Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay

Chương 42

Thân thể này tại thời điểm nổi giận thì sức mạnh kinh người, thời điểm đánh nhau thì hung mãnh (hung dữ mạnh mẽ) làm cho người khác phải sợ hãi.

Nhưng bây giờ lại thả lỏng mềm mại dựa vào người mình, hoàn toàn không có chút cường ngạnh cùng sắc bén…. chỉ có ỷ lại.

Diệp Lăng tuy rằng ngốc, tuy rằng chậm chạp, nhưng hôm nay đã được người cảnh tỉnh, Trang Húc Nhiên thương hắn.

Thật vậy sao?

Người như Trang Húc Nhiên… lại đi thích mình? Thật sự?

Nhìn vào tình cảnh hiện tại, Diệp Lăng có chút tin tưởng, bởi vì cảm nhận quá rõ ràng… Nếu như không phải thích mình, người đàn ông cao ngạo này làm sao sẽ cam tâm tình nguyện nằm trong ngực mình.

Không nghĩ đến những thứ này nữa, Diệp Lăng hôn càng lúc càng triền miên, càng yêu thương.

Trang Húc Nhiên có thể cảm nhận được tình cảm của Diệp Lăng từ nụ hôn này, hôm nay cậu bị giày vò quá mức, hai đầu lông mày nhíu lại cùng một chỗ, rốt cuộc đã hoàn toàn giãn ra. Buông lỏng thân thể cùng tinh thần của mình, vui mừng cảm thụ sự trấn an cùng quý trọng của Diệp Lăng.

Hai tay đặt trên vai Diệp Lăng, vuốt ve bờ vai dày rộng, đồng thời cơ thể rơi vào ***g ngực ấm áp, an ổn như vậy.

“…” Diệp Lăng dùng lưỡi liếm liếm vết thương trên khóe miệng Trang Húc Nhiên, nhẹ nhàng chấm dứt nụ hôn này: “Nhớ phải bôi thuốc, mau lành.”

Trang Húc Nhiên vẫn dựa vào ***g ngực hắn, lắc đầu, hơi thở yếu ớt phát ra từ trong miệng.

“Em không vui sao?” Diệp Lăng đưa tay vuốt ve lưng cậu, quan tâm hỏi cậu làm sao vậy.

“Anh không lộn xộn em liền vui vẻ.” Trang Húc Nhiên khẽ nói, giống như là sợ đánh vỡ bầu không khí tốt đẹp này.

“A.” Miệng Diệp Lăng sẽ không nói ra mấy lời ngon ngọt, hắn cảm thấy đau lòng, liền trực tiếp vòng tay thật chặt, ôm Trang Húc Nhiên vào lòng.

Hai người yên tĩnh ôm nhau, thời gian trôi qua rất nhanh mà không biết, nếu như có thể nói, thật không muốn thời gian trôi nhanh như vậy.

Tào Chính vừa về tới, đứng ở trước cửa nhìn thấy cảnh đó, trong lòng vừa vui sướng lại vừa phun tào: Thời điểm cãi nhau hung hăng giống như gì, hiện tại xong rồi, lại dính nhau như muốn chọt mù mắt.

Xem ra, tối nay không nên đi vào quấy rầy.

Vì vậy có người ra ngoài hóng gió cả đêm không trở lại, chỉ có điện thoại của Trang Húc Nhiên nhận được một tin nhắn, báo mình không về.

Đứa bạn thân thật biết thời thế, Trang Húc Nhiên vô cùng cảm kích.

Thừa dịp ban đêm dễ dàng xúc động, nói với Diệp Lăng tất cả những khó chịu trong lòng. Là lời thổ lộ thật lòng cũng tốt, giả bộ để tranh thủ sự đồng tình cũng tốt, chỉ cần có hiệu quả là được.

Bản thân Diệp Lăng chính là người mềm lòng, nếu không cũng sẽ không cẩn thận chu đáo trong mối quan hệ này như vậy, cho dù là giao dịch cũng dùng đến lương tâm để đối đãi Trang Húc Nhiên.

Lúc này hai người dựa vào nhau khẽ thầm thì, nghe những lời lên án kia, hắn hầu như sắp phỉ nhổ bản thân, thì ra mình lại đáng giận như vậy…

Thế nhưng có một vấn đề rất kỳ quái, nếu như bản thân mình không tốt, Trang Húc Nhiên vì cái gì sẽ… thích mình?

