Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ

Chương 20

Cố Diễm mơ thấy một giấc mộng rất dài, ở trong mộng, y cười hạnh phúc. Bởi y mơ thấy người đàn ông y yêu nhất nói với y… anh hy vọng bản thân có thể bình yên, nếu mình bị thương, anh sẽ đau lòng…

Câu nói kia đã từng là lời mà cả đời này y khát vọng nghe được, khát vọng khi đạt được hạnh phúc… mà trong giấc mơ đó, y chiếm được rồi!

Giấc mộng kia thật đẹp thật đẹp, đẹp đến khiến y không muốn tỉnh lại…

Thời điểm mở to mắt không nhìn thấy Dương Sóc, người mình yêu nhất kia… Cố Diễm thất vọng, rất thất vọng. Cho nên… giấc mộng đẹp kia chẳng qua chỉ là mộng đẹp thôi sao?

Màu mắt nhịn không được ảm đạm xuống, Cố Diễm chịu đựng thân thể đứng dậy, nhất thời cũng không chú ý hoàn cảnh quanh thân. Mà vừa lúc này, cửa phòng bị người mở ra, Dương Sóc bưng một chén cháo nóng hổi xuất hiện cạnh cửa…

Trông thấy Dương Sóc, Cố Diễm sửng sốt, nhất thời không biết bản thân nên phản ứng thế nào.

Dương Sóc phát giác đối phương có chút kỳ quái, vì vậy vội vàng đi tới, một bên buông cháo, tay kia thăm dò trán Cố Diễm, “Không có phát sốt, làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Cố Diễm có chút ngây ngẩn lắc đầu, “Không có chỗ nào không thoải mái… Anh… vừa rồi đi đâu vậy?”

“Đi đâu?” Dương Sóc nhíu mày, “Đi làm điểm tâm cho em… Đói không?”

Cố Diễm nhìn mặt Dương Sóc lắc đầu, “Không có, không thấy đói… anh ăn chưa?”

“Ừ, vừa nếm qua.” Dương Sóc vừa đáp trả vừa có chút kỳ quái chăm nom Cố Diễm, “Cố Diễm, sao anh lại cảm thấy em có chút quái lạ? Thế nào, đang suy nghĩ gì?”

Cố Diễm ngừng một chút mới chậm rãi nói, “Em… hình như trong mơ…”

Dương Sóc cười, “Nằm mơ? Tốt lắm, em mơ thấy cái gì nào?”

Cố Diễm liếc nhìn Dương Sóc, sau đó chậm rãi dời tầm mắt, giống như vô ý lại phảng phất như chỉ là trần thuật một sự thật khách quan mà thôi: “A, cũng không có gì… Em mơ thấy anh nói…”

Cố Diễm như là rất khó mở miệng, dừng lại.

Dương Sóc rất kỳ quái, thời điểm Cố Diễm ngượng ngùng như vậy… thật vô cùng ít! Rốt cục là nói cái gì khiến đối phương khó mở miệng như vậy!

“Cố Diễm, em mơ thấy anh nói cái gì nè?”

Cố Diễm thở sâu hít vào một hơi, sau đó mới như vò mẻ chẳng sợ sứt, nói: “Em mơ thấy anh nói với em rất nhiều lời buồn nôn, anh nói hy vọng em yêu anh ít một chút, hy vọng…A…” Cố Diễm không thể nói thêm lời nào nữa, bởi Dương Sóc đã nặng nề hôn lên…

Hôn môi nồng đậm, thiêu đốt dị năng cực nóng, Cố Diễm run rẩy nhận lấy nụ hôn dị thường kịch liệt này, hai tay cũng không tự giác vòng lên cổ Dương Sóc.

Lúc này Dương Sóc bộc lộ tình cảm y đã cảm nhận được, sau đó y hoảng hốt nhớ lại… hình như trước khi mình mê man, y cùng Dương Sóc thật có nói chuyện gì đó? Cố Diễm mông lung nghĩ, nhưng rất nhanh, y cái gì cũng không thể suy nghĩ, bởi động tác của Dương Sóc càng lúc càng lớn…

Cởi bỏ vạt áo Cố Diễm, ngón tay Dương Sóc theo đó mà tiến vào, vuốt ve da thịt trắng noãn tinh tế, không thể nghi ngờ Dương Sóc rất hài lòng, hắn thỏa mãn cúi đầu xuống, đầu lưỡi trên khuôn mặt Cố Diễm lưu luyến, vừa lòng cảm nhận được Cố Diễm có chút run rẩy, “Em đứa ngốc này… Ai nói đó là nằm mơ, lời này ngày hôm qua anh vừa nói, em cũng đã đáp ứng anh, lúc này không muốn thừa nhận rồi sao? Hừ, dù em không thừa nhận anh cũng sẽ không bỏ qua cho em, muốn quên, nằm mơ!”

Nói xong, giống như trừng phạt mà cắn lên anh quả trước ngực Cố Diễm.

