PHIÊN NGOẠI – BÁNH KEM NHỎ CHẠY TRỐN
“Hùng quân của Bộ trưởng ngoại giao vừa rời đi cung điện cách đây 20 phút.”
Âm thanh từ thiết bị liên lạc vang lên, là báo cáo của người hầu trưởng.
Trong lòng Thiên Già Hoàng, những lời này lại biến thành tin tức về việc hoàng phi đã rời bỏ cung điện.
20 phút… Nếu ngay lập tức ra lệnh phong tỏa cảng hàng không của Đế Đô Tinh, có lẽ vẫn còn kịp.
Thiên Già Hoàng lập tức đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
Khi tới cửa, bàn tay đặt lên nắm đấm cửa, hắn đột nhiên khựng lại.
Hoàng phi từng nói, cậu muốn tự do.
Hoàng phi từng nói, ở lại bên hắn mỗi giây phút đều là tra tấn.
Bàn tay đặt trên nắm cửa run lên, rất lâu không thể hạ quyết tâm.
Cuối cùng, Thiên Già Hoàng rút tay về, cúi đầu nhìn đôi bàn tay mình đang run rẩy không thể kiểm soát.
Rõ ràng chỉ là chạm vào kim loại bình thường nhưng lại có cảm giác như dòng điện chảy xuyên qua.
Với cơ thể cường tráng Thiền Già cấp SSS, kể cả thực sự bị dòng điện giật, hắn cũng không đến nỗi mất kiểm soát như vậy.
Có lẽ, hắn nên buông tay.
Những chú chim sinh ra là để tung cánh trên bầu trời, không phải để sống trong lồng.
Thiên Già Hoàng quay đầu, qua khung cửa sổ sáng ngời, ngẩn ngơ nhìn lên vòm trời xanh thẳm.
Hoàng phi của hắn đã lựa chọn rời đi, hoàn toàn hướng về tự do mà cậu khao khát.
Còn hắn, mãi mãi mất đi giống đực của mình.
Thiên Già Hoàng đưa tay đặt lên bụng đã mang thai của mình.
Ngay cả trứng cũng không thể khiến hoàng phi chần chừ bước chân rời đi.
Quả trứng này, từ đầu tới cuối, chưa từng được mong chờ bởi hùng phụ của nó.
Cả hai đều bị bỏ lại phía sau.
“Bệ hạ! Bộ trưởng ngoại giao vừa báo cáo rằng hùng quân đã mất tích. Các thiết bị định vị vòng cổ và phi hành khí đều là giả. Chúng tôi nghi ngờ có thể đã gặp phải phần tử kh*ng b*. Mong bệ hạ ra lệnh phong tỏa cảng hàng không ngay lập tức!”
Âm thanh khẩn cấp từ người hầu vang lên qua thiết bị liên lạc.
Thiên Già Hoàng im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu ngắn gọn:
“Để tự hắn làm theo đúng trình tự mà xin phép.”
….
Để tiết kiệm năng lượng và tránh bị truy đuổi, Moose không sử dụng phi hành khí siêu không gian để dịch chuyển tức thời.
Thay vào đó, cậu tận dụng tinh thần lực cấp S để xé mở một khe không gian, điều khiển phi hành khí tiến vào.
Chỉ mất nửa khắc, Moose đã xuất hiện tại một vùng biển sao trung lập nằm ngoài lãnh thổ Thiên Già.
Việc này tiêu hao một lượng lớn tinh thần lực của cậu.
Sau khi đặt phi hành khí về chế độ tự động điều khiển, Moose không dám thả lỏng.
Cậu tận dụng chút thời gian trống, xâm nhập vào tinh võng để theo dõi tin tức từ Đế Đô.
Điều kỳ lạ là, Đế Đô không hề có bất kỳ động tĩnh gì đáng kể.
Chỉ có một vụ mất tích được báo cáo, liên quan đến Bộ trưởng ngoại giao và hùng quân.
