Tra Công Muốn Tái Hôn Với Tôi

Chương 9

Hạ Hi ngồi xổm xuống, hai tay cậu ôm lấy Tần Thần, vẻ mặt chân thành nói: “Tần Duệ Lâm thực sự ngược đãi con sao?”

Tần Thần nhớ người lớn rất không thích trẻ con nói dối, nhóc suy nghĩ một chút rồi mới lúng túng đáp: “Kỳ thực cũng không phải là ngược đãi, mà là cha thường xuyên không về nhà, hơn nữa rất ít khi nói chuyện với con. Nhưng mà hiện tại cha đối xử với con rất tốt.”

Hạ Hi gật đầu, cậu khom lưng bế Tần Thần lên, mà Tần Thần cũng ngoan ngoãn ôm lấy cổ cậu, nhẹ giọng nói: “Con rất nặng.”

“Không nặng, sau này phải bồi bổ thật nhiều.”

Tần Thần nói ngọt: “Dạ, chỉ cần mẹ làm, cái gì con cũng thích ăn hết.”

Hạ Hi bị nhóc gọi khiến cả người đều ngây ngẩn, từ “mẹ” nghe là lạ: “Sao con lại gọi mẹ?”

“Là thói quen của con, trước đây con không biết mẹ là con trai mà.” Lý do của Tần Thần rất trọn vẹn.

“Vậy hiện tại đã biết chưa?”

“Dạ, nhưng giờ con nên gọi thế nào đây?”

Hạ Hi ngồi xuống giường, sau đó đặt Tần Thần ngồi lên đùi mình. Con trai đã gọi Tần Duệ Lâm là cha rồi, chắc chắn không thể gọi mình như vậy nữa, mặc dù Hạ Hi có chút tiếc nuối nhưng không muốn Tần Thần phải thay đổi thói quen của nhóc, dù sao cũng chỉ là cách xưng hô mà thôi, con trai muốn ở bên cậu mới là quan trọng nhất. Được chạm vào con đã khiến cậu vui mừng đến phát điên, nhiệt độ nóng hổi của nhóc dường như thiêu cháy cậu.

“Con thích gọi là gì cũng được, nhưng đừng gọi là mẹ được không?”

“Vì sao ạ?”

“Vì là đàn ông mà, chỉ có phụ nữ mới gọi là mẹ thôi.”

“Vậy…” Tần Thần chăm chú nghĩ ngợi, một lát sau liền cười ngọt ngào: “Con gọi là daddy có được không?”

“Được.” trong lòng Hạ Hi mừng vui, nhưng với phản ứng của Tần Thần cũng cảm thấy chút kì quái, lại hỏi: “Daddy là nam, con không cảm thấy lạ sao?”

Tần Thần nắm ngón tay Hạ Hi, chân thành đáp: “Không lạ đâu ạ, Andi cũng có hai người cha, nhỏ bảo với tụi con hoàn toàn bình thường, còn nói có hai người cha là điều hạnh phúc nhất. Hơn nữa con cũng biết cha thích đàn ông, nhưng mà khoảng thời gian trước đây không có daddy bên cạnh con luôn bị người khác chê cười.”

“Ai chê cười con?”

“Rất nhiều bạn cùng lớp, Zickler là đứa yêu thích chế nhạo con nhất. Mỗi lần nó nói con không có mẹ, con đều cho nó một trận, nhưng lần sau nó vẫn tiếp tục giễu cợt con, con ghét nó nhất!”

Hạ Hi ôm lấy Tần Thần, thấp giọng nói: “Xin lỗi, đều là daddy không tốt.”

“Daddy, con không trách daddy mà.” Tần Thần âu yếm vỗ lên mu bàn tay Hạ Hi: “Muốn trách thì phải trách cha con, người tốt như vậy, chắc chắn sẽ quan tâm đến con.”

Hạ Hi vuốt vuốt tóc Tần Thần, yên lặng hồi lâu.

Lúc ăn cơm, Tần Thần bám chặt lấy Hạ Hi không rời, lúc cậu đi vào phòng bếp lấy gia vị nhóc cũng đi theo sau, cậu đi rửa tay, nhóc cũng bám theo, hơn nữa nhóc cực kỳ thích đồ ăn Hạ Hi làm, thậm chí còn khen không dứt miệng, mỗi câu mỗi chữ đều lộ ra vẻ tự hào không gì sánh được, đơn giản là: “Mẹ của Zickler nhất định sẽ không nấu ngon bằng daddy rồi, hoặc đây là đồ ăn ngon nhất con từng ăn, con muốn giữ lại mãi mãi.

