Tra Công Cải Tạo, Be Chuyển He

Chương 207

PHIÊN NGOẠI – TIỆC TRÀ CỦA NHÓM BÁNH KEM NHỎ

Không phải không muốn, mà là không thể.

Thân vương ngơ ngác lắng nghe.

Là một trùng đực cao quý, được yêu chiều từ nhỏ, hắn không thể lý giải được.

Đứng trước mặt trùng mình thích, công khai tuyên bố chủ quyền trước tất cả không phải lẽ đương nhiên sao?

Huống chi, Aks là thư quân của hắn.

Thân phận đó còn chính đáng hơn bất cứ điều gì trên thế giới này.

Hoàng phi cũng không ngờ rằng, sẽ có ngày cậu ta phải giải thích quy tắc xã hội của Trùng tộc cho một trùng đực.

Dẫu vậy, cậu ta vẫn kiên nhẫn phân tích cho bản thân đến từ thế giới đó.

“Trùng đực vốn dĩ có thể sở hữu hợp pháp nhiều trùng cái. Nếu hùng chủ kiên quyết cưới thêm thư hầu thì với tư cách là một trùng cái, đối phương sẽ không có quyền ngăn cản.”

Thân vương gật đầu, điều này quả thật không sai.

Mặc dù một số thư quân có quyền lực trong gia đình có thể hạn chế ý muốn của trùng đực.

Nhưng nếu trùng đực nhất quyết cưới thêm, thì ngay cả thư quân thuộc dòng dõi quý tộc lớn cũng khó tránh khỏi cảnh bất hòa.

Nhưng…

“Điều này liên quan gì đến ta? Ta đâu có ý định cưới thêm thư hầu!”

Thân vương vừa nói, bỗng khựng lại.

Ngẩng đầu, hắn bắt gặp ánh nhìn vừa thấu hiểu vừa bất đắc dĩ của Hoàng phi.

Quay sang nhìn những ‘bản thân’ khác ở hai bên bàn dài, họ cũng nhận ra cùng một điều.

Ngay cả Dị năng giả Moose nghiêm túc nhất cũng không khỏi thở dài bất đắc dĩ:

“Aks… não bộ của anh ấy đúng là khác biệt hoàn toàn với chúng ta.”

Hoàng phi bổ sung:

“Khác biệt tới mức như cách hai vũ trụ xa nhau vậy.”

Mặc dù Thân vương không hề có ý định cưới thêm thư hầu, thậm chí chưa từng nghĩ đến điều đó.

Nhưng trong tư duy của Aks….

Ai biết Aks nghĩ thế nào?

Mọi chuyện đều có thể xảy ra.

“Anh ấy lại có thể suy đoán ta như vậy, vu oan cho ta, thật quá đáng!”

Thân vương cảm thấy tức giận, xen lẫn đó là sự đau lòng khi bị Aks không tin tưởng và để mặc hắn trong tình huống ‘cưới thêm thư hầu’.

“Không thể trách Aks được.”

Hoàng phi đồng cảm hơn với hoàn cảnh của Aks, không kìm được lên tiếng bảo vệ.

“Dù sao anh ấy cũng lớn lên trong môi trường của Trùng tộc, mà quân thư thì luôn tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc…. Với chuyện này, chắc chắn anh ấy cũng rất khổ tâm.”

Dị năng giả Moose không thực sự hiểu về xã hội Trùng tộc.

Nhưng khi nhìn cổ tay mình, chạm vào làn da mịn màng không tì vết, ánh mắt của cậu ta lộ vẻ hồi tưởng, cảm thán:

“Càng quan tâm ngươi, anh ấy càng không muốn giới hạn ngươi.”

Sau khi biết toàn bộ sự thật, dù rõ ràng có thể lựa chọn ở bên bảo vệ cậu ta, Tang Thi Hoàng vẫn dám đối mặt với nguy cơ mất lý trí hoàn toàn, đào tinh hạch của mình trả lại cho cậu ta.

