Tần Duệ Lâm chọn được một nhà hàng tương đối xa hoa ở gần đó, ngay cả thực đơn cũng không cần nhìn mà gọi thẳng vài món ăn nổi tiếng, sau đó tỉ mỉ dặn dò đối phương dùng ít gừng tỏi, đồ ăn ít cay, canh nhạt bớt muối, hắn gọi xong nhưng vẫn đem thực đơn cho Hạ Hi, cười nói: “Đây là khẩu vị ăn uống của em, anh không nhớ lầm đúng không?”
Hạ Hi ngẩn người ra nhận lấy thực đơn, sau đó liền tự nhiên bày ra trước mặt Tần Thần, ôn nhu hỏi: “Thần Thần, con muốn ăn gì?”
Tần Thần nghe đến ăn liền hết buồn ngủ, nhóc hăng hái dạt dào lật thực đơn, hai mắt ngời sáng, thèm đến mức hận không thể lôi toàn bộ món ăn trong menu ra.
Hạ Hi luôn chú ý đến Tần Thần, cùng nhóc thảo luận chọn món ăn, ánh mắt Tần Duệ Lâm từ đầu đến cuối vẫn dõi theo Hạ Hi, từ lâu hắn đã không thể khống chế được bản thân mà chăm chú nhìn Hạ Hi thậm chí cả khi Hạ Hi không có hành động nào, nó đã trở thành một thói quen rất lâu rồi mà ngay cả hắn cũng chưa phát hiện ra.
Chọn được món ăn ngon, Hạ Hi liền đưa thực đơn cho nhân viên, đối với ánh mắt quái dị của nhân viên cũng làm như không thấy gì cả, hai người đàn ông mang theo một đứa bé đến dùng cơm, loại tổ hợp này cũng sẽ khiến người ta không nhịn được hiếu kỳ một chút.
May là bọn họ ngồi trong góc, Hạ Hi lại một phen ngụy trang, nếu không, bị nhân viên phục vụ nhận ra sợ rằng ngày mai Hạ Hi sẽ được lên thẳng trang nhất mất.
“A Hi, gần đây em có khỏe không?”
Hạ Hi rót cho Tần Duệ Lâm một chén đồ uống, lạnh nhạt nói: “Vẫn tốt.”
“Công việc của em vẫn bận rộn thế sao?’
“…”
“Ngay cả thời gian về nhà cũng không có sao? Thần Thần rất nhớ em, anh…anh cũng rất nhớ em.”
Hạ Hi cúi đầu, ngữ khí bình tĩnh đến mức hơi quá đáng: “Anh biết vì sao tôi phải rời đi mà, cần gì phải lừa mình dối người.”
Cho dù trong lòng hiểu rất rõ, song Tần Duệ Lâm vẫn bị những lời này làm tổn thương, phảng phất như hy vọng cuối cùng trong lòng cũng bị cắn nát, hắn trầm mặc không nói lời nào, như một con thú mệt mỏi không thể giãy dụa trong lồng sắt. Hạ Hi ngồi vị trí đối diện hắn, bọn họ chỉ cách nhau một khoảng ngắn thậm chí một tay hắn có thể chạm vào đối phương, nhưng trong lòng Tần Duệ Lâm nảy sinh sợ hãi, hắn cảm giác Hạ Hi bước đi ngày càng xa, một ngày nào đó sẽ hoàn toàn biến mất trước mắt hắn.
Hắn ngày nhớ đêm mong, mà Hạ Hi ưu tư thành bệnh đã không muốn cùng hắn.
Tần Duệ Lâm không biết nên làm như thế nào mới tốt, hắn thậm chí muốn đi khẩn cầu thần linh, hắn muốn xin thêm một lần cơ hội, hắn sẽ không làm Hạ Hi bị tổn thương nữa nhưng hắn đã không còn cơ hội, hắn đã mất đi tình yêu của Hạ Hi đối với mình, đồng thời cũng sẽ vĩnh viễn không tìm lại được.