Moose cảm thấy điều này thật không bình thường.
Ngay cả khi Bộ trưởng ngoại giao đã phát hiện ra hùng quân biến mất, Thiên Già Hoàng vẫn chưa có phản ứng gì.
Chẳng lẽ, hắn thực sự không để tâm?
Hoặc có lẽ, ngay cả việc cho người hầu tới kiểm tra xem hoàng phi có còn trong tẩm cung hay không, hắn cũng chưa làm.
Moose chịu đựng cơn đau đầu do tinh thần hao tổn mà bước ra khỏi khoang điều khiển, tiến vào phòng nghỉ phía sau.
Joshua ngồi bên cửa sổ, ánh mắt lơ đãng hướng ra ngoài, nhìn vào không gian biển sao mênh mông, tâm trí phiêu lạc.
Đối với Joshua, những vì sao bên ngoài dường như chẳng khác biệt gì nhau. Cậu ta không nhận ra rằng mình đã rời khỏi không phận của Đế quốc Thiên Già. Chỉ có khung cảnh trống trải, vắng lặng trên tuyến đường biển sao khiến cậu ta cảm thấy mơ hồ.
“Vũ trụ…. luôn cô quạnh thế này sao?”
Cậu ta từng nghĩ sẽ có rất nhiều phi thuyền qua lại nơi đây.
Khiến bọn họ phải cẩn thận tránh né bất kỳ cuộc kiểm tra nào.
“Nơi này là khu vực biển sao quốc tế, không gian trung lập. Một vùng mở hoang sơ rộng lớn, rất khó để chạm mặt các phi thuyền khác.”
Moose trả lời, trong lòng cậu thầm nghĩ: Không gặp thì tốt hơn.
Chiếc phi hành khí nhỏ của họ tuy đã được cải trang và đủ khả năng vượt qua tinh hệ nhưng không hề được trang bị vũ khí.
Nếu chẳng may gặp phải một phi thuyền lớn, bất kể thuộc về Đế quốc Thiên Già hay quốc gia khác, tình huống đều sẽ rất khó xử.
“Vậy là… đã rời khỏi Thiên Già rồi sao?”
Joshua chợt bừng tỉnh, theo bản năng ngoái đầu lại. Nhưng ngoài khung cửa sổ chỉ là biển sao vô tận giống nhau như đúc. Cậu ta không thể phân biệt được gì cả.
Một lúc lâu sau, cậu ta lẩm bẩm: “Nhanh hơn tôi tưởng… Rời đi cũng tốt, sẽ an toàn hơn…”
Moose nhận ra tâm trạng u sầu của Joshua nhưng không lên tiếng. Việc rời xa quê hương, xa rời tổ quốc, dù có lý do gì đi nữa, đều mang theo cảm giác bất an và trống trải.
Dù Đế quốc Thiên Già đối xử với giống đực không tốt, đó vẫn là nơi Joshua sinh ra và lớn lên. Đâu đó trong lòng vẫn còn những cảm xúc phức tạp dành cho quê hương. Người ta thường không muốn rời bỏ gia đình mãi mãi trừ khi bị ép buộc.
Tuy vậy, Joshua nhanh chóng tự điều chỉnh lại tâm trạng. Cậu ta cố gắng không nghĩ về những gì đã bỏ lại, thay vào đó tập trung vào hiện tại.
“Kế tiếp, chúng ta sẽ đi đâu?” Joshua hỏi.
Lúc còn ở hoàng cung, cậu ta là người lên kế hoạch cho cuộc trốn chạy. Nhưng giờ, khi đã rời khỏi Thiên Già, mọi thứ hoàn toàn phụ thuộc vào Moose.
“Chúng ta sẽ đến một quốc gia khác? Hay cứ lưu lạc giữa biển sao này?” Joshua đoán. Đột nhiên, mắt cậu ta sáng lên:
“A, liệu chúng ta có thể trở thành tinh tặc không? Có cần nghĩ một cái tên nhóm cho thật oách không?”
