Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ

Chương 39

Có hai đại cao thủ Chu Châu và Cố Diễm bên cạnh, mặc dù thời gian tương đối trễ, thây ma bên ngoài so với ban ngày cũng linh hoạt hơn chút ít, nhưng ở trước mặt thực lực cường đại, những thây ma bình thường không tiến hóa này thật sự không đáng là gì, cho nên, một lần nữa trở lại tháp nước kia cũng không cần thời gian quá lâu.

Đến nơi, Dương Sóc trực tiếp đưa Chu Châu đến trước tháp nước.

Khi chờ dị tượng đến, chân mày Chu Châu đã nhăn lại, sau khi đến nơi này, cái loại mùi hương khiến hắn không thích càng ngày càng đậm, có thể nhìn ra mùi trên người Dương Sóc cùng Cố Diễm là nhiễm từ nơi này.

Mấy phút đồng hồ sau, dị tượng trong tháp nước lần nữa xuất hiện, Chu Châu nhìn thấy đồ án kia suýt nữa nhìn thẳng mắt, cũng không biết có phải là chịu kích thích hơi lớn hay không, thân thể đều run rẩy một chút.

Tình trạng khác thường của hắn đương nhiên để Cố Diễm cùng Dương Sóc phát hiện trước tiên.

“Mi làm sao vậy?” Dương Sóc mở miệng hỏi.

Chu Châu thở sâu hít vào một hơi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đồ án bên trong tháp nước, mãi cho đến khi nó tiêu tan.

Đồ án tiêu tan, nhưng Chu Châu một câu cũng không nói, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Dương Sóc híp híp mắt, vừa muốn nói gì, một luồng gió lạnh thổi qua, gió lạnh kia âm u lạnh lẽo không nói nên lời, trong nháy mắt đó, Dương Sóc chỉ cảm thấy xương cốt mình đều lạnh băng.

Hắn kinh dị quay đầu, vừa định hỏi Cố Diễm có phải cũng thấy lạnh hay không, bỗng nhiên, đồ án đã biến mất bình tĩnh trở lại tháp nước kia tạo ra động tĩnh mãnh liệt. Ở lối đi đằng kia tháp nước vậy mà tụ lại thành một luồng gió lốc. Mà gió lốc kia còn có xu thế lan tràn ra phía ngoài.

Theo gió lốc lan tràn ra ngoài, Dương Sóc cũng cảm giác được ý lạnh càng rõ ràng hơn chút ít.

“Đó là chuyện gì xảy ra?” Cố Diễm cũng phát hiện vấn đề gió lốc quỷ dị kia, kinh ngạc đồng thời trong lòng cũng không hiểu sao sinh ra một loại cảm giác bất an.

Chu Châu cũng nhanh chóng quay đầu đi, khi nhìn thấy gió lốc kia sắc mặt lập tức đại biến, “Các ngươi đi mau!” Hắn quát lên, thực vật điên cuồng tràn ra, thẳng tắp hướng về phía gió lốc kia vây quanh lại, nhưng mà vẫn chậm một bước! Gió lốc quỷ dị kia không bị thực vật bọc lại toàn bộ, vẫn lộ ra những sợi tơ.

Mà những sợi tơ lộ ra kia lại chặt chẽ quấn quanh Dương Sóc, tốc độ bay nhanh, hấp lực cực lớn truyền đến người Dương Sóc, sợi tơ gió lốc kia vậy mà lôi kéo Dương Sóc lui về phía sau, phương hướng… thế nhưng là tháp nước!

Cố Diễm đứng ngay bên cạnh Dương Sóc, đương nhiên sẽ không cho phép những sợi tơ kia kéo Dương Sóc qua. Vì vậy, theo phản xạ giữ chặt cánh tay Dương Sóc. Sau đó, y cảm giác được rõ rệt hấp lực cực lớn trên người Dương Sóc truyền đến.

Sắc mặt Cố Diễm trầm xuống, dùng tới dị năng nhưng vô dụng, lực công kích của dị năng lôi hệ cùng hỏa hệ rất cường đại, nhưng lực hút lại không trợ giúp được bao nhiêu.

Lập tức, sắc mặt Cố Diễm càng trầm hơn. Nháy mắt sau đó, lôi điện đánh xuống, phương hướng đương nhiên là sợi tơ kéo Dương Sóc về phía trước. Nhưng khiến hai người bất ngờ chính là công kích của Cố Diễm không có chút tác dụng nào!

Sợi tơ kia kéo với tốc độ nhanh chóng, trong nháy mắt liền đến trước mặt tháp nước.

Dương Sóc một tay níu lấy mép tháp nước, tay kia cố gắng tìm điểm tựa nhưng không tìm được, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Cố Diễm bắt lấy tay kia của Dương Sóc, cùng lúc đó, tay còn lại của y cũng nắm lấy mép tháp nước, hơn nữa dùng chân gắt gao treo trên bệ xi măng của tháp nước.

Dưới sự nỗ lực của hai người, tình huống hơi giảm bớt một chút, Cố Diễm muốn kéo Dương Sóc lên, bởi đối phương hiện tại hầu như nửa người đều rơi vào trong tháp nước, ý tưởng của Cố Diễm tuy tốt nhưng khi áp dụng lại vô cùng khó khăn, sợi tơ gió lốc kia không biết là thứ gì cấu thành, sức kéo lớn đến kinh người! Mặc dù hai người đều dùng hết toàn lực, nhưng vẫn không thể thành công.

Mà vừa lúc này, Chu Châu bên kia bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu đau, bản năng Cố Diễm cảm thấy không ổn, vì vậy cuống quít quay đầu nhìn, quả nhiên, thực vật quấn lấy gió lốc đã bị công kích, nổ tung văng ra khắp nơi.

Lập tức, gió lốc thổi tới bên này, Chu Châu nổi giận gầm lên một tiếng xông tới, nhưng cũng chỉ kịp bắt lấy tay Cố Diễm, mà tay kia của Cố Diễm… trống rỗng.

“Dương Sóc!” Cố Diễm kinh sợ (kinh ngạc +sợ hãi) đan xen, quát to một tiếng muốn nhảy xuống theo, nhưng lúc này sao còn có thể thấy được bóng dáng Dương Sóc nơi nào! Phía dưới tháp nước không lớn kia… căn bản không có một người, Dương Sóc, biến mất rồi!
Bình Luận (0)
Comment