Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 104


Lâm Nguyên nhìn Du Thiếu Kỳ, tròng mắt màu đen chuyển chuyển, sau đó tàn nhẫn nở nụ cười, " Cậu ta phải chết."
"Cái gì..."
Du Thiếu Kỳ khiếp sợ nhìn Lâm Nguyên, vẻ mặt hoảng sợ.

Người nam nhân này, thế nhưng lại có thể thoải mái đem chuyện sinh tử treo bên miệng, hơn nữa lại không giống như đang nói giỡn.

Hiện tại mới vừa vào đầu xuân, độ ấm trong phòng luôn duy trì ở mức 20 độ.Nhưng đối mặt với sát ý phát ra xung quanh người Lâm Nguyên, cộng với tử khí âm lãnh, khiến Du Thiếu Kì nhịn không được mà rùng mình.

Xem ra, người này chính là do cha của Lâm Tích Lạc phái đến.

Nếu như y đồng ý, có lẽ có thể sẽ còn cơ hội vãn hồi, ít ra cũng nên thử một lần.

Nếu không đồng ý, Tô Chính Lượng nhất định sẽ bị gã đàn ông này giết chết.

Nghĩ đến đây, Du Thiếu Kỳ không chút do dự đáp, "Tôi đồng ý."
Lâm Nguyên vừa lòng gật đầu, "Tốt lắm."
"Bất quá, phải có thứ gì để tôi tin tưởng cậu chứ? Vạn nhất đến lúc đó, các người đổi ý, tôi chỉ sợ đến tính mạng của mình cũng không giữ được chứ đừng nói là rời khỏi đây."

"Du tiên sinh xin cứ yên tâm, Lâm gia chúng tôi nói được thì làm được.

Lão gia bọn tôi đã đánh tiếng với bên kia, bọn họ đồng ý tạm hoãn khởi tố cậu, cậu có nửa tháng, trong khoảng thời gian này, cậu phải nghĩ biện pháp để Tô Chính Lượng tin lời cậu nói là thật."
Du Thiếu Kỳ cười khổ nói, "Tôi hiện tại bị giam ở đây, còn không thể nhìn thấy em ấy, chứ đừng nói đến chuyện cùng em ấy nói chuyện."
Đáy mắt Lâm Nguyên hiện lên vài tia tính kế, "Đừng nóng vội, hai người sẽ có cơ hội gặp mặt."
* * * * * * * * * *
Tập đoàn Lâm thị.

Trong phòng làm việc của chủ tịch, Lâm Tích Lạc ngồi trên ghế ông chủ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn người nam nhân đang nói chuyện với mình ở phía đối diện.

"Chủ tịch Lâm, tôi cảm thấy đề xuất này của tôi với điều kiện đó đã là thấp nhất, nếu Lâm thị các người điểm ấy cũng làm không được, tôi đây thật đáng tiếc mà nói cho cậu biết, đàm phán lần này chỉ sợ không thể tiếp tục."
Khuôn mặt góc cạnh phân minh của Lâm Tích Lạc dần dần âm u, hắn nhìn người mang theo vẻ mặt ngoài nghề đang tỏ vẻ kia, âm trầm nói, "Đùa cái quỷ gì vậy, ông rõ ràng là đang nhân cơ hội tăng giá! Lúc trước rõ ràng nói là chỉ có 7.5% lãi suất, giờ lại là 11.2%, chỉ qua mấy tháng sao ông lại cho tăng cao như thế?"
Con mắt màu lam phía đối diện lộ ra sự uy hiếp, khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan phân minh, sâu kín nói, "Hiện tại ngành công nghiệp thời trang của Mỹ cậu cũng biết rồi đó, đại lý thì ít mà nhu cầu thì cao, tự nhiên nước lên thì thuyền cũng lên thôi.

Phóng mắt nhìn kĩ, toàn bộ nước Mỹ có mấy nhà giống như công ty Mạt Thụy chúng tôi có thể thỏa mãn yêu cầu cao của Lâm thị các người?"
Lâm Tích Lạc lạnh lùng nhíu mày, "Cho tôi vài ngày, để tôi suy nghĩ đã."
Tắt laptop đi, Lâm Tích Lạc nặng nề ngồi trên ghế, sắc mặt âm u.

Lần này cùng công ty Mạt Thụy bên Mỹ đàm phán qua qua lại lại rất nhiều lần.

Song phương vẫn không thể thống nhất, giống như cuộc điện thoại vừa rồi, hắn còn hi vọng sẽ được giảm chi phí đi một chút.

Đối phương lại sống chết không chịu, còn nói nguyên liệu bên Mỹ so với trong nước giá cao hơn rất nhiều.

Nguyên liệu trong nước rẻ như vậy, mà qua tay mấy cánh thương buôn sang đến bên Mỹ, giá lại tăng cao đột ngột.

Hơn nữa, Mỹ lại còn đang bị ảnh hưởng khủng hoảng kinh tế toàn cầu, rất nhiều đại lý trung bình và nhỏ đều phá sản, có thể trụ được ở nền kinh tế không ổn định này mà không ngã, số lượng không nhiều, mà công ty Mạt Thụy lại là trong số đó.

