Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 118


CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
- .-..- -- -.

--...- -.-......!-.....!-.--.

-..-.-.-.-- ---.-.

-...--..-.........-.-.- -.-.

--- --
Khương Tiêu không nghĩ Lận Thành Duật nhớ được việc này nên hơi bất ngờ.

Anh lại nhớ về những lời định nói nhưng thôi khi cho cá ăn ở nhà họ Lận, bỗng không biết nên nói gì mới ổn.
Anh nhìn đàn cá Ranchu kia uốn đuôi bơi tới lượn đi, di chuyển đến gần chỗ anh ngồi rồi lượn lờ xung quanh không chịu rời khỏi.
Khương Tiêu quan sát tỉ mỉ.

Một lát sau, anh cúi đầu cười khẽ.
Có lẽ đúng như lời Phó Nhược Ngôn, thỉnh thoảng anh lại bị ám ảnh đôi chút.

Song, dẫu là kiểu ám ảnh gì thì cũng chỉ là quá khứ mà thôi.
Phó Nhược Ngôn cùng cô Hạ đi xem cách trang trí trong nhà nhưng hồn vía hắn lại không ở đây, cứ nhìn ra vườn hoa bên ngoài mãi.
Hắn vào đây, ngoài mục đích đồng hành cùng cô Hạ, tiện thể đề phòng Lận Thành Duật thì chính Phó Nhược Ngôn cũng thấy hứng thú với căn nhà này.

Hắn muốn xem thử nơi Khương Tiêu từng sống, bởi theo giọng điệu của Lận Thành Duật, y sẽ khôi phục lại nguyên trạng những nơi cần khôi phục.
Mặc dù biết về chuyện sống lại nhưng cuộc sống mười năm của đời trước nào chỉ thể hiện qua đôi câu vài lời.
Từ đầu Khương Tiêu đã không định tiến vào, nói muốn ngồi một mình yên tĩnh trong chốc lát.
Phó Nhược Ngôn biết nơi này có ảnh hưởng đặc biệt tới Khương Tiêu, song, nó đã vượt khỏi tưởng tượng của hắn.
Không biết Lận Thành Duật xuất hiện tại đó từ lúc nào.

Cách cửa sổ, Phó Nhược Ngôn thấy hai người đang nói chuyện với khoảng cách không quá gần, dường như Khương Tiêu không bài xích lắm.
Lát sau, Lận Thành Duật vào nhà.
"Để cháu giải thích kỹ cho cô nhé." Nói rồi, y nở nụ cười: "Tiêu Tiêu ở bên ngoài, anh ấy muốn ngồi một lát ạ."
Thế nhưng điều khiến Phó Nhược Ngôn bất ngờ chính là không lâu sau, Khương Tiêu đã chủ động đi vào.
Anh đứng ở cửa một lát rồi nhấc chân bước vào, chầm chậm đi đến căn phòng ở vị trí chính giữa.
Phó Nhược Ngôn ngẩn ra, tiến lên nắm tay Khương Tiêu, hỏi: "Em vẫn ổn chứ?"
Khương Tiêu cười với hắn: "Không sao đâu."
Ngồi trên ghế trong phòng khách, Phó Nhược Ngôn thấy anh từ từ quan sát xung quanh căn nhà.
Ít nhiều cũng có những hoài niệm.
Đời trước, anh là người mua căn nhà này, nó chứa đựng sự kiêu ngạo và hơi ấm của Khương Tiêu.


Từng khu vực đều là tâm tư tinh tế của anh.
Bản thân căn nhà không có vấn đề gì.

Bây giờ với anh, nơi đây đem đến nhiều cảm xúc tích cực hơn.

Lần này Lận Thành Duật tốn nhiều công sức rồi.
Vào mới phát hiện cậu ta không phục chế một cách ngốc nghếch.

Một số khu vực, chỗ thiết kế bất hợp lý hay không theo kịp sự phát triển của thời đại đều đã được cậu ta cải tiến qua.

Sống ở đây chắc hẳn sẽ thoải mái hơn trước nhiều.
Phó Nhược Ngôn cũng biết.
Hắn mới theo Hạ Uyển Uyển lên tầng, thấy được gác mái Khương Tiêu từng đề cập qua với mình.

