Cũng không phải ảo giác của Dương Sóc, bên trong không gian, Chu Châu xác thực xảy ra kịch biến, cậu ta thực sự từ thực vật biến thành hình dạng con người.
Có điều, tình huống hiện tại của Chu Châu tuyệt đối không nhẹ nhàng như Dương Sóc nhìn thấy!
Thực vật biến thành người, mặc dù là tu đạo cũng không phải là chuyện dễ dàng. Huống chi tồn tại bên trong không gian là bản thể Chu Châu, bản thể biến thành người, đó là khó càng thêm khó!
Cho nên, hiện tại tình huống của Chu Châu vô cùng không tốt! Gốc thực vật kia hiện đã không nhìn ra màu xanh lục, chẳng qua là mơ hồ còn có thể nhìn thấy đất đai cằn cỗi bên dưới nứt ra khe hở, còn có thể trong thấy rễ cây. Nhưng dù vậy, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện cái rễ cây kia đang điên cuồng hấp thu chất dinh dưỡng, cũng chính là… linh khí trong không gian!
Thực vật biến thành người, cần rất nhiều linh khí!
Nhưng linh khí trong không gian vốn không quá sung túc, mặc dù nói đã từng tiến hóa, cũng từng nhận những bảo vật khác, nhưng mà, không đủ, còn chưa đủ! Những linh khí này còn chưa đủ!
Vì vậy, rễ cây điên cuồng hấp thu, dường như muốn hấp thu hết toàn bộ linh khí trong không gian. Gốc thực vật vốn tồn tại đã triệt để biến mất không thấy gì nữa, một mảnh lá xanh cũng không nhìn thấy, xuất hiện cùng lúc đó là một bóng dáng lục sắc trôi nổi trong không gian.
Bóng dáng lục sắc kia thân hình cao to, cũng không phải bộ dáng đứa nhỏ, nhưng không thấy rõ mặt. Bởi mái tóc màu xanh thật dài mềm mại bao trùm trên mặt, hơn nữa dường như dán vào rất chặt, cho nên không thấy rõ được gương mặt.
Lúc này, người kia giống như rất thống khổ, hai nắm tay bên hông nắm lại thật chặt. Đồng thời, quanh thân hắn còn trôi lơ lửng một loại vật chất màu xám. Vật chất kia, rất giống khí tức của không gian. Bản thân không gian chính là tối tăm mờ mịt, chẳng qua là vật chất màu xám quanh thân người kia tựa hồ đậm hơn một chút.
Theo thời gian từng giờ trôi qua, bỗng nhiên, vật chất màu xám trôi nổi quanh thân người kia bắt đầu kịch liệt vận động. Cao thấp di động không nói mà dường như còn muốn chui vào trong cơ thể người kia.
“A…” Người kia phát ra một tiếng gào to, hai nắm tay nắm chặt bên hông mở ra biến thành lòng bàn tay hướng về vị trí phía trước, sau đó mãnh liệt hóa thành chưởng phong quét về phía vật chất màu xám muốn xâm lấn thân thể hắn kia.
Lập tức, theo chưởng phong, vật chất màu xám vốn có bộ dáng tụ tập lại cũng tản ra, biến thành từng đoàn từng đoàn trôi nổi quanh thân hắn, hơi có chút mùi vị nhìn chằm chằm như hổ đói.
Mà theo chưởng phong, bàn tay người kia cũng lần nữa biến thành bộ dáng nắm lại thành quyền, hơn nữa nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện so với lúc trước dường như nắm chặt hơn một ít. Có thể thấy được, công kích vừa rồi đối với người này mà nói cũng không phải không có chút tổn hại nào, thời điểm nắm lại cũng không nhẹ nhõm như thoạt nhìn.
Chu Châu hiện thật sự không thoải mái, hắn chính là người trôi nổi giữa không trung.
Lúc này, trừ cảm giác lực lượng toàn thân bạo động hơn nữa không bị khống chế ra, đầu hắn cũng rất đau. Hắn biết rõ bản thân bị phong ấn, nhưng mà, kỳ thực hắn cũng không biết bản thân vì sao bị phong ấn. Lý do bị phong ấn nghĩ đến trước kia dường như có chút gượng ép.
