Diệp Lăng sau nhiều năm HE cùng Trang Húc Nhiên, trở lại kiếp trước sau khi bị đánh thương.
Hiện trường lúc ấy là một đống lộn xộn, sau khi xe cứu thương đến, Trang Húc Nhiên ôm đầu Diệp Lăng đầy những máu, tâm hoảng ý loạn cầu xin giúp đỡ, gào thét nhân viên y tế mau làm cấp cứu cho Diệp Lăng!
“Anh ấy chỉ bị ngất thôi…”
“Như vậy không được, nhanh để anh ta lên xe!”
“Húc Nhiên, cậu đừng sợ…”
Trang Húc Nhiên cảm thấy nhiệt độ của người trong ngực dần biến mất, vì vậy mặt trắng bệch, tim nguội lạnh, cậu cho rằng Diệp Lăng sẽ chết, đây là lần đầu tiên cậu vì Diệp Lăng mà rơi nước mắt.
“Tào Chính, anh ấy.”
Anh ấy không được…
“Đừng nghĩ lung tung! Đang cấp cứu a, cậu phải tin tưởng bác sĩ.” Tào Chính ôm đứa bạn thân đang hồn bay phách lạc, chẳng quan tâm đến bản thân chán ghét Diệp Lăng đến cỡ nào. Hiện tại cậu đang thầm cầu nguyện Diệp Lăng không có việc gì, bằng không thì Trang Húc Nhiên làm sao mà tiếp nhận được kết quả này.
“Anh ấy sẽ chết.” Trang Húc Nhiên che mắt, cả người vô lực mà ngã xuống hành lang bệnh viện.
“Không đâu, không đâu, cậu xem, đèn phòng cấp cứu vẫn sáng, cậu ngẩng đầu nhìn xem.” Tào Chính nói không ngừng, cậu thật sự sợ hãi Trang Húc Nhiên không nổi giận như thế này.
Cậu ấy có thể vì một người đàn ông mà biến thành như vậy, thật là không biết nói gì.
Cứ như vậy mà thích Diệp Lăng sao?
Cổ họng khô khốc, nói không ra lời, chỉ có hốc mắt đo đỏ liên tục chảy ra nước mắt.
Trang Húc Nhiên có chút không khống chế nổi chính mình, cậu cũng không biết vì cái gì lại đau như vậy, lại có phản ứng lớn như vậy… Chỉ cần nghĩ đến Diệp Lăng sắp chết, liền…
“Tào Chính, tớ rất hối hận.” Cậu lau nước mắt, ngẩng đầu nói: “Có lẽ tớ nên thả anh ấy, anh ấy… vẫn muốn chia tay với tớ.”
“A?” Tào Chính rất kinh ngạc, cậu chưa bao giờ biết chuyện này, Diệp Lăng vẫn muốn chia tay cùng Trang Húc Nhiên?
Làm sao có thể? Không phải anh ta là kẻ yêu tiền tham quyền sao? Như thế nào cam lòng chia tay với Trang Húc Nhiên?
“Anh ấy muốn chia tay, nhưng tớ không đồng ý, mỗi lần tớ đều hung dữ mà cảnh báo anh ấy an phận một chút..” Nghĩ đến những điều đã qua, Trang Húc Nhiên nghẹn ngào nói: “Nhưng vì cái gì tớ không muốn thả anh ấy, lúc ấy tớ không nghĩ nhiều. Tào Chính, thẳng cho tới hôm nay tớ mới biết được, tớ rất quan tâm đến anh ấy.”
“…” Tào Chính cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đó là tình cảm đã đến?
Ngẫm lại Diệp Lăng cũng theo Trang Húc Nhiên hơn hai năm, có tình cảm cũng không phải là kỳ quái, nhưng mà… thật sự quan tâm như vậy?
“A, có phải rất buồn cười hay không…” Trang Húc Nhiên tự giễu nói, hạ xuống mi mắt ướt đẫm, nhìn cậu như vậy lại vô cùng đáng thương, không còn là Trang Húc Nhiên ngông cuồng tự đại kia nữa.
“Không có, chỉ là chuyện thường tình của con người mà thôi, không phải chuyện gì buồn cười.” Đứa bạn thân của mình lại có thể hiểu được loại chuyện này, Tào Chính thở dài, cũng không dễ chịu.