Cửa sổ trong suốt trên mái nhà, ngẩng đầu lên là thấy bầu trời.

Khương Tiêu thích nơi này.
Vậy nhưng nó lại do Lận Thành Duật một tay xây lên.
Giờ phút này, Phó Nhược Ngôn đã ghen tị với Lận Thành Duật.
Cậu ta biết rất nhiều chuyện mình không biết.

Cậu ta từng có được Khương Tiêu đến mười lăm năm.

Đôi khi hồi ức là một thứ rất đáng sợ, Khương Tiêu lại dễ mềm lòng, chỉ cần khiến em ấy xúc động chút thôi là tâm tính em ấy sẽ thay đổi.

Thay đổi một chút cũng là thay đổi.
Tuy nhiên hồi ức lại là một con dao hai lưỡi.

Lận Thành Duật trong hồi ức có quá nhiều nhược điểm chí mạng.

– Phó Nhược Ngôn nghĩ về điều này khi nhìn Khương Tiêu.
Em ấy là của mình.
Lận Thành Duật không xứng với em ấy.
Nếu Khương Tiêu thích thì hắn cũng có thể xây một căn nhà tương tự cho anh.
Khi Phó Nhược Ngôn nói ra ý tưởng này, hắn thấy Khương Tiêu lắc đầu.
"Đừng." Anh nói: "Anh như bây giờ đã là tốt lắm rồi."
Tất cả đều là quá khứ.
Trong mấy ngày xem nhà, tâm trạng Phó Nhược Ngôn căng thẳng tột độ.

Ngay khi hắn nghĩ rằng phải tìm cơ hội thích hợp đá Lận Thành Duật ra, để Khương Tiêu chấp nhận mình, một chuyện lớn đã xảy ra.
Hạ Uyển Uyển gặp chuyện ngoài ý muốn.

Vẫn liên quan đến việc trang hoàng.

Hôm ấy bà đi một mình.
Có một xưởng gỗ nằm hơi xa, tại vùng ngoại thành trong núi.

Nghe nói ở đó có một lão thợ mộc có tay nghề gia truyền cực kỳ khéo léo.

Bà xem một lượt, vẫn thích nội thất gỗ nên lái xe tới xem.
Đường núi khó đi.

Xế chiều hôm đó đột ngột trái gió trở trời, đổ cơn mưa to.

Khương Tiêu không biết bà đang lái xe về nên gọi điện thoại cho bà.
Anh hỏi buổi tối bà muốn ăn gì, Hạ Uyển Uyển đáp nhanh tên vài món ăn rồi bảo sẽ cúp máy, khoảng một tiếng rưỡi nữa là đến nhà.
Khương Tiêu còn nghĩ chỗ đó rất xa, gần như tới thành phố lân cận rồi.
Anh nhìn ngoài trời mưa to, nghĩ rằng một tiếng rưỡi đủ để anh nấu canh, và khi mẹ anh trở về từ cơn mưa lớn, bọn họ có thể thoải mái uống một ngụm canh nóng hổi.
Thế nhưng vào lúc này, anh lại nghe thấy một tiếng động lớn.
"Rầm" một tiếng, kèm theo đó là tiếng mưa xối xả ở đầu dây bên kia.

Kế tiếp, không còn âm thanh nào nữa.
Khương Tiêu gọi vài tiếng nhưng không ai đáp lại.
Đầu óc anh "ầm" một tiếng, loáng cái trống rỗng.

Anh cúi đầu, phát hiện cuộc gọi đã kết thúc.
Xảy ra chuyện rồi.
Phản ứng đầu tiên của anh là gọi 110, may mà biết Hạ Uyển Uyển đi đâu.

Lúc người ta bắt máy, anh nỗ lực tập trung tinh thần, nói cho bọn họ biết đã xảy ra chuyện gì và đoạn đường Hạ Uyển Uyển khả năng đang ở.

Một tiếng rưỡi mới tới nhà thì chắc vẫn đang trên núi.
Người ở đầu dây bên kia xoa dịu cảm xúc của anh, cho biết đã đi tìm, tiện thể nhắc anh gọi 120.
Khương Tiêu gọi hai cuộc vẫn không cách nào bình tĩnh lại.

