm được tư cách dự thi. Đội thành viên dự thi đi mỗi nơi tham gia thi đấu, còn cậu bị huấn luyện viên bỏ qua, không có việc gì để làm. Dựa theo lẽ thường, cậu nhất định sẽ đem trọng tâm cuộc sống để đi học nhưng giờ đang nghỉ hè, rảnh rỗi không việc làm nên mới nhờ Vương Tử Hồng hỗ trợ, làm tư cách huấn luyện viên cho Lưu Na Na.
Bản thân là một vận động viên, lại không thể tham gia thi đấu, đây là vết sẹo trong lòng Văn Hạo, phàm là không còn cách, thì cậu cũng không muốn đứng ngoài vòng tròn đó.
Nhưng Vương Tử Hồng là ai? Muốn dò la thì còn có thể không dò được sao? Đã vậy bộ dạng chán nản của mình cũng bị đối phương nhìn thấy, bây giờ duy trì vẻ mặt kiêu ngạo thì đã muộn rồi.
Văn Hạo âm thầm than thở, gật đầu: “Đúng vậy, em tính sang năm xuất ngũ*, trước tiên đi học, sau đó tốt nghiệp thì tính sau.”
(*xuất ngũ: bỏ thi đấu)“Em học Bắc Đại sao?”
“Vâng.”
Lúc Văn Hạo vào đội tuyển bơi lội quốc gia với thành tích rất tốt, tuy phần lớn đội viên đội quốc gia đều học trường thể dục thể thao Bắc Kinh, nhưng khi đó Bắc Đại đưa cành ô liu với cậu, sau một phen suy tính, cậu lựa chọn khoa thương nghiệp Bắc Đại, hệ quản lý nhân sự.
Hàng năm hiện giờ đều có rất nhiều vận động viên sau khi xuất ngũ đều thất nghiệp, đội viên hay huấn luyện viên đều đã đủ quân số, không có quan hệ thì không thể kiếm được công việc liên quan đến bơi lội, cho nên cậu quyết định nhảy ra ngoài vòng tròn này, sau đó phá đi rồi dựng lại đường khác.
Cũng may thành tích bơi lội không ổn, nên cậu đặt trọng điểm cuộc sống lên việc học, so với nhiều vận động viên lưu ban khác thì Văn Hạo còn có một năm nữa là tốt nghiệp thuận lợi.
Vương Tử Hồng nhìn Văn Hạo chằm chằm, vẻ mặt ôn hòa, vẫn phân biệt được một điểm ấm ức ở giữa hai lông mày kia, trong lòng thở dài.
“Dù năm đầu hay là năm tư, tôi sẽ giúp em tìm một đơn vị thực tập trước, tính tình tôi chắc em cũng biết, sau khi tốt nghiệp ở lại đơn vị làm việc, ổn chứ?”
Văn Hạo rất thông suốt, cũng không phải trời sinh đã thông tuệ mà là trải qua nhiều biến cố, ngã một lần càng khôn thêm một lần, cũng coi như hiểu rõ các vị công tử này. Vương Tử Hồng vừa nói, cậu đã biết đối phương sẽ nói gì. Chỉ là cậu không hiểu, dựa vào gì mà đối phương đối tốt với mình như vậy.
Dùng thân phận của đối phương, có chuyện nhờ mình tuyệt đối là không thể, nói đối phương có ý với mình, thì đây không phải phương pháp theo đuổi của một người mà ba, năm tháng không gặp mặt.
Đương nhiên, còn có một loại khác, đó là thương hại.
Thương hại bản thân bị một kẻ chơi đùa nhiều năm, lại giống như nhìn thấy một con thú nhỏ cần cứu trợ, tình cờ yêu mến nhưng cũng không quá nhiệt tình.
Sự thật này tuy nói khó nghe nhưng Văn Hạo lại không khó tiếp thu, người với người vốn đâu có bình đẳng, tuy bản thân bị người ta đối xử như vậy, trong lòng khó tiếp thu nhưng vẫn ghi nhớ trong lòng, mai sau có cơ hội trả về là được.