Chỉ để cậu ta tự có sức mạnh, không phải làm loài cây tầm gửi phụ thuộc người khác, không bị anh trói buộc, có thể lựa chọn tương lai của chính mình.

Bởi vì yêu sâu sắc, nên càng không muốn trở thành xiềng xích giới hạn người mình yêu.

Aks yêu Thân vương, nên sẽ không giới hạn hắn, không ngăn cản hắn lựa chọn những trùng cái mà hắn yêu thích.

Dù điều đó khiến chính Aks đau đớn không nguôi.

Đây chính là cách Aks yêu một người.

Hoàng đế Moose chợt nhớ ra điều gì, nói:

“Ảnh Nhất cũng từng khuyên trẫm chọn phi.”

Tất cả Moose đều quay sang nhìn hắn ta.

“Đương nhiên trẫm không đồng ý!” Hoàng đế vội vã giải thích.

Suy nghĩ một chút, hắn ta nói ra cách hiểu của mình:

“Thật ra… lý do anh ấy làm vậy là vì cảm thấy bất an. Có thể do áp lực từ bên ngoài, hoặc cảm thấy không nên độc chiếm trẫm, muốn trẫm có nhiều hơn. Vào lúc này, nên…”

“Làm cạn kiệt anh ấy! Bắt anh ấy mang cả bụng trứng!”

Quái xúc tu nhỏ giơ tay giành quyền trả lời.

Trong lĩnh vực mình am hiểu, cậu ta có sự tự tin tuyệt đối.

Tất cả Moose: “…..”

Thân vương nhức đầu bóp trán.

Trong lòng nghĩ, hay là cứ vứt đống thạch trái cây này ra ngoài đi.

Hắn thật sự không muốn thừa nhận cái sinh vật kỳ quái này là bản thân mình ở thế giới khác.

Hoàng phi ho nhẹ một tiếng, bước ra hòa giải.

“Đây cũng không phải là cách tồi.”

Thân vương ngạc nhiên nhìn Hoàng phi – giống đực luôn đáng tin cậy.

Cả ngươi cũng vậy sao?

Hoàng phi đưa ra lý do:

“Giống cái luôn rất coi trọng con non. Về điểm này, những trùng cái của Trùng tộc thậm chí còn rõ ràng hơn giống cái Thiên Già.”

Dù sao, giống cái Thiên Già có nhiều lựa chọn hơn.

Họ có thể tự do phát triển sự nghiệp, hoặc tận hưởng cuộc sống ở nhà cùng giống đực.

Sau khi đạt được cả sự nghiệp lẫn tình cảm, họ mới cân nhắc việc sinh con non để nuôi dạy.

Trong khi đó, tuy trùng cái Trùng tộc cũng có sự nghiệp và hôn nhân riêng nhưng bị giới hạn nhiều hơn.

Tình yêu của trùng đực không nằm trong tay họ.

Nếu không được trùng đực yêu thương, lấy đâu ra con non?

Nhưng giống cái Thiên Già thì không cần lo lắng về việc bị thất sủng.

Những giống cái thượng lưu nhờ quyền lực và tài sản có thể độc chiếm giống đực.

Thậm chí, những giống cái tầng lớp thấp hơn cũng có thể sắp xếp thay phiên nhau ở bên giống đực.

“Nếu có thêm một con non, sự bất an của thư quân của ngươi có lẽ sẽ giảm đi.” Hoàng phi nói.

Ở Trùng tộc, việc có con non gần như đồng nghĩa với việc nhận được tình yêu từ trùng đực.

“Nhưng con non đâu phải muốn là có ngay được.” Thân vương khẽ lẩm bẩm.

“Trùng tộc và Thiên Già có cùng nguồn gốc. Tỷ lệ sinh sản ấy mà, ngươi còn không rõ sao?”

“Ai nói nhất thiết phải có con non?” Hoàng phi đáp.

