Sở Chiêu Du hưng trí bừng bừng dạo một vòng, phát hiện không mấy ai có thể nghĩ đến phong lan, phần lớn đều là hoa, mẫu đơn hoa quế thược dược hoa mai…… Thậm chí có người lưu loát vẽ một cây trúc thanh tú đĩnh đạc!
Người xung quanh trầm trồ khen ngợi.
Cây trúc này cao bằng trẫm, thêu được trên tay áo hả? Sở Chiêu Du buồn bã nhìn, rõ ràng là tiểu thư khuê các, cô nương này lại đến biểu diễn tài nghệ, muốn lọt vào mắt xanh của Nhiếp chính vương hay gì?
Người nào đó không cho trẫm tuyển phi lập hậu, bản thân thì lắm diễm phúc nhỉ!
Nói không chừng tìm người là giả, quăng lưới cưới cô nương nào đó về mới là thật! Sở Chiêu Du ê ẩm nghĩ, trẫm không có ghen ghét gì đâu.
Bên kia, Nhiếp chính vương ở trong thư phòng nói chuyện với Tạ Triều Vân.
Tạ Triều Vân mở một tờ giấy, “Vậy mà Lục Đình cũng tới.”
Lục Đình là chất nữ nhà bá mẫu hắn, miễn cưỡng xem là biểu muội. Nàng không chỉ tới, thậm chí trả lời đúng không ít, là cô nương may mắn nhất trong những người may mắn*.
Nhất kỵ tuyệt trần: Xuất xứ từ thành ngữ xưa: “Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai” (Thấy ngựa tung vó bụi mù đám phi tần cùng nhau mỉm cười, có điều không ai biết rằng đó là do trái vải đã về tới). Câu này nói về chuyện Dương Quý Phi thích ăn trái vải, hoàng đế bèn sai người dùng khoái mã vận chuyển. Ý muốn nói tốc độ rất nhanh, chỉ có thể thấy khói bụi mù mịt chứ không nhìn thấy bóng ngựa phi qua, sau cùng nói tắt thành “Nhất kỵ tuyệt trần.” Thời nay câu này mang ý: Có một số người ở phương diện nào có năng lực hơn hẳn người thường, khiến cho người khác chỉ nhìn chứ không theo nổi. Theo @thinhvulau.
Tiêu Hành: “Ngươi nói cho nàng?”
Tạ Triều Vân suy tư, “Không có. Bá mẫu thường xuyên nói bóng nói gió, còn trách ta không chịu cho người trong nhà đi cửa sau. Chuyện vai áo có vết máu, ta chỉ nhắc đến một câu khi nói chuyện phiếm với tổng quản dịch đình.”
Có thể là vị trí Nhiếp chính vương phi quá sức cám dỗ, không ít người hoàn toàn quên Nhiếp chính vương đang tìm người, chứ không phải ai trả lời đúng hết sẽ trở thành Nhiếp chính vương phi.
Hắn nói chuyện với Hoàng tổng quản, làm sao đến tai Lục Đình được?
Thần sắc Tạ Triều Vân hơi ngưng trọng, hắn không nhắc tới chuyện tìm người khi ở nhà, vốn mang hy vọng Tạ gia đừng nhúng tay vào.
Hiện tại xem đi, có vài người không chỉ tham dự vào, còn tham dự sâu hơn hắn nghĩ.
“Thuộc hạ có việc bẩm báo.” Cách khoảng hai thanh trúc, âm thanh của thân vệ ẩn ẩn truyền đến.
Tiêu Hành: “Nói.”
Thân vệ: “Bệ hạ vừa xuất cung, bây giờ đang ở cổng sau.”
Cổng sau đúng là nơi náo nhiệt nhất ở Nhiếp chính vương phủ, nếu không phải xưa giờ hình tượng thanh cao cấm dục không gần nữ sắc của Nhiếp chính vương được nhiều người biết đến, quyết định này sẽ bị kẻ gian bịa đặt thành công khai tuyển phi.
Tiêu Hành: “……”
Nháy mắt, sắc mặt Tiêu Hành khẽ biến, biểu cảm sét đánh đỡ không kịp rất hiếm khi xuất hiện trên mặt Nhiếp chính vương.
Tạ Triều Vân thu hết biến hóa của hắn vào đáy mắt, Tiêu Hành hoành hành ngang ngược, có sợ ai bao giờ? Sao lại giống người thật thà lần đầu vào thanh lâu đã bị lôi lên giường thế.