“…Nếu như anh ấy có thể thuận lợi sống sót, sẽ theo anh ấy đi.” Qua thật lâu, Trang Húc Nhiên đờ đẫn nói.
…
Bác sĩ đã từng cho rằng người bệnh này hết thuốc chữa rồi, bởi vì sau khi đi ra từ phòng cấp cứu, người bệnh liên tục hôn mê ba ngày, có nhiều lần tim còn ngừng đập.
Sau đó mỗi lần đều là vượt qua một cách thần kỳ, làm hại mọi người vô cùng khẩn trương.
Sau nhiều lần như vậy, mọi người cũng dần thành quen.
Chờ đến khi bệnh nhân thật sư mở mắt, ngược lại cảm thấy có chút lừa gạt, thật sự tỉnh?
Diệp Lăng tỉnh lại, chớp chớp hai mắt đau xót, mí mắt nặng trĩu giống như đã lâu không mở, lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời lại phảng phất có một loại ảo giác giống như đã cách cả một thế hệ.
Quá kỳ quái.
Diệp Lăng nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, lông mày nhẹ nhàng nhăn tít lại. Hắn biết rõ nơi này là bệnh viện không sai, nhưng mà sao lại là ở bệnh viện?
Còn nhớ rõ tối hôm qua là chủ nhật, bởi vì một chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau với Trang Húc Nhiên, hai kẻ ăn no không có việc gì liền giận dỗi nhau.
Diệp Lăng vốn định ngủ một giấc dậy rồi xin lỗi người kia, kết quả sau khi mở to mắt, thế giới liền thay đổi.
“Bệnh nhân tỉnh rồi.” Y tá đi tới, động tác nhẹ nhàng làm các loại kiểm tra cho Diệp Lăng, sau đó đút nước cho hắn…
Sau khi hoàn thành một loạt chuyện, Diệp Lăng mới hốt hoảng mở miệng: “A, cô y tá, xin hỏi, tôi đây là bị sao vậy?” Vì cái gì cảm thấy đau đầu.
“Tiên sinh, đầu của anh bị thương ngoài ý muốn, đã nằm hôn mê ba ngày trong bệnh viện, giờ mới tỉnh lại.” Y tá làm kiểm tra cho Diệp Lăng xong, liền đi thông báo cho người thân.
“Đầu bị thương?” Diệp Lăng không nhớ rõ đầu mình bị thương lúc nào, hắn đưa tay lên sờ, quả nhiên là đau đến nhe răng trợn mắt.
“Đúng vậy, bây giờ tôi đi thông báo cho người nhà anh.” Cô y tá nói.
Mấy ngày nay Diệp Lăng nằm viện, bên ngoài có một nhân viên chăm sóc đặt biệt luôn túc trực chăm sóc hắn. Mà Trang Húc Nhiên là người đưa hắn đến bệnh viện, làm bạn một ngày rồi sau đó không xuất hiện nữa.
Ngược lại không phải là cậu không muốn, chẳng qua là trùng hợp có việc gấp cần phải xử lý.
Chờ cho cậu xử lý xong việc, điện thoại của bệnh viện liền gọi đến, nói với cậu Diệp Lăng đã tỉnh.
Trang Húc Nhiên đặt điện thoại xuống, ánh mắt mờ mịt, sau khi châm điếu thuốc trong tay thì dùng sức hít một hơi, mùi thuốc đắng chát lập tức tràn ngập khoang phổi.
Thẳng đến khi hút xong điếu thuốc, cậu mới hạ quyết tâm, thu dọn đồ đạc lái xe đến nhìn Diệp Lăng.
Lúc này đi tới, chính là muốn chia tay a.
Một mặt là buông tha cho Diệp Lăng, một mặt cũng là buông tha cho chính mình.
Từ sau khi việc Diệp Lăng ở bên ngoài làm bậy bị bại lộ, Trang Húc Nhiên không có cách nào thản nhiên chấp nhận mình có tình cảm với Diệp Lăng.
Cậu là người rất hà khắc đối với chuyện tình cảm, có thể tạm nhẫn nhịn vì mục đích toàn cục, nhưng tuyệt đối không cho phép Diệp Lăng có hành động ở ngoài làm bậy như vậy.
“Tiên sinh, bạn của ngài đến.”
Giọng nói của nữ y tá vang lên bên tai, Diệp Lăng mới hồi phục lại tinh thần, ánh mắt hắn thoáng cái liền nhìn thấy Trang Húc Nhiên.
