Tra Công Ham Muốn Ti

Chương 2

Ba giờ chiều mỗi ngày Lâm Giang Tuyết đúng giờ xuất hiện trước mặt tra công, năm giờ kết thúc, đúng giờ là đạp xe chạy biến.

Tra công học bù đến hoa cả hai mắt, nội dung mộng xuân rốt cuộc cũng thay đổi, trở thành làm bài trong mơ.

Hôm ấy, hiếm khi Lâm Giang Tuyết lại đến muộn. Tra công đắc ý coi hoạt hình nửa tiếng, vui sướng từ từ biến thành lo lắng.

Quan niệm thời gian của Lâm Giang Tuyết cực kỳ mạnh, đến muộn nửa tiếng tuyệt đối là không bình thường. Tra công bảo tài xế chạy tới nhà Lâm Giang Tuyết, càng chạy nhà cửa càng xập xệ, tra công không khỏi ghét bỏ, chẳng hiểu nổi sao Lâm Giang Tuyết lại sống ở một nơi thế này.

Không cần tốn bao nhiêu công sức, tra công đã tìm được Lâm Giang Tuyết.

Thời gian qua đi nhiều năm, tra công vẫn có thể nhớ lại tình cảnh lúc đó rõ ràng.

Già trẻ gái trai đứng xa xa bu lại thành vòng coi trò vui, chính giữa vòng tròn có một rãnh cống, trong rãnh là Lâm Giang Tuyết và bà cậu cả người dính đầy bùn nhơ nước bẩn, ở trên là ba tên bặm trợn xăm mình đòi nợ thuê. Tên bặm trợn cầm một cái chổi, mỗi lần Lâm Giang Tuyết sắp bò lên gã liền cười ha ha đánh cậu tiếp. Bà nội Lâm Giang Tuyết khóc lóc cầu xin, không biết là xin Lâm Giang Tuyết chịu thua hay là xin gã kia đừng đánh nữa. Quần chúng vây xem chỉ trỏ, có người im lặng không nói, có người đồng tình thương hại, có người sợ hãi lui về sau, còn có người mượn cơ hội giáo dục con mình đừng đi vay tiền nặng lãi.

Cái mà tra công khó quên được nhất, gương mặt trắng nõn của Lâm Giang Tuyết dính đầy bùn đen, trong đôi mắt lại rực sáng một sự kiêu ngạo không bao giờ lùi bước, bị đánh rớt xuống một lần lại trèo lên một lần, cậu vừa bẩn vừa hôi, đơn giản như vậy, như một đoá hoa sen trong bùn lầy.

Làm tra công, hắn ra đường rất có thể diện, một tài xế hai vệ sĩ là bố trí cơ bản, tra công vẫy tay một cái, vệ sĩ tài xế lao ra, tư thế sét đánh không kịp che tai đoạt lấy cái chổi, một cước đạp gã xăm mình xuống cống.

Lâm Giang Tuyết lập tức bò lên trên, vươn tay kéo bà nội, bùn đất trơn trượt, bà nội cậu rất lâu vẫn chưa lên được, gào khóc nói, “Cháu ngoan, đừng để ý tới bà, khổ quá đi mà, con chạy đi đừng về nhà nữa, là ba con hại con là bà nội hại con… Con trốn ở trường đi, trước khi thi lên đại học đừng về nhà!”

Nhà bà gia môn bất hạnh, tức cảnh sinh tình, khóc đến hồ đồ mất rồi. Tra công ngẫm lại cũng đúng, nếu mà là hắn thì chắc là chết mẹ cho rồi.

Nào ngờ lúc này Lâm Giang Tuyết lại nở nụ cười, khàn giọng đáp, “Con không.”

Lâm Giang Tuyết nhảy xuống rãnh cống, ôm bà lão đẩy lên trên, lúc này vệ sĩ tài xế đang đối phó với mấy gã xăm mình, bên cạnh tra công chẳng còn ai dùng được, do dự một lúc lâu mới nín thở đưa tay ra, kéo bà lão lên trên.

Không ngờ bà cụ lại nhận nhầm người, ôm tra công khóc lóc đau khổ, “Cháu ngoan của bà, ông trời không có mắt, bà có lỗi với tổ tiên nhà họ Lâm… Cháu ngoan chịu khổ rồi…”

Tra công, “…”

Tra công quả thực chưa chịu kiểu khổ này bao giờ, đẩy bà cụ ra, nhảy tại chỗ ba lần cho rơi hết bùn đất, vô cùng gấp gáp chạy về nhà tắm rửa tới thơm ngát mới đi tìm Lâm Giang Tuyết.