Khi thấy Thân vương ngơ ngác nhìn mình, Hoàng phi nháy mắt nói:

“Quan trọng là quá trình. Các ngươi có thể thử chuẩn bị mang thai trước.”

Chuẩn bị mang thai là cái cớ hoàn hảo để gần gũi, cũng tránh phải suy nghĩ lung tung về những chuyện khác.

“Cứ chuẩn bị…. một trăm năm trước đã.”

Hoàng phi dứt khoát chốt lại.

Thân vương: “?!!”

Còn có thể thế này sao?!

Thân vương bị sốc, cảm giác như nhận ra chân lý mới.

Ngay cả Hoàng đế Moose cũng bị khái niệm ‘chuẩn bị mang thai một trăm năm’ làm kinh ngạc.

Đây đúng là câu nói dễ dàng thốt ra với những giống loài phi nhân loại có tuổi thọ dài như vậy.

“Vậy để ta góp chút kinh nghiệm.”

Hoàng đế nói:

“Ngươi cần dành thời gian bên anh ấy nhiều hơn, cùng tham gia vài trò chơi tăng tình cảm và khen ngợi anh ấy.”

“Trò chơi, khen ngợi…..”

Moose trầm ngâm suy nghĩ, hỏi:”Ví dụ như?”

“Cún con ngoan.” Hoàng đế theo bản năng thốt ra.

Tất cả Moose: “….”

Thân vương ôm đầu mờ mịt, sao ‘chính mình’ càng nói càng thái quá vậy, cái sau lại hơn cái trước?

“Được rồi, được rồi, để ta suy nghĩ.”

Nhưng cái khen ngợi này quá kỳ quái.

“Có lẽ là do bất đồng chủng tộc đi, Trùng tộc của chúng ta không cần loại phương thức khen ngợi này.”

Hoàng đế – không cẩn thận bị bại bộ, không nhịn được hỏi:

“Ta tò mò, chẳng lẽ giữa các ngươi không có những cách gọi yêu thương độc quyền nào sao?”

Thân vương suy nghĩ một lúc rồi đáp:

“Thư phụ?”

Tất cả Moose, nhờ giao tiếp tinh thần có thể hiểu chính xác ý nghĩa:

“Hả???”

“Khụ khụ, cũng không hẳn.” Thân vương cố gắng giải thích.

“Thông thường chúng ta gọi tên hoặc ‘Anh Aks’, còn cách gọi đó chỉ dùng trong trường hợp đặc biệt thôi.”

Tất cả Moose: “…….”

Vẫn rất lạ lùng, có phải không?

Có vẻ ai cũng có sự kỳ quái riêng.

Không ai nên cười chê ai cả.

Nhóm Moose thống nhất ngầm bỏ qua chủ đề này.

Ngay sau đó, Dị năng giả Moose đưa ra nhận định của mình:

“Ngươi có thể thường xuyên bày tỏ tình cảm với anh ấy. Anh ấy không thể cưỡng lại điều này đâu. Chỉ cần ngươi bày tỏ tình yêu, dù anh ấy có cố gắng cách ly cảm nhận cơ thể, nhưng những lời nói của ngươi vẫn sẽ khiến anh ấy run rẩy vì xúc động, tinh thần thăng hoa.”

Trùng tộc vốn thích tin tức tố nhưng cách này thì chưa nghe bao giờ. Quả là học thêm được điều mới.

Thân vương cẩn thận ghi chép lại.

Thực ra, các Moose khác cũng âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Dù sao đây cũng là kinh nghiệm quý báu từ chính bản thân họ ở thế giới khác.

Còn ai chưa chia sẻ kinh nghiệm không?

Ánh mắt của mọi người rơi xuống Quái xúc tu nhỏ, nhưng chưa kịp để cậu ta mở miệng, tất cả đã nhanh chóng rời mắt đi.

Quái xúc tu nhỏ không phục, vung xúc tu:

“Chờ đã___”

“Được rồi được rồi, biết ngươi muốn nói gì rồi, đi chơi với lọ thủy tinh đi.”