“… Tinh tặc mà chỉ có hai thành viên? Cậu nghĩ đây là trò đùa à?” Moose không khỏi bật cười trước trí tưởng tượng bay xa của Joshua. Nhưng việc thấy cậu ta lấy lại được tinh thần cũng là điều tốt.
Tuy nhiên, Moose hiểu rõ, Joshua thực ra không hề vô tư như vẻ ngoài.
Thậm chí, ngay cả chính cậu cũng vậy.
Cả hai đều cố gắng tỏ ra lạc quan, che giấu sự lưu luyến và bất an trong lòng để đối phương không phải lo lắng.
“Tạm thời chúng ta không thể đến quốc gia khác. Đế quốc Thiên Già chưa có động thái gì, nên trước khi đảm bảo an toàn, chúng ta cần tiếp tục lưu lạc ở vùng biển sao trung lập này một thời gian.” Moose giải thích.
“Yên tâm đi, ở biển sao trung lập có nhiều trạm trung chuyển, việc tiếp tế sẽ không thành vấn đề. Nhưng phi hành khí và diện mạo của chúng ta quá dễ nhận diện. Phải cải trang lại một chút.”
Nghe Moose nói chỉ cần cải trang mà không phải thay phi hành khí, Joshua khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ là vì đây là một trong số ít vật dụng cậu ta mang được ra từ Đế Đô. Hoặc cũng có thể do cậu ta nhớ lại biểu cảm tự hào pha chút thích thú của Bộ trưởng ngoại giao khi giới thiệu chiếc phi hành khí này cho mình. Dù lý do là gì, Joshua không muốn từ bỏ nó.
Chiếc phi hành khí này còn có cả chiếc giường lơ lửng do Bộ trưởng ngoại giao đặc biệt chuẩn bị cho cậu ta, dù cậu ta chỉ mới dùng nó đúng một lần.
Nhìn Moose lộ rõ vẻ mệt mỏi trên gương mặt, Joshua nhẹ nhàng đề nghị:
“Moomoo, cậu nghỉ ngơi một chút đi. Hệ thống tự động điều khiển đang hoạt động, tôi sẽ trông chừng, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
“Ừ.” Moose đồng ý, quả thật cậu cần được nghỉ ngơi.
Trước khi rời đi, cậu dặn dò thêm:
“Nếu trên bản đồ xuất hiện bất kỳ phi thuyền nào, bất kể có phải là phi thuyền của Thiên Già hay không, hãy lập tức gọi tôi dậy.”
“Được.”
Joshua gật đầu, sau đó dẫn Moose vào phòng ngủ.
Trên phi hành khí chỉ có một phòng ngủ duy nhất và một chiếc giường. Moose nhìn tấm đệm trắng tinh sạch sẽ đến khó tin, rồi quay lại hỏi Joshua:
“Cậu không cảm thấy khó chịu chứ? Nếu không, tôi có thể ngủ ở ngoài.”
Cậu hiểu rõ Joshua mắc chứng sạch sẽ rất nghiêm trọng. Mặc dù cậu ta không ngại tiếp xúc với cơ thể của cậu nhưng việc ngủ chung một giường lại là chuyện hoàn toàn khác.
“Không sao, tôi đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi. Được nằm cạnh Moomoo, nghĩ thôi đã thấy tuyệt rồi.”
Joshua kéo chăn ra, không đợi Moose phản ứng, đã đẩy cậu nằm xuống.
“Này, áo khoác phải cởi ra chứ. Cởi ra ngủ mới thoải mái.”
Joshua nhận lấy áo khoác của Moose, cẩn thận gấp lại và đặt sang một bên, rồi dịu dàng đắp chăn cho hắn.
“Ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”
“Ừm… ngủ ngon.” Moose khẽ nhắm mắt lại, cảm giác mệt mỏi nhanh chóng ập đến.