Cho dù Tần Thần ở một bên nói chuyện không yên, bầu không khí vẫn nặng nề mà lạnh lẽo như cũ, Hạ Hi vẫn hờ hững như vậy, không có một chút hứng thú nói chuyện với Tần Duệ Lâm. Tâm trạng Tần Duệ Lâm cũng chùng xuống, ngoại trừ nhìn Hạ Hi đến đờ ra cũng không có trò giải trí nào khác.
Trên đường đi về, Tần Thần ăn uống no say đã sớm ghé vào lòng Hạ Hi ngủ ngon, hai cánh tay nhóc vẫn ôm chặt lấy Hạ Hi giống như sợ cậu thừa cơ bỏ trốn. Tâm trạng Hạ Hi cũng không tốt hơn so với Tần Duệ Lâm, mấy ngày nay cậu ở công ty vốn muốn tìm ra manh mối câu chuyện, nhưng càng ngày càng nghĩ càng hỗn loạn, Tần Duệ Lâm xuất hiện làm rối loạn kế hoạch của cậu nhưng cậu sẽ nghĩ cách mang Tần Thần về bên mình một cách nhanh nhất.
Cậu không muốn quay lại với Tần Duệ Lâm nhưng nhất định phải giữ chặt Tần Thần.
Chỉ là Tần Duệ Lâm lại nói nếu cậu muốn quay về với Tần Thần, cách duy nhất chỉ có thể là tái hôn.
Ô tô dừng dưới biệt thự, nhưng Tần Duệ Lâm thật lâu vẫn không xuống xe, hai tay hắn nắm chặt tay lái, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, bốn phía im lặng không có nửa chút âm thanh, bầu không khí như đông lại. Ánh mắt hắn lộ vẻ đấu tranh dữ dội, giống như quyết định này làm hắn đau khổ muốn chết, thế nên thời khắc phải đưa ra quyết định cả người hắn như rơi vào đáy vực sâu vậy.
“Anh đang làm gì thế? Còn không xuống xe?”
Tần Duệ Lâm mở cửa xe, sau đó cẩn thận ôm Tần Thần từ trên người Hạ Hi sang người mình. Chân Hạ Hi có chút tê dại, đứng trên đất mà vẫn còn đau nhức, cậu bước từng bước nhỏ để thích nghi với cơn đau sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Tần Thần, Tần Thần đã ngủ rồi, nhóc ghé vào vai Tần Duệ Lâm ngủ say cũng sẽ không phát hiện cậu rời đi lần nữa.
Hạ Hi chậm rãi đi ra phía đường lớn, ở đây lưu lượng xe cộ đông đúc, bắt một chiếc taxi cũng không quá khó khăn.
Tần Duệ Lâm chần chờ một chút, sau đó nhanh chóng mang Tần Thần thả lại trong xe, hắn khóa kĩ cửa xe lại, hai ba bước đuổi theo Hạ Hi. Hạ Hi dừng bước, cậu hơi nghiêng đầu nhìn Tần Duệ Lâm, ánh mắt lạnh lùng không có nửa chút cảm xúc.
Cậu nói: “Còn có việc gì sao?”
“Từ khi về nước đến nay, em đối với anh rất lạnh lùng, anh cho rằng mọi chuyện không đến nỗi bết bát, bây giờ nghĩ lại đại khái chắc em chỉ nhớ đến Tần Thần, căn bản không kịp nhớ đến sự tồn tại của anh đây, nhưng anh vẫn thực sự vui vẻ. Anh tỉ mỉ lên kế hoạch đầu tiên là đến ở sát vách nhà em, sau đó chậm rãi dung nhập vào cuộc sống của em, anh cảm thấy như đã thành công một nửa, em biết ngày đó anh có bao nhiêu khó chịu không? Anh chưa từng chú tâm làm một việc nào như vậy, em lại cứ khăng khăng nói với anh rằng em muốn giành quyền nuôi dưỡng Tần Thần.”
Tần Duệ Lâm yên lặng kể lại, hắn cố gắng không mang theo cảm xúc, nhưng lời nói không thể nào thoát khỏi đau buồn.
