Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 142

Thấy đối phương lộ ra biểu tình như vậy, trực giác nói cho Du Thiếu Kỳ biết, Tô Chính Lượng chắc chắn không phải giả vờ. Nói cách khác, đến tận bây giờ, Lâm Tích Lạc đều lợi dụng Tô Chính Lượng, hắn căn bản không hề yêu Tô Chính Lượng.

Tuy rằng mình khó có thể dễ dàng tha thứ cho hành động này của Lâm Tích Lạc,nhưng mà, một khi tình yêu giữa hai người bọn họ đã không còn sót lại chút gì, chuyện này đối với mình mà nói cũng không phải là chuyện xấu. Có lẽ, trải qua sự theo đuổi không ngừng của mình, Tô Chính Lượng cuối cùng cũng có một ngày sẽ quên mất Lâm Tích Lạc, tiếp nhận chính mình.

Nhưng mà, mình ngàn vạn lần không thể vội vàng tấn công, trước mắt chuyện cần làm nhất là xoa dịu vết thương trong lòng Tô Chính Lượng, để cho em ấy sớm thoát khỏi bóng ma của chuyện này.

Nghĩ tới đây, lông mày chua xót của Du Thiếu Kỳ dần dần giãn ra.

Anh buông ly nước xuống, ngồi lên mép giường, săn sóc nói với Tô Chính Lượng, "Chính Lượng, người vô tình vô nghĩa như hắn, căn bản không đáng để em yêu. Nếu em đã thấy rõ bộ mặt thật của tên khốn đó, càng phải nghĩ thoáng ra, không có tên đó, em sẽ sống tốt hơn. "

Tô Chính Lượng chậm rãi gật đầu, thanh âm bình tĩnh đến mức không có bất kỳ phập phồng nào đã sớm hạ xuống dưới điểm đóng băng, "Không sai, em đáng lẽ không nên yêu anh ấy nữa. "

"Bây giờ điều quan trọng nhất của em là nhanh chóng khôi phục lại bản thân, đừng quên, em rất nhanh sẽ phải sang Đức. Ngàn vạn lần không thể bởi vì chuyện này mà hủy hoại giấc mộng cả đời của em, Chính Lượng, anh không muốn thấy chuyện sáu năm trước lặp lại nữa. "

Đôi mắt hẹp dài khẽ run rẩy, Tô Chính Lượng nhắm hai mắt. Tựa hồ đang nhớ lại đoạn quá khứ không chịu nổi kia, cái trán trơn bóng gắt gao nhíu lại.

Một lúc lâu sau, con ngươi hẹp dài sâu kín mở ra, khuôn mặt tuấn tú một lần nữa trở lại vẻ đạm mạc cùng lãnh ngạo trước kia, "Tô Chính Lượng hiện tại không còn là tên ngốc sáu năm trước cái gì cũng không hiểu nữa, cho nên, em tuyệt đối sẽ không để cho hắn ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của em. "

Tạm dừng một chút, trong hồ nước sâu thẳm, sự quyết tâm mang theo sát ý như ẩn như hiện, "Chỉ cần hắn quấy nhiễu cuộc sống của em một lần nữa, em nhất định sẽ không chút do dự phản kích. "

Du Thiếu Kỳ trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm, "Chính Lượng, thân thể em còn chưa khôi phục, mấy ngày này cứ ở nhà anh đi. "

"Không được, em phải về nhà chuẩn bị một chút." Tô Chính Lượng lắc đầu, vén chăn từ trên giường xuống. Nào ngờ cậu vừa chạm chân xuống đất, khuôn mặt tái nhợt nhăn lại.

"Cẩn thận."

Du Thiếu Kỳ vội vàng tiến lên đỡ Tô Chính Lượng, lại bị đối phương đẩy ra, "Không cần, em là đàn ông, không yếu ớt như thế. "

Tuy rằng Tô Chính Lượng nói như vậy, nhưng nỗi đau ở nơi khó có thể mở miệng trên người kia lại là thật. Mỗi một bước đi, đều động đến vết thương bị xé rách kia, tư thế đi alij có chút không tự nhiên, Du Thiếu Kỳ thấy mà đau lòng.

Du Thiếu Kỳ yên lặng nhìn động tác của Tô Chính Lượng cực kỳ chậm rãi mặc quần áo vào, có chút lo lắng hỏi, "Sau khi trở về, em định nói với mẹ thế nào? "

Tô Chính Lượng khoác áo khoác, nắm lấy tay nắm cửa mở ra, "Em về trước, có việc sẽ liên lạc với anh. "

"Trên đường cẩn thận một chút."

Trời âm u, phảng phất bị sương mù màu xám bao phủ, độ ẩm trong không khí mang theo từng trận hàn ý, ăn mòn thân thể có chút đơn bạc của Tô Chính Lượng.

Từng bước chậm rãi đi về phía trước, bất tri bất giác, Tô Chính Lượng dừng bước.

Thoáng ngẩng đầu lên, đôi mắt vô thần nhìn về phía bầu trời u ám vô tận này. Ngày này sáu năm trước, cũng là một ngày ảm đạm như vậy.

Ngày đó, mình nhận được tin Lâm Tích Lạc xuất ngoại, không lưu lại một câu nào, người đàn ông vô tình kia bỏ lại mình, không còn tin tức gì nữa.

