Hạ Hi mang thai đến tuần thứ 40 thì phải khẩn cấp đưa vào bệnh viện mổ sinh, lúc này cách thời gian sinh dự tính 1 tuần. Tần Duệ Lâm bất an đứng chờ trước cửa, tâm trạng căng thẳng như dây đàn, đèn cửa phòng sinh đỏ lên, đầu hắn gần như trống rỗng, lo lắng sốt ruột không yên.
Đó là một khoảng thời gian rất dài, một tấc hắn cũng không rời phòng phẫu thuật, tim phổi hắn vì người trong phòng sinh mà rối bời sốt ruột, cho dù bác sĩ đã nhiều lần đảm bảo hắn nhất định sẽ dùng toàn bộ sức lực của mình, nhưng Tần Duệ Lâm vẫn không cách nào yên lòng, hắn không khống chế được những suy nghĩ viển vông, sau đó cả người bị dọa đến mặt trắng bệch, dù sao đây cũng là một cuộc phẫu thuật lớn, cũng có khả năng phát sinh biến cố ngoài dự tính.
Huống chi chỉ cần nghĩ đến đau đớn khi phẫu thuật hắn hận không thể lấy thân mình ra thay để Hạ Hi không phải chịu đau đớn dày vò.
Ngồi canh ngoài phòng phẫu thuật hai giờ thì cánh cửa bất ngờ mở ra, Tần Duệ Lâm đứng dậy nhưng không đứng vững nổi, hắn hoảng hốt chạy lại song không nhìn đứa bé mới sinh mà muốn chạy thẳng vào trong phòng phẫu thuật, y tá vội vàng ngăn hắn lại, kêu to: “Ngài Tần, ngài chờ một chút, bác sĩ vẫn đang khâu vết thương và làm thu dọn, ngài đi vào sẽ làm ảnh hưởng đến phẫu thuật.”
Tần Duệ Lâm không yên lòng ồ lên một tiếng, bước chân vẫn cố đi vào bên trong cho đến khi không nhìn thấy gì mất thất vọng buông tha, ánh mắt hắn đỏ lên nhìn phía y tá, giọng điệu cực kì khẩn cấp: “Em ấy có sao không?”
“Không có vấn đề gì, phẫu thuật rất thành công, là một bé trai, ngài có muốn qua xem không?”
Tần Duệ Lâm lúc này mới thả lỏng một hơi, tầm nhìn rơi xuống đứa trẻ nằm trong lòng y tá, hắn cẩn thận bước đến quan sát, sau đó dùng tay nhẹ nhàng sờ lên da thịt mềm mại của đứa con, trẻ con mới sinh nhìn không đẹp lắm, mặt mày nhăn nhúm, da thịt đỏ hồng nhưng cơ hồ là một khuôn từ Hạ Hi, mũi này, miệng này, thậm chí khuôn mặt cũng đều giống, điều này làm Tần Duệ Lâm không khỏi cực kỳ yêu thích, hắn nghĩ đến đây là đứa con Hạ Hi muôn trùng khổ sở mới sinh ra được, trong lòng xúc động đến mềm nhũn.
“Chăm sóc bé thật tốt.”
“Ngài Tần, ngài thì sao?”
Tần Duệ Lâm tập trung tinh thần nhìn phòng phẫu thuật, chân thành nói: “Tôi đợi em ấy.”
30 phút phút sau, Hạ Hi được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, Tần Duệ Lâm cuống quít chạy đến, cậu nhìn rất yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, hắn yêu thương nhìn cậu, thấp giọng nói: “Đau không?”
Hạ Hi lắc đầu: “Có thuốc gây mê.”
Hạ Hi được đẩy đến phòng bệnh, Tần Duệ Lâm vẫn khom lưng nắm tay cậu, tâm trạng hắn có chút kích động, rồi lại yêu thương không che giấu nổi. Vào phòng bệnh, Tần Duệ Lâm nhanh chóng tiếp nhận chuyện chăm sóc Hạ Hi, hắn cẩn thận bế cậu lên giường bệnh. Từ khi tiến vào phòng, ánh mắt Hạ Hi đã rơi vào đứa trẻ, cậu còn chưa mở miệng, Tần Duệ Lâm đã hiểu ý mang con đến cho cậu.
Vết thương không có cảm giác gì nhưng Hạ Hi cũng hiểu đây chẳng qua là do tác dụng của thuốc gây tê, chờ thuốc hết, đau đớn sẽ đổ ập vào. Ánh mắt cậu dịu dàng nhìn đứa con bên cạnh, trong lòng vui sướng hạnh phúc đến không thể nào che giấu nổi, cậu nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve gương mặt con, khuôn mặt nhăm nhúm làm cậu yêu thích vô cùng, cùng lúc đó bé cũng mở mắt ra nhìn cậu, tuy rằng trên mặt không có cảm xúc gì nhưng cũng khiến Hạ Hi cmr thấy thỏa mãn không gì sánh được.