Bà lão bị cao huyết áp phải nằm viện.

Lâm Giang Tuyết bị thương nhẹ, ngồi trước giường bệnh của bà nội, vành mắt đỏ bừng, một giọt nước mắt tí tách rơi xuống.

Tra công thơm ngát bước vào, gọi cậu một tiếng, Lâm Giang Tuyết nghiêng mặt lau nước mắt đi, lúc ngẩng đầu đã khôi phục gương mặt lạnh lùng quen thuộc, ngoại trừ chóp mũi khoé mắt hơi đỏ lên.

“Hôm nay cám ơn anh.”

Tra công nói, “Bà nội của em ở đây cứ giao cho hộ lý, em ra đây, tôi có việc hỏi em.”

Lâm Giang Tuyết đứng dậy, liếc nhìn bà nội một cái rồi ra khỏi phòng bệnh với tra công.

Hành lang yên tĩnh tràn ngập mùi thuốc khử trùng, tra công cà lơ phất phơ dựa vào tường nói, “Lâm Giang Tuyết, tôi cho em cơ hội cuối cùng làm bạn trai tôi. Chỗ tốt là sẽ không bao giờ có người đòi nợ em nữa, tôi cho em thêm một căn nhà nội thất đầy đủ. Bà nội của em từng tuổi này rồi, nếu em không cố gắng phụng dưỡng thì không sống được lâu nữa đâu.”

“Đổi lại…” Tra công đểu cáng đánh giá Lâm Giang Tuyết, “chính là tôi muốn chơi em thế nào em phải cho tôi chơi như thế. Đến khi nào tôi chán ghét em.”

Tra công biết mình đang lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, Lâm Giang Tuyết không có lựa chọn nào khác.

Lâm Giang Tuyết khó nhọc nhắm mắt lại, hít sâu một hơi đáp, “… Được.”

Tra công kích động như chiếm được món đồ chơi mới, đêm đó lập tức đưa Lâm Giang Tuyết về nhà.

Tra công nói, “Đi tắm. Em thúi.”

Lâm Giang Tuyết, “… Tôi tắm ở nhà rồi.”

Tra công hừ một tiếng, “Tắm lại lần nữa, cái mông cũng phải rửa sạch. Mặc áo tắm ra.”

Lâm Giang Tuyết giằng co trong phòng tắm hơn nửa tiếng, lúc mở cửa còn mang theo một luồng nước hoa, tra công vỗ vỗ giường, ra hiệu Lâm Giang Tuyết nằm xuống cạnh mình.

Tra công thưởng thức đầu ti hồng của Lâm Giang Tuyết như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, nhìn đến mức Lâm Giang Tuyết phải giơ tay lên che mắt hắn lại.

Tra công cười, “Tôi chỉ nhìn chút thôi em đã không chịu nổi? Tôi muốn cắn thì sao? Mút thì sao? Em sẽ bật khóc hả?”

Lâm Giang Tuyết che mắt nên không nhìn thấy vẻ mặt hắn, chỉ thấy hầu kết hắn giật giật, phần da dẻ lộ ra ngoài của cậu thoáng cái biến thành màu hồng nhạt.

Như màu hoa sen.

Tra công cúi người, một mùi nước cống như có như không xộc vào mũi hắn.

Tra công đột ngột giật bắn dậy, cả giận nói, “Chời ơi! Rốt cuộc em có tắm sạch chưa đó!?”

Lâm Giang Tuyết gật gật đầu.

Tra công nghi ngờ Lâm Giang Tuyết bị nước cống ướp thấm vào người, hứng thú lập tức nhạt đi không ít, tức tối bỏ đi.

Lâm Giang Tuyết thở phào nhẹ nhõm, xiết chặt bình xịt nước cống nho nhỏ trong tay, lại xịt xịt lên người một chút.

Lâm Giang Tuyết biết tra công cuồng sạch sẽ, nếu như cậu hôi thối nhất định sẽ không động tới cậu.

Lâm Giang Tuyết chỉnh lại áo tắm co thành một cụm, cậu rất sợ hãi, trốn được nhất thời chứ không trốn được một đời, cậu không dám tưởng tượng tra công sẽ đùa bỡn mình thế nào, cuộc sống của cậu có khi nào sẽ huỷ trên tay hắn không.
Bình Luận (0)
Comment