Trong lòng Sở Phong một mảnh lạnh lẽo, nhưng vẫn nỗ lực chống lại đến cùng, “Chuyện kia… Tạ thiếu gia, dưới tay tôi có vài khu bất động sản với đất, không bằng — —“
“Há miệng!” Tạ Minh Thần nheo mắt lại, bắt đầu hơi có chút không kiên nhẫn.
Lần này Sở Phong rõ ràng rằng bản thân đã triệt để hết cách, chỉ có thể nhận mệnh mà há miệng, nhìn cái dương cụ giả thô to kia đưa tới gần mặt anh.
Vật này quá lớn, Tạ Minh Thần chỉ nhét vào được một nửa, Sở Phong liền cảm thấy miệng mình căng đầy luôn rồi, cơ thịt trên mặt đau đớn mà co giật, không có cách nào nuốt được nước bọt đang chảy xuống từ khóe miệng, ở trên cổ lưu lại giọt nước trong suốt.
Thấy thần sắc lạnh lẽo của Tạ Minh Thần, cầm trong tay dương cụ giả còn muốn đẩy vào trong, Sở Phong liền phát ra tiếng nghẹn ngào lo lắng, đồng thời liều mạng nháy mắt, nói không nên lời mà hướng về phía Tạ Minh Thần cầu xin.
Mọe, lần này anh coi như là tự tìm được chết rồi, xem biểu tình của Tạ Minh Thần, căn bản là muốn chỉnh anh tới chết a!
Không nghĩ tới bày ra bộ dạng yếu thế này lại có tác dụng, Tạ Minh Thần không còn cố đâm vào nữa, mà rút dương v*t giả thô to được làm bằng nhựa ra, ném vào bên trong hộp giấy. Sở Phong mới vừa thở ra một hơi, khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn qua vài tia sáng trắng, nhất thời cả người cứng lại, ngay cả lời nói cũng không trôi chảy, “Tạ… Tạ thiếu gia… Anh…”
Tạ Minh Thần cầm trong tay chiếc
dao bướm hiện lên tia sắc bén, lạnh lùng mà nhìn anh nở nụ cười. Tiếp đó, hắn cúi người, dùng đầu lưỡi dao khêu một cái với vật mềm oặt nằm giữa chân của Sở Phong, “Sở đại thiếu, cái đồ vật này thực sự quá chướng mắt, không bằng tao giúp mày cắt nó đi.”
*dao bướm:
Cảm giác đặc biệt của kim loại xuyên qua lớp da non mềm, Sở Phong vừa kinh vừa sợ, hai chân kẹp chặt cứng đờ, môi run rẩy nói, “Tạ thiếu gia… Đừng có giỡn như vậy mà…”
Nhu nhược vô dụng. Tạ Minh Thần ở trong lòng bật cười một tiếng, tiếp đó dùng đầu lưỡi dao kề sát vào cơ thể trần trụi, một đường từ dưới đi lên, từ xương hông, đến cái rốn, đến vùng bụng dưới rồi tới lồng ngực trần truồng. Lưỡi dao mỗi lần xẹt qua, thân thể phía dưới liền không nhịn được mà run cầm cập. Chờ hắn di chuyển dao bướm đến vị trí gân xanh ở cổ, mặt Sở Phong đã hoàn toàn không còn chút máu.
“Tạ thiếu gia…. Nếu không thì… Anh cho tôi một nhát cho thống khoái luôn đi?” Lời vừa thốt ra thì Sở Phong liền hối hận, căn cứ theo kinh nghiệm của anh khi xem tiểu thuyết thì, nói mấy câu như thế này, ngược lại chết càng thảm hơn.
“A, thống khoái? Tao muốn tính toán với mày cũng không phải chỉ là món nợ ngày hôm nay!” Nghĩ đến người này cứ hết lần này đến đến khác có ý định phá hoại quan hệ của hắn cùng Vân Tu, mà hôm nay thậm chí còn bắt cóc Vân Tu, cố ý thiết lập kế hoạch hại hắn, hắn liền không duy trì được trạng thái bình tĩnh nữa rồi. Ngày hôm nay nếu không trị triệt để, ngược đãi Sở Phong một phen thì hắn, Tạ Minh Thần, đảo tên lại mà đọc!