Mọi gian khổ đau khó chịu đều vì giây phút đáng giá này.
Lúc Hạ Hi ở cùng con, Tần Duệ Lâm đi tìm Tiffany, hỏi xem hậu sản có gì cần chú ý, thậm chí ngay cả cách chăm sóc trẻ con thế nào hắn cũng hỏi. Hắn chưa từng chăm sóc trẻ con sơ sinh yếu ớt đến mức bế trong tay cũng sợ bay đi mất, ngay cả khi Tần Thần được đưa đến Mỹ, hắn chỉ đơn giản tìm vú em đến chăm sóc.
Nhưng bây giờ lại khác, hắn muốn tự mình chăm sóc đứa con này thật tốt, sau đó bồi dưỡng tình cảm từ nhỏ với bé, hắn yêu Hạ Hi, cũng sẽ yêu thương đứa con này.
Đêm sau phẫu thuật, vết thương bắt đầu đau đớn mãnh liệt, Tần Duệ Lâm bé con ra ngoài, sau đó ngồi trên giường cắn răng chịu đựng với Hạ Hi một đêm. Hạ Hi đã đau đến mức cả người toát mồ hôi lạnh, căn bản không có cách nào ngủ, sau đó cáp tốc dùng thuốc giảm đau mới dịu một chút.
Tần Duệ Lâm đã tìm xong vú em từ cách mấy tháng trước ngày sinh dự tính, chỉ cần phụ trách cho sữa cho bé, còn lại lại bé gần như luôn theo bên Hạ Hi. Trong khi vú em cho bé bú, Tần Duệ Lâm đỡ Hạ Hi đi lại, như vậy mới có ích cho việc tuần hoàn máu, thúc đẩy khôi phục chức năng đường ruột, còn khiến khí hơi trong đường ruột nhanh chóng ra ngoài.
Sau khi phẫu thuật không được nằm lỳ trên giường, dựng người xuống giường là giai đoạn hành hạ người nhất, đặc biệt Hạ Hi phải nhịn đau xoay người liên tục, mỗi một lần đều là dày vò địa ngục, đau đớn làm cậu không thể thở nổi.
Bởi vì lý do thân thể nên việc chăm sóc bé mấy ngày trước đều do Tần Duệ Lâm, thực ra Hạ Hi có đề nghị vú em tới chăm sóc, dù sao lĩnh vực này cũng có kinh nghiệm, so với Tần Duệ Lâm mới học nghề tốt hơn bao nhiêu lần, nhưng Tần Duệ Lâm lại kiên trì lắm, dù là kẻ mới học nghề lại có tinh thần hiếu học cực kỳ. Hơn nữa Hạ Hi cũng có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, hai người đụng chạm cũng không xảy ra vấn đề gì.
Bú sữa, tắm, ngủ, đây là ba chuyện duy nhất trẻ con làm. Ăn ngủ, ngủ ăn, là từ để hình dung sâu sắc nhất, tuy nhiên trong quá trình này cũng xuất hiện không ít bối rối.
Giống như trớ sữa, lúc Tần Duệ Lâm ôm con đưa cho Hạ Hi, không hiểu sao con mới ngủ được một chút thì bắt đầu trào ngược sữa ra ngoài, cậu hồn nhiên không phát hiện ra, Tần Duệ Lâm thay đổi ga giường rồi ôm con đi dạo một lát, sau đó mới ôm đến phòng bệnh cho Hạ Hi.
Còn thêm đi tiểu không ra nước, có lần Tần Duệ Lâm đang thay tã cho bé, con thỏ nhỏ lại bắn cho hắn một bãi, hắn đứng ngốc luôn tại chỗ, Hạ Hi thấy được không khỏi cười ầm lên. Tần Duệ Lâm chưa từng bị kẻ nào đá lên đá xuống như vậy, thử hỏi ai dám tè bậy lên người hắn, vậy mà lần đầu tiên cứ dâng lên cho con thỏ nhỏ chết tiệt. Vậy mà hắn chẳng tức giận gì, người khác có trách móc thế nào nhưng hắn đây không thèm để ý một chút.
Đứa nhỏ sinh được năm ngày, thân thể Hạ Hi cũng khôi phục không tệ, cậu nói Tần Duệ Lâm bật laptop lên sau đó gọi video cho Tần Thần. Từ sau khi xảy ra chuyện Tần Vũ Hoan, quan hệ giữa hai người với Cố Lam lạnh nhạt hơn rất nhiều, cho nên không gửi Tần Thần lại Tần gia mà tiếp tục ở lại phòng Hạ Hi, Tần Duệ Lâm bố trí hộ tống nhóc, xong ở lại nước Z chăm sóc luôn.
