PHIÊN NGOẠI – QUÁI XÚC TU MOOSE
Moose phát hiện rằng viên sĩ quan Thiên Già này là một người chủ khá tốt.
Anh cung cấp đầy đủ thức ăn cho cậu, chia sẻ mọi thứ trong phòng với cậu và để cậu xây dựng tổ của mình.
Ngoài việc giam cậu trong lọ thủy tinh vào ngày đầu tiên, sau đó Thiên Già không còn kiên quyết giam cậu nữa, thậm chí còn sẵn lòng đưa cậu ra khỏi phòng.
Moose đôi khi cũng chui vào túi của Thiên Già và cùng anh ra ngoài.
Trong những chuyến đi, Thiên Già không cho phép cậu đi quá xa, cậu phải luôn hoạt động trong tầm mắt của anh.
Một khi ra khỏi phạm vi này, Thiên Già sẽ dùng ‘xúc tu’ đen của mình kéo cậu trở lại.
Đúng vậy, Thiên Già này cũng có những bộ phận giống xúc tu.
Chúng vươn ra từ lưng của Thiên Già, hình dáng giống xúc tu, roi dài hoặc khớp xương.
Khác với xúc tu trong suốt dạng thạch của Moose, những ‘xúc tu’ này đen sì và cứng như thép.
Trong mắt Moose, Thiên Già chính là một con quái xúc tu đen siêu mạnh.
Giữa những quái xúc tu cũng có sự phân cấp rõ rệt.
Kẻ yếu phải khuất phục kẻ mạnh.
Sau vài lần thử sức với những xúc tu đen lớn của Thiên Già mà không làm tổn thương anh chút nào, Moose quyết định khuất phục, ngoan ngoãn theo sát Thiên Già.
Khi thật sự cảm thấy chán, cậu sẽ bò tới bò lui trên người Thiên Già.
Mới bắt đầu bò, Thiên Già đã thay đổi sắc mặt, kéo cậu ra khỏi cổ áo.
Và nhét cậu lại vào túi.
Lúc nhỏ, những con quái xúc tu rất hiếu kỳ.
Moose sao có thể ngồi yên chứ?
Chỉ ở trong túi vài giây, khi Thiên Già bắt đầu xử lý công việc quân sự, Moose lại lén ló đầu ra từ túi.
Cậu bò qua bò lại, chui vào chui ra.
Hiếu kỳ, thử nghiệm.
Bò trên ánh sáng, bò ra chỗ rộng rãi.
Ban đầu, Thiên Già liên tục kéo cậu ra mỗi phút.
Dần dần, có vẻ như Thiên Già nhận ra việc này không có tác dụng gì, cậu vẫn tiếp tục chui ra, nên Thiên Già dần bỏ cuộc, không kéo cậu ra quá thường xuyên nữa.
Moose đặc biệt thích khám phá mọi ngóc ngách.
Ừm… cũng không hoàn toàn.
Khi Moose đến gần một số khu vực, Thiên Già sẽ lập tức kéo cậu ra và giáo dục nghiêm túc.
Nếu Moose tiếp tục chui vào, cậu sẽ bị Thiên Già ấn lên bàn, úp một lọ thủy tinh lên và giam cầm.
Sau vài lần bị giam, Moose đã ngoan ngoãn hơn.
Cậu tạm thời từ bỏ việc khám phá khu vực đó, chỉ hoạt động trong những khu vực mà Thiên Già ít phản ứng hơn.
Trong khu vực được cậu xác định là ‘vùng an toàn’, Moose thích nhất là phần trước ngực của Thiên Già.
Ấm áp, mềm mại và đàn hồi, như một chiếc giường êm ái, rất thích hợp để ngủ.
Khoảng trống giữa những ngọn núi vừa đủ để cơ thể cậu chui vào, khít sát.
Có lẽ do có một con quái xúc tu nhỏ ở trước ngực khiến ngực vốn đã nặng nề càng thêm áp lực.
Khi không có ai xung quanh, Thiên Già sẽ đưa tay xoa ngực mình, đồng thời gọi cậu thức dậy.
Moose vừa thức dậy, quay người lại, duỗi xúc tu và vươn mình một cái.
Xúc tu dài ra, bao trùm toàn bộ ngọn núi. Khi một xúc tu chạm vào một vật cản, lớp vải phủ trên người bị xé rách, ánh sáng chói lọi lập tức chiếu vào.