“Anh muốn làm cái gì a a.” Trong miệng bị nhét một miếng vải màu đen, Sở Phong trợn to mắt nhìn Tạ Minh Thần lấy từ trong hộp ra một cái bình nhỏ màu xanh nhạt có dán nhãn mác bằng tiếng Anh, nếu như anh nhớ không lầm, thì đây là thuốc kích thích tình dục mãnh liệt…
Tạ Minh Thần nhìn lướt qua nhãn mác của bình nhỏ, ngay lập tức liền hiểu rõ. Hắn vặn nắp bình ra, kéo hai chân đang bị trói trên bàn của Sở Phong ra, tiếp đó liền lấy một tay trụ đầu gối Sở Phong, làm cho chân trái của anh hướng lên cao, lộ ra miệng huyệt màu nhạt ẩn dấu giữa khe mông. Tại lúc Sở Phong kịch liệt phản kháng, hắn mặt mày không đổi chút nào mà đưa miệng bình màu xanh nhắm ngay miệng huyệt đang đóng chặt kia mà hướng tới, tiếp đó dùng sức chen vào…
DM mười tám đời tổ tông nhà mày! Thời khắc này hai mắt Sở Phong đỏ chót, tư thế một bộ hận không thể cùng liều mạng với Tạ Minh Thần. Chỉ là, tuy anh có thể động đậy một chân, thế nhưng lại bị bàn tay thon dài mạnh mẽ của Tạ Minh Thần vững vàng nắm lại, vô luận anh làm thế nào cũng không thoát ra được. Cứng người lại khi cảm giác được chất lỏng hơi lạnh kia chảy vào dũng đạo khô khốc, Sở Phong nhận mệnh mà nhắm chặt mắt lại, lồng ngực dồn dập lên xuống…
Tạ Minh Thần nhìn thấy giọt màu xanh cuối cùng chảy vào trong mới đem chai lọ nắm sang một bên. Hắn cúi đầu quan sát miệng huyệt màu xậm nằm giữa mông Sở Phong, mấy cọng lông thấp thoáng nơi u kính kia, miệng huyệt bị hắn nhìn đến sốt sắng mà co rúm lại, thỉnh thoảng lại phun ra một cỗ nước nhầy trong suốt. Đó là thứ hắn mới đổ vào. Tạ Minh Thần ‘sách’ một tiếng, lấy ngón tay sờ sờ nơi đó, thấy thịt huyệt đã có dấu hiệu mềm nhũn dần, liền lấy từ cái hộp đặt trên mặt đất kia một dương cụ giả.
Lần này thì cỡ nhỏ vào tương đối ổn, mà trong mắt Sở Phong thì đây cùng thập đại hình phạt cũng chẳng khác nhau chỗ nào. Anh giơ cao chân trái đã trở nên tê dại, cố tình vào lúc này, chỗ giữa mông lại truyền đến cảm giác quỷ dị, có một chút ngứa, cảm giác như có vuốt mèo cào cào bao quanh toàn thân anh, màu da mật ong của anh vì tình dục mà nổi lên một tầng đỏ bừng, huyệt nằm giữa hai chân lại bắt đầu cảm thấy hư không mà ngọa nguậy, phảng phất như đang mong chờ cái gì đó tiến vào.
“A, Sở đại thiếu đây là chờ không kịp nữa rồi sao?” Tạ Minh Thần nở ra một nụ cười trào phúng, trong tay nắm đế của dương v*t giả, liền hướng miệng huyệt ẩm ướt kia mà cắm vào. Cảm giác dị vật xâm lấn làm cho thân thể Sở Phong căng thẳng, có thể là đã bị tình dục khống chế thân thể, không kiên trì được vài giây sau liền ngầm đồng ý ngoại vật xâm nhập, thậm chí lúc dương v*t giả kia càng vào sâu, thân thể phóng đãng lại cảm nhận được khoái cảm vi diệu.
“Ừm…” Tuy rằng bị nhét vải vào miệng, có một tiếng rên rỉ nhỏ đến mức không thể nghe thấy từ cổ họng Sở Phong phát ra. Thấy Tạ Minh Thần dùng ánh mắt trêu chọc nhìn anh, anh lúc này mới đỏ bừng mặt lên, mà vật giữa hai chân lại không chịu thua kém thì đã ngẩng đầu từ lâu, kèm theo việc đưa đẩy phía đỉnh thậm chí còn rịn ra vài giọt bạch trọc.
Tạ Minh Thần vừa nhìn dương cụ giả đang làm anh, vừa quan sát phía dưới thân của nam nhân. Nói thật, tuy rằng tên này tự đại ngông cuồng đáng trách, nhưng bản thân cũng không cần thiết tự thân vận động tới trừng trị anh. Có lẽ là ngày đó tại khách sạn làm một số chuyện dẫn đến nóng đầu. Hắn rõ ràng đối với loại đàn ông hình thể cao lớn thế này không có hứng thú gì, nhưng lần hắn nhìn thấy nam nhân này đỏ mặt mà ngã vào lồng ngực hắn, hắn vẫn nhịn không được cảm giác xấu xa trong cơ thể…
“Chà chà, Sở đại thiếu thật đúng là hạ tiện a, bị dương cụ giả làm mà cũng thích tới vậy sao.” Tạ Minh Thần bỗng nhiên rút dương cụ giả trong cơ thể anh ra, lộ ra vẻ mặt tà khí mà sờ sờ lên dương cụ giả bị dâm dịch bao quanh, lại đưa nó tới trước mặt Sở Phong, “Mày nói nghe một chút, nếu những thuộc hạ kia thấy được bộ dáng dâm dãng hiện tại của mày, sẽ như thế nào đây à?”