Joshua đứng bên mép giường, tay cầm chiếc áo khoác của Moose, khẽ mỉm cười.
Cậu ta chợt nghĩ, nếu Bộ trưởng ngoại giao biết được chuyện này__cái giường mà ngay cả anh ta cũng chưa từng được nằm thử, giờ lại bị một giống đực khác của Thiên Già chiếm dụng___hẳn anh ta sẽ tức đến mức nội thương.
Nhưng tức thì cứ tức thôi.
Joshua vẫn cảm thấy bộ dạng Bộ trưởng ngoại giao ngồi cẩn thận, lịch sự tại bàn làm việc là đẹp nhất. Nằm trên giường thế này chắc chắn không hợp chút nào. Hơn nữa, lượng tin tức tố trên người anh ta nhiều như vậy, chỉ tổ làm bẩn giường mà thôi.
Joshua nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ, đi về phía phòng điều khiển và ngồi xuống, chăm chú theo dõi bản đồ tinh không.
Ban đầu, cậu ta còn quan sát rất nghiêm túc, nhưng càng về sau, sự buồn chán càng xâm chiếm.
Không gian xung quanh là một màu tối bất biến, ngoài những biển sao lặng lẽ, chẳng có gì chuyển động. Không một phi thuyền, thậm chí cả một mảnh thiên thạch nhỏ cũng không xuất hiện.
Joshua chống cằm, ánh mắt dán vào bản đồ, để mặc tâm trí lang thang….
Giống đực cấp cao thường sở hữu tinh thần lực mạnh mẽ, đến mức có thể giữ ý thức tỉnh táo ngay cả trong giấc mơ.
Moose nhận ra mình đang mơ.
Xung quanh cậu là một chiến trường mênh mông đầy cát vàng và vô số hài cốt. Cậu bị nhốt trong một lớp bảo hộ giống như vỏ trứng.
Thông qua tinh thần lực, Moose có thể cảm nhận một đôi cánh Thiên Già khổng lồ bao phủ lên cậu, che chắn mọi nguy hiểm có thể xảy ra.
Thư phụ….
Moose áp sát vào Thiên Già hóa hình khổng lồ ấy, cảm nhận từng hơi thở lạnh dần của nó và nỗi bi thương sâu sắc lan tỏa.
Không rõ thời gian trôi qua bao lâu, khi ý thức của Moose dần trở nên mơ hồ, đôi cánh Thiên Già lớn từ từ mở ra. Một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cậu.
Ngay sau đó, Moose rơi vào một vòng tay ấm áp.
Ai đó?
Là thư phụ sao?
Không… Không phải…
Đó là một giống cái Thiên Già cao lớn và mạnh mẽ.
Gương mặt mờ nhòa, nhưng xung quanh tỏa ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Mang lại cảm giác có phần giống với thư phụ của cậu nhưng lại không hoàn toàn giống.
Trùng đó mạnh mẽ hơn, cơ thể cũng ấm hơn, nhưng tin tức tố tỏa ra lại lạnh giá.
Như tuyết đọng trên đỉnh núi cao hay băng hà ngàn năm.
Giữa cảm giác nóng lạnh giao thoa, Moose tỉnh giấc.
Cậu nâng một bàn tay lên thái dương, cố trấn an đầu óc như phủ đầy sương mù, rồi ngồi dậy trên giường.
Moose rất ít khi mơ.
Những giấc mơ của các giống đực Thiên Già cấp cao thường liên kết với năng lực tinh thần, và phần lớn mang ý nghĩa tiên tri.
Moose còn đang bối rối thì đột nhiên cảm nhận được một điều gì đó.
Có một sự hiện diện mạnh mẽ – khó phân định là nguy hiểm hay không – đang tiến lại gần.
Thiên Già Hoàng đã đuổi đến rồi sao?