Trăm mối vẫn không có cách nào giải đáp, nhưng Diệp Lăng vẫn không hỏi ra khỏi miệng, hắn có dự cảm Trang Húc Nhiên sẽ không không vui.

“Cho nên, về sau anh muốn thế nào?” Nói xong rồi, Trang Húc Nhiên khoanh tay nhìn Diệp Lăng, chờ mong câu trả lời của hắn.

“Đối tốt với em.” Diệp Lăng nghiêm túc nói, đây là một lời hứa hẹn, là lời hứa của một người đàn ông.

“Còn gì nữa không?” Trang Húc Nhiên cong khóe miệng, ánh mắt sáng ngời, cả khuôn mặt dường như tỏa sáng.

“… Yêu em.” Diệp Lăng vẫn không có thói quen nói lời yêu đương, bỗng nhiên nói ra, có chút cà lăm.

Chỉ cần Diệp Lăng như vậy, đã làm Trang Húc Nhiên say mê muốn ngất đi, giống như bị mỡ bôi trơn làm tâm trí mê muội, con đường thoát khỏi màn đêm, chỉ có hắn.

“Điều anh nói, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, đừng quên.” Hai bàn tay nắm lấy nhau, thật chặt.

“Ừ.” Diệp Lăng vừa nhướng mày, liền hạ xuống, trong lòng không ngừng nói với chính mình, chớ có suy nghĩ quá nhiều, đừng nghĩ về chuyện của tương lai.

Mặc kệ sau này có thế nào, ít nhất bây giờ có thể đối tốt với cậu.

Diệp Lăng muốn thỏa mãn Trang Húc Nhiên, muốn đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của Trang Húc Nhiên, không thể chịu được vì chuyện của mình mà cậu cảm thấy đau lòng dù chỉ một chút.

Đạt được câu trả lời chân thành của Diệp Lăng, Trang Húc Nhiên thỏa mãn rồi.

Về phần lúc trước Diệp Lăng nói ra mấy lời thật lòng vô cùng đả kích kia, cậu cho rằng mình đừng suy nghĩ nhiều nữa, đừng nên so đo.

Vừa dứt lời với Trang Húc Nhiên, bình truyền dịch của Diệp Lăng chỉ còn một chút, liền bấm chuông để y tá đến đây rút ra.

Hôm nay liên tục truyền dịch nhiều như vậy, trên mu bàn tay của Diệp Lăng còn lại vết tụ máu trông rất khó coi, rút kim ra còn bị chảy máu.

“Để em.” Trang Húc Nhiên cầm lấy bông, cẩn thận giúp Diệp Lăng đè lại lỗ kim, mãi đến khi không còn chảy máu nữa mới thôi.

“Không còn sớm nữa, em bôi thuốc rồi ngủ đi.” Diệp Lăng thu tay lại vuốt vuốt mu bàn tay, nhìn người bên cạnh giường nói, mình cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.

“Anh ngủ đi.” Trang Húc Nhiên thay hắn đắp lại chăn.

Diệp Lăng lại lúng túng nói: “Muốn đi toa lét.”

Trang Húc Nhiên nở nụ cười, dìu hắn đứng dậy: “Anh có cái gì phải xấu hổ, em cũng không phải người ngoài.”

Tuy rằng nói vậy, nhưng mà bị người ta xem như đứa nhỏ dẫn đến toa lét để đi tiểu, Diệp Lăng ngăn không được cảm thấy không được tự nhiên a.

“Vết thương trên người anh có đau không?” Thời điểm cởi quần, Trang Húc Nhiên thuận tay sờ lên người Diệp Lăng, có nhiều chỗ vẫn có thể trông thấy mấy vết bầm tím  nhàn nhạt.

“Không đau lắm.” Diệp Lăng cho rằng Trang Húc Nhiên hỏi chỗ phẫu thuật, cho nên trả lời như vậy.

“…Em không muốn đánh anh.” Trang Húc Nhiên dùng tay ấn lên mấy vết bầm tím kia.