Công ty Mạt Thụy cùng Lâm thị là sinh ý tương thông, giữa hai nhà đã duy trì hợp tác mấy chục năm.

Trước kia, song phương đều chấm dứt đàm phán trong hòa bình, bất luận là đối phương đề xuất yêu cầu hợp lý nào thì đều vui vẻ đồng ý.


Từ khi công ty Mạt Thụy được chủ tịch mới tiếp quản, hai bên hợp tác đều không thuận lợi.

Lại nói, chủ tịch mới này tên Rian, là bạn học trước kia bên Anh của Lâm Tích Lạc, tuy nhiên, quan hệ hai người cũng không quá tốt.

Lâm Tích Lạc tại Anh quốc ra sức học hành về tài chính học, cơ hồ không có bất kể phương diện tri thức gì về kinh tế, bất quá hắn ở các phương diện khác lại rất có thiên phú, hơn nữa từ nhỏ sống ở Lâm gia, nhìn cha mình tung hoành thương giới, mưa dầm thấm đất nên cũng có hiểu biết.

Cho nên, mặc dù ở phương diện này hắn đang như một tờ giấy trắng, nhưng nhờ sự nỗ lực, rất nhanh bộc lộ tài năng ở trong khoa.

Mà Rian luôn luôn cho mình tài giỏi, đối với người Trung Quốc như Lâm Tích Lạc tỏ vẻ khinh thường.

Nhìn thấy năng lực Lâm Tích Lạc trên mọi phương diện đều tăng rất nhanh, rất có khả năng sẽ vượt qua y, điều này khiến cho Rian rất buồn bực.

Bất quá, thân là trưởng tử của Mạt Thụy, Rian tuyệt đối không phải loại lòng dạ hẹp hòi, ánh mắt thiển cận.

Y giỏi về tâm kế, giỏi về quyền mưu, mặt ngoài thì bảo trì cùng Lâm Tích Lạc quan hệ hài hòa, nhưng lại âm thầm đi điều tra hắn.

Lúc ấy, Lâm Tích Lạc vì tránh né người Trịnh gia đuổi giết, che giấu thân phận của mình cùng bối cảnh, cho nên, Rian cũng không biết thân phận thực sự của Lâm Tích Lạc.

Sau này, Rian đi điều tra lại mới biết, nguyên lai người này chính là con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Lâm thị, người hợp tác trường kì với cha mình, y kinh ngạc không thôi.

Lâm thị lúc ấy nguy hiểm trùng trùng, hơn nữa trong gia tộc xảy ra tranh chấp, tình thế ngày càng sa sút, Lâm Tích Lạc để tránh bị đuổi giết mới đến Anh quốc.


Sau khi Rian biết chuyện này, muốn nhân cơ hội này thu mua Lâm thị, y không đem chuyện anyf nói cho cha mình mà trực tiếp tới tìm Lâm Tích Lạc, tỏ vẻ nguyện ý bỏ vốn trợ giúp Lâm thi vượt qua nguy cơ, cũng đồng ý rất nhiều điều kiện phong phú khác, điều kiện tiên quyết là công ty Mạt Thụy phải chiếm giữ được 51% cổ phần tập đoàn Lâm thị.

Chiếm giữ 51% cổ phần, tương đương với việc đem cổ phần Lâm thị không chế, Lâm Tích Lạc đương nhiên không đáp ứng.

Hắn không những kiên quyết cự tuyệt Rian, còn công bố Lâm thị dù phá sản cũng không cần y trợ giúp.

Không biết ai đem chuyện này trộm nói cho cha Rian, ông đã sớm biết Lâm thị gặp nguy cơ, nhưng ông biết tính của Lâm baba, biết ông ấy tuyệt đối sẽ không nhận sự giúp đỡ có ràng buộc của người khác nên khi biết chuyện con trai mình tự tung tự tác, vô cùng tức giận, đem y dạy dỗ một trận.

Rian vốn muốn thu mua Lâm thị để khuếch trương ảnh hưởng của Mạt Thụy ở Trung Quốc, tiện đà có thể lấy được sự tôn trọng của cha.

Ai ngờ, mục đích không thành, còn bị cha mắng vì tội, hàng xóm cháy nhà còn đi hôi của, tiểu nhân âm hiểm, bỏ đá xuống giếng, tự nhiên sẽ ghi hận trong lòng, nhưng ngại quan hệ hợp tác lâu năm của hai nhà, nên cũng im lặng chịu đựng.

Bất quá, y vẫn luôn mơ ước Lâm thị ở S thành cùng toàn bộ khu vực duyên hải đông nam bộ Trung Quốc, đặc biệt từ khi y trở thành chủ tịch của Mạt Thụy, càng trăm phương ngàn kế lwoj dụng mọi thủ đoạn để vào hội đồng quản trị của Lâm thị, sau đó thực hiện lại kế hoạch của mình.

Vì thế, y liền đợi thời cơ khủng hoảng kinh tế toàn cầu này, ở trong đàm phán tăng giá, chẳng những nâng giá nguyên vật liệu, còn muốn tăng cả thuế suất cùng lãi suất, điều này khiến Lâm Tích Lạc vô cùng tức giận, dẫn đến song phương đàm phán mấy ngày không có kết quả.

.

Bình Luận (0)
Comment