Là Thiên Già xé áo, không ngần ngại làm bung vài cúc áo rồi kéo cậu ra.
Lọ thủy tinh bị lật úp xuống.
Moose lại một lần nữa bị giam cầm nửa ngày.
Moose: “???”
Hả? Không phải chứ? Đây rõ ràng là ‘vùng an toàn’ mà! Là anh trước đây cho phép tôi chạm vào mà!
Moose vung xúc tu lên để phản đối.
Nhưng điều đó không có tác dụng gì, Thiên Già đứng dậy đi vào phòng thay đồ, để lại cậu bị giam trên bàn.
Đáng ghét, bạo chúa, độc tài.
Moose mắng mỏ.
“Trẻ con không được nói bậy.”
Một giọng trầm vang lên từ trên đầu, Moose hoảng hốt che miệng… che một phần miệng.
Ngẩng đầu lên, Moose phát hiện Thiên Già không biết từ lúc nào đã quay lại, đã thay xong đồ và trông vô cùng nghiêm túc, uy nghi.
Không đúng.
Thiên Già đâu có hiểu ngôn ngữ của cậu, làm sao mà biết cậu đang nói bậy?
Khi quái xúc tu hoạt động tinh thần, chúng phát ra một loại sóng âm tần số cực thấp, đó là ngôn ngữ của chúng.
Thiên Già có giác quan rất nhạy bén, có thể nghe thấy sóng âm mà cậu phát ra là chuyện không lạ, nhưng anh chắc chắn không hiểu được.
Moose thử mấy lần, cuối cùng phát hiện ra rằng Thiên Già dựa vào tần số sóng tinh thần và sóng âm của cậu để xác định tâm trạng và từ đó suy ra ý nghĩa lời cậu nói.
Ngoài ra, Moose còn phát hiện một chuyện tồi tệ hơn.
Thiên Già trong thời gian rảnh đã tìm kiếm tài liệu về quái xúc tu và cố gắng học ngôn ngữ của chúng.
Có nghĩa là, trước đây Thiên Già chỉ đoán mò, suy luận nội dung lời cậu nói, nhưng sau này anh có thể thực sự hiểu được cậu nói gì.
Ôi không…
Cậu không thể tiếp tục thoải mái chửi rủa Thiên Già, than phiền về anh, mắng anh là bạo chúa nữa rồi.
Đây thật sự là một cú sốc lớn.
Moose thử làm phiền Thiên Già trong lúc anh đang học.
Cậu bò qua bò lại, chui vào chui ra, nhảy lên bàn, làm vỡ lọ thủy tinh…
À không, đó là lọ yêu thích của cậu, không thể làm vỡ được.
Moose thu lại xúc tu, đổi mục tiêu, đẩy ly nước của Thiên Già xuống khỏi bàn.
Tiếng va chạm sắc bén vang lên, ly nước của Thiên Già vỡ tan thành từng mảnh trên sàn.
Moose bị tiếng động bất ngờ làm giật mình. Cậu không ngờ Thiên Già – luôn phản ứng cực nhanh, lại không bắt được ly.
Không, thật ra là anh căn bản không có ý định bắt ly.
Thiên Già dựa vào đầu giường, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình ảo chứa tài liệu ngôn ngữ, không thèm nâng mí mắt.
Ngược lại, sau khi tiếng ly vỡ làm Moose giật mình nhảy dựng lên, Thiên Già mới nghiêng đầu nhìn qua.
Robot dọn dẹp ở góc phòng đã tự động hoạt động, ánh sáng đỏ sáng lên khi nó lại gần, dọn sạch mảnh vỡ và vết nước trên sàn.
Aks đứng dậy, đi tới, đưa tay ôm lấy Moose từ trên bàn, ôm cậu vào lòng an ủi.
“Đừng sợ, không sao đâu. Là lỗi của ta, không bắt được ly, làm dọa bé con của ta rồi.”
Aks nghĩ rằng tiếng ly vỡ chỉ là trò chơi của quái xúc tu, quái xúc tu thích như vậy nên để mặc nó chơi.
Không ngờ tiếng ly vỡ lại làm quái xúc tu sợ hãi.
“Là ta không suy xét kỹ lưỡng.” Aks nói.
Lẽ ra anh nên trải vài lớp thảm cách âm trên sàn.