“Aiiii….” Dùng sức như vậy đương nhiên đau, Diệp Lăng dựng thẳng lông mày: “Không có việc gì, em cũng bị đánh…” Chính mình ra tay cũng không nhẹ, lúc ấy không biết làm sao, giống như là bị điên rồi.

“Còn phải nói nữa sao, đợi lát nữa cho anh nhìn vết thương trên người em.”

“…” Diệp Lăng cảm thấy áp lực có chút lớn.

Đi vệ sinh xong, đỡ Diệp Lăng nằm lại trên giường bệnh, Trang Húc Nhiên bắt đầu đứng trước mặt Diệp Lăng vén áo lên, đem trước sau cho hắn nhìn.

“Có phải bầm rồi không?” Trang Húc Nhiên đưa lưng về phía hắn hỏi.

“A…” Diệp Lăng thoáng nhìn qua, lại liếc mắt nhìn.

“A cái rắm, nhìn anh đánh em thành cái dạng gì rồi.” Trang Húc Nhiên ngồi bên mép giường, để cho hắn nhìn được rõ.

Vòng eo mảnh mai, bộc lộ trong không khí có chút lành lạnh, lại bị hơi thở của Diệp Lăng phả vào, lập tức nổi lên một tầng da gà.

“Anh làm gì…” Giọng nói liền trở nên khàn khàn rồi.

Trong màn đêm, ánh mắt Diệp Lăng lộ ra vẻ đau lòng, dùng môi hôn nhẹ lên những dấu ửng hồng, nói: “Phải bôi rượu thuốc một chút, bằng không ngày mai sẽ xanh tím a.”

Bờ môi ấm áp rời khỏi làn da, có chút đáng tiếc, Trang Húc Nhiên nói: “Anh thoa giúp em.”

Trên bàn có bình rượu thuốc, Diệp Lăng tựa ở đầu giường chậm rãi vặn mở nắp bình, chậm rãi thoa giúp cho vị đại thiếu gia làm nũng này….

“Aiiii….”

“Dùng lực mới có thể làm tan máu bầm.”

“…” Những lời này rất quen thuộc, dường như chính mình đã từng nói qua.

Sau khi bôi xong, lại phiền phiền nhiễu nhiễu một lát rồi mới nghỉ ngơi, thần kỳ trải qua một ngày như vậy, cũng không biết ngày mai sẽ như thế nào.

Ngày hôm sau Tào Chính cầm theo bữa sáng chậm rãi quay lại, nhìn thấy trong phòng một vẻ hài hòa ấm áp.

Trang Húc Nhiên ngồi bên mép giường gọt trái cây, Diệp Lăng tựa ở đầu giường nhìn Trang Húc Nhiên, ngẫu nhiên nói chút gì đó.

“Ơ, Dậy thật sớm nha.” Tào Chính tựa bên cạnh cửa, nhìn vào trong, thuận tiện hướng Diệp Lăng nháy mắt ra hiệu.

“Chào buổi sáng.” Diệp Lăng gật đầu chào hỏi, trả lời rất trung thực: “Bọn tôi vừa mới dậy.”

Tối hôm qua ngủ muộn, hôm nay ngủ dậy đã nhanh đến chín giờ.

“Bọn tôi a….” Tào Chính cười hì hì đi tới, lấy cùi chỏ chọc chọc Trang Húc Nhiên: “Thế nào, hôm nay ánh nắng rạng ngời rồi hả?”

Trang Húc Nhiên dùng ánh mắt dao găm liếc qua cậu, bổ trái cây nói: “Nhanh hầu hạ bữa sáng, chết đói rồi.”

Tào Chính bày đồ ăn ra, một bên đáng thương nói: “Mấy người đều là đại gia, tôi chỉ là một bó cải thìa phải chịu cực nhọc.”

Còn nữa, hôm qua lập công lớn còn chưa kể ra đâu, phải chiếm được tiện nghi của Trang Húc Nhiên a.

Rõ ràng là giả bộ ngủ, còn sững sờ không biết tình hình, đúng là người có tâm cơ.

“Cảm ơn Tào Chính.” Diệp Lăng không vừa mắt, tốt xấu gì cũng nên lên tiếng an ủi một chút, không nên xem cậu ta là gia tinh a.

(Nguyên văn 家养小精灵: Con yêu tinh trong Harry Potter í.)