Vì vậy nở nụ cười: “Em đi đâu vậy, sao giờ mới tới đây?”
Chính mình bị thương nhập viện, Trang Húc Nhiên cũng không ở bên cạnh chăm sóc, cái này là chuyện không thể nào xảy ra, trừ phi đối phương thật sự có chuyện gấp cần phải xử lý.
Diệp Lăng còn nói: “Thế nào, đã giải quyết xong chưa?”
“…” Trang Húc Nhiên nhìn thấy nụ cười cùng lời hỏi thăm ân cần tự nhiên, cảm thấy như mình gặp phải quỷ.
Cậu một chỗ với Diệp Lăng lâu như vậy, bởi vì mối quan hệ giữa hai người không hòa hợp, quanh năm suốt tháng đều nhìn thấy nụ cười của đối phương.
Cũng không có cuộc trò chuyện hàng ngày tự nhiên như vậy.
“Anh…” Trang Húc Nhiên đứng cạnh cửa, đi về phía trước hai bước, nhìn Diệp Lăng cho rõ: “Anh không phải bị đập bể đầu đi?” Bằng không làm sao sẽ thay đổi bản thân như vậy.
“Sao lại nói như vậy? Lại giận nữa à?” Diệp Lăng tức giận mà sờ sờ đầu mình, nói: “Đầu anh cũng nở hoa rồi, em vậy mà còn nổi giận?”
Diệp Lăng làm sao mà không thấy được Trang Húc Nhiên rất kỳ quái, như bình thường thì đã sớm ân cần hỏi thăm rồi.
“Diệp Lăng…” Trang Húc Nhiên há hốc mồm, không chắc chắn mà hỏi hắn để xác định: “Anh còn nhớ hay không, mình đã làm gì?”
Anh ra ngoài ăn vụng, sao có thể cách vài ngày liền xem như không có gì mà tiếp tục nói chuyện với mình.
“Cái gì?” Diệp Lăng vẫn nghi hoặc, rốt cuộc là đầu của mình bị thương như thế nào, đồng thời lại có loại cảm giác kỳ quái cứ lượn lờ trong lòng không tan.
“Anh ở bên ngoài ăn vụng, đứng nói là anh đã quên.” Trang Húc Nhiên bỏ qua cảm giác quỷ dị vừa rồi, khôi phục lại bộ dạng bình thường, vẻ mặt lãnh đạm đứng bên.
Tuy rằng cậu phát hiện chính mình so với tưởng tượng càng quan tâm Diệp Lăng hơn, nhưng tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với đoạn tình cảm có tỳ vết này.
“Ăn vụng?” Diệp Lăng há to miệng, đầu óc hỗn loạn, hắn muốn lập tức phản bác, chính mình ăn vụng cái rắm a, nhưng mà lời nói đến bên miệng đột nhiên cảm thấy có điều gì không đúng: “Chẳng lẽ…” Mở to mắt, biến sắc, trái tim nhảy dựng: “Trang Húc Nhiên!”
Mình quay về kiếp trước, gặp Trang Húc Nhiên kia!
Diệp Lăng rối bời không chịu được, ôm lấy đầu càng lúc càng cảm thấy đau hơn…… Má ơi, làm sao sẽ gặp phải chuyện này.
“Đúng, anh ở bên ngoài ăn vụng!” Trang Húc Nhiên đứng cách giường hơn nửa mét, khoanh tay dùng vẻ mặt lạnh lùng nói: “Trước kia là mắt tôi mù nên không muốn thả anh đi, hiện tại anh đã ô uế, sau khi xuất viện lăn cho xa vào.”
“…” Diệp Lăng nhìn người mình quen, cằm khẽ nâng kiêu ngạo như trước kia, ánh mắt vẫn ngập tràn ý vị cường thế.
Chẳng qua là bộ dạng này của Trang Húc Nhiên, về sau rất ít khi nhìn thấy.
Trang Húc Nhiên ở trước mặt Diệp Lăng, đã sớm thành mềm mềm mỏng mỏng, như kẹo đường, chỉ ngọt mà không cay.
Cho nên khi nhìn thấy Trang Húc Nhiên ngang ngược, Diệp Lăng vẫn là rất hoài niệm a. Về phần đối phương mới mở miệng đã nói chia tay, nói mình xéo đi, nghĩ lại cũng thấy có thể tha thứ được.