Sau đó, ánh mắt của mọi người rơi lên Tang thi nhỏ.

Tang thi nhỏ đang cắn một miếng thịt khô, ngẩng đầu lên: “Gào?”

Ừm…

Nhìn Tang thi nhỏ trông như một tác phẩm nghệ thuật ‘mất não’ hoàn mỹ, mọi người đồng loạt tránh ánh mắt.

Tang thi nhỏ bị phớt lờ vẫn cố gắng lên tiếng:

“Gào gào!”

Cắn anh ấy! Treo trên người anh ấy! Cắn cả đêm! Cắn đến khi anh ấy sưng phồng lên!

Không hổ danh là kẻ duy nhất có thể trò chuyện hòa hợp với Quái xúc tu nhỏ.

Phong cách của cả hai thực sự rất tương đồng.

Dị năng giả Moose lại tỏ ra khá hứng thú.

Bởi thế giới của cậu ta và Tang thi nhỏ đều thuộc về bối cảnh mạt thế, vì thế bản thân Aks của họ cũng có nhiều điểm tương đồng.

Dị năng giả Moose hỏi:

“Aks thích ngươi cắn anh ấy ở đâu nhất?”

Những Moose khác đều lộ vẻ ‘Ơ, tại sao lại hỏi chuyện này?’, nhưng rồi cũng lặng lẽ dỏng tai nghe.

Tiểu tang thi: “Gào!”

“Thật là ở đó sao?” Dị năng giả Moose ngạc nhiên.

Hoàng phi che miệng cười:

“Quả nhiên, rất hợp với phong cách của bệ hạ.”

Thân vương gật đầu:

“Ta sẽ chú ý hơn.”

Hoàng đế Moose nhìn mọi người, gật gù:

“Ta sẽ tiếp tục khai thác thêm.”

Quái xúc tu nhỏ: “?”

Họ đang nói gì vậy?

Không sao cả.

Quái xúc tu nhỏ giơ xúc tu lên, đầu xúc tu nhỏ dần thành một sợi nhỏ hơn, đầy tự hào:

“Ta chui qua!”

Tất cả Moose cùng nhìn về phía cậu ta.

Thân vương nhấc con dao gọt trái cây trên bàn.

Quái xúc tu nhỏ vội thu xúc tu lại, hấp tấp nói:

“Aks tan làm rồi, ta không chơi với các ngươi nữa, ta phải về nhà!”

Nói rồi, hình bóng trong suốt của Quái xúc tu nhỏ biến mất ngay tại chỗ.

Khi Quái xúc tu nhỏ rời đi, tất cả Moose đều cảm nhận được sự thay đổi của không gian.

Liên kết giữa họ và thế giới bên ngoài dần mạnh mẽ hơn.

Đây là dấu hiệu sắp quay lại thực tại.

Hoàng đế Moose đứng dậy đầu tiên, nói:

“Trẫm phải lên triều rồi, thật vui khi được đàm đạo cùng các ngươi. Hữu duyên tái ngộ.”

Tang thi nhỏ sờ cái bụng ăn cả buổi mà vẫn đói meo, ‘gào’ một tiếng tạm biệt.

“Cũng đến lúc nói lời chia tay….”

Hoàng phi nhẹ nhàng đứng dậy, định lên tiếng, nhưng bị Thân vương nắm lấy tay.

Hoàng phi ngạc nhiên nhìn qua.

Thân vương mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Xã hội của Trùng tộc và Thiên Già, vừa giống lại vừa khác nhau.

Hoàng phi có thể dễ dàng hiểu được tâm tư của Aks ở Trùng tộc, vì cậu ta từng ở trong tình cảnh tương tự.

Do dự hồi lâu, Moose chỉ có thể nói:

“Aks, Thiên Già Hoàng… Anh ấy chắc chắn rất yêu ngươi.”