Anh bỗng thở hổn hển vài hơi nặng nề, không biết đặt tay để chân ở đâu, quay cuồng tại chỗ vài vòng.

Khi quay người lại, anh bất cẩn hất đổ nồi canh trên thớt.
Chiếc nồi kia rơi xuống vỡ loảng xoảng ngay cạnh chân anh.


Toàn bộ canh Khương Tiêu chuẩn bị cũng vương vãi hết ra sàn.
Anh không rảnh lo tới những thứ này nữa, chỉ thấy trong đầu vang ầm ầm.

Bình tĩnh lại chút, anh nghĩ mình phải chạy tới đó, không thể chờ ở đây nữa.
Vậy nhưng khi xuống nhà, anh mới phát hiện mình quá luống cuống, để quên chìa khóa xe trong nhà rồi.

Khương Tiêu lảo đảo chạy về lấy, lại phát hiện cửa đã khóa.

Anh cũng không cầm theo chìa khóa nhà, do căng thẳng mà bóp chặt chiếc điện thoại trong tay.
Khương Tiêu chưa từng vứt đồ bừa bãi, chuyện này xảy ra ở anh lần đầu tiên.
Anh vẫn đang mặc đồ ở nhà và đi dép lê.

Cầm điện thoại, anh gục đầu lên cửa, bỗng thấy khủng hoảng tột độ.
Không biết qua bao lâu, anh xem thời gian, thấy từ lúc cuộc gọi với mẹ đột nhiên im bặt đến giờ chỉ mới qua mười phút, vậy mà anh lại cảm giác thời gian dài đằng đẵng, cảnh tượng trước mắt cũng trở nên mơ hồ.
Dưới tình trạng này, Khương Tiêu không còn cách nào khác, đành run rẩy mở điện thoại, lục tìm trong danh bạ, gọi cho Phó Nhược Ngôn.
Qua hai hồi chuông, bên kia đã bắt máy.
"Sao vậy Tiêu Tiêu?"
Phó Nhược Ngôn vừa nhận điện thoại đã thấy lạ.

Lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự hoảng hốt mất kiểm soát của Khương Tiêu.

Đối phương vừa nghẹn ngào vừa nói năng lộn xộn.
Chẳng mấy chốc, Phó Nhược Ngôn đã hiểu rõ ý anh.
"Em đừng cuống, đừng cuống, Tiêu Tiêu à, em đã báo cảnh sát rồi, bọn họ sẽ nhanh chóng qua đó, sẽ không sao đâu." Nghe anh mô tả, Phó Nhược Ngôn đoán là tai nạn giao thông, trời đang mưa to mà, nhưng chưa chắc đã nghiêm trọng như Khương Tiêu tưởng tượng: "120 cũng sẽ qua.

Để anh xem thử, bệnh viện công lập gần đây nhất là Bệnh viện Số 3 Thành phố, có điều chỗ đó hơi xa, vẫn cách một khoảng.

Thế này đi, anh biết một bệnh viện tư nhân gần đó hơn, giờ anh gọi điện cho bên họ đi tìm, khoảng mười lăm phút sau xe cứu thương sẽ đến.

Anh cũng đi đón em luôn đây, Tiêu Tiêu em yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu."
Hắn phải gọi cho bệnh viện tư nhân kia nên Khương Tiêu lập tức ngắt máy, không dám nhiều lời trễ nải thời gian.
Anh thầm nghĩ: Không sao, chắc chắn không sao đâu...!
Tuy nhiên, sau khi tắt máy, không ai trò chuyện với anh, anh lại bắt đầu trở nên hoảng loạn.
Ngoài trời, mưa vẫn tầm tã, chưa có dấu hiệu ngừng.
Mình không thể chờ mãi ở đây được.

– Khương Tiêu nghĩ.

Không có chìa khóa xe, anh còn có thể bắt xe, bắt xe cũng rất nhanh.
Nhận điện thoại từ Khương Tiêu, Phó Nhược Ngôn nhanh chóng gọi cho bệnh viện mình quen.

