Còn hai mươi ngày là thi đại học, tra công rục rà rục rịch.
Chạng vạng thứ sáu, trong ký túc xá chỉ còn hắn và Lâm Giang Tuyết.
Mùa hè đến, rốt cuộc Lâm Giang Tuyết không mặc đồ như búp bê Nga nữa, mặc cái áo đen ngắn tay, lộ ra cánh tay và cần cổ trắng bóc, đưa lưng về phía tra công làm đề thi, vòng eo động lòng người.
Tra công tắm xong, lấy từ trong tủ ra một quyển truyện tranh Nhật Bản, lật tới chỗ đặc sắc, bước đến gần Lâm Giang Tuyết nói, “Này, em nhìn cái này chút.”
Lâm Giang Tuyết không hề đề phòng, cầm sách nhìn thử.
Lâm Giang Tuyết cứng đờ cả người, mấy giây sau, lỗ tai cậu đột nhiên đỏ bừng, sách trong tay như làm bỏng cậu, bốp một tiếng quăng ra xa.
Cái hình kia, là như vậy: bnd.
Một số bạn học có thể liếc mắt một cái là hiểu, còn một số bạn học cần tác giả bất chấp nguy hiểm bị khoá truyện giải thích một phen: Kia là một cặp vếu tràn ngập sống động, ở giữa kẹp một cái JJ nóng hổi.
Tra công bắt được sách, tràn đầy phấn khởi nói, “Tôi muốn làm em như vậy.”
Lâm Giang Tuyết quả thực muốn điên, “Tôi là con trai, tôi không có ngực lớn như vậy! Anh muốn vậy sao không đi tìm con gái đi!”
Tra công nói, “Không giống nhau, mấy người khác đâu phải em, tôi chỉ muốn em!”
Lâm Giang Tuyết nỗ lực giảng đạo lý, “Tôi thật sự không làm được. Tôi không có.”
Tra công, “Em ép chặt vào là được mà!”
Viền mắt Lâm Giang Tuyết đỏ lên, “… Anh nói trước khi tốt nghiệp trung học sẽ không
chịch tôi.”
Tra công thấu tình đạt lý nói, “Tôi đã cân nhắc đến chuyện em bị đau mông sẽ ảnh hưởng tới việc em phát huy, bây giờ tôi chỉ cọ tôi, cọ thì đâu có sao!”
Lâm Giang Tuyết, “…”
Tra công, “Tôi muốn cọ ti.”
Lâm Giang Tuyết lùi một bước, “Tôi lấy tay giúp anh.”
Tra công kiên quyết không lùi, “Tôi muốn cọ ti.”
Lâm Giang Tuyết, “…”
Không cần biết Lâm Giang Tuyết không muốn ra sao, tra công vẫn ấn cậu lên bàn.
Mà bi thương nhất là, sự tình phát triển hoàn toàn khác với truyện tranh.
Yên bình, cọ với không cọ chẳng khác gì nhau.
Lâm Giang Tuyết bị tra công quấy rầy tới mức đầu óc sôi ùng ục, túm quần áo lại muốn chạy, tra công ôm lấy eo cậu đè lên giường, mở truyện tranh ra lần nữa, chỉ vào hình chân giao nói, “Đều tại em, bằng phẳng như vậy, em quay qua chỗ khác coi.”
Lâm Giang Tuyết vừa nghe liền biết hôm nay tra công sẽ không để yên, tức giận trong lòng nói, “Tôi muốn đi WC.”
Tra công, “Thứ gì, thời điểm thế này còn muốn đi WC? Không cho!”
Lâm Giang Tuyết bị tra công đè lại, sử dụng một chiêu tuyệt học thất truyền đã lâu.
Lâm Giang Tuyết không phải một học bá thông thường, cậu nắm giữ rất nhiều kỹ xảo nhỏ không muốn ai biết, ví dụ như cậu có thể giơ chân qua đỉnh đầu, còn có thể dùng hai tay mô phỏng tiếng đánh rắm.