“Một khắc kia anh thực sự đã rất ghen tị với Tần Thần, ghen tị nó chiếm được trái tim của em. A Hi, rốt cuộc phải thế nào em mới có thể quên đi mọi chuyện? Anh thực sự… thực sự không biết nên làm cái gì bây giờ, em có thể nói cho anh biết được không? Anh rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể giữ được em lại? Em nói đi, chỉ cần em nói, cái gì anh cũng đều nguyện ý làm hết!”
Trong mắt Hạ Hi tràn đầy mỏi mệt, cậu nói: “Vấn đề này hỏi tôi còn không bằng hỏi anh. Rốt cuộc anh muốn thế nào mới buông tha cho tôi? Còn nữa anh đến tột cùng là yêu thích tôi ở điểm nào nhất? Tôi sửa, cái gì tôi cũng có thể sửa.”
Tần Duệ Lâm cười thành tiếng, nhưng nghe ra lại càng giống tiếng khóc: “Em không thay đổi được, cho dù là dáng vẻ nào của em anh cũng đều thích vô cùng.”
“Tôi cũng như vậy, chút kí ức tựa như máu thịt trong thân thể tôi, vĩnh viễn đều không thể thay đổi.”
“Đến một cơ hội anh cũng không có được sao?”
“Đừng nên dây dưa nữa, Tần Duệ Lâm.” Hạ Hi chăm chú nhìn hắn: “Anh làm như vậy chỉ đổi được khinh thường của tôi thôi.”
Tần Duệ Lâm vẫn không nhúc nhích nhìn Hạ Hi, lâu đến mức Hạ Hi cơ hồ muốn quay đầu rời đi, Hạ Hi bị ánh mắt sâu đậm thống khổ của hắn bao phủ, cậu mấp máy môi, nhưng không có cách nào nói ra nửa chữ. Một lát sau, Tần Duệ Lâm bỗng nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, hắn quay lưng lại về phía Hạ Hi, ngón tay lau chùi lung tung trên mặt, hắn im lặng như không có chuyện bất thường nào xảy ra. Thân thể Hạ Hi như bị đóng đinh tại chỗ, cậu có cảm giác chân tay nặng nè không thể giơ lên nổi, mũi cậu cay cay, tầng hơi nước mông lung bao quanh viền mắt.
Cậu không phát hiện ra Tần Duệ Lâm đã khóc, Tần gia khiến mọi người tôn súng kính phục vĩnh viễn cũng không ai cường đại hơn, hắn không sợ hãi điều gì, càng không bị khó khăn đánh ngã, nhưng hiện tại hắn đang khóc, hiển nhiên hắn muốn nuốt lại nước mắt nhưng dùng cách nào cũng không điều khiển được.
Hạ Hi khó khăn di chuyển bên đường, cậu không muốn tiếp tục chờ nữa, cậu cảm giác mình sắp không thể hít thở nổi nữa rồi.
Nhưng cậu vẫn không thể nào được toại nguyện, Tần Duệ Lâm đột nhiên xông đến ôm lấy cậu, hắn dùng hết sức lực rất sợ buông lỏng ra Hạ Hi sẽ biến mất không còn thấy gì nữa. Hạ Hi tất nhiên cũng không bằng lòng, nhưng không cách nào giãy khỏi gông cùm xiềng xích của Tần Duệ Lâm, cậu há mồm hung hăng cắn trên vai Tần Duệ Lâm một cái, cậu cắn vô cùng sâu, giống như lập tức có thể đổ máu đến nơi, nhưng Tần Duệ Lâm vẫn không có nửa chút thả lỏng, hắn tựa đầu lên vai Hạ Hi, giống như người chết đuối cuối cùng vớ được cây cọc trôi nổi.
“Hạ Hi…”
Hắn khổ sở nói: “A Hi, tại sao phải như vậy?”
Hạ Hi nhắm mắt lại, trong đầu cậu hiện lên cảnh mình nhảy lầu tự tử trước kia, cậu tự nhủ không được dao động, cho dù như thế nào cũng không thể.