Ban đầu Hạ Hi rất lo lắng, sau đó thấy sắc mặt hồng hào của Tần Thần, không có xảy ra chuyện gì ngoài dự đoán, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng thả được xuống.
Sau khi video được kết nối, khuôn mặt mềm mại đáng yêu của Tần Thần hiện lên trên màn hình, nhóc nằm sấp trước màn hình, vừa nhìn thấy Hạ Hi liền kếu lên: “Daddy, người quên còn có đứa con trai này đúng không?”
Vẻ mặt đáng thương của nhóc khiến Hạ Hi buồn cười: “Ba quên ai cũng không thể quên con trai đáng yêu ngoan ngoãn con được.”
“Daddy, cha con có bên cạnh không?”
Hạ Hi nhìn thoáng qua Tần Duệ Lâm, lắc đầu nói: “Làm sao vậy?”
Tần Thần giơ tay che miệng, khuôn mặt áp vào màn hình, nhóc thì thầm nói: “Daddy, thực ra con thích người hơn cha 10000 lần, người đừng ở với hắn, quay lại với con có được không? Con sẽ đối xử với người thật tốt!”
Bé nghiêm nhiên lại dùng giọng điêu tranh thủ tình cảm khiến Tần Duệ Lâm nhất thời không biết nói gì, bây giờ hắn không chỉ phải đề phòng người ngoài mà còn phải đề phòng con trai!
Nhưng khiến Tần Duệ Lâm ghen tỵ chính là Hạ Hi thích thú cười cười, gật đầu nói: “Được.”
“Daddy, con yêu ba!” Tần Thần hưng phấn nói: “Con đã nói với ba rồi, cha con sợ nhất là nhột, nếu hắn không tha cho ba thì cứ dùng sức gãi hắn, hắn nhất định phải sợ! Ba muốn làm gì thì làm đó! Cha hơi quá đáng, con cũng muốn cùng ba sống thế giới hai người! Nhưng mà daddy hứa phải giữ bí mật đó, nếu như cha con biết được thì hắn nhất định sẽ đưa con đến chỗ sa mạc rộng lớn không cho ăn cho uống, sau đó con biến thành đứa trẻ đáng thương nhất thế giới!”
Hạ Hi cười một trận, Tần Duệ Lâm nhịn không được ngắt lời: “Tần Thần, con đang nói bậy gì đó?”
Tần Thần giật mình trợn to hai mắt, giống như không ngờ được vì sao Tần Duệ Lâm lại đột nhiên xuất hiện, não nhóc phản ứng chậm, một hồi sao lắc đầu nghiêm túc nói: “Con không nói gì!” Miệng nhóc nói là vậy nhưng sự thật cứ in hết lên mặt.
Tần duệ rừng vờ giận nói: “Không được gây xích mích quan hệ giữa cha với daddy!”
“Con không phải!” Tần Thần tràn đầy tự tin nói: “Người daddy yêu nhất chính là con!”
“Nhưngngười daddy con yêu nhất chính là cha.”
“Không phải đâu, người daddy yêu nhất mới là con!”
“…”
Hạ Hi bất đắc dĩ cắt đứt cuộc trò chuyện nhạt nhẽo của hai người, cậu ôm đứa con vào lòng rồi đưa lên ống quay, sau đó cười nói với Tần Thần: “Thần Thần, con có em trai này, vui không?”
Tần Thần nhìn thoáng qua đứa trẻ, sau đó xuất hiện vẻ mặt vô cùng phức tạp, hỏi cậu: “Em trai từ đâu đến?”
“Con đến từ đâu thì em trai cũng đến từ đó.”
“Vậy con từ đâu mà đến?”
Hạ Hi bị câu hỏi tức thì không biết trả lời làm sao, lúc này Tần Duệ Lâm nhẹ nhàng vô lưng cậu, sau đó nói vói Tần Thần: “Vấn đề của con làm daddy rất đau lòng.”
Tần Thần ngốc nghếch hỏi: “Thật vậy chăng?”
Hạ Hi chỉ biết gật đầu, Tần Thần liền lập tức che miệng lại, mới cưng chiều nói: “Daddy, con không hỏi nữa, ba đừng đau lòng, con vẫn mãi mãi yêu người!” nhóc nói nhỏ xong lại lẩm bẩm một câu.
“Làm sao bây giờ, con lại có đối thủ cạnh tranh mới rồi…”
Hạ Hi dở khóc dở cười, cậu hiểu rằng nói miệng như vậy chứ không có tâm tư xấu xa gì, nhưng sẽ không nói ra lời tị nạnh của trẻ con làm người lớn có chút khó xử, không biết từ lúc nào mình lại thành món hàng bán chạy vậy chứ, chỉ cười khổ nói: “Con là anh trai, sau này phải chăm sóc em trai thật tốt biết không?”
Tần Thần chăm chú suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Vâng daddy, con sẽ chăm sóc em trai thật tốt!”