Phẹt phẹt!
Tra công hoảng hồn, bụp một phát lăn từ trên trường xuống, khó tin hỏi, “Lâm Giang Tuyết, em lại dám đánh rắm! Em còn cố ý đánh rắm về phía tôi!”
Lâm Giang Tuyết níu quần, không nói tiếng nào.
Lần này người điên đầu biến thành tra công, hắn bám vào thang nhỏ nhảy lên giường mình, bi phẫn nói, “Chia tay!”
Lâm Giang Tuyết sửa sang quần áo xong, mang giày vào đi ra ngoài ăn tối, lúc quay về tra công vẫn còn nằm trên giường không luyến tiếc gì như ban nãy.
Lâm Giang Tuyết làm đề thi xong, chuẩn bị đi ngủ, tra công không leo xuống mút ti như mọi khi, vẫn nằm bất động.
Lâm Giang Tuyết xoắn xuýt một lúc lâu mới hỏi, “Trát Cung, anh ăn tối chưa?”
Tra công, “Em quản tôi.”
Lâm Giang Tuyết, “… Sao anh lại tức giận?”
Tra công, “… Mỗi lần tôi mút ti em đều sẽ đánh răng trước, ngủ với em tôi cũng tắm rửa, tôi tôn trọng em như vậy, kết quả em lại cố ý đánh rắm trước mặt tôi. Tôi dơ bẩn.”
Lâm Giang Tuyết cảm thấy tra công không thể nói lý, cúi đầu ngủ, nửa đêm liền nghe bụng tra công đói kêu ùng ục.
Bản thân cậu từng chịu cảnh đói bụng, dạ dày cũng không tốt, không muốn tra công gặp cảnh này, khẽ cắn răng ngồi dậy leo lên giường tra công.
Tra công mất ngủ mỗi ngày, vừa thấy cậu bò lên liền cực kỳ cảnh giác, “Không được đánh rắm trên giường tôi!”
Lâm Giang Tuyết hít sâu một hơi, hai tay đan vào nhau, lòng bàn tay dùng sức ép không khí — phẹt phẹt!
Tra công, “…”
Lâm Giang Tuyết giải thích, “Đè như vậy, không khí giữa hai tay sẽ phun ra theo với tốc độ cao, tương tự với nguyên lý đánh rắm. Anh đừng giận, tôi không đánh rắm.”
Tra công, “… Cho nên vì không muốn tôi động vào em, chuyện như vậy em cũng làm được?”
Lâm Giang Tuyết mờ mịt nói, “Hình như anh càng tức giận hơn.”
Tra công, “Lăn xuống.”
Giọng điệu của tra công thật sự không ổn, Lâm Giang Tuyết đàng hoàng leo xuống, suy nghĩ một chút mới đặt mấy cái bánh mì nhỏ lên giường tra công.
Bánh mì như quả bom nổ tung tra công, hắn giận đùng đùng leo xuống, chìa gương mặt rưng rưng ra giọng khàn khàn nói, “Lâm Giang Tuyết, mỗi lần tôi chạm vào em, có phải em đều cảm thấy rất buồn nôn?”
Lâm Giang Tuyết im lặng một lát mới nói, “Trước đây tôi… nghĩ là mình sẽ quen bạn gái. Tôi không quen con trai.”
Tra công lạnh lùng nói, “Em nhất định phải quen. Em đừng quên thân phận của mình.”
Lâm Giang Tuyết, “… Biết rồi.”
Rất nhiều năm sau đó, tra công hồi tưởng lại, phát hiện ngăn cách giữa hắn và Lâm Giang Tuyết thật sự không thể nào xoá nhoà.
Tra công cảm thấy thân phận Lâm Giang Tuyết là bạn trai mình, nhưng mà trong lòng Lâm Giang Tuyết, thân phận của cậu là búp bê bơm hơi của tra công.