Hoàng phi ngẩn người, sau đó mỉm cười:

“Cảm ơn, ta biết mà.”

“Nếu anh ấy có gì làm ngươi khó chịu, ngươi…. ngươi cứ làm mình làm mẩy với anh ấy đi!”

Lần đầu tiên Thân vương đưa ra đề nghị này với một đối tượng khác, mặt của hắn đỏ bừng vì ngượng nhưng vẫn cố nói xong:

“Về tẩm cung, bảo cận vệ và thị vệ giữ cửa, đánh anh ấy, cắn anh ấy, hoặc ôm anh ấy mà khóc, cái gì cũng được. Chỉ cần làm rõ cảm xúc của mình, anh ấy nhất định sẽ đáp lại ngươi.”

Bởi vì Aks yêu Moose sâu đậm.

Cũng giống như Moose yêu anh.

“Được, ta hiểu rồi. Ta sẽ làm vậy.”

Hoàng phi mỉm cười rạng rỡ hơn, còn đùa:

“Ta có thể học Tang thi nhỏ, cắn anh ấy cả đêm không buông.”

Thân vương và Hoàng phi nhìn nhau cười, cuối cùng lưu luyến chia tay.

Rời khỏi lĩnh vực tinh thần, trở về thực tại.

Thân vương ngồi trong văn phòng của Cục Giám sát, nhìn đồng hồ, đã là nửa đêm.

Trời ạ.

Là một trùng cực kỳ ghét tăng ca, đây là lần đầu tiên hắn ở lại nơi làm việc muộn như vậy.

Thân vương vội vàng thu dọn đồ đạc rời khỏi.

Bỏ qua lời mời đi uống một ly từ một trùng cái đồng nghiệp, hắn điều khiển phi thuyền trở về phủ Thân vương.

Vừa bước vào phủ, Moose theo thói quen đi thẳng lên phòng ngủ chính trên tầng hai.

Quản gia đứng bên cạnh khẽ hắng giọng, nhắc nhở:

“Thư quân đang ở phòng ngủ cũ của ngài, chưa dùng bữa tối.”

Phòng cũ… căn phòng nhỏ dưới tầng hầm.

Từ khi con non phá vỏ, họ đã chuyển lên trên sống.

Chỉ thỉnh thoảng, khi muốn hồi tưởng quá khứ, Moose mới kéo Aks xuống tầng hầm.

Cùng nhau trốn trong căn phòng bí mật của họ, trải qua một ngày yên bình hoặc cuồng nhiệt bên nhau.

Tại sao Aks lại đột ngột xuống phòng tầng hầm để ngủ?

Mang theo nghi vấn, Thân vương ra lệnh chuẩn bị hai phần bữa tối.

Sau đó, hắn đặt bữa ăn vào trong không gian, bước về hướng tầng hầm, men theo con đường quen thuộc nhất.

Vì trời đã khuya, Aks có lẽ đang ngủ, lo sợ làm phiền, Moose cố tình thu liễm khí tức, bước chân nhẹ nhàng.

Khi đẩy cửa phòng, bên trong là một mảng tối đen.

Nhưng nhờ năng lực cảm giác tinh thần mạnh mẽ, Moose biết rằng trùng trong phòng vẫn chưa ngủ.

Dưới ánh sáng mờ nhạt từ hành lang hắt vào, Moose nhìn thấy Aks đang ngồi tựa vào đầu giường, hình dáng chìm trong bóng tối, tay cầm con búp bê nhện của hắn? Ngồi bất động như đang lạc trong suy tư.

Nghe tiếng động, Aks chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặt ngơ ngác.

Moose bật đèn ngủ trong phòng.

Dưới ánh sáng dịu nhẹ không chói mắt, hắn cởi áo khoác, treo lên giá bên cạnh rồi bước đến bên giường.

“Tại sao đêm nay lại đột ngột xuống đây ngủ?”