“Khỏi phải cảm ơn, thời điểm em phải chùi mông cho cậu ta cũng không ít.” Trang Húc Nhiên cắn trái cây, tiếp theo đưa đến bên miệng Diệp Lăng cho hắn cắn một miếng.

(擦屁股 sát thí cổ: chùi mông, Ám chỉ hậu quả do người khác gây ra mà mình phải xử lý.)

“Không nóng không nóng, lúc ăn cơm mà còn nói đến mông đít cái gì, cậu không ngại nhưng mà Diệp Lăng vẫn chú ý a!” Tào Chính nói lại, lấy ra bữa sáng dành riêng cho Diệp Lăng, đưa đến tận tay cho hắn.

“Cảm ơn.” Trong miệng Diệp Lăng còn có một ít trái cây, ậm ờ nói lời xin lỗi.

“Xì!” Trang Húc Nhiên cắn trái cây ‘rột rột’, tỏ vẻ khinh thường.

“Cười cái rắm, một mình cậu ăn thì thôi đi, nhưng Diệp Lăng không được ăn mấy cái đó.” Vẫn là ăn trái cây ít thôi, Tào Chính cảm thấy vậy.

“Ăn không được mà cậu vẫn mua?” Không sai, giỏ trái cây là Tào Chính mua, một rổ toàn những loại trái cây mới lạ mà cậu thích ăn.

“Cho cậu ăn đấy, bịt bớt miệng cậu lại.” Tào Chính kéo ghế qua ngồi bên cạnh Diệp Lăng, mình cũng ăn một phần bữa sáng: “Cậu biết không, ngày hôm qua cậu giống như ăn phải thuốc nổ, miệng vô cùng khó ngửi.”

A, cố ý để chủ tiệm bỏ thêm ba phần rau thơm, mùi vị vừa vặn ăn rất ngon.

Trang Húc Nhiên ném hột, híp mắt nhìn tào tam nhi: “Hôm nay không giống người thường, cho là nhan sắc của mình không được nhiều màu như vậy?”

“Hắc! Sao có thể a.” Tào Chính nhìn thấy tình hình không đúng, vội vàng ngoan ngoãn ngậm miệng.

Mới vừa rồi thừa dịp Trang Húc Nhiên tâm tình tốt, dùng miệng chiếm chút tiện nghi, không nghĩ tới quỷ hẹp hòi vẫn là quỷ hẹp hòi, cái này cũng không muốn chịu thiệt.

Phì! Cái loại đức hạnh thối này đúng là đáng thương cho Diệp Lăng.

“Em không ăn sao?” Diệp Lăng cúi đầu ăn đến phần thứ hai, phát hiện Trang Húc Nhiên dùng khăn ướt lau tay, không có ý tứ muốn ăn bữa sáng.

“Không đói lắm.” Trang Húc Nhiên ăn trái cây xong, cảm thấy không ăn nổi nữa.

“Như vậy không tốt.” Diệp Lăng cau mày, nói với cậu: “Vẫn là ăn đi.” Buổi sáng có chút đồ ăn nóng hổi, so với cái gì đều tốt cho sức khỏe hơn. Nếu như không ăn bữa sáng, sẽ làm giảm tuổi thọ.

“Ừ, ăn một chút vậy.” Trang Húc Nhiên đáp lại.

“Xì…” Tào Chính vụng trộm bật cười, có tật giật mình mà nhún mình nói: “Thật là xấu hổ, vừa rồi nghĩ đến một chuyện cười.”

“Đúng không?” Trang Húc Nhiên gỡ nắp cặp ***g, chậm rãi nói: “Kể nghe một chút, không buồn cười liền đánh cậu.”

“Ha ha…” Tào Chính nuốt một ngụm nước bọt, gượng cười.

Diệp Lăng giả bộ như không nghe thấy bọn họ nói chuyện, cúi đầu chăm chú ăn bữa sáng của mình.

Sau khi ăn xong, Tào Chính bị đuổi đi dọn dẹp bàn, vừa dọn xong thì Tiếu Chí Hiên cùng Diêm Chấn Quân tới.

Trong tay cầm theo một ít đồ gì đó, đều là vật dụng hàng ngày, còn có quần áo cho hai người thay.