Nếu như Diệp Lăng chưa từng trọng sinh qua, khẳng định giơ hai tay tán thành.
Vấn đề là Diệp Lăng đã trọng sinh, trước khi hắn tới đây, đã có bảy tám năm ngọt ngào cùng Trang Húc Nhiên.
Sao mà chia tay đây?
Tay này là không thể chia.
Diệp Lăng nói: “Anh không muốn chia tay.”
Trang Húc Nhiên lạnh lùng cau mày, cho là mình nghe lầm: “Anh nói gì? Không muốn chia tay?” Cậu vốn là sững sờ, sau đó cười nhạo: “Không phải là anh rất muốn chia tay sao? Bây giờ nói không muốn chia là muốn hát cho ai nghe?”
Cậu sẽ không ngốc đến độ cho rằng Diệp Lăng giống như mình, bỗng nhiên ý thức được tình yêu gì gì đó, buồn cười.
“Không có hát cho ai, chính là không muốn chia tay, thật sự.” Diệp Lăng tự mình tạo nghiệt, hắn chột dạ mà mấp máy môi, sau đó nghiêm túc nói: “Trang Húc Nhiên, anh cam đoan về sau sẽ không làm loại chuyện đó nữa, hơn nữa.. hơn nữa cũng chưa làm xong, anh không đụng vào cô ta.” Dỗ Trang Húc Nhiên đã thành quen, Diệp Lăng rất trôi chảy.
Nhớ năm đó, cùng cô ta tiếp xúc thân mật, Diệp Lăng còn làm chuẩn bị tâm lý rất lâu, cuối cùng khi Trang Húc Nhiên đến nơi thì mới cởi được áo cùng quần dài.
“Tôi biết hai người chưa thành, nhưng con mẹ nó anh một lòng muốn bên ngoài vụng trộm, tôi…” Trang Húc Nhiên càng nói càng giận, hận không thể cho Diệp Lăng thêm cái gạt tàn nữa, cậu nói: “Anh có làm xong hay không tôi mặc kệ, dù sao anh chính là ô uế, buồn nôn, về sau tự mình giải quyết cho tốt.”
“Đừng a!” Diệp Lăng vội vàng nói: “Nói cho có đạo lý a, anh hôn cũng chưa có hôn cô ta lần nào, anh ô uế chỗ nào?”
“Anh cùng đàn bà ôm thành một cục, chỗ nào cũng bẩn!” Hai mắt Trang Húc Nhiên tóe lửa.
“Không có ôm! Còn cách quần áo nữa a!” Kỳ thật mấy chi tiết đó Diệp Lăng không nhớ rõ, nhưng mà loại thời điểm này khẳng định không thể như xe bị tuột xích. Phấn đấu để nhận được tha thứ: “Anh không vụng trộm, anh chạm chỉ có một người, thích cũng chỉ có một mình em. Em không thể nói chia tay liền chia tay! Anh không đồng ý.”
Thật vất vả mới được bên nhau cùng một chỗ, lúc này hưởng thụ mà đã chia tay rồi, là có ý gì?
Trang Húc Nhiên trợn tròn mắt, không nghĩ tới Diệp Lăng trở thành loại người chém gió như vậy?
Hắn là không muốn chia tay sao?
“Anh nói thích tôi?” Trang Húc Nhiên cười lạnh, giỡn với cậu? “Con mẹ nó một phút liền bên ngoài ăn vụng, một phút lại nói thích tôi, anh cho tôi là đồ ngu?”
Cậu nổi nóng rồi, dùng ánh mắt muốn ăn thịt người hận không thể róc xương lóc thịt Diệp Lăng.
“Không ăn vụng, chỉ có thể xem như chưa thành được không nào?” Diệp Lăng kháng nghị, che đầu mình nói: “Chuyện kia chậm rãi giải thích với em, hiện tại đầu anh đau, em trước đừng có kích thích anh nữa được không?”
Trang Húc Nhiên nghe hắn đáng thương nói: “Sao cũng được, chính là không chia tay, chờ cho vết thương của anh tốt lên chúng ta chậm rãi nói chuyện, bây giờ em đừng gấp, anh chóng mặt.”
“Anh…” Trang Húc Nhiên vừa mở miệng, liền nhìn thấy Diệp Lăng nghẹo đầu sang một bên ngất đi.