Moose lập tức bật dậy khỏi giường, thậm chí không kịp mặc áo khoác, vội vã đi thẳng đến buồng lái.
Joshua vẫn đang ngồi thẫn thờ trên ghế lơ lửng, nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại, ngạc nhiên nói:
“Moomoo, cậu tỉnh rồi à? Sao không ngủ thêm chút nữa?”
“Có thứ gì đang đến gần không?”
Moose tiến đến bên cạnh cậu ta, cúi xuống nhìn vào bản đồ dò tìm hành trình sao.
“Không có gì cả mà.” Joshua cũng liếc nhìn bản đồ, vẫn là một khoảng trống trải dài.
Moose vẫn cảm thấy bất an, bèn mở rộng phạm vi dò tìm đến mức tối đa.
Khi phạm vi dò tìm mở rộng, trên bản đồ bắt đầu xuất hiện những điểm đỏ, từng cái một hiện ra.
“Cái này là…. gì thế?” Joshua sững sờ.
Những chấm đỏ trên bản đồ ngày càng nhiều, chúng được sắp xếp ngay ngắn, giống như một đội hình nào đó.
Sắc mặt của Moose trở nên khó coi.
“Là hạm đội…. hạm đội của Trùng tộc.”
Tin tốt là Thiên Già Hoàng không đuổi theo.
Tin xấu là họ đã đụng phải quân đội địch.
Joshua hoảng sợ tái mặt, lập tức nhảy khỏi ghế lơ lửng, lo lắng nắm lấy cánh tay Moose và hỏi:
“Giờ phải làm sao đây? Chúng… chúng có tấn công chúng ta không?”
Theo quy định của liên minh tinh tế, không được phép tấn công các phi thuyền hoặc phi cơ dân sự của quốc gia khác trong vùng không gian quốc tế.
Nhưng với mối quan hệ căng thẳng giữa Trùng tộc và Thiên Già, khó có thể đoán được kết quả sẽ ra sao.
Chỉ cần chỉ huy phía bên kia nhận ra đây là phi thuyền của Thiên Già, không thấy vừa mắt thì hoàn toàn có thể ra lệnh tiêu diệt ngay.
Giữa việc đặt cược vào phẩm chất của chỉ huy bên kia và mạo hiểm tìm cách thoát thân, Moose chọn phương án thứ hai.
Hạm đội Trùng tộc vẫn còn cách một khoảng, nếu sử dụng cơ chế nhảy siêu không gian rời khỏi khu vực này, có lẽ họ vẫn có cơ hội.
Bên trong chiến hạm của Trùng tộc.
Vị chỉ huy trẻ tuổi với đôi mắt tím hiếm có nhìn chằm chằm vào những dao động năng lượng mở rộng trên máy dò và khẽ bật ra một tiếng “Ồ” ngắn gọn.
Một chiếc phi cơ cỡ nhỏ xuất hiện ở vùng không gian quốc tế rộng lớn này đã là chuyện không bình thường.
Chiếc phi cơ này rõ ràng đã được cải tiến, công nghệ rất cao, hoàn toàn không phải là kỹ thuật dân dụng.
Thậm chí nó còn được trang bị cơ chế nhảy siêu không gian, điều này càng chứng tỏ không đơn giản.
Hắn lập tức ra lệnh:
“Phong tỏa không gian, chặn chiếc phi thuyền của Thiên Già đó lại, bắt sống cho ta.”
“Rõ, nhị hoàng tử điện hạ!”
________________________________________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Mullian: Bắt được anh trai ~ (không phải)
Thiên Già Hoàng còn 3 giây để đến chiến trường.
________________________________________________________________________________
Lam: Lại gặp lại nhị hoàng tử, tui vẫn không nhớ ở thế giới 1 để tên của cậu ấy là Mullian hay Mộ Lợi An (mà chỉ là 1 Anh một Trung thui, kệ thui nha)
(p≧w≦q)o(* ̄▽ ̄*)o(^///^)