Tần Duệ Lâm lập tức gạt đi suy nghĩ kì quái của Tần Thần: “Nếu như con có ý định đông thành đá thì tốt nhất là nên bỏ ý nghĩ này sớm đi!”

Ánh mắt Tần Thần chợt lóe sáng, “Đúng vậy, con sẽ lấy nó để khắc, nhất định sẽ đẹp hơn mọi tác phẩm trước của con!”

“Đừng suy nghĩ lung tung nữa, ăn nhanh một chút.” Hạ Hi đúng lúc cắt đứt tưởng tưởng của nhóc.

Tần Thần rũ mắt xuống, vẻ mặt chán nản ỉu xìu.

“Con sao vậy?”

Tần Duệ Lâm nói: “Có khả năng nó không quen món ăn Trung Quốc.”

Khương Liêm liền cảm thán: “Thì ra nó nói nhiều như thế là vì mục đích này!”

“Con không phải như vậy!” Tần Thần thở phì phì phản bác: “Con không lừa daddy, thức ăn thực sự vô cùng ngon!”

“Được rồi, ăn ngon là tốt rồi, đừng la hét nữa vị tổ tông ơi.” Khương Liêm xoa xoa lỗ tai, quay sang đề nghị Hạ Hi: “Cậu mau sửa phát âm của con mình đi, quả thực là khó nghe mà.”

Hạ Hi nhìn thoáng qua Khương Liêm, sau đó xoa xoa đầu Tần Thần, cười nói: “Nếu ăn không quen cũng không cần ép mình, chút nữa daddy gọi thức ăn về phải ăn thật nhiều vào.”

Tần Thần ôm lấy cánh tay Hạ Hi xúc động: “Trẻ con có mẹ là một kho báu, trẻ con không có mẹ thì chỉ là một cọng cỏ thôi!”

“Này lại lộn xộn rồi đấy.” Mặt Tần Duệ Lâm sa sầm: “Con không thể khai quật trên người cha được một chút ưu điểm sao?”

Tần Thần trừng mắt nhìn nửa ngày, sau đó lắc đầu: “Không phát hiện nổi, khuyết điểm đã che khuất ưu điểm rồi.”

Tuy rằng Khương Liêm rất không vui vẻ vì sự xuất hiện của Tần Duệ Lâm nhưng chị không phủ nhận căn phòng trở nên náo nhiệt lạ thường. Trước đây chị lo Hạ Hi có thể vì chán nản mà sinh bệnh, nhưng có vẻ bây giờ không cần đắn đo nữa, chị có thể cảm nhận được cậu đang hạnh phúc, cậu đang chìm đắm trong vui vẻ mà ngay cả bản thân cũng chẳng hề nhận ra.

Cuối cùng bát đĩa vẫn do Hạ Hi thu dọn, tuy rằng Tần Duệ Lâm đã nhiệt liệt bày tỏ muốn được giúp đỡ nhưng thực tiễn quả thực vô cùng tàn nhẫn, hắn không ngừng đánh vỡ bát đĩa vì trơn tay liền bị Hạ Hi đá khỏi phòng bếp. Tần Duệ Lâm đứng ngoài xoa xoa tay, vừa ngẫm nghĩ lại xem tính tình của Hạ Hi sao ngày càng mạnh mẽ, không phải cậu có khuynh hướng bạo lực đấy chứ?”

Đột nhiên Tần Duệ Lâm cảm thấy lo lắng cho tương lại của mình.

Nhân lúc Hạ Hi đang rửa chén, Khươgn Liêm hạ lệnh đuổi khách.

“Anh còn không về?”

“Không phải cô cũng chưa về sao.”

“Anh chưa về thì tôi làm sao có thể yên tâm!”

“Khương Liêm, thật tâm cô không muốn Hạ Hi có được hạnh phúc sao? Cứ phải chia rẽ tình cảm của chúng tôi mới được sao?”