Chứng minh hắn không nói láo, thật sự choáng đầu.
Cái này là sao?—— Hôm nay Trang Húc Nhiên bị gió thổi đến choáng váng.
Cách hai ngày không gặp, Diệp Lăng bỗng nhiên biến thành như vậy, Trang Húc Nhiên không thể nói là không choáng váng được.
Cậu biết rõ một số việc là không thể nào, nhưng mà đứng canh bên giường bệnh Diệp Lăng, trong đầu vẫn là nhiều lần quẩn quanh câu nói kia của Diệp Lăng, thích em.
“Ha!” Lại lần nữa cười lạnh, Trang Húc Nhiên không chút do dự mà đứng dậy đi ra ngoài, cậu đi đến toa lét hút điếu thuốc để tỉnh táo lại.
Không lâu sau, Diệp Lăng tỉnh, đói bụng chịu không được.
Dì chăm sóc mà Trang Húc Nhiên mời tới vội vàng chuẩn bị đồ ăn cho hắn.
“Cảm ơn.” Diệp Lăng ngồi xuống, đỡ cái đầu đau nhức, cứ lấp đầy bụng mình trước đã.
Sau đó nghĩ đến chuyện Trang Húc Nhiên, hắn thở dài, bối rối, tại sao lại có thể như vậy? Chính mình lại tới đây, còn… bên kia? Trang Húc Nhiên bên kia phải làm sao bây giờ?
Những thứ này căn bản không cách nào có được câu trả lời, chỉ biết càng nghĩ càng rối loạn.
Trang Húc Nhiên đi tới, thấy chính là đang nhíu mày, vẻ mặt phát sầu của Diệp Lăng.
“Hừ.” Trang Húc Nhiên hừ lạnh một tiếng, mình cũng không còn nhíu mày, hắn buồn cái gì, không phải là đang lo lắng cho người đàn bà kia?
“Em đến rồi.” Diệp Lăng phát hiện Trang Húc Nhiên, vì vậy tạm thời đem những chuyện phiền muộn kia ném sau đầu, hắn nói: “Em ăn cơm chưa? Có đói bụng không?”
Những thứ quan tâm này đều là tự nhiên, cơ bản mỗi ngày đều đọng bên miệng, bởi vì bọn họ chung sống với nhau đã lâu rồi.
Nhưng mà Trang Húc Nhiên trước mắt, rồi lại chưa từng có những trải nghiệm kia, cậu sẽ cảm thấy Diệp Lăng không giống như lúc đầu mà thôi.
“Bỗng nhiên quan tâm tôi vậy? Sao anh không hỏi xem người đàn bà kia, tốt xấu cũng là người anh chọn…” trong lòng Trang Húc Nhiên đã sớm ói ra máu, nhưng biểu hiện vẫn là kiểu nhàn nhạt trào phúng.
Diệp Lăng đau đầu một hồi, vỗ vỗ bên mép giường nói: “Em đến đây ngồi xuống, chúng ta từ từ nói, em đứng đấy anh không nhìn thấy em, ngửa đầu mệt quá.” Hiện tại cổ cũng không quá dễ chịu, đầu thì lại càng đau hơn.
“…” Trang Húc Nhiên vẫn đứng tại chỗ giằng co một lúc, cậu xem không hiểu biểu hiện của Diệp Lăng, sao hắn có thể giống như là người không có chuyện gì.
Cuối cùng vẫn đi qua, không ngồi ở mép giường, mà là kéo ghế, ngồi ở bên cạnh.
Như vậy cũng được, Diệp Lăng không miễn cưỡng cậu, bắt đầu nói: “Trang Húc Nhiên, hiện tại em rất hận anh sao, vậy hãy nghe anh nói. Anh thật sự rất hối hận, về sau không bao giờ đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa. Còn có, anh làm vậy nguyên nhân là do áp lực quá lớn, muốn sinh cho cha mẹ một đứa cháu trai, hoàn thành trách nhiệm làm con.”
Thấy Trang Húc Nhiên nghe mà không nói, Diệp Lăng tiếp tục nói: “Không nói là đúng hay sai, nhưng hiện tại anh đã thông suốt. Người nhà bên kia thật sự phải có lỗi với bọn họ, nhưng mà chỉ có thể xin lỗi mà thôi, cố gắng cho họ hiểu. Sau này anh muốn, sống cùng với em, không nhắc tới chuyện kết hôn cũng không nói đến chuyện có con nữa?”