Mà hiện tại, hắn cảm giác bản thân dường như chạm vào một điểm gì đó. Chẳng qua là, lúc này không phải lúc chạm vào thứ đó, hiện tại là giai đoạn hắn biến thân, hơn nữa còn là từ bản thể trực tiếp biến thành người, hắn cần rất nhiều linh khí, trừ linh khí ra, còn cần tinh thần lực bản thân đạt tới cảnh giới nào đó.
Nhưng hiện tại vấn đề hết lần này tới lần khác là tinh thần lực bản thân bị dẫn phát ra ngoài, mà linh khí trong không gian cũng không thể nào đầy đủ! Hoặc là, coi như linh khí trong không gian có thể miễn cưỡng chèo chống, nhưng tinh thần lực bản thân bị dẫn phát ra thăng cấp còn chưa đạt tới điều kiện biến thân!
Cũng chính bởi vì điều kiện ở hai phương diện đều không thể thỏa mãn, cho nên, hắn hiện rất thống khổ, hơn nữa rất nguy hiểm. Đúng là không còn cách nào, tinh thần lực bị dẫn phát ra đã khuấy động một ít thứ gì đó trong không gian, cũng khuấy động một ít thứ gì đó che giấu trong thân thể bản thân, cho nên, hắn ngay cả muốn ngừng biến thân cũng không làm được!
Mặc dù bị ép, lại không thể không tiếp tục tiến hành! Bằng không, không chỉ bản thể chính mình bị thương, linh khí mất đi trong không gian cũng sẽ không trở lại nữa! Thậm chí, có khả năng sẽ bị thoái hóa.
Hắn là người thủ hộ không gian, nhất quyết không thể để không gian thoái hóa đến mức đó, đây không chỉ là vấn đề thất trách, bản thân cũng sẽ bị trừng phạt, hơn nữa là trừng phạt không nhẹ, rất có khả năng sẽ khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh càng xấu hơn, con đường tu hành lại là xa xa không hẹn rồi.
Hơn nữa, cũng khá trọng yếu, hắn mơ hồ cảm giác được, nếu như lần này bản thân không thể biến thân thành công, như vậy một đoạn thời gian rất dài sau này bản thân cũng không có khả năng thử lại lần nữa. Mà nếu như vậy… dường như mình sẽ mất đi thứ gì đó! Loại cảm giác này đến rất mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi hắn không dám qua quýt bỏ qua, hơn nữa quyết định tin tưởng!
Mà nếu đã quyết định tin tưởng trực giác của mình, như vậy kế tiếp hắn chỉ có thể toàn lực biến thân!
Sợi tóc màu lục sắc quấn quanh trên gương mặt, theo khí lưu vũ động, màu xanh kia phảng phất như dần bị nhuộm vào cái gì đó, chậm rãi biến thành màu xám. Đây là bị màu xám trong không gian đồng hóa sao?
Cùng lúc đó, Chu Châu cảm giác được đau đớn trong đầu càng lúc càng rõ ràng, hầu như muốn đến tình trạng bùng nổ!
Chu Châu dự cam không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu như tiếp tục, vậy bản thân chỉ có thể gặp phải thất bại! Mà trực giác nói cho hắn biết, hắn không chịu nỗi cái giá lớn phải trả khi thất bại!
Vì vậy, lần nữa phát ra một tiếng bạo rống, nắm đấm Chu Châu càng chặt đến chảy máu, màu máu cũng không phải đỏ tươi mà là xanh biếc, máu màu xanh biếc kia chảy ra, chậm rãi từ lòng bàn tay hắn nhỏ xuống trên đất đai cằn cỗi.
Mà thời điểm máu xanh nhỏ xuống đất, vốn là đất đai cằn cỗi vậy mà cảm giác nhiều hơn một tia linh khí, mặc dù chỉ là một tia, nhưng mà, đó cũng là nhiều!
Trọng yếu là, vật chất màu xám quanh thân chờ đợi công kích vậy mà như vô cùng sợ hãi máu tươi màu xanh kia, bắt đầu chuyển động, hiển nhiên muốn cách Chu Châu xa một chút.