“Không biết các cậu phải ở bao lâu, liền mang hai bộ tới.” Tiếu Chí Hiên đặt đồ xuống, nhìn nhìn Diệp Lăng, sắc mặt so với ngày hôm qua tốt hơn nhiều: “Diệp Lăng, hôm nay cơ thể tốt hơn chút nào chưa? Vết mổ còn đau không?”

“Không đau lắm.” Diệp Lăng lắc đầu, nhìn những món đồ kia rồi nói cảm ơn.

Trang Húc Nhiên cùng với mấy người bạn của mình giống như anh em, đó là điều không cần nói, ngay cả mình có liên quan cũng được xem trọng theo.

Diêm Chấn Quân bên kia kéo Tào Chính lại kề tai nói thầm, một lúc sau mới thả ra, nhưng tay vẫn nắm lấy cổ áo Tào Chính.

Diệp Lăng rất kỳ quái mà nhìn qua bọn họ, không rõ vì cái gì lúc nào Tào Chính cũng bị khi dễ như vậy…

“Ai ai, chim cút nhìn kìa, thả tớ ra.”

Tào Chính nói ra khiến cho mọi người cùng nhìn về Diệp Lăng, quả thực là hắn đang ngơ ngác nhìn Tào Chính.

“Uống nước không.” Trang Húc Nhiên lấy lại lực chú ý của Diệp Lăng.

“A, có.” Diệp Lăng cầm ly nước uống một ngụm nhỏ, cảm thấy trong miệng nhàn nhạt không có mùi vị.

“Diệp Lăng.” Diêm Chấn Quân tới đây ngồi nói: “Tối hôm qua anh cùng Trang Húc Nhiên một mình ở lại bệnh viện, đã nói chuyện với cậu ấy sao.”

Diệp Lăng không tự chủ được mà bày ra thái độ đoan đoan chính chính, ngay cả lưng cũng thẳng tắp, trả lời: “Nói chuyện.”

Thái độ này làm cho người vây xem đều dở khóc dở cười, đồng thời có chút hâm mộ, có chút khó hiểu.

Cái lông gì mà Diệp Lăng đối với Diêm Chấn Quân tôn kính như vậy!

Đối với mấy người bọn họ hắn lại có thái độ khác, thật sự là tất cả đều không giống.

Tào Chính là nghẹn khuất nhất, bị Diệp Lăng nói mình không phải người tốt ở trước mặt người khác, còn bị xa lánh nữa.

Tiếu Chí Hiên thì còn chiếm được hảo cảm của Diệp Lăng, cảm thấy Tiếu Chí Hiên là một người tốt, có thể lui tới.

Còn lại là Diêm Chấn Quân, vị này rõ ràng chưa quen thuộc với Diệp Lăng, nhưng mà mỗi lần Diệp Lăng nhìn thấy Diêm Chấn Quân đều bắt đầu nghiêm nghị và kính nể.

“Aizzz….” Mỗi người đều thầm thở dài, thật sự là không thể hiểu nổi con mọt sách của M đại.

“Khụ khụ, nếu như đã nói chuyện, như vậy trong lòng anh đã có quyết định.” Diêm Chấn Quân dùng mắt di chuyển qua lại giữa hai người bọn họ, mang theo quan tâm rõ ràng, cậu nói: “Tôi sẽ không hỏi kết quả, dù sao cứ làm theo suy nghĩ của anh là được rồi. Chúng tôi với tư cách là bạn bè của Trang Húc Nhiên, đương nhiên hy vọng hai người ở cùng một chỗ, nhưng nếu như không theo mong muốn cũng sẽ không trách anh.”

“Ừ…” Diệp Lăng gật gật đầu, trên mặt có chút ngượng ngùng. Hắn nhớ tới ngày hôm qua mình ở trước mặt bạn bè của Trang Húc Nhiên luôn miệng nói không thích Trang Húc Nhiên, thật sự không thích cậu ấy.

Trải qua cả đêm với Tào Chính, hiện tại đã thay đổi chủ ý, đồng ý cùng một chỗ với Trang Húc Nhiên.

Diêm Chấn Quân vỗ vai Diệp Lăng, khuôn mặt nhu hòa, không cần phải nói gì.