Cuối cùng Diệp Lăng thở dài: “Nếu như em vẫn không tin, chúng ta liền tìm chút thời gian về quê một chuyến.”
Trước kia rất lo lắng trong nhà không chấp nhận, nhưng kỳ thật cha mẹ rất yêu mình, căn bản sẽ không bởi vì những lời đồn đãi kia mà đi bức bách con mình.
Cuối cùng được trấn an ngược lại chính là bàn thân Diệp Lăng, hôm nay nhớ lại hốc mũi có chút cay, biết ơn tấm lòng cha mẹ.
Nếu như lúc đầu thổ lộ chỉ là kinh ngạc, vậy về sau Diệp Lăng nói với cậu cùng nhau về quê, Trang Húc Nhiên khiếp sự rồi.
Cùng một chỗ với Diệp Lăng lâu như vậy, Trang Húc Nhiên biết rõ Diệp Lăng coi trọng người nhà đạt tới trình độ nào. Cũng biết Diệp Lăng không muốn bị người ta biết mối quan hệ này, rất ít khi nhắc tới người nhà trước mặt cậu.
“Anh, anh như thế nào lại đột ngột như vậy?”
Quá đột ngột, căn bản manh mối gì đều không có?
Trang Húc Nhiên lạnh mắt: “Anh không muốn chia tay, vì tiền hay là vì quyền? Diệp Lăng anh phải biết rằng, tôi không phải là người dễ trêu chọc, anh tốt nhất nên thu lại tâm tư đó đi.”
Diệp Lăng lắc đầu, nói với cậu: “Không phải tiểu tâm tư a, anh không nói dối em.”
Vẻ mặt kia không giống như giả bộ, lại khiến Trang Húc Nhiên nhìn không ra thật giả, gần như muốn tin tưởng hắn.
Còn tính cách trước kia của Diệp Lăng, hắn quả thật không có thiên phú nói dối.
Chuyện cho tới bây giờ, Trang Húc Nhiên ngược lại không biết nên làm gì với Diệp Lăng bây giờ? Kiên trì chia tay sao?
Cậu trầm mặc thật lâu.
Diệp Lăng trơ mắt nhìn, cậu đứng dậy rời đi.
Không phải là không muốn giữ lại, mà là hiện tại tình huống cơ thể không cho phép.
Diệp Lăng mệt mỏi mà nhắm mắt lại, cố gắng nhanh chóng bồi dưỡng tốt cho cơ thể rồi hãy nói.
Sau đó trong một tuần, Trang Húc Nhiên một lần cũng không xuất hiện.
Cơ thể Diệp Lăng dần chuyển biến tốt đẹp, vào thứ bảy tự mình gọi điện cho Trang Húc Nhiên, nói muốn gặp cậu.
Trang Húc Nhiên đến, vẻ mặt bình thản, không chút gợn sóng, giống như đã đem cái người này lãng quên ở một góc nào đó.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Cậu đứng bên cạnh giường, khoanh tay, lộ vẻ lạnh lùng.
“Đã trọn một tuần em không tới thăm anh, gần đây công việc bề bộn sao?” Diệp Lăng thấy cậu không kiên nhẫn, nói thẳng: “Là anh nhớ em, gọi em đến đây nhìn anh một chút.”
Cùng một chỗ đã nhiều năm, rất ít khi tách ra lâu như vậy, thật sự nhớ.
Trang Húc Nhiên trầm mặc một lát, hỏi hắn: “Cơ thể anh sao rồi?”
Diệp Lăng sờ sờ vết thương trên trán, trả lời: “Đã tốt lắm, ở thêm vài ngày là có thể xuất viện.” Còn nhếch miệng nói: “Em đến đây ngồi xuống, đừng có xa lạ như vậy?”
Trong lúc muốn thay đổi loại quan hệ này, Diệp Lăng thật sự có chút không quen, hắn cỡ nào muốn ôm Trang Húc Nhiên, hôn cậu.
Đặc biệt là cái này, Trang Húc Nhiên bị chính mình phụ lòng.
Tình cảnh lại lần nữa chồng lên nhau, Trang Húc Nhiên không quản được bước chân của mình, đi qua.