Moose: “…”
Chưa bao giờ thấy người chủ nào lại nhận hết trách nhiệm khi thú cưng gây rối như vậy.
So với những chủ nhân bắt được quái xúc tu rồi điện giật, cắt lát, tra tấn đủ kiểu, một người chủ như Thiên Già thật sự hiếm gặp.
Moose thư giãn cơ thể, áp sát vào ngực Thiên Già.
Thôi được.
Nếu Thiên Già muốn học thì cứ học đi.
Chắc sau này cậu sẽ im lặng hơn, không nói bậy trước mặt Thiên Già nữa.
Thiên Già có thể học ngôn ngữ của cậu, hiểu được ý nghĩa lời cậu nói, nhưng do giới hạn cơ quan phát âm của Thiên Già, anh không thể phát ra những âm thanh tần số thấp như cậu.
Có nghĩa là, Thiên Già có thể hiểu cậu nói gì, nhưng không thể nói được ngôn ngữ của cậu.
Thực ra cũng không sao.
Moose là quái xúc tu thuộc loại tinh thần, có thể hiểu ý nghĩa lời nói của các chủng tộc khác qua sóng tinh thần, đôi khi còn nghe được những suy nghĩ mãnh liệt trong lòng họ.
Dù Thiên Già nói ngôn ngữ của chủng tộc nào, cậu cũng có thể hiểu.
Cho dù Thiên Già là không thể nói, cậu vẫn có thể hiểu ý của anh thông qua giao tiếp tinh thần.
Đây là năng lực bẩm sinh của loài.
Moose đã hiểu khá rõ về Thiên Già nên không cảm thấy cần phải tìm hiểu thêm về suy nghĩ của anh.
Nhưng Aks lại biết rất ít về quái xúc tu.
Anh không kìm được mà muốn tìm hiểu thêm.
Muốn biết nó thích món ăn gì, thích nơi ở như thế nào, muốn hiểu được lời cậu nói, muốn biết tất cả suy nghĩ của nó…
–
Quái xúc tu dần lớn lên dưới sự nuôi dưỡng của Thiên Già.
Ban đầu chỉ là một khối thạch nhỏ.
Giờ đây, nó đã lớn lên thành một khối thạch to bằng kích thước một con mèo.
Tính cách cũng dần giống mèo.
Đôi khi duyên dáng lười biếng, nằm ở một chỗ mà không muốn động đậy.
Đôi khi, nó lại tràn đầy sự tò mò với h*m m**n khám phá và tìm hiểu mọi thứ.
Nó rất nhút nhát, thường bị những âm thanh do chính mình tạo ra làm sợ hãi.
Dù sợ hãi, nó vẫn phải dựng xúc tu lên để thể hiện một vẻ ngoài cực kỳ dữ tợn.
…
Càng ở bên nhau, Aks càng cảm thấy quái xúc tu thật dễ thương.
Sự dung túng dành cho nó cũng ngày càng tăng, gần như là chiều chuộng.
Ngay cả khi quái xúc tu xoay người và làm động tác thể dục trên đầu anh, Aks cũng không tức giận.
Hơn nữa, quái xúc tu lớn lên càng dễ ôm hơn.
Ngày trước nó nhỏ xíu, chỉ có thể cẩn thận nâng trong tay, sợ làm hỏng nó.
Giờ thì có thể ôm trọn nó trong lòng.
Xúc tu đầy đặn, cảm giác hiện diện rõ ràng, ôm vào có cảm giác nặng hơn một chút, nhưng với Aks, anh vẫn cảm thấy rất nhẹ.
Giống như ôm một đứa con.
Khi cơ thể lớn lên, Moose cũng bắt đầu gặp phải một số phiền muộn.
Phiền muộn lớn nhất là cậu không thể như trước đây, hoàn toàn chui vào trước ngực Aks nữa.
Aks vốn đã có cơ bắp rắn chắc, phần áo trước ngực anh lúc nào cũng căng phồng.
Ngày trước c** nh* xíu, có thể lợi dụng độ dẻo dai của cơ thể để chui vào.
Giờ thì cậu chẳng thể làm được nữa.
Khi cố gắng chui vào và làm bung một chiếc cúc trên áo Aks, anh đã kéo cậu ra ngoài, không cho phép cậu tiếp tục chui vào nữa.
Mất đi chỗ ấm áp, Moose cảm thấy buồn rầu.
