Cùng lúc đó, ở một nơi bên trong kết giới, một chàng trai mặc thường phục màu đen đang gắt gao bóp nát một viên giống như quả cầu thủy tinh trong tay.
Viên cầu trong tay bể tan tành, mảnh vụ thủy tinh đâm vào lòng bàn tay, dòng máu màu đỏ tươi chảy ra, nhưng chàng trai giống như một chút cảm giác cũng không có, y âm trầm nhìn chằm chằm khối cầu nát vụn kia, không biết suy nghĩ cái gì.
Mà nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện mặc dù thần sắc chàng trai âm trầm, nhưng gương mặt lại rất xinh đẹp, đặc biệt là nốt lệ chí màu đỏ tươi dưới khóe mắt càng khiến khuôn mặt y rạng rỡ ba phần.
Lúc này, sắc mặt chàng trai càng thêm u ám, nốt lệ chí màu đỏ kia phảng phất như càng thêm yêu mị hai phần.
Mà lúc này đây, Chu Châu bên ngoài kết giới như là cảm ứng được gì đó hướng về phía kết giới ngưng mắt nhìn hai phút, sau đó, mím chặt môi, màu mắt bắt đầu tối tăm.
Trình Viễn một đường tìm tới, phát hiện Chu Châu, liền hỏi: “Sao chỉ có một mình cậu? Bọn người Dương Sóc đâu?” Bọn họ đợi trong phòng khá lâu cũng không thấy người trở về, lúc này mới tìm được.
Chu Châu liếc đối phương một cái, “Đều ở trong kết giới.”
Trình Viễn nghe vậy không khỏi cảm thấy hồi hộp, gã giật mình nhìn về phía kết giới ẩn hình kia, “Làm sao đều đi vào rồi chứ?”
Mà bọn họ bên ngoài dù có bao nhiêu người cũng không cách nào vào làm sao cứu viện được?
Chu Châu ngắn gọn trả lời vấn đề này, “Dương Sóc không cẩn thận rơi vào kết giới, Cố Diễm tiến vào muốn cứu viện, ta bên ngoài phối hợp tác chiến.”
Trình Viễn nhíu nhíu mày, “Vậy bọn tôi có thể làm cái gì?”
Chu Châu trầm tư lắc đầu, “Hiện tại cái gì cũng không cần làm, trở về rồi hãy nói.”
Trở về? Trình Viễn liếc mắt nhìn hoàn cảnh quanh thân, đành phải gật đầu.
Hơn chín giờ sáng ngày thứ hai, bốn người Hồ Lâm, Thôi Nguyên, Trương Phong, Trương Tường đi vào nơi ở bọn Trình Viễn.
Trình Viễn chỉ một ánh mắt liền hiểu được bọn họ hẳn là biết rõ chuyện bọn người Cố Diễm bị nhốt vào kết giới rồi.
Hồ Lâm cũng trực tiếp cho thấy ý đồ đến, họ cùng Cố Diễm đã thương lượng xong chuyện cướp lấy ngọc bội trong tay hai phe thế lực đông tây, từ đó nhìn xem có thể xuyên qua kết giới hay không. Hiện tại mặc dù Cố Diễm cùng Dương Sóc bị nhốt trong kết giới, nhưng mà bên này sức chiến đấu vẫn còn, cho nên họ đến đây.
Quá trình nói chuyện Chu Châu toàn bộ đều tham dự, sau khi biết được sự tồn tại của hai khối ngọc ý tưởng của hắn cũng là thu ngọc vào tay. Mọi người nói hơn hai giờ mới xác định kế hoạch xong, hơn nữa do bọn người Trình Viễn đi trước thực thi. Theo sau, Chu Châu lần nữa tiến đến chỗ kết giới.