Thân vương cúi xuống, chạm nhẹ vào gương mặt ngây ngốc của Aks.

“Ta….”

Aks vẫn chưa kịp phản ứng.

Khi xác nhận người trước mặt thực sự là Thân vương, anh thận trọng nắm lấy bàn tay Thân vương đang đặt trên mặt mình.

“Điện hạ…… sao lại về đây?”

Giọng của anh rất nhẹ, như sợ sẽ làm kinh động điều gì đó.

“Tan làm mà không về nhà thì đi đâu chứ?”

Thân vương không hiểu tại sao Aks lại hỏi câu như vậy.

“Anh còn chưa trả lời em, tại sao đêm nay lại xuống đây ngủ, thậm chí bỏ cả bữa tối….”

Moose đột nhiên khựng lại.

Có vẻ như hắn đã hiểu ra điều gì đó.

Aks nghĩ rằng tối nay hắn sẽ không về nhà.

Nếu không về nhà, thì đi đâu?

Theo lối suy nghĩ hoàn toàn khác biệt của Aks….

Thân vương nhìn sâu vào mắt Aks, hỏi:

“Anh nghĩ rằng em đi hẹn hò với trùng cái khác à?”

Đồng tử của Aks co rút lại, anh vội vã né tránh ánh nhìn.

Thân vương nghiêng đầu, truy vấn:

“Anh ghen à?”

“Không!” Aks không muốn bị gắn mác như vậy, dù sự thật đúng là như thế, anh vẫn cố gắng chống chế.

Thân vương mỉm cười nhẹ nhàng:

“Em thích khi anh ghen, điều đó chứng tỏ anh quan tâm đến em.”

Aks ngỡ ngàng, giọng nói cứng ngắc và có chút u uất.

“Không, ghen tị là biểu hiện của sự hẹp hòi, sẽ bị trùng đực ghét bỏ.”

“Nhưng em lại thích.” Thân vương vòng tay qua cổ Aks, hôn nhẹ lên môi anh.

“Em thích anh, Aks.”

Thân vương trịnh trọng nói:

“Em rất yêu anh, chỉ muốn bên cạnh anh mà thôi. Em sẽ không cưới thêm trùng cái nào khác, và anh cũng không được thích trùng đực khác. Anh chỉ được yêu em, chỉ được nhìn emmà thôi.”

Tình yêu vốn dĩ là sự chiếm hữu độc nhất.

Thân vương không thể chấp nhận có bất kỳ trùng nào khác giữa hắn và Aks.

Trùng duy nhất mà hắn có thể chấp nhận là đứa con của hắn và Aks.

“Chúng ta hãy có thêm một đứa con nữa đi.” Moose đề nghị.

Aks vẫn đang chìm đắm trong những lời thổ lộ của Thân vương, cơ thể không thể kiểm soát được sự rung động và kích động.

Nghe vậy, anh chậm rãi đáp lại:

“Nếu điện hạ muốn có con, ta tất nhiên sẽ cố gắng. Nhưng với tỷ lệ sinh sản của Trùng tộc cấp cao, e rằng… không dễ dàng.”

“Không sao, chúng ta có thể bắt đầu chuẩn bị trong một trăm năm. Nếu một trăm năm không đủ, thì hai trăm năm, ba trăm năm, chúng ta có cả một đời mà.”

Moose vui vẻ để lại dấu vết của mình trên khóe môi của Aks.

“Được rồi.”

Aks vuốt nhẹ tóc Thân vương, đồng ý với lời đề nghị.

Mỗi lời nói của Thân vương khiến trái tim Aks rung động.

Anh yêu Thân vương, tin tưởng Thân vương, nên tự nhiên cũng sẵn sàng tin tưởng vào từng lời nói của Thân vương.

Dù đó là việc thích anh ghen tuông và quan tâm, hay là việc chỉ cần anh, muốn ở bên anh trọn đời và sinh con cùng anh.

Có lẽ, đây chỉ là vì Thân vương còn quá trẻ.