Cậu chỉ có thể nằm trên đầu Aks, cố gắng cuộn tròn cơ thể và chui vào trong mũ quân đội của anh.
Nhưng khi cơ thể càng lớn, mũ cũng dần dần không còn đủ chỗ cho cậu nữa.
Trong phòng ngủ và văn phòng, Aks không đội mũ để Moose có không gian di chuyển nhiều hơn.
Nhưng khi ra ngoài, chuyện không thể như vậy.
Đối diện với một quái xúc tu không thể giấu được nữa, Aks đành để nó lại trong phòng.
Vì sợ nó sẽ buồn chán.
Anh chuẩn bị cho quái xúc tu nhiều đồ chơi, thậm chí còn đặt riêng cho cậu một chiếc thiết bị đầu cuối có thể gắn lên xúc tu để nó xem phim.
Quái xúc tu đã thành công bị những bộ phim thu hút sự chú ý.
Nhưng là một quái xúc tu thuộc loại tinh thần, tốc độ xem phim của Moose rất nhanh.
16x, 32x… thậm chí là 128x.
Cậu có thể xem phim với tốc độ nhanh nhất mà trình phát video cho phép.
Vì vậy, chưa đầy một tháng, cậu đã xem hết tất cả các bộ phim trên nền tảng phim vũ trụ.
Tất nhiên, điều này chủ yếu là vì Aks đã mở chế độ dành cho thanh thiếu niên cho cậu.
Cậu không thể xem nhiều nội dung hơn.
Tuy nhiên, qua những bộ phim đó, cậu đã học được cách lên mạng và chơi game.
Moose đã tải xuống một trò chơi chiến tranh vũ trụ nổi tiếng mà cậu đã thấy rất nhiều lần trong các bộ phim.
Sau khi vào trò chơi, cậu chọn một hành tinh ở rìa và bắt đầu xây dựng nông trại và cơ sở hạ tầng.
Trồng trọt, chặt cây, xây nhà, xây dựng căn cứ…
Đây không phải là cách chơi thường thấy trong một trò chơi chiến tranh vũ trụ, nhưng gen và bản năng trong cơ thể của quái xúc tu thúc đẩy Moose làm như vậy.
Lúc còn nhỏ, quái xúc tu rất yếu đuối, chúng thích lẩn trốn ở những nơi vắng vẻ và phát triển mà không bị chú ý.
Khi trưởng thành, có một sức mạnh nhất định, chúng sẽ mở rộng xúc tu để bắt các sinh vật có khả năng sinh sản, phát triển thế hệ mới và mở rộng lãnh thổ với tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Khi các thế lực khác phát hiện, quái xúc tu đã chiếm lĩnh gần như toàn bộ hành tinh và xây dựng ổ sinh sản của mình.
Lúc đó, tình hình đã không thể kiểm soát.
Để tiêu diệt chúng, phải trả một cái giá rất lớn.
Vì vậy, thời điểm tốt nhất để tiêu diệt quái xúc tu là khi chúng còn nhỏ.
Một khi chúng trưởng thành, việc tiêu diệt sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Những quái xúc tu đã chiếm lĩnh một tinh hệ, hoàn toàn là mối nguy hiểm cho vũ trụ.
Chi phí để tiêu diệt chúng là rất lớn, ngay cả liên minh các quốc gia vũ trụ cũng không thể chi trả nổi. Họ chỉ có thể phong tỏa tinh hệ đó và ngừng để quái xúc tu mở rộng ra ngoài.
Những tinh hệ như vậy sẽ được đánh dấu trên bản đồ vũ trụ và được coi là khu vực cấm.
Moose trong trò chơi bận rộn xây dựng cơ sở và nông trại, làm việc không ngừng nghỉ, cho đến khi bị chế độ sức khỏe thanh thiếu niên đá ra khỏi mạng.
Moose: “??!!”
Nhìn màn hình tắt đi, Moose tức giận đến mức muốn xé chăn.
Cậu sắp hoàn thành căn cứ của mình, sao có thể bị buộc phải ngừng chơi như thế?!
Tối hôm đó, Aks trở về, Moose lao vào quấn lấy anh, yêu cầu anh bỏ chế độ thanh thiếu niên.
“Không được.”
Aks kéo quái xúc tu đang bám vào mặt mình ra, lạnh lùng từ chối.