Con trai viện trưởng bệnh viện là bạn của hắn, đối phương hay tin thì nói sẽ lập tức điều xe ra ngoài, toàn bộ hóa đơn ghi vào chỗ hắn.
Phó Nhược Ngôn tức tốc đi đón Khương Tiêu, đúng lúc hắn đang ở gần đó.
Do mưa to nên hơi tắc đường.

Phó Nhược Ngôn vội nhưng vẫn tốn đến hai mươi phút.


Chưa lái xe vào khu chung cư, hắn đã thấy Khương Tiêu ở cổng.
Phó Nhược Ngôn hoảng hồn.
Hắn chưa bao giờ gặp cảnh Khương Tiêu chật vật đến vậy.
Khương Tiêu đi từ nhà ra cổng chung cư, toàn thân ướt đẫm.

Có vẻ bảo vệ gác cổng quen anh, không nhìn nổi nên đưa cho anh cái áo mưa mặc.
Chiếc áo mưa kia là hàng dùng một lần, mỏng tang.

Khương Tiêu đứng một mình tại đó.

Anh không gọi được xe, lại không chịu đi, dù có mái che ở khu gác che bớt mưa nhưng bốt bảo vệ chỉ vỏn vẹn chừng đó, gió vẫn tạt nước mưa vào.

Anh cứ dầm mưa như thế.
Trời mưa vốn đã khó bắt xe, đường còn tắc, Khương Tiêu không biết mình đứng đó bao lâu, cảm tưởng như qua cả thế kỷ.
Anh định gọi hỏi Phó Nhược Ngôn bây giờ sao rồi, lại nghĩ Phó Nhược Ngôn đã thu xếp, đang lái xe tới đây, mình không nên gọi điện thoại.
Màn hình điện thoại toàn nước là nước.

Anh mở nhật ký cuộc gọi, thấy tên Phó Nhược Ngôn trên đó, song, ngón tay anh lại run rẩy do dự.

Bởi vì nước trên điện thoại nhiều quá nên màn hình không nhạy lắm.
Giờ phút này đầu óc Khương Tiêu hỗn loạn, trong nhật ký cuộc gọi có Phó Nhược Ngôn anh vừa gọi điện, có mẹ, và có...!Lận Thành Duật.
Rất nhiều cuộc gọi từ Lận Thành Duật.
Người này quả thực đã trò chuyện khá thường xuyên với anh.

Các cuộc gọi đến và gọi đi được đặt cạnh nhau.

Lận Thành Duật chính là cái tên thứ ba ngoài Phó Nhược Ngôn và mẹ, tuy nhiên luôn là Lận Thành Duật gọi tới nói dông dài, Khương Tiêu chưa từng chủ động gọi cho y.
Trước khi Phó Nhược Ngôn tới, mỗi giây mỗi phút Khương Tiêu đều hoảng loạn.

Mọi sự điềm tĩnh ngày thường đều biến mất.

Không ai rõ hơn anh việc một người rời đi là quá dễ dàng.

Anh rất rất cần một điểm tựa.
Khương Tiêu quẹt ngón tay lau sơ nước trên màn hình.

Không rõ anh bất cẩn hay cố ý vô tình bấm vào cái tên kia, điện thoại lập tức thực hiện cuộc gọi.
Khương Tiêu...!Khương Tiêu không tắt máy.
Anh cũng không có thời gian tắt, vì điện thoại mới vang một...!thậm chí nửa tiếng chuông, bên kia đã nghe.
"Tiêu Tiêu?" Lúc thấy thông báo cuộc gọi, Lận Thành Duật hơi khó tin vào mắt mình, cứ tưởng đang nằm mơ, nhưng y tay nhanh hơn não, lập tức nghe: "Anh sao thế ạ?"
Khương Tiêu không biết nói kiểu gì.
Anh nghẹn lời một chốc, sau đó hít vào một ngụm khí lạnh.

Như người đang tuyệt vọng sẵn sàng thử mọi phương án, anh hỏi y có quen ai gần đây có thể giúp anh tìm mẹ không.

Bất cứ điều gì giúp đỡ được cũng đều tốt..

Bình Luận (0)
Comment