Ngược lại đối với Trang Húc Nhiên lại lạnh mặt, nghiêm túc nói: “Chuyện nào ra chuyện đó, ngày hôm qua cậu làm sai, đã nói xin lỗi với Diệp Lăng chưa?”

Mọi người đều giật mình, không nghĩ tới Diêm Chấn Quân thật sự muốn Trang Húc Nhiên cho Diệp Lăng một lời xin lỗi.

Diệp Lăng căn bản không nghĩ tới, dù sao ngày hôm qua cả hai người đều ra tay, cũng đều bị thương.

“Trang Húc Nhiên, không cần đâu…”

“Anh đừng nuông chiều cậu ấy, làm sai là làm sai, nên xin lỗi.” Diêm Chấn Quân dùng khí thế của người lớn tuổi hơn, ánh mắt sắc bén nhìn người nhỏ tuổi nhất Trang Húc Nhiên: “Như thế nào, cậu không phục? Một chút cũng chưa hối cải?”

Trang Húc Nhiên cũng sững sờ, nhìn Diêm Chấn Quân nghiêm túc, lại nhìn Diệp Lăng, vẻ mặt có chút quẫn bách.

Nhưng cậu biết Diêm Chấn Quân là nói thật, mà không phải ra vẻ. Nếu như mình không cẩn thận mà nói sai, có thể bị lôi lên đoạn đầu đài.

“Đừng nóng vội, trước cậu cứ nghĩ tốt rồi hãy nói, xin lỗi cũng không phải vì tớ mà qua loa cho xong, cũng không phải vì Diệp Lăng mà qua loa.” Diêm Chấn Quân không hổ là người từng trải sớm nhất trong đám người, vừa nhìn đã biết Trang Húc Nhiên nghĩ cái gì.

“Tớ biết rồi.” Trang Húc Nhiên ngược lại không nghĩ định qua loa, cậu đối với Diệp Lăng làm sao có thể qua loa.

Diệp Lăng nói với cậu: “Em không cần xin lỗi anh, anh cũng ra tay mà.” Tối hôm qua chính hắn giúp Trang Húc Nhiên bôi thuốc, vẫn còn đau lòng rất lâu.

“Em giải thích với anh không phải là vì chuyện đánh nhau.” Trang Húc Nhiên nhìn vào hai mắt Diệp Lăng, nghiêm túc nói với hắn: “Diệp Lăng, trước kia uy hiếp anh, thực xin lỗi. Anh trai em tìm anh gây phiền phức, thật xin lỗi. Những thứ này đều là trách nhiệm của em, nhưng em không làm cho tốt, khiến cho anh bị ủy khuất.”

Diệp Lăng ấp úng nói: “Không có gì ủy khuất, chính là….” Hắn chính là muốn cuộc sống mỗi ngày trôi qua thật vui vẻ, chỉ cần người khác không đến áp bức hắn, cũng cứ như vậy vùi đầu tiếp tục đi.

“Anh cũng đừng nói không có gì, em biết rõ trong lòng anh khẳng định oán trách em. Nhưng mà lần này về sau, những chỗ không tốt em sẽ sửa, có chuyện gì anh phải nói với em, đừng để trong lòng.” Trang Húc Nhiên nhìn hắn nói: “Diệp Lăng, em thật sự muốn cùng anh có một cuộc sống vui vẻ, không phải dùng tiền mua tình cảm của anh, cho tới bây giờ em chưa từng xem anh trở thành một món đồ vật, em đã sớm thích anh rồi.”

“Ừ, a.” Diệp Lăng gật gật đầu.

Vẫn còn chưa đủ, những người khác vẫn đang chờ thái độ của hắn.

“Cứ như vậy thôi?” Chỉ có một cái ừ, một cái a, Trang Húc Nhiên trừng mắt.

“A, anh biết rồi.” Diệp Lăng nhanh chóng nói: “Có chuyện gì phải nói với em, không để trong lòng.” Cái tư thế kia mang theo ý tứ sợ sệt.

“Ha…” Người đứng trang trí trong phòng, nhịn không được bật cười.

Làm sao lại  trở thành trêu chọc rồi, rõ ràng là Trang Húc Nhiên nhận sai, dùng lời nói nhẹ nhàng bày tỏ cõi lòng. Phát triển xuống quả nhiên biến chất rồi, cái vị cường thế kia vẫn là không đổi được cường thế, Diệp Lăng vẫn là sợ cậu tức giận.