Lần này, kết giới kia dường như có chút khác thường, sắc mặt Chu Châu chợt biến đổi. Bàn tay chạm vào, kết giới hôm nay so với dĩ vãng tựa hồ hơi mềm mại chút ít. Cũng không rõ ràng, nhưng mà… khẽ nhíu nhíu mày, tay kia của Chu Châu cũng chạm vào kết giới. Âm thầm vận dụng tinh thần lực, cái loại cảm giác quen thuộc càng thêm rõ ràng. Trong lòng Chu Châu có chút nhảy dựng, cảm giác kia…
Kết giới phát ra hào quang xanh biếc, Chu Châu nhìn màu xanh biếc kia, chóp mũi ngửi được mùi hương mình không thích, trong lòng càng nảy lên. Sau khi gợn sóng nhộn nhạo, Chu Châu xuất hiện ở một chỗ trên đất trống, hắn liếc mắt một cái liền trông thấy một chàng trai khác nơi đó. Chàng trai kia ngồi đưa lưng về phía hắn, đầu hơi cúi thấp, giống như đem mình co rút lại một chỗ. Chẳng qua khi liếc mắt nhìn bóng lưng kia, Chu Châu liền cảm giác tim mình… đau nhói.
Không biết vì sao đau, mặc dù cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng mà, nơi trái tim truyền đến cảm giác đau buốt lại rất rõ ràng. Chu Châu không tự giác đến gần nơi đó, một bước, hai bước, thẳng đến khi hoàn toàn đi tới sau lưng đối phương mới dừng lại. Mà chàng trai ngồi phía trước phảng phất như không phát giác gì cả.
Rốt cục, Chu Châu nhìn người trước mặt chậm rãi mở miệng, “Ngươi…” là ai…
Hắn vốn muốn hỏi như vậy, nhưng khi chàng trai kia quay lại liền nuốt tấy cả lời muốn hỏi vào trong bụng. Khuôn mặt chàng trai lạ lẫm, nhưng nốt lệ chí đỏ tươi nơi đuôi mắt lại khiến hắn cảm thấy run rẩy.
Sau đó, Chu Châu nghĩ đến giấc mộng nọ… giấc mộng lưu luyến kia…
Khuôn mặt chàng trai trong mộng so với hiện tại xinh đẹp hơn nhiều, chàng trai trước mắt này so sánh thì kém hơn. Nhưng mà nốt lệ chí tương đồng, cùng với sự quen thuộc đến nỗi linh hồn đều cảm thấy run sợ, chàng trai trước mắt này giống như người trong mộng vậy.
Chu Châu thở sâu hít vào một hơi mới khắc chế thân thể mình run rẩy, hắn gần như theo bản năng giơ một tay lên, muốn chạm vào gò má chàng trai, nhưng nghênh tiếp hắn là ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương mang theo hận ý.
Chu Châu bị đâm cả người rụt lại, ánh mắt căm hận kia khiến trái tim vốn hơi đau của hắn càng thêm đau đớn mãnh liệt.
“Đừng… nhìn ta… như vậy…” Không muốn lộ ra loại ánh mắt này, ánh mắt căm hận, chán ghét như vậy, hắn tình nguyện chàng trai tới đây đánh hắn một trận, tình nguyện chàng trai dùng đao đối phó bản thân, cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt kia… tâm, sẽ đau.
Chàng trai không nói gì, chẳng qua vẫn như cũ dùng ánh mắt như vậy nhìn Chu Châu, chỉ là nhìn, lại không có động tác khác.
Chu Châu há to miệng muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên thoáng thấy một luồng ánh sáng trắng chói mắt, Chu Châu theo bản năng nhìn sang, ngẩn người, chỉ thấy một quả cầu thủy tinh trôi lơ lửng giữa không trung ở cách đó không xa.
Mà hình ảnh trong thủy tinh… rõ ràng là Cố Diễm cùng đám người Dương Sóc.
Quả cầu thủy tinh như bị phân cách thành hai bộ phận, một bộ phận chiếu tình huống bọn Dương Sóc, bên trong có ba người Dương Sóc cùng Trương Quân, Liễu Phi Dương. Trong đó, Dương Sóc ngồi bệt dưới đất, bộ dáng như là tinh thần lực tiêu hao quá độ, đứng bên cạnh hắn là hai người Liễu Phi Dương cùng Trương Quân, hai người kia đề phòng nhìn lên màn hình, bên trong màn hình là tình huống Cố Diễm. Đó là Cố Diễm cùng một thiếu niên kỳ lạ, mà bọn họ… hình như đang ở bên ngoài một cánh rừng. Cố Diễm cùng thiếu niên kia đang nhìn về phía rừng rậm, trong đó sắc mặt Cố Diễm cũng không tốt lắm.