Làm cho Tạ Triều Vân cảm thấy bản thân như nhân vật phản diện đi xúi giục nam phụ làm bậy, không còn mặt mũi nào gặp chính cung.
Tạ Triều Vân bị so sánh của mình làm nổi da gà.
Tiêu Hành chỉ thoáng hoảng loạn, bản thân cũng chưa ý thức được, hắn đã trấn tĩnh lại, nâng chung trà lên, cúi đầu nhấp một ngụm, “Cổng sau ngư long hỗn tạp, đưa bệ hạ tới đây.”
Nơi này là thư phòng của Nhiếp chính vương, Tạ Triều Vân đánh chết cũng không thể tưởng tượng được, Tiêu Hành dám cho con rối nhỏ vào, không sợ người ta tùy tiện đào được chứng cứ mưu phản hả?
Quả thật không cần sợ.
Cho dù tiểu hoàng đế vừa vào đã thấy long bào, cũng chỉ có thể tức chết, không làm gì được Nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương phủ xây từ gạch xanh, quang cảnh thanh nhã không mất đi khí phái vốn có, không giống tường đỏ ngói lưu ly trong cung, đề cao phong cách trang nghiêm cổ xưa giản dị, đối lập với hoàng cung.
Sở Chiêu Du bị đưa vào, trong lòng cảm thán không thôi, nếu y đổi chỗ với Tiêu Hành, hẳn là thiên hạ sẽ thái bình vui mừng.
Đi một đoạn đường dài mới thấy thư phòng Nhiếp chính vương.
Tiêu Hành từng ở Phúc Ninh Điện của y, Sở Chiêu Du lại là lần đầu đặt chân đến địa bàn của Nhiếp chính vương. Trong thư phòng rất nhiều sách, trên giá, trên bàn, đều chồng chất văn kiện.
Sở Chiêu Du sợ rằng nếu lỡ liếc xem một cái cũng sẽ bị hiểu lầm, không dám ngó nghiêng, đi thẳng vào trong.
Hai người trong phòng, Tạ Triều Vân cúi người yết kiến, một người khác mí mắt cũng không thèm động.
Tiêu Hành đẩy chung trà, ý bảo Sở Chiêu Du có thể uống.
Sở Chiêu Du nhìn chăm chú chén trà sương mù lượn lờ, trong lòng ngứa ngáy như mèo cào.
Nhiếp chính vương thật sự đang tìm người sao? Rốt cuộc hắn nhớ được bao nhiêu? Tìm được rồi thì sao?
Nhưng Sở Chiêu Du không dám hỏi, sợ hỏi bị giận chó đánh mèo. Nhiếp chính vương không phải người mà, quên rồi thì thôi, giờ còn tìm cái gì, làm y đứng ngồi không yên.
Trong lòng có một cục đá, Sở Chiêu Du trà cũng uống không được, y nhấp một ngụm nhỏ, lại đặt xuống, không cẩn thận thấy rõ danh sách trên bàn.
Tùy tiện mở toang trên mặt bàn, không che chắn gì cả.
Sở Chiêu Du thấy vài cái tên quen thuộc, phần lớn là người đã lánh khỏi quan trường, không quá nổi bật nhưng cũng không thể thiếu, nếu không phải trí nhớ của y tốt, hoàng đế bù nhìn cũng chẳng nhớ được đâu.
Tiêu Hành và Sở Chiêu Du đứng cách nhau một cái bàn, liếc mắt nhìn nhau, thấy được ý muốn chất vấn và tức giận trong mắt y.
Sở Chiêu Du liều nói: “Nghe giang hồ đồn, Nhiếp chính vương đang tìm Vương phi?”
Tiêu Hành lập tức phủ nhận: “Giang hồ đồn mà bệ hạ cũng tin à?”
Hắn cuốn danh sách trên bàn, “Bệ hạ là thiên tử, chớ tin vào lời nói phiến diện.”
Sở Chiêu Du thở sâu, trước khi Tiêu Hành cất đi, lại nhìn thoáng qua danh sách, không biết có phải ảo giác hay không, Tiêu Hành giống như cố ý chậm lại một chút.
Vừa nãy liếc mắt, chỉ lo nhìn những cái tên quen thuộc, lại liếc một cái, Sở Chiêu Du phát hiện, những cái tên không quen biết phần lớn là tên nữ tử, mặt sau đối xứng tên quan viên.