Nhưng Chu Châu hiển nhiên hiểu được bản thân cần gì, vì vậy, hắn lật quả đấm lại, nắm đấm nhuộn máu tươi đánh về phía vật chất màu xám kia, từng quyền từng quyền không ngừng nghỉ một chút nào. Theo từng đấm đánh ra, mái tóc dài màu xám kia liền xám thêm hai phần, cứ như vậy, liên tục hơn mười đấm, tóc hắn triệt để biến thành màu xám, cùng màu với không gian, mà những vật chất màu xám kia tạo thành từng đoàn khí thể lại nhanh chóng tan rã. Hơn nữa khi tan rã đồng thời cũng hóa thành điểm điểm lục quan vùi vào trong đất.
Sau đó, linh khí bên trong không gian lần nữa sản sinh bạo động, giống như muốn nổ tung, đồng loạt chui vào trong đất, đồng thời, những thứ vùi vào dưới nền đất kia bị rễ cây vừa thô vừa to hấp thu vào.
Động tác rễ cây tựa hồ có thể nghe thấy giống như tiếng hô hấp “hồng hộc” của con người.
Vô số khí lưu trong không gian như nước suối tưới vào đất đai cằn cỗi, theo lý mà nói, đất đai sẽ trở nên bớt cằn cỗi, nhưng tình huống hiện tại không ngờ đảo ngược. Chỉ thấy mặt đất vốn đã nứt ra, khi những khí lưu kia tiến vào lại khiến khe hở trở nên lớn hơn một chút, mà còn có xu thế ngày càng nghiêm trọng hơn.
Tình huống này không rõ Chu Châu có biết hay không, có lẽ đã biết, nhưng hắn cũng không có thời gian để ý nữa rồi.
Máu tươi chảy ra đối với hắn hiển nhiên là tổn thương rất lớn, lúc này, ý thức hắn đã có chút mơ hồ.
Trong lúc hoảng hốt, hắn giống như nhìn thấy một vài thứ gì đó. Không, cũng không thể nói là nhìn thấy, chỉ có thể nói… là tái hiện. Những hình ảnh kia, là trực tiếp ảnh hưởng trong đầu hắn. Cho nên, mới giống như chính hắn “nhìn thấy”, nhưng mà, hắn nhìn những hình ảnh kia, trong trí nhớ hắn thế nào cũng tìm không được.
Có điều, mặc dù tìm không được, nhưng hắn lại cảm thấy hết sức quen thuộc, cùng với… an tâm.
Chu Châu cảm thấy, bản thân đã chạm vào vài thứ gì đó, vài thứ đối với mình mà nói là rất trọng yếu, vô cùng trọng yếu… Đúng vậy, đây chính là nguyên nhân tại sao mình phải kiên trì hoàn thành lần biến thân này…
Hình ảnh bên trong, chỉ xuất hiện hai người cùng một dòng suối nhỏ. Hai người kia, một người trong đó là bản thân, người kia…
Đó là một chàng trai rất đẹp, mái tóc đen nhánh dài đến thắt lưng, gương mặt đó, xinh đẹp khuynh quốc, dưới khóe mắt có một nốt lệ chí màu đỏ tươi, trên gương mặt khuynh quốc khuynh thành kia lộ ra vài phần mộng ảo. Đó là một chàng trai đẹp đến không giống con người.
Lúc này, chàng trai kia tắm rửa trong suối, mà bản thân không biết là chuyện gì xảy ra, lại từ bên trên rơi xuống mặt suối.
Rơi xuống, bọt nước văng lên ngực chàng trai xinh đẹp kia. Trên mặt cậu ta có vài phần kinh ngạc, lệ chí đỏ tươi dưới ánh mặt trời chói lọi lại lộ ra vẻ kiều diễm.
Chàng trai thật đẹp, vậy nên, hắn nhìn đến ngây người, ngẩn ngơ đến thậm chí sặc hai ngụm nước.
Mà bản thân ngây ngốc dường như khiến chàng trai kia cảm thấy vui vẻ, vì vậy, tiếng cười dễ nghe vang lên, vóc người chàng trai kia cực đẹp, âm thanh cũng như tiếng nhạc cõi tiên êm tai vô cùng.