Diệp Lăng đưa tay, kéo cậu ngồi xuống bên mép giường, nhưng vẫn không buông tay kia ra, ngược lại nắm chặt hai tay vô cùng trân quý: “Trong lòng em nghĩ như thế nào, có lời gì em cứ nói với anh, tất cả đều nghe theo em.”
Hai người gần nhau như vậy, hít thở cùng một bầu không khí.
Trang Húc Nhiên chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên, hình như đây là lần đầu tiên được hắn đối đãi như vậy, cậu luống cuống…
“Diệp Lăng, tôi muốn chia tay với anh.”
“Đừng nói chia tay.” Diệp Lăng rất nhanh dịch đến, hôn lên bờ môi Trang Húc Nhiên.
Ban đầu chỉ là chạm nhẹ, cảm thấy đối phương không kháng cự, liền mút lấy hôn sâu.
Nụ hôn giàu cảm xúc và kỹ xảo, khiến cho người nhận được toàn thân nóng lên, da đầu tê dại, cảm giác được eo mềm nhũn, đẩy không ra nụ hôn cùng cái ôm ấm áp này.
Lần đầu tiên Trang Húc Nhiên nhận được tình cảm nồng nhiệt như vậy của Diệp Lăng, nụ hôn của hắn giống như lưới tình cực nóng, cuốn lấy con mồi nhỏ, làm nó sa vào trong đó, không thể nhúc nhích.
Sau khi buông ra Trang Húc Nhiên, Diệp Lăng xuống giường, kéo lại bức rèm, khóa trái cửa phòng.
Nhìn một loạt động tác của hắn, Trang Húc Nhiên mở to hai mắt, trong đầu hiện lên suy nghĩ không tốt.
“Anh…” Rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn…
“Nhớ em.” Giọng Diệp Lăng khàn khàn, tuy rằng mới đầu như vậy là không tốt, nhưng mà không có cách nào khác, sau khi thân thể tốt rồi, đặc biệt tưởng niệm Trang Húc Nhiên.
Cùng cậu ầm ĩ ngày càng tăng, phải mau chóng cải thiện tình cảm.
Tiếp xúc thân mật, chính là liều thuốc chữa trị tốt nhất.
Trang Húc Nhiên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nếu như không lầm, hiện tại Diệp Lăng đang cầu hoan với mình?
Đây quả thật là… chuyện chưa từng xảy ra…
“Anh đừng tưởng rằng…” Đừng tưởng rằng cứ như vậy rồi sẽ, có thể xóa bỏ chuyện ăn vụng bên ngoài!
Trang Húc Nhiên rất rõ ràng, Diệp Lăng đang muốn dỗ mình!
“Tạm thời đừng suy nghĩ đến những cái kia được không nào, anh có phải thật lòng hay không, thời gian từ từ sẽ chứng minh.” Diệp Lăng nhỏ giọng nói, đã từng bị hoài nghi, nhưng bảy tám mươi năm rốt cuộc cũng khiến cho Trang Húc Nhiên tin tưởng, hắn là thật lòng.
Thật sự coi trọng đoạn tình cảm này.
Đôi môi cực nóng hạ xuống, Trang Húc Nhiên không khống chế nổi bản thân, lần nữa bị Diệp Lăng ôm vào ***g ngực.
“Diệp Lăng…” Lập tức bị đè xuống giường, cậu khẽ đẩy một cái, nhưng động tác không có chút lực nào.
“Đừng từ chối anh…” Diệp Lăng một bên hôn tai cậu, một bên nói: “Anh thật sự rất nhớ em.” Lời thổ lộ trầm thấp quanh quẩn bên tai, tiến vào trong tim.
Trang Húc Nhiên nhận mệnh mà nhắm mắt lại, phóng túng bản thân một lần nữa, sau lần này lập tức rời xa Diệp Lăng, lập tức chia tay với hắn!
Diệp Lăng nhưng lại không biết người dưới thân đang suy nghĩ gì, hắn tạm thời chấm dứt nụ hôn ôn nhu, chuyên tâm cởi quần áo của mình.
Trang Húc Nhiên mở to hai mắt, nhìn thấy cơ thể trần truồng cơ bắp rắn chắc đầy nam tính, hô hấp càng lúc càng gấp.
Không thể phủ nhận, cậu chính là thích thân thể của Diệp Lăng, rất thích.