Sở Chiêu Du cười lạnh: “Toàn bộ nữ tử đăng ký trong danh sách, gia thế bối cảnh đều tra kỹ, Nhiếp chính vương coi trọng ai thế, có muốn trẫm tứ hôn cho ngươi hay không?”
Tiêu Hành lập tức ngắt lời, giống như đã sớm chuẩn bị lý do thoái thác: “Bậy bạ, bổn vương chỉ mượn cơ hội này bắt gian tế, những người này chui đầu vào lưới, khiến chủ mưu trồi lên mặt nước, mục đích của bổn vương sẽ đạt được.”
Sở Chiêu Du dừng một chút, lặp lại: “Ngươi cùng Tạ tướng quân gióng trống khua chiêng, là vì bắt gian tế?”
Tạ Triều Vân không thể tin, tại sao Nhiếp chính vương phải giải thích toàn bộ kế hoạch cho bệ hạ, còn giấu mục đích chính là tìm người?
Giải thích với bệ hạ, cần không?
Trong mắt Sở Chiêu Du, Tiêu Hành thấy một hàng chữ chói lọi: Trẫm muốn một lời giải thích.
Bổn vương giải thích chưa đủ rõ ràng sao? Hắn không tuyển phi, vật nhỏ còn muốn nghe gì nữa?
Nhiếp chính vương chỉ Tạ Triều Vân: “Ngươi giải thích cho y!”
Tạ Triều Vân theo ý Nhiếp chính vương, nói phần bắt gian tế, giấu phần còn lại.
Hắn thường nghe nói, thị vệ kết bạn đi thanh lâu uống hoa tửu, tức phụ trong nhà hỏi tới, thì sẽ yểm hộ cho nhau nói đang làm việc.
Tạ Triều Vân vốn nghĩ bên cạnh mình toàn là người như Tiền Thế Thành, Tiêu Hành, hoặc là sợ vợ, hoặc là không cưới vợ, không có cơ hội trải nghiệm cảm giác này.
Thế mà hôm nay được tự tay trải nghiệm luôn! Cảm giác chân thật ghê!
Hắn mê hoặc chớp mắt, hiểu rõ dụng ý của Tiêu Hành, kế hoạch của bọn họ đã hoàn thành phần lớn, lộ ra cũng không sao. Nhưng ân nhân của Tiêu Hành rất quan trọng, chuyện này phải giữ lại, thêm uy hiếp, thêm nguy hiểm.
Tiểu hoàng đế chủ động hỏi, còn nghiêm túc nhìn các cô nương trả lời, thái độ với việc tìm người này chú ý kỳ lạ, có lẽ trong tay có biện pháp tìm người cũng chưa biết chừng. Nhưng qua hôm nay, tiểu hoàng đế chắc chắn sẽ không hao tốn tâm tư ở đây.
Tạ Triều Vân vừa nói, vừa quan sát Sở Chiêu Du, phát giác sắc mặt y dần dần trầm xuống, như là niềm tin chắc chắn nào đó lúc vào cửa bị phá hủy.
Lòng hắn bỗng loảng xoảng, chẳng lẽ tiểu hoàng đế thật sự có biện pháp, bây giờ giỏ tre múc nước công dã tràng, tâm như tro tàn?
Sở Chiêu Du nhàn nhạt nhìn Nhiếp chính vương, cười nói: “Nhiếp chính vương hùng tài vĩ lược, biện pháp này rất tốt.”
Cửa thư phòng mở ra, Sở Chiêu Du bước ra ngoài, không thèm để ý tiếp đón. Sắc mặt còn kém hơn lúc vào.
Tiêu Hành sửng sốt, y đang giận dỗi?
Hắn hành sự bằng trực giác, không muốn Sở Chiêu Du hiểu lầm hắn đang tìm Nhiếp chính vương phi, bèn nghĩ đủ cách giải thích, nhưng hiện tại…… Hình như biến khéo thành vụng.
Tiêu Hành nhìn lướt qua Tạ Triều Vân: “Ngươi nói nhiều như vậy làm gì?”
Lời trong lời ngoài đắp nặn bổn vương thành một gian thần không từ thủ đoạn, doạ Sở Chiêu Du đi mất.
Tạ Triều Vân tin thật, chỉ số thông minh của Nhiếp chính vương bị chia một nửa cho Sở Chiêu Du rồi.