Chu Châu nhìn, cánh môi mím lại, ánh mắt hắn lần nữa đến trên người chàng trai. Hắn muốn gọi tên chàng trai, có lẽ tên rất quen thuộc, nhưng mà, tìm trong toàn bộ trí nhớ, lại kêu không được, có thứ gì đó bị ngăn cản, rõ ràng quen thuộc gần ngay trước mắt, nhưng lại vừa phảng phất như rất lạ lẫm…
“Ngươi… đến cùng… là ai…” Cuối cùng, Chu Châu vẫn hỏi ra miệng. Sau đó nhận được, là ánh mắt càng thêm lạnh lẽo của chàng trai, băng lãnh yêu mị, nốt lệ chí đỏ tươi kia giờ phút này giống như giọt máu, phảng phất như muốn từ khóe mắt nhỏ xuống, Chu Châu nhìn màu đỏ kia, rung động trong lòng không lời nào diễn tả được, môi hắn có chút run rẩy, khi còn muốn nói điều gì, chàng trai mạnh đứng lên, động tác nhanh chóng.
Chàng trai sau khi đứng dậy không nhìn Chu Châu một cái, quay người liền muốn rời đi. Chu Châu cả kinh, theo bản năng bắt lấy cánh tai chàng trai, nhưng động tác chàng trai quá nhanh, cho nên Chu Châu cũng chỉ đụng được chéo áo đối phương.
“Đừng đi!” Chu Châu kêu ra tiếng, vượt qua hai bước lớn, lúc này đây thành công bắt lấy cánh tay đối phương, giữ cánh tay tiêm tế gầy yếu trong lòng bàn tay chính mình, tâm, giống như bình tĩnh một chút.
Chàng trai lạnh băng quay đầu lại, băng lãnh lại căm hận trừng mắt về phía Chu Châu, lại chuyển sang cánh tay bị nắm chặt, lại lần nữa dời đến gương mặt Chu Châu, lạnh lùng phun ra hai tiếng, “Cút ngay!”
Hai tiếng lạnh lùng kia khiến bàn tay nắm cánh tay đối phương của Chu Châu nhịn không được siết chặt hơn, kiềm nén đau đớn trong lòng, Chu Châu nhẹ nhàng nói: “Chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Chàng trai bỏ qua bàn tay Chu Châu, lạnh băng lại tà mị cong lên khóe miệng, “Ngươi muốn nói chuyện gì?” Cùng lúc đó, bên trong màn hình, Dương Sóc mở mắt, sau đó từ dưới đất đứng lên. Chàng trai như có cảm ứng, quay đầu nhìn sang, hai giây sau, lại quay lại, châm chọc nhếch môi cười, “Nói về bọn họ?”
Chu Châu càng muốn nói chính là chuyện hắn cùng chàng trai, hắn muốn biết hắn có quen người này hay không, muốn biết chàng trai này vì sao căm hận hắn như thế, hắn muốn biết… quá khứ của bọn họ.
Nhưng mà, nhìn thẳng vào ánh mắt châm chọc và lạnh băng của chàng trai, hắn phát hiện, bản thân không thể nói được cái gì. Vì vậy, bờ môi run rẩy, Chu Châu khẽ gật đầu, “Được, nói về bọn họ. Ngươi… có thể cho ta biết, đến cùng người muốn làm gì?”
“Làm gì?” Chàng trai âm thầm cười một tiếng, mặc dù nụ cười mị hoặc, nhưng cũng thấm vào lòng người, ít nhất nhìn nụ cười kia thế nào cũng không thấy thoải mái.
Chu Châu không thích nụ cười giờ phút này của chàng trai, cảm thấy vô cùng gai mắt, nụ cười chàng trai vốn không phải như vậy, bản năng hắn cảm thấy nụ cười của y hẳn là rực rỡ tươi đẹp, ngây thơ, là từ khi nào biến thành như vậy, là phát sinh bao nhiêu chuyện mới có thể trở nên như vậy!
Tâm, lại một lần nữa đau đớn kịch liệt.
“Ngươi đừng cười như vậy… van ngươi…” Hai tiếng van ngươi kia Chu Châu nói ra vô cùng nhẹ vô cùng nhẹ, giống như có rất nhiều tâm tình không cách nào che giấu, kèm theo hai tiếng kia ra khỏi miệng, hắn theo bản năng tới gần chàng trai, đưa tay, muốn phủi đi nụ cười khiến hắn không thích lại đau lòng.