Vì vậy, Chu Châu cảm thấy bản thân xấu hổ, “Ngươi… ngươi cười cái gì…”
“Ha ha…” Chàng trai vẫn cười, dưới ánh mặt trời, lồng ngực chàng trai trần trụi, gương mặt xinh đẹp không gì sánh được, tất cả khiến Chu Châu cảm thấy mị hoặc vô cùng, bị mê hoặc, cũng có lẽ là nổi giận? Tóm lại, hắn làm ra một chuyện rất không có đầu óc, hắn từ trong nước nhảy lên rồi kéo mạnh cổ tay chàng trai về phía bản thân, sau đó, nặng nề hôn lên đôi môi mỏng đẹp đến không thể tưởng tượng đang dụ hoặc bản thân kia…
“A…” Hiển nhiên không ngờ Chu Châu sẽ khinh bạc bản thân như vậy, chàng trai xinh đẹp kêu lên một tiếng, hai mắt màu đen vô cùng kinh ngạc, nhưng nhiều hơn vẫn là căm tức. Sau đó, chàng trai bắt đầu giãy dụa. Nhưng mà sức lực cậu ta kém hơn Chu Châu, cho nên, toàn bộ giãy dụa ngược lại biến thành mồi dẫn lửa. Chu Châu chỉ cảm thấy, một khắc kia, bản thân nhập ma rồi.
Vì vậy, hắn không để ý chàng trai kia giãy dụa đem người giam trong ngực mình, dùng sức, giận dữ hôn lên, hơn nữa đem người tới bên dòng suối nhỏ, đẩy ngã bên cạnh bờ, phủ thân thể mình lên.
Chàng trai vốn chỉ mặc một chiếc quần đơn hơi mỏng, cho nên, xé ra rất dễ dàng. Chu Châu đơn giản đắc thủ, giật xuống chướng ngại vật duy nhất trên người chàng trai, quần áo bản thân cũng không kịp cởi ra, chẳng qua chỉ đơn giản cởi quần, sau đó điên cuồng hôn khắp toàn thân chàng trai.
Chàng trai từ đầu đến cuối đều giãy dụa, nhưng càng ngày càng vô lực, thời điểm hai chân bị tách ra chàng trai xấu hổ và tức giận đến chảy nước mắt: “Không muốn… Anh… anh buông tôi ra…”
Giãy dụa cùng âm thanh của chàng trai quá mức vô lực, Chu Châu cảm thấy bản thân triệt để nhập ma rồi. Vì vậy, hắn bỏ qua giãy dụa đáng thương cùng cầu xin tha thứ của chàng trai, cứ như vậy tách hai chân chàng trai ra… triệt để vùi bản thân vào…. Thậm chí, còn không làm chút bôi trơn nào.
Chàng trai khóc ồ lên, nhưng Chu Châu đem tiếng khóc kia khóa trong miệng mình. Khi đó, hắn chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, phát nhiệt, hắn chỉ cảm thấy bản thân triệt để nhập ma, vậy mà đối với một người xinh đẹp nhưng lại hoàn toàn xa lạ làm ra chuyện không bằng heo chó như vậy…
Một lần lại một lần phảng phất như thế nào cũng không đủ chiếm đoạt người dưới thân. Chu Châu nhìn thấy quá trình chàng trai từ giãy dụa đến vô lực lại đến hôn mê, mà chính hắn thì vẫn kéo dài loại vận động nào đó, qua rất lâu rất lâu cũng không dừng lại…
“A…” Cũng không biết qua bao lâu, một tiếng bạo rống từ trong miệng Chu Châu phát ra, hắn rốt cục dừng động tác lại, mà cùng lúc đó, chàng trai xinh đẹp kia đã giống như vải rách nằm xụi lơ trên mặt đất, hô hấp như có như không. Cả người phảng phất như muốn biến mất.
Kinh hoàng cùng sợ hãi lan tràn khắp nội tâm, Chu Châu đau lòng đến mức muốn nổ tung, sau đó, hắn vọt đến ôm lấy chàng trai chạy đi…
Cùng lúc đó, Chu Châu trong không gian đột nhiên mở mắt…