Sở Phong đang bị tình dục thiêu đốt đến ngơ ngơ ngác ngác thì trong đầu bỗng truyền đến một câu như vậy, liền sợ tới mức trợn tròn hai mắt, hoảng sợ là lắc đầu, trong miệng không ngừng phát ra tiếng ô ô.
Tạ Minh Thần thấy mục đích khi đe dọa anh đã đạt tới, tâm tình sung sướng liền lấy miếng vải nhét trong miệng anh ra, nhìn nam nhân anh tuấn mặt mày đỏ bừng, con ngươi đen ướt át, khóe môi bị rách da chảy xuống nước bọt trong suốt, hạ thân Tạ Minh Thần bỗng tuôn ra một cỗ rối loạn mãnh liệt.
Đây hoàn toàn không giống với loại kích động khi ở cùng Vân Tu. Tạ Minh Thần không muốn đi tra cứu cái cảm giác quấy phá này đến tột cùng là do dục vọng đã chinh phục được hay là đã trả thù được mà gây ra, ngược lại là hiện tại nam nhân này chỉ có thể mặc hắn làm. Hắn ném dương cụ giả trong tay ra, mở ra tay chân bị còng của Sở Phong ra, khiến cho nam nhân đưa lưng về phía hắn, nằm úp sấp lên bàn làm việc. Sở Phong vừa mới bắt đầu không rõ chuyện gì, mãi đến tận lúc phía sau truyền đến âm thanh cởi đồ, anh mới nhận ra rằng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
“Đừng — — Ừm…”
Tạ Minh Thần kéo quần lót xuống, đỡ lấy dương cụ đang cương của mình, không nói một câu mà hướng về phía khe mông của Sở Phong mà tiến vào. Sở Phong không hề phòng bị, hậu huyệt theo phản xạ mà ép chặt hắn lại, khiến gân xanh trên trán Tạ Minh Thần nổi lên, Hắn đánh một cái vào cái mông vểnh cao của Sở Phong, giọng nói khàn khàn, “Thả lỏng một chút!”
Sở Phong không muốn thả lỏng cũng không được. Dương vụ làm bằng nhựa lạnh như băng giờ lại được đổi thành tính cụ hàng thật đầy ấm áp, thịt huyệt không biết thỏa mãn liền rất nhanh mềm lại, thậm chí còn tham lam mà hút cự vật đang bất cộng kia vào trong dũng đạo. Sở Phong chỉ cảm thấy cơ thể này hoàn toàn không còn là của anh nữa rồi, vạt áo của Tạ Minh Thần thỉnh thoảng sẽ phất qua sống lưng của anh, tựa như lông chim mà gãi mạnh vào lòng anh, làm cho phía trước của anh cương đến đau, rồi lại không thể tự giải thoát.
Tạ Minh Thần đỡ eo Sở Phong, chờ khi thích ứng được với độ ấm cùng sự căng mịn ở bên trong, liền chậm rãi luật động. Tốc độ lúc đầu của hắn cũng không nhanh, thậm chí có chút ung dung thong thả, mãi đến tận lúc nào đó chậm rãi rút ra, lúc mông Sở Phong lưu luyến không muốn rời thì, máu trong người hắn xông thẳng lên đầu, đùng một cái vỗ mạnh lên cái mông của anh, hung hăng đưa ra đẩy vào trong mông anh.
Thân thể bị va chạm tạo thành tiếng ba ba ba cùng tiếng nước dâm mỹ rất nhanh đã vang vọng trong trong gian trống vang này. Tạ Minh Thần có lực kéo dài rất tốt, mỗi lần đâm vào là tới chỗ sâu nhất, Sở Phong vừa bắt đầu thì có thể nhịn được mà không rên rỉ, sau đó bị hắn đâm đến mức lực khắc chế cũng biến mất, tiếng rên rỉ khàn khàn mà mềm mại đáng yêu cứ thế mà liên tục phát ra. Nghe được tiếng đó, toàn thân Tạ Minh Thần liền nóng lên, chỉ hận không thể đem cả hai túi túi phía dưới cùng tiến vào bên trong cơ thể nam nhân