Chàng trai lạnh băng nhìn Chu Châu duỗi tay ra, nụ cười thấm vào lòng người còn ở trên mặt, ánh mắt căm hận vẫn như cũ thậm chí càng tăng, tay Chu Châu duỗi ra cứng ngắc lại, không cách nào đi về phía trước mảy may.
Chàng trai không nhìn Chu Châu nữa, cũng không nhìn quả cầu thủy tinh cực lớn treo giữa không trung, quay người rời đi, Lúc này đây, Chu Châu không mở miệng ngăn cản. Bộ pháp chàng trai không nhanh như lúc nãy, từng bước một rất ổn, lại mang theo chút tùy ý cùng mờ ảo, Chu Châu nhìn, cảm thấy chàng trai phảng phất cứ như vậy biến mất trong thiên địa, vì vậy, cắn răng đi theo.
Mà chàng trai… đối với chuyện Chu Châu đi theo, y phảng phất hoàn toàn không ngại, giống như căn bản không để trong lòng, mình đi là chuyện của mình, coi Chu Châu cách hai bước sau lưng y như vô hình.
Chu Châu cứ như vậy đi theo chàng trai, bỗng nhiên trong lòng có một loại ý muốn, hắn nghĩ, nếu như có thể một mực đi theo người phía trước, như vậy, nếu thời gian này có thể duy trì cả đời thì tốt biết bao. Nhìn bóng lưng đối phương là tốt rồi, mặc dù đuổi không kịp, nhưng mà ít nhất có thể nhìn thấy, có thể khi đưa tay liền chạm vào được, Quan trọng nhất là, nhìn bóng lưng đối phương liền không thấy nụ cười lạnh băng châm chọc kia, nụ cười… khiến hắn đau lòng.
Quả cầu thủy tinh vẫn như cũ treo giữa không trung, chiếu lại toàn bộ hai bên Dương Sóc cùng Cố Diễm.
Một bên, Cố Diễm cùng thiếu niên kỳ lạ kia cuối cùng cũng đi vào rừng rậm.
Bên kia, Dương Sóc sau khi đứng lên, bình tĩnh nhìn màn hình phía trên, hắn nhìn, chỉ có Cố Diễm.
Hai ngày sau, màu mắt Dương Sóc càng ngày càng trầm. Màn hình phía trên từng chút từng giọt ghi chép tất cả phát sinh của Cố Diễm cùng thiếu niên kia khi đi vào rừng rậm.
Động vật trong rừng không phải nhiều bình thường, hơn nữa đều rất nguy hiểm, dù chỉ là côn trùng nhỏ nhất, tầm thường nhất, khi bạn bỏ qua nó, nó đều có thể nhảy tới cắn bạn một phát, sau đó bạn sẽ phát hiện, kết quả không chỉ đau, còn có thể trúng độc.
Trong hai ngày này, mặc dù Cố Diễm thận trọng cẩn thận từng bước, nhưng vết thương trên người đã dần dần gia tăng. Trúng độc cũng trải qua vài lần, sau khi trúng độc đối phương liền rạch vết thương ra, dùng ngọn lửa thiêu đốt miệng vết thương, sau đó lại thoa lên một loại thuốc trị thương thiếu niên kia cung cấp.
Hai ngày qua, vết thương trên người Cố Diễm vô số, có lớn có nhỏ. Đông vật cỡ lớn nguy hiểm hiếu chiến, thời điểm chống lại Cố Diễm, y cũng không thua thiệt, khó lòng phòng bị là những thứ nho nhỏ kia, mà càng kỳ lạ là, bị thương chỉ có Cố Diễm, thiếu niên kia… tất cả động vật giống như đều không phát hiện ra cậu ta, căn bản không chạm vào cậu ta chút nào!
Rừng rậm rất lớn, hai ngày qua, Cố Diễm trừ nghỉ ngơi sơ qua đều chạy đi, nhưng vẫn không nhìn thấy đoạn cuối rừng rậm. Mà theo số lần bị thương tăng nhiều của Cố Diễm, màu mắt Dương Sóc càng ngày càng chìm, càng ngày càng nguy hiểm.
Hiện tượng này khiến Trương Quân cùng Phi Dương nhìn thấy cũng lo lắng vô cùng.