Khương Liêm hừ lạnh một cái: “Dựa vào cái gì khiến tôi tin tưởng anh, trước khi anh cùng Hạ Hi ly hôn sao không đối xử tốt với cậu ấy thêm một chút? Hiện tại đã quá muộn rồi, anh có biết khi Hạ Hi quay về từ Mỹ đã đau lòng thế nào không! Cậu ấy tự giam mình trong phòng trong ba ngày, tôi sốt ruột đến mức muốn xới tung cả thế giới để tìm cậu ấy, nếu như Hạ Hi không nhận điện thoại, không chừng cậu ấy chết ở nơi đâu cũng chẳng ai biết cũng nên.”

Nét mặt Tần Duệ Lâm đột nhiên trùng xuống, lạnh lùng nói: “Không được nhắc đến chữ kia!”

Vẻ mặt của hắn hết sức dữ tợn khiến Khương Liêm ngây ngẩn, quên mất luôn cả lời mình định nói. Chị nghĩ rốt cuộc Tần Duệ Lâm đúng là ông chủ Tần gia khiến nhiều người nể sợ, cho dù vẻ ngoài của hắn có muốn hiền hòa đến bao nhiêu, bộ dạng chân thực vẫn khiến người ta phải sợ hãi.

“Tôi hiểu Hạ Hi hơn cô, hơn nữa rất hiểu quyết tâm của mình. Nếu cô thật lòng muốn Hạ Hi có hạnh phúc thì sau này đừng tùy tiện can thiệp vào chuyện của em ấy, tự em ấy biết phán đoán. Nếu như cô lo lắng tôi sẽ thề với cô, tuyệt đối tôi không làm Hạ Hi tổn thương nữa, tôi cũng sẽ bảo vệ chăm sóc em ấy, yêu thương em ấy, nếu như tôi trái với lời thề này thì chết không có chỗ chôn.”

Hắn dựng thẳng ba ngón tay lên trời, nét mặt nghiêm túc, giọng nói trầm vang đanh thép, không hề có nửa phần dao động.

Khương Liêm nhất thời ngẩn ngơ, chân thành của Tần Duệ Lâm thật khiến chị không thể nào nói ra được lời cự tuyệt nào nữa.

Lúc này Hạ Hi ra khỏi phòng bếp, dùng ánh mắt kì quái liếc nhìn hai người: “Hai người đang nói gì vậy?”

Tần Thần như một tiểu đồng hầu cận bên cậu, trẻ nhỏ không thèm kiêng nể nói: “Chị kì quái này có phải không thích cha con không?”

Lời này thốt ra như u ác tính di căn khắp nơi, Tần Duệ Lâm cùng Khương Liêm nhanh chóng dạt sang hai bên, hai người cách nhau ít nhất năm mét. Khương Liêm vỗ ngực nói: “Anh bạn nhỏ, cơm có thể ăn bừa nhưng không được nói lung tung nha!”

Tần Thần kéo kéo gấu áo Hạ Hi, cười khanh khách rất vui vẻ: “Hai người thật buồn cười!”

Vẻ mặt Hạ Hi vô cùng cưng chiều nhìn Tần Thần, sau đó nắm lấy tay nhóc đi vào phòng ngủ: “Đêm nay daddy kể cho con nghe chuyện cổ tích « Nàng tiên cá » được không?”

“Dạ!”

Cửa phòng ngủ dần khép lại trước mắt hai người, Tần Duệ Lâm cũng Khương Liêm đồng loạt quay lại liếc nhau, một lát sau Khương Liêm phất tay: “Vậy tôi về đây, ngủ ngon!”

“…”

“Đúng rồi, quên nói cho anh biết, trong nhà Hạ Hi không thừa giường đâu.”

“…”

“Tuy rằng anh ở đây tôi không yên tâm lắm, nhưng hiện tại trong lòng nhưng vẫn rất là sung sướng.”

“Cút —— ”

Khương Liêm vui vẻ vẫy tay từ biệt, chị tưởng tượng đến hình ảnh Tần Duệ Lâm cuộn mình trên ghế sô pha, nhất thời cảm thấy không khí cũng trở nên trong lành hơn nhiều.