“Thông tin trên tinh võng quá phức tạp, ngươi vẫn là đứa trẻ, sẽ bị thông tin phức tạp làm tổn thương.”
Moose không nghĩ rằng những dữ liệu có thể làm tổn thương cậu.
Dù là tấn công tinh thần, năng lực tinh thần của cậu cũng rất mạnh.
“Tôi không còn là con nhỏ nữa! Tôi là… là… quái xúc tu trưởng thành rồi! Tôi chẳng khác gì một con trưởng thành nữa!”
Moose giơ xúc tu lên, muốn thể hiện mình đã lớn rồi.
Aks bị quái xúc tu làm cho buồn cười, bóp nhẹ vào những xúc tu nhỏ của nó, thầm nghĩ đúng là có lớn hơn, cầm vào có cảm giác nặng tay.
“Vậy cũng không được, đợi ngươi thực sự trưởng thành rồi hãy nói.”
Cho dù quái xúc tu thực sự trưởng thành, Aks cũng chỉ cho nó xem những thông tin đã được lọc qua.
Trong mắt anh, quái xúc tu mãi mãi là một đứa trẻ cần được bảo vệ.
Moose không có cách nào, bực bội bò qua bò lại trên người anh.
Cậu thay đổi hình thái xúc tu, từ trơn thành có giác hút, dùng các giác hút trên xúc tu cắn anh.
Lẽ ra, với sức tấn công của mình, việc này cũng chẳng khác gì làm ngứa cho Aks, người có sức mạnh cấp SSS.
Nhưng Aks lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Anh nhanh chóng kéo quái xúc tu ra khỏi người mình, không cho nó tiếp tục dính vào.
Moose bị sắc mặt đột ngột thay đổi của anh làm cho sợ hãi.
Cậu uất ức, cuộn tròn trên cổ tay Aks, tức giận nói:
“Anh không yêu tôi nữa rồi!”
Aks nhìn thấy những vết đỏ trên bụng và hông do Moose để lại, cơ bắp của anh căng lên, cố gắng kiềm chế những d*c v*ng trong cơ thể, tâm trạng phức tạp khó tả.
Lúc này, nghe thấy câu nói của quái xúc tu, anh không nhịn được mà vừa tức vừa buồn cười.
“Ngươi học được câu này từ đâu?” Aks hỏi.
Aks đã có thể hiểu được hầu hết những gì Moose nói.
Từ ‘yêu’ chưa bao giờ có trong kho từ vựng của quái xúc tu.
“Phim!”
Moose trả lời: “!”
Ký ức của cậu thật tuyệt vời.
Moose tự hào.
Nghe cái tên mơ hồ đó, Aks vừa ngạc nhiên vừa không biết nói gì.
“Tại sao thứ này lại có trong kho phim dành cho thanh thiếu niên?”
Quả thật không thể tin tưởng vào khả năng lọc của hệ thống trí tuệ nhân tạo, chỉ có thể tự mình lọc.
Aks nghĩ vậy, xoa xoa thân hình nhỏ bé của Moose, rồi hỏi:
“Tại sao ngươi lại nói câu này với ta?”
Trong ngôn ngữ của quái xúc tu không có từ ‘yêu’, giống như vài nghìn năm trước của Thiên Già.
Anh băn khoăn không hiểu tại sao Moose lại nói về điều này và cậu hiểu từ này như thế nào.
“Bởi vì anh là thư chủ của tôi mà.”
Moose ngây thơ và trả lời một cách đương nhiên.
“Cái, cái gì? Ngươi, ngươi đang nói gì vậy?”
Aks bị bất ngờ đến mức lắp bắp không nói nên lời.
“Chính anh đã nói mà.”
Moose không hiểu phản ứng của anh, cảm thấy hơi bối rối.
Cậu nhớ lại rồi nói:
“Anh nói… anh là chủ nhân của tôi. Trong ngôn ngữ của Thiên Già, ‘chủ’ và ‘thư chủ’ là cùng một từ.”
Mặc dù lúc đó Aks nói bằng ngôn ngữ chung của vũ trụ, không phải ngôn ngữ của Thiên Già.
Nhưng Aks là Thiên Già.
Moose nghĩ rằng, những gì anh nói, phải được hiểu theo văn hóa của Thiên Già!
________________________________________________________________________________
o(^▽^)ob( ̄▽ ̄)d(。^▽^)