“Thanh cao” là từ dành cho những kẻ không biết khó khăn, “Sa đọa” là từ để những kẻ điên cuồng mang theo. Cậu không điên cuồng, lại biết khó khăn, đây cũng là một trong số nguyên tắc sinh tồn của cậu.
Văn Hạo biết nghe lời phải, khẽ cười nói: “Vậy thì cám ơn anh Hồng.”
Khóe môi Vương Tử Hồng ngậm ý cười, hiển nhiên rất hài lòng thiện tâm mình có người nhận, tiện tay cầm khăn lụa lên lau miệng: “Được rồi, đi học thì gọi điện cho tôi, tôi giúp em an bài.”
“Cụ thể là ngành gì vậy?”
“Một đơn vị quản lý giao thông, đơn vị tuy không lớn nhưng cũng ở trong thành Bắc Kinh, chuyển qua chính thức thì làm nhân viên công chức.”
Công chức!?
Văn Hạo sắc mặt vui vẻ, sau đó khẽ biến: “Chuyên ngành của em lệch cũng không sao chứ?”
“Ai nói không hợp, đi vào cửa phòng nhân sự thì đều giống nhau hết, huống hồ thành tích thể dục của em xuất sắc như vậy, xem như là công thần quốc gia, an bài cho em cũng không phiền phức như vậy.”
Được cam kết, nụ cười trên mặt Văn Hạo càng trở nên chân thật hơn.
Một bữa cơm, ăn đến quên trời quên đất, đến cái gai nhọn Lưu Na Na cũng hoàn toàn tan thành mây khói. Có lẽ vì giúp được Văn Hạo, tâm tình Vương Tử Hồng cũng rất tốt, bàn bạc xong xuôi, uống hai chén trà rồi cùng Văn Hạo tán gẫu thêm.
Dù Văn Hạo xuất thân bần hàn, nhưng đứng trước quyền quý cũng không mất bình tĩnh, hơn nữa làm người ôn hòa, không thích phong mang, nên rất thích hợp cùng người khác nói chuyện, nghe nhiều nói ít, tính cờ thêm mấy câu đều nói trúng huyệt tử khiến Vương Tử Hồng bất tri bất giác nói khô cả miệng lưỡi, uống hết một chén trà.
Đến khi Vương Tử Hồng uống trà thì đã hết, lúc này mới phát hiện mình lại có thể nói nhiều đến như vậy, tránh không được mà nhìn về phía Văn Hạo, thần sắc phức tạp thêm mấy phần. Dùng xuất thân của hắn, nếu không phải thân phận bình đẳng ngươi tới ta đi, nếu không phải là kẻ a dua nịnh bợ lượn quanh kẻ nào cũng như kẻ nào, đều rất thiếu sự tự tại hiếm có.
Văn Hạo, ngược lại đúng là một người khó gặp.
Nước trà lần thứ hai được rót đầy, không chờ Vương Tử Hồng nói thêm thì lối vào có thêm ba người. Vương Tử Hồng mắt hướng ra cửa, nhìn thấy rõ, sắc mặt khẽ biến.
Ba người đàn ông, tuổi tác không lớn, ăn mặc sang trọng, huống hồ có thể xuất hiện ở đây đa số người không giàu thì phú. Ba người này, Vương Tử Hồng đều biết, người đeo kính bên trái là con trai bộ trưởng bộ công thương, Thi Dương, còn người bên phải gầy như khỉ chính là công tử phó bộ trưởng bộ giáo dục, Khổng Hạo Nhiên, còn ở giữa được “chúng tinh củng nguyệt” kia…
Dáng vóc nam nhân đi giữa không lùn, so với bạn bên cạnh cao hơn ước chừng nửa cái đầu, tóc hơi xoăn hơi loạn giống như vừa mới tỉnh ngủ có phần lười biếng. Có điều chàng trai này lớn lên rất đẹp, ngũ quan lạnh lùng, đặc biệt là cặp mắt phượng kia nhìn vừa ác liệt lại vừa đa tình, là một người vô cùng trêu hoa ghẹo nguyệt.