Ngày đó mình nghe lời nói dối của hắn, lựa chọn tin tưởng, mới có thể đổi lấy kết quả như hôm nay. Lần này, mình nhất định phải phấn chấn lên, Tô Chính Lượng hiện tại, đã không còn là tên hèn nhát mềm lòng kia nữa. Mặc kệ sau này phát sinh chuyện gì, sẽ không cùng hắn gặp lại nữa.

Giơ mu bàn tay lên, Tô Chính Lượng nhìn chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út, cánh môi lạnh lẽo xụ xuống.

Không ngần ngại tháo nhẫn ra, cậu đã sẵn sàng từ bỏ.

Lúc này, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, "Tô tiên sinh, đã lâu không gặp. "

Tô Chính Lượng lặng lẽ bỏ chiếc nhẫn vào trong túi áo khoác, nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn người đàn ông mặt không chút thay đổi trước mắt này, "Tìm tôi có chuyện gì? "

"Lão gia chúng ta nghe được chút chuyện của Tô tiên sinh, bảo tôi đến xem."

Khẽ nhấc lông mày lên, Tô Chính Lượng cười lạnh nói, "Tin tức của anh đủ nhanh đấy, nhanh như vậy đã biết rồi? "

Lâm Nguyên nhìn chằm chằm gương mặt quá mức thanh tú trước mắt, ra vẻ quan tâm nói, "Tô tiên sinh, tôi thấy khí sắc của anh hình như không tốt, thân thể... Không sao đâu, phải không? "

Đáy mắt hẹp dài u ám không có chút ánh sáng, Tô Chính Lượng không tiếp nhận lời nói, "Trở về nói cho lão gia các người biết, tôi và con trai ông ta đã không còn bất kì quan hệ nào nữa, để cho ông ta có thể yên lòng. "

Nói xong, cậu cất bước, lướt qua Lâm Nguyên.

Tô Chính Lượng trở lại căn nhà mình thuê, sau khi sửa sang lại đồ đạc xong, đi tới nhà mình.

Đẩy cửa nhà ra, phát hiện bên trong phòng khách vô cùng im ắng. Lúc đầu, cậu còn tưởng rằng mẹ mình đã đi ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy mẹ đang ngủ trên ghế sofa, biểu hiện cứng nhắc cuối cùng đã được nới lỏng.

Cho đến nay, mẹ đã vì chuyện của mình mà tan nát trái tim, mà chính mình thì sao? Vì tình yêu hư ảo kia thiếu chút nữa đã mất đi người duy nhất trên thế giới này yêu mình.

Nghĩ đến đây, Tô Chính Lượng chịu đựng đau đớn trên người, chậm rãi ngồi xổm xuống, cứ như vậy, lặng lẽ chăm chú nhìn khuôn mặt an tường của mẹ, thật lâu không nhúc nhích.

Bà Tô từ trong giấc ngủ nông tỉnh lại, phát hiện đứa con trai nhiều ngày không thấy tựa vào đầu gối mình ngủ thiếp đi, nhẹ nhàng thở dài một hơi, từ bên sô pha cầm một tấm chăn thật dày đắp lên người con trai đơn bạc.

Không biết qua bao lâu, Tô Chính Lượng từ trong mùi thức ăn tỉnh lại, ý thức được mình đang ngủ bên sô pha, cậu vội vàng đứng lên, đi đến phòng bếp.

Nhìn thấy bóng lưng bận rộn của mẹ trong phòng bếp, Tô Chính Lượng cảm thấy chóp mũi hơi chua xót. Lặng lẽ đi lên phía trước, anh cầm cái bát đặt ở một bên, nói với mẹ, "Mẹ, con về rồi." "

Mẹ Tô không xoay người, bộ dáng hời hợt hỏi, "Sao lại về? Hay là cậu..."

"Con với anh ấy chia tay rồi."

Động tác trong tay bà Tô dừng lại, buông đồ dùng nhà bếp trong tay xuống, xoay người nhìn về phía con trai mình, không xác định hỏi, "Thật chứ? "

Tô Chính Lượng hơi rũ mắt xuống, sau đó kiên định nói, "Thật ạ. "

Tâm tình bà Tô có chút kích động, vừa lau nước mắt liền gật đầu nói, "Tiểu Lượng, con rốt cuộc cũng hiểu được khổ tâm của mẹ. "

Tô Chính Lượng nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ gầy của mẹ, thấp giọng nói, "Mẹ, thực xin lỗi, do con quá tùy hứng. Con không nên không nghe lời khuyên của mẹ mà kiên quyết cùng hắn ở một chỗ, hại mẹ thương tâm khổ sở. Con hứa với mẹ từ bây giờ, con với hắn đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa. "

Bà Tô ôm chặt lấy con trai mình, nước mắt giàn giụa, "Tiểu Lượng, lúc trước cách làm của con có chút quá đáng, nhưng bây giờ mọi chuyện đều đã qua, chờ qua khoảng thời gian này, mẹ thay con tìm một cô gái tốt. "

Tô Chính Lượng buông mẹ Tô ra, tránh đề tài kế tiếp của đối phương, "Mẹ, tuần sau con sẽ đi Đức, có thể phải mất hai năm mới có thể trở về, những chuyện này chờ trở về rồi nói sau. "

Mẹ Tô ngẩn người, sau đó chậm rãi gật đầu, "Cũng được, nam nhi chí ở bốn phương, Tiểu Lượng, con phải nắm chắc cơ hội này, đừng để chúng ta phải thất vọng. "

"Vâng ạ."
Bình Luận (0)
Comment