“…” Trang Húc Nhiên ngượng ngùng, nhìn Diêm Chấn Quân, không có biện pháp.

“Vậy cũng được, nếu như Trang Húc Nhiên đã xin lỗi, lời cần nói cũng đã nói ra, về sau phải sống cho tốt.” Thời điểm Diêm Chấn Quân không cười, quả thật tư thế có vài phần của lãnh đạo trường học.

“Ừ.” Diệp Lăng tích cực gật đầu hưởng ứng.

Đương nhiên là Trang Húc Nhiên cũng đồng ý, nắm chặt tay Diệp Lăng, dưới sự chứng kiến của mấy người bạn mà xem như nắm tay giảng hòa.

Nhưng đây chỉ là sự hài hòa trong nội bộ, vấn đề khó khăn chính thức sẽ không đơn giản như vậy.

Trang Húc Đông đến, đánh tan cả bầu không khí vui sướng trong phòng, sự xuất hiện của anh đồng nghĩa với phiền toái.

“Sao lại đông đủ vậy?” Năm đôi mắt đồng loạt nhìn về phía mình, Trang Húc Đông không hề áp lực mà đi tới. Anh xác thực không cần phải có chút áp lực gì, ngay cả tình huống vạn người nhìn chăm chú cũng đều đã thử qua, còn có thể sợ một đám tiểu tử này nhìn chăm chú.

“Anh Đông.” Anh trai ở vị trí tối cao cuối cùng đã đến, không ai dám thở mạnh, ngay cả Diêm Chấn Quân ngồi trên ghế cũng đứng dậy ngoan ngoãn gọi anh.

Diệp Lăng ngồi trên giường bệnh, im lặng nhìn Trang Húc Đông tiến đến, trong lòng đã có quyết định.

Bàn tay Trang Húc Nhiên xoa xoa phía sau lưng hắn, có ý muốn an ủi.

“Diệp Lăng? Trong người thế nào rồi?” Trang Húc Đông liếc mắt nhìn em trai, đi thẳng đến cạnh giường Diệp Lăng, một bên cởi áo khoác, một bên ngồi xuống ghế.

“Tốt hơn nhiều.” Đây không phải là lần đầu tiên Diệp Lăng nhìn thấy Diêm Chấn Quân, hắn cùng không có vẻ gì e ngại với Trang Húc Đông, ngược lại là bình tĩnh gật đầu: “Cảm ơn anh đã tới thăm.”

Diệp Lăng đương nhiên biết rõ, Trang Húc Đông không phải đặc biệt đến để xem mình.

“Nên a, em trai tôi ra tay không biết nặng nhẹ, làm ra loại chuyện này với cậu, tôi đây là anh trai phải gánh một nửa trách nhiệm.” Trang Húc Đông vững vàng ngồi xuống, cả người tỏa ra sức ép, nói chuyện lên giọng.

Nếu người bình thường đối mặt với Trang Húc Đông, khẳng định bắt đầu sẽ khách sáo, dùng hết khả năng mà ôm hết chuyện này lên người mình, hơn nữa còn tỏ ra hào phóng, khiêm tốn lại khiêm tốn.

Nhưng mà anh lại gặp phải Diệp Lăng, lại ba lần bốn lượt khiến anh phải đau đầu vì hắn.

“… Đúng không, cậu cũng cảm thấy như vậy?” Trang Húc Đông bên ngoài cười nhưng trong không cười.

“Không sao, em ấy đã nói xin lỗi tôi.” Diệp Lăng nghiêm túc nói.

Cái thái độ này… ngược lại khiến cho Trang Húc Đông không cách nào ra oai, đúng vậy a, ai kêu thằng em nhà mình thích người ta.

“Khụ khụ, được rồi, chúng ta cùng nói chuyện của hai đứa.” Trang Húc Đông nghiêm mặt.

“Anh, Diệp Lăng vẫn còn nằm viện, anh không yên tĩnh được một chút sao?” Trang Húc Nhiên nói, mới mở miệng chính là giẫm lên mặt mũi anh mình.