… Tầm mắt Vương Tử Hồng không tránh khỏi mà quét qua Văn Hạo. Nói thật, có thể quen biết Văn Hạo cũng là từ vị tiểu thái tử Cung gia mới trở về này, Cung Trình.
Vị thiếu gia này, cũng là đùa quá trớn.
Ba người kia tiến vào đại sảnh, phía trước còn có một nhân viên phục vụ xinh đẹp cẩn thận dẫn đường, nhưng chưa đi quá hai bước, Cung Trình ở giữa, tầm mắt đột nhiên xác định tại một chỗ, bước chân xoay một cái tiến về phía ngược lại.
Thi Dương cùng Khổng Hạo Nhiên không kịp đề phòng, đi quá hai bước mới phát hiện ra động tác của Cung Trình, thuận tầm mắt nhìn sang, sắc mặt đều biến đổi, vội vội vàng vàng đi theo.
Nhân viên phục vụ đi phía trước trực tiếp chạy qua, tuy bóng lưng trông bình tĩnh nhưng bước chân xiêu vẹo đã bại lộ tâm tư cô nàng. Đừng nhìn đây chỉ là nhân viên phục vụ bình thường, nhưng xin vào được đây đều là sinh viên tốt nghiệp chính quy, dù làm tình nuôi bên ngoài cũng có thân phận không kém. Cô nàng có chút mặt mũi mà xin được vào đây, dù không thể dụ dỗ được các vị công tử, nhưng cũng là người có học vấn. Tiếc là ánh mắt ba người phía sau đều không đặt trên người cô, bỏ mất một mảnh phong tình.
Cung Trình xông lên phía trước, phương hướng không phải chỗ khác, mà chính là chỗ của Văn Hạo và Vương Tử Hồng, những thứ đặc biệt trong mắt hắn, đều đặt trên lưng Văn Hạo, nhìn thấy cậu ngồi đối diện với Vương Tử Hồng, một ngọn lửa nhàn nhạt bốc lên trong đáy mắt.
“Cậu làm gì ở đây?”
Đột nhiên xuất hiện giọng chất vấn, phía sau lưng Văn Hạo cứng đờ, nhưng lập tức thả lỏng xuống, quay đầu nhìn về phía sau. Chàng trai mặc quần áo đơn giản nhàn nhã, vẻ mặt bực mình, tay ôm ngực, ở trên cao trợn tròn nhìn vào cậu, đôi mắt hẹp dài giống như hai lưỡi dao sắc bén chém tới chém lui trên mặt cậu, cảm xúc phẫn nộ và ghét bỏ kia như tát thẳng vào mặt.
“Chỗ này là nơi cậu tới được sao? Một tên học bơi lội, chạy đến nơi này…” Lúc nói những lời này, tay Cung Trình bắt lấy Văn Hạo, khí lực rất lớn, hơn nữa xác thật không có ý định giữ mặt mũi cho người nọ, Văn Hạo tránh không kịp mà bị tóm, ngẩng mặt ngã về phía sau, suýt nữa té lăn trên mặt đất, giãy dụa hai lần mới miễn cưỡng đứng vững.
Cung Trình rất không hài lòng việc Văn Hạo lảo đảo chạy thoát từ trong tay mình, muốn giơ tay tóm lấy người. Động tác Cung Trình nhanh vô cùng, lại như ảnh kiếm xuất vỏ, chỉ có một mảnh tàn ảnh. Văn Hạo vừa mới đứng vững lại thấy tay đối phương hướng mình kéo tới, theo bản năng trốn ra sau…
“Loảng xoảng!”
Hai chậu hoa đổ xuống đất, cái cây có giá trị không nhỏ đổ lệch trên mặt đất, còn có gốm sứ vỡ vụn cùng bùn đất màu đen tràn ra.
Văn Hạo ngồi ở trên bùn đất, một thân chật vật.