“Anh không yêu cầu xa vời lắm, chỉ cần anh có thể ở bên cạnh em là được. Em khinh thường anh cũng tốt, nghĩ anh không biết xấu hổ cũng tốt, anh không cần em phải làm cái gì. A Hi, vì sao e không chịu tin tưởng anh thêm một lần?”
“Buông tha cho tôi đi…”
Giọng Tần Duệ Lâm khàn khàn, gần như mang theo tiếng khóc: “A Hi, anh cầu xin em, chúng ta quay lại đi, anh van cầu em…Em đừng tàn nhẫn như vậy được không?”
Hắn đang cầu xin mình.
Tần gia thế mà cũng cầu xin người khác.
Hạ Hi đột nhiên nghĩ buồn cười, trên thực tế cậu cũng thực sự bật cười, chỉ là nét mặt so với khóc còn khó coi hơn: “Vậy tôi cũng cầu xin anh đừng đến tìm tôi nữa, cứ như vậy đi, tôi cầu xin anh cứ như vậy buông tha cho tôi đi!”
Một hồi lâu Tần Duệ Lâm vẫn không có động tĩnh, Hạ Hi bị ôm đến độ khớp xương đều đông lên, cậu nỗ lực dùng sức đẩy Tần Duệ Lâm ra càng không ngờ được đối phương đột nhiên gây khó dễ. Tần Duệ Lâm giống như bị điên mà nắm lấy bả vai cậu, vươn tay đẩy ót cậu lên hôn qua nhiều lần, cùng hôn môi, còn không bằng là đang cưỡng ép, Hạ Hi khép chặt môi, tất nhiên không chịu để hắn thực hiện được ý nguyện. Thế nhưng Tần Duệ Lâm càng không bỏ qua mà gia tăng sức mạnh, hắn tùy ý hôn hít hai bên má Hạ Hi dường như muốn chiếm lấy từng tấc da thịt cậu.
Khắp mặt Hạ Hi đều bị hôn qua, Tần Duệ Lâm không bỏ qua cơ hội cọ sát lẫn nhau, nhận thấy Tần Duệ Lâm hơi thả lỏng, Hạ Hi liền hung hăng đẩy đối phương ra, sau đó đá Tần Duệ Lâm một cước vào bắp chân, lại hung hăng đấm thêm một cái. Tần Duệ Lâm không trốn không né, cuối cùng bị Hạ Hi đạp té trên mặt đất, Hạ Hi giận giữ lau mặt, sau đó tức tối xoay người rời đi.
Tần Duệ Lâm nhanh chóng đứng dậy, hắn muốn bắt lấy Hạ Hi, rồi lại khiếp sợ ánh mắt tàn nhẫn của đối phương.
“A Hi, xin lỗi, em đừng đi —— ” Tần Duệ Lâm lại ở trước mặt ngăn cản Hạ Hi, thấy Hạ Hi có xu thế muốn động tay đánh người, hắn liền nói: “Em đừng đi, anh đi.”
“…”
“Đây vốn chính là nhà của em, trước tiên anh giao Tần Thần cho em, A Hi anh không muốn em hận anh như vậy, cho dù chỉ có một chút …” Cảm xúc của hắn vẫn chưa ổn định, giọng nói khàn khàn, lộ ra vẻ mệt mỏi vô cùng: “… Nếu như anh đồng ý với em nếu anh buông tay em ra, vậy em có thể …cho anh…thêm một cơ hội? Cho dù một chút cũng được rồi, chí ít…Đừng làm cuộc sống của anh trở nên vô nghĩa.”
Hắn nói rất chậm, từng lời từng lời phảng phất như đặc biệt lao lực, hắn khẩn cầu Hạ Hi, hèn mọn giống một kẻ ăn xin vậy.
Nhưng từ lâu Hạ Hi đã quyết không để chuyện này xảy ra, cậu chậm rãi nhả từng chữ từng chữ:”___Không thể nào.”