Tần Duệ Lâm bất động hồi lâu, hắn nghĩ rất có thể lúc nãy Hạ Hi đã nghe hết lời hắn nói nhưng sao cậu lại làm như không hề nghe thấy? Tần Duệ Lâm dưới tình huống cấp bách phải thốt lên lời thề bây giờ hắn nghĩ lại lại lo lắng Hạ Hi sẽ cảm thấy phiền chán, thực ra hắn cũng không thích mấy lời hứa hẹn, tuy bề ngoài xuôi tai nhưng lại chẳng hề ý nghĩa, nếu như không phải Khương Liêm hết lần này đến lần khác nghi ngờ thì hắn đã không vội vàng hấp tấp như vậy.

Giống như lời chào hỏi của Khương Liêm ban nãy, hiện tại hắn đã bị Hạ Hi ném lại một mình trong phòng khách lạnh băng, căn phòng vừa nãy còn ấm áp còn bây giờ ngay cả ngọn đèn cũng thấy quạnh quẽ.

Cuối cùng Tần Duệ Lâm cũng chấp nhận ngủ trên ghế sô pha một đêm, hiện tại mỗi hành động của hắn đều ảnh hưởng đến ấn tượng của Hạ Hi. Tuy rằng ở đây không tiện nghi như ở Tần gia nhưng lại khiến lòng người yên tĩnh hơn rất nhiều, hắn không nhìn thấy Hạ Hi nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.

Ban đêm không khí ẩm ướt lạnh lẽo, Tần Duệ Lâm mở điều hòa, sau đó lật chiếc thảm lông để giữ ấm, sô pha không rộng, cả người hắn không có cách nào duỗi thẳng được, miễn bàn khi ngủ có bao nhiêu khó khăn. Khi hắn đang mơ màng chìm vào giấc ngủ thì phòng ngủ vang tiếng mở cửa, tuy Hạ Hi đã gắng nhẹ nhàng hết sức vẫn khiến Tần Duệ Lâm tỉnh giấc, hắn vẫn nằm yên bất động, lại len lén nhìn về phía Hạ Hi.

Trong tay Hạ Hi ôm một chiếc chăn mềm, cậu do dự đi đến bên sô pha, sau đó nhẹ nhàng cẩn thận đắp lên người Tần Duệ Lâm. Khi cậu hành động như thế, nét mặt hết sức phức tạp, một lát sau có lẽ ý thức được biểu cảm của mình rất kì quái, Hạ Hi lại định thu chăn về, đương nhiên Tần Duệ Lâm không chịu, hắn xoay người đè lên chăn, ép chặt luôn cánh tay cậu.

Hạ Hi nhìn thoáng Tần Duệ Lâm, thấy đối phương cũng không tỉnh, định cẩn thận  rút tay ra, nhưng Tần Duệ Lâm không để cậu thực hiện ý định, Hạ Hi thử nhiều lần, rốt cuộc nổi giận.

Cậu cố hết sức vặn bung bàn tay Tần Duệ Lâm, sau khi rút được ra liền ôm chăn đặt bên ngoài, Tần Duệ Lâm âm thầm dùng sức, nhưng bù lại Hạ Hi cũng ra tay không chút lưu tình nào, thậm chí có người thiếu chút nữa ngã nhào lên ghế sô pha, hắn không tình nguyện nói chuyện.

Tần Duệ Lâm làm bộ dạng vừa tỉnh dậy nhìn về phía Hạ Hi, mơ hồ nói: “Sao em lại ra đây?”

Hạ Hi cười lạnh hai tiếng, vẻ mặt như kiểu tôi đã sớm biết trò này của anh, khi cậu sắp bị kéo đến gần ghế sô pha, không thèm nói một tiếng lập tức đi về phòng ngủ.

Tần Duệ Lâm không khỏi có chút ảo não, sớm biết như thế hắn đã không làm chuyện thừa, như bây giờ lại khiến Hạ Hi xấu hổ nha!

Ánh mắt của hắn bình tĩnh mà nhìn vào hư không, trên mặt không hiểu sao lại nở lên một nụ cười, nhưng mà Hạ Hi như vậy quả thực vô cùng khả ái, thật muốn ôm chặt em ấy một chút, cũng không biết nguyện vọng này lúc nào có thể thực hiện đây?

Tần Duệ Lâm đưa tay sờ sờ chỗ Hạ Hi vừa chạm qua, điều này làm cho hắn có  cảm giác mình đang cầm tay cậu vậy.
Bình Luận (0)
Comment