Có lẽ, những suy nghĩ của Thân vương sẽ thay đổi trong tương lai.

Nhưng lúc này, ánh mắt của Thân vương nhìn về phía anh chỉ có anh mà thôi.

Tình yêu này, sạch sẽ và thuần khiết, mãnh liệt và cháy bỏng.

Nó mãnh liệt đến mức như có thể thiêu rụi cả trùng.

Nhưng lại cuốn hút trùng đến gần, giống như một con bướm bay vào lửa.

Anh đã sống quá lâu trong bóng tối của Ám Tinh, lang thang một mình trong sự tuyệt vọng suốt nhiều năm.

Anh không thể chống lại một trùng mạnh mẽ như vậy, không thể chống lại tình yêu mãnh liệt như vậy.

Ánh sáng và sức nóng như thế này.

Aks ôm chặt lấy ánh sáng và sức nóng đó trong vòng tay.

“Điện hạ…”

Cảm nhận được sự lơi lỏng của Aks, Moose đã đẩy nụ hôn của mình sâu thêm.

Từ một cái chạm nhẹ, chuyển thành một sự quấn quýt mãnh liệt hơn.

Hơi thở của Aks trở nên gấp gáp, không khí tràn ngập mùi tin tức tố lạnh lẽo như tuyết.

Moose an ủi cơ thể run rẩy của anh.

Hắn nghĩ về những gì có thể làm tiếp theo.

Một vài trò chơi nhỏ, những lời khen và những biệt danh yêu thương.

Cún con ngoan?

Phì, không phải vậy.

“Anh Aks.”

Moose chống tay lên người Aks, chăm sóc cho bờ ngực đang phập phồng của anh, phàn nàn:

“Tối nay anh cứ gọi em là điện hạ, lạnh lùng quá.”

Aks dùng lý trí còn sót lại để suy nghĩ.

Trước đây, anh gọi Thân vương là ‘Điện hạ’, Thân vương cũng không thấy anh lạnh lùng.

Nhưng bây giờ, Thân vương nói anh lạnh lùng, thì chắc chắn là anh không đúng rồi.

Aks ngoan ngoãn đổi cách gọi.

“Sese, hùng chủ.”

Hai từ này gọi riêng ra thì không có gì.

Nhưng khi gọi chúng cùng nhau, Aks đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên.

Ngón chân lộ ra ngoài chăn vô thức cuộn lại, bám chặt lấy ga giường.

“Thế này đi, tiếp tục gọi như vậy, em thích.”

Moose khích lệ anh, môi mím lại một cách kiêu kỳ.

Dù là ‘Điện hạ’ hay ‘Sese’, đều là những cách gọi quen thuộc của Aks dành cho hắn.

Nhưng ‘hùng chủ’ thì Aks thật sự rất ít khi dùng.

Đã kết hôn bao nhiêu năm rồi, Moose cũng hiếm khi được nghe câu đó.

Moose ôm Aks, rồi gọi:

“Anh Aks, thư quân.”

Sau đó, hắn lại tiến lại gần tai Aks, gọi thêm một biệt danh nữa.

Aks xấu hổ, tai đỏ bừng, quay mặt đi.

Xấu hổ đến nỗi không biết giấu đi đâu.

Nhưng lại rất thích…. rất thích sự gần gũi của Thân vương.

________________________________________________________________________________

Lam: Tung hoa!!! Về cơ bản thì đã kết thúc rồi đó. À còn một vài chương phiên ngoại phúc lợi (cần mua vip truyện bên kia) nữa, sau khi tìm thử thì tui định mua, mà định sau Tết mới mua (Tết đến hết xiền rùi ¬_¬) nên tạm thời tạm biệt mọi người nha. Tình trạng truyện tui cứ để hoàn, phúc lợi bao giờ làm xong thì tui sẽ đăng nốt. ( ̄▽ ̄) Bye~Bye~

Bình Luận (0)
Comment