“A..” Đau đớn tê dại làm cho Cố Diễm buồn bực khẽ hừ một tiếng, trong miệng có chút tan vỡ phun ra mấy chữ, “Em… là thật… chuyện kia… không phải mộng…”

“Em muốn xem chuyện kia như mộng còn phải hỏi xem anh có đồng ý hay không, Diễm, em đã đáp ứng anh, phải thật yêu quý bản thân… làm không được, anh sẽ khiến em không xuống giường được, hiểu chưa?”

Hung hăng, lời nói giống như uy hiếp kia, nhưng vào giờ này khắc này tình cảnh này thế nào cũng không cảm giác được hương vị uy hiếp, Cố Diễm thở hổn hển, vẻ mặt cũng càng thêm mông lung.

Lúc này, ngón tay Dương Sóc đã đi tới dưới thân Cố Diễm, thời điểm cầm chặt vật quý kia hai người đều không thể ức chế run một cái, vì vậy, nhiệt độ trong phòng cũng càng cao lên…

Dương Sóc hôn chậm rãi dời lên, đến môi Cố Diễm, cắn môi dưới đối phương tỉ mỉ vuốt ve.

Cố Diễm mở ra miệng chính mình nghênh đón đầu lưỡi đối phương tiến vào, một lát sau, hai người chân chính gắn bó môi răng giao hòa, Cố Diễm dưới động tác của Dương Sóc hừ hừ một tiếng phóng thích bản thân.

Dương Sóc khẽ cười, hô hấp nóng bỏng phun bên tai đối phương… “Giờ đến lượt anh…”

Trong mắt Cố Diễm nhanh chóng lướt qua một tia sáng nhạt màu tím, trong giờ phút này tử sắc kia thế nhưng lại tăng thêm một vòng thần thái lãnh diễm cao quý.

Dương Sóc nhìn, liền bị mê hoặc, kìm lòng không được hôn lên mắt đối phương, “Thật đẹp… tử sắc này, Diễm…”

Cố Diễm vô ý thức hừ một tiếng, càng dâng môi chính mình lên.

Dương Sóc ngậm lấy môi đối phương đưa lên đồng thời nhịn không được tìm đến cửa động thần bí kia… vùi bản thân thật sâu vào.

“A…” Cố Diễm khó khăn tự mình rụt lại thân thể, nhưng lại càng làm cho hai người dán chặt vào nhau.

Dương Sóc cũng buồn bực hừ một tiếng, sau đó dưới thân di chuyển nhanh hơn…

Kích tình lần này kéo dài hơn một giờ, đợi đến khi hai người dừng lại đều cảm giác được một tia mệt mỏi, nhưng cũng đều thoải mái tràn đầy như nhau.

Dương Sóc hôn một cái lên vầng trán ướt mồ hôi của Cố Diễm, “Mệt mỏi không?”

Cố Diễm khẽ lắc đầu, trong mắt lóe ra vui sướng, “Không hề gì… ngược lại thật sự có chút đói.”

Dương Sóc cười ha ha, “Vừa rồi bưng cho em em không ăn.”

Cố Diễm cong lên khóe miệng, “Hiện tại cũng không muộn.”

Vì thế, Dương Sóc bắt đầu hầu hạ Cố Diễm ăn điểm tâm, mặc dù nói bữa sáng đã lạnh, nhưng không sao cả, Cố Diễm có dị năng hệ hỏa, cho nên hâm lại một bát cháo, không thành vấn đề.

Đun nóng bát cháo, Cố Diễm hai ba miếng liền giải quyết xong.

“No chưa?” Dương Sóc cười hỏi.

Cố Diễm lắc đầu, “Chưa, còn nữa không?”

Dương Sóc cũng đoán được đối phương chưa no, một người đàn ông trưởng thành, lại vận động tiêu hao như vậy, làm sao có thể chỉ một bát cháo liền no bụng.

“Có, anh xuống dưới lấy.” Dương Sóc nói. Cố Diễm nhẹ gật đầu, hơn nữa trong lúc Dương Sóc rời đi nhanh chóng sửa sang lại bản thân… Thời thế này cũng không cho phép y xa xỉ, có điều thanh tẩy đơn giản vẫn có thể, bằng không bản thân cũng không thoải mái…

Thời điểm Dương Sóc đi lên Cố Diễm đã làm tốt, lúc này Dương Sóc không chỉ mang cháo còn có hai ổ bánh mì, hơn nữa khối lượng bánh mì không nhỏ. Hiện tại Cố Diễm ăn no rồi.

“Tình huống bên ngoài thế nào rồi?” Sau khi ăn xong, Cố Diễm có tâm tư cũng có thời gian quản chuyện bên ngoài.

Dương Sóc nói ra tình hình hiện tại, bao gồm cả tình huống đội ngũ bọn họ.

Cố Diễm lẳng lặng nghe, sau khi Dương Sóc nói xong như có như không, giống như không thèm để ý mà hỏi: “Lý Viện người phụ nữ kia… anh định giải quyết thế nào?”





Bình Luận (0)
Comment