Anh trai: “…” bị em trai làm cho tiến thoái lưỡng nan, biểu tình đều là cứng ngắc…

Diệp Lăng bất ngờ mở miệng: “Vậy thì nói chuyện đi.” Bàn tay hắn nắm chặt cái chăn bên dưới, biểu lộ kiên định. Nếu như mọi người đã đến, vấn đề bày ở trước mắt, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

“Diệp Lăng.” Trang Húc Nhiên lo lắng nhìn hắn, muốn nói cái gì đó, nhưng mà bàn tay bị nắm thật chặt, cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh.

Vì vậy giống như Diệp Lăng, biểu lộ kiên định mà đối diện Trang Húc Đông.

Vẻ mặt hai người không có khác biệt lắm, lại để cho Trang Húc Đông len lén thở dài, xem ra thật sự là không chia tay được rồi.

“Anh không đồng ý hai đứa cùng một chỗ.” Anh nói: “Anh không phải dựa vào lập trường của riêng mình mà nói ra những lời này, mà là thay mặt cho toàn bộ Trang gia.” Những lời nói ra dùng giọng điệu mạnh mẽ, đối với người cha đã về hưu được mấy năm, Trang Húc Đông xác thực đủ để đại diện cho toàn bộ Trang gia để nói chuyện.

Cái đó là thứ Trang Húc Nhiên dựa vào, bởi vì anh trai so với cha mẹ lại càng thêm đau sủng chính mình.

“Anh, em biết rõ anh sẽ phản đối, vậy sao anh không suy nghĩ, vì cái gì biết rõ là chuyện khó khăn, em vẫn còn muốn làm?” Trang Húc Nhiên nhìn anh trai, cười chua xót nói: “Chẳng lẽ bởi vì con người em ác liệt, liền ưa thích làm khó dễ mọi người? Liền ưa thích xem mọi người quan tâm thay em?”

Mọi người đứng xem im lặng cúi đầu, trong lòng âm thầm giơ ngón cái cho Trang Húc Nhiên. Đây chính là đòn tâm lý a, xác thực so với cứng rắn thì hiệu quả hơn nhiều, anh trai cậu liền dính đòn.

“…” Quả nhiên, bao nhiêu giáo huấn anh trai đã chuẩn bị tốt, vừa nghe xong lời này, chưa kịp ra đời đã chết ngay trong bụng.

“Anh, em sống đã gần nửa đời người, vì kinh doanh mà mỗi ngày đều sống trong nơm nớp lo sợ, cố gắng kiếm tiền nuôi sống bản thân, không phải trời sinh em chăm chỉ vươn lên, mà là trong lòng không nỡ, không có sức để đi thực hiện cuộc sống mà em muốn, anh có thể hiểu em mà, đúng không?”

Nỗ lực tiến tới, làm giàu cho mình, chỉ để một ngày nào đó có đủ sức mạnh để theo đuổi nguyện vọng của chính mình.

Như vậy là sai sao?

Không, không sai, ngược lại lại khiến cho người ta càng thêm đau lòng, cậu chỉ mới hai mươi mốt tuổi, mấy năm trước cũng mới mười mấy, tuổi còn nhỏ nhưng trong lòng đã cất giấu biết bao nhiêu chuyện.

“Tiểu Nhiên…” Làm anh trai không có biện pháp, Trang Húc Đông nhớ  tới em mình mấy năm nay không đúng, từ rất lâu đã bắt đầu độc lập chăm sóc cho chính mình, cố gắng kinh doanh. Học tập cùng làm việc phải dùng đến dốc sức liều mạng để hình dung, ở kinh thành không có mấy người trẻ tuổi mà có thể vượt qua được sự quyết tâm nhiệt tình như vậy.

Bình thường ngoại trừ lúc tức giận, thật sự không tìm ra được tật xấu gì.

Nhưng hóa ra, trong lòng cậu vẫn luôn có một bí mật.

Đó là bí mật không thể nói, bởi vì không có người hiểu nó, cho nên nó… một mình im lặng mà chống đỡ sao?

Em mình như vậy, Trang Húc Đông không thể không đau lòng, thậm chí anh còn nghĩ: Em như thế nào mà lại chịu được, sao không nói với người anh ruột này một tiếng đây?

Một mình cất giấu nhiều năm như vậy, sẽ không cảm thấy sợ hãi sao?
Bình Luận (0)
Comment