Nói đến nói đi, Tiêu Hành chỉ giải thích hắn không tìm Nhiếp chính vương phi! Là chính y nghĩ phức tạp! Tiêu Hành không theo lẽ thường, phán đoán của hắn về tiểu hoàng đế cũng có sai lầm.
Tạ Triều Vân không nhịn được mà nói: “Sau khi ngươi mất tích có phải là chú ý đến Sở Chiêu Du quá hay không, không phải trúng Hợp Tâm Cổ, là Trung Tâm* Cổ thì có?”
*Trung của trung thành
Chẳng lẽ Nhiếp chính vương cảm thấy mình gặp được một minh quân, tự trở lại vị trí hiền thần?
Sắc mặt Nhiếp chính vương đột nhiên biến đổi, như bị nói trúng tim đen.
Lòng bàn tay hắn ấn lên chung trà Sở Chiêu Du mới uống một nửa, mu bàn tay căng thẳng, “Đến cả ngươi cũng cảm thấy, bổn vương gần đây không bình thường?”
Tạ Triều Vân: “Rất không bình thường.”
Tiêu Hành nhắm mắt: “Gần đây ta thường nghĩ, có phải Hợp Tâm Cổ có tác dụng phụ nào đó mà chúng ta không biết chăng.”
Sau khi biết mình trúng cổ, hắn cùng Tạ Triều Vân tìm hết y thư và danh y, từng chút một, mới chắp và được một phần mười chân tướng về Hợp Tâm Cổ.
Phương pháp giải độc, thời gian phát tác cụ thể, lúc phát tác ngốc bao nhiêu…… Hoàn toàn không biết gì cả.
Tất cả đại phu đều nói bản thân trí nhớ kém, Hợp Tâm Cổ âm hiểm ác độc, tránh xa còn không kịp.
Hô hấp Tạ Triều Vân cứng lại, đề tài là hắn lỡ miệng khơi mào, bây giờ hơi hối hận, “Có phải là nghĩ nhiều rồi không, tiểu hoàng đế đúng là không giống trước kia, đối với con rối mất kiểm soát, chú ý hơn là được, từ trước đến nay ngươi luôn cẩn thận, càng nên như thế.”
Tiêu Hành: “Không ngừng.”
Tạ Triều Vân tìm lý do: “Bệ hạ thông tuệ, là do ảnh hưởng từ ngươi, anh hùng thưởng thức lẫn nhau, hiện giờ y là một phần của ngươi, đồ của mình, luôn không giống nhau.”
“Đồ của mình?” Mắt Tiêu Hành bỗng sâu thẳm.
“Nếu ngươi hoài nghi, thì tránh xa bệ hạ mấy ngày, xem hiệu quả ra sao.”
Tiêu Hành chợt bóp nát chung trà trên bàn, nước trà thấm ra giấy.
Tạ Triều Vân nói có đạo lý, hắn lại vô cùng kháng cự.
Khi hắn thấy rõ nội tâm kháng cự, lại không thể không làm.
Không ai có thể khống chế hắn, sống hay chết, đều phải do chính hắn chọn.
Sở Chiêu Du tức giận ra cửa, không ngừng bước chân, thân vệ phía sau nói y đi nhầm đường y cũng không nghe thấy.
Nhiếp chính vương ngươi được lắm, dùng bất cứ thủ đoạn, gì cũng có thể dùng để mưu quyền.
Chờ y đi mệt, nhìn hoa viên xa lạ trước mắt, mới hậu tri hậu giác hỏi: “Cổng ở đâu?”
Thân vệ chỉ hướng đường nhỏ, Sở Chiêu Du nhíu mày, vừa rồi y giận quá, đi hết mấy trăm mét vườn hoa rồi cũng chưa nhận ra.
Thở phì phò quay lại, vừa lúc gặp được Tạ Triều Vân từ đại môn rời đi.
Tiêu Hành: “Hôm nay là ngày giỗ của lão tướng quân, buổi chiều ngươi không cần vội, nhớ giúp bổn vương thắp nén nhang.”
Hốc mắt Tạ Triều Vân nóng lên, Tiêu Hành luôn như vậy, có thể nhớ rõ mọi chuyện, như ngày giỗ của tạ lão tướng quân, như đưa công công bên người tiên hoàng về quê……
“Cảm tạ vương gia ghi nhớ.”
Hắn phải đi, thấy Sở Chiêu Du tức giận đi từ trong ra, dừng dừng, muốn quan sát phản ứng của Nhiếp chính vương.
Tiêu Hành thấy Sở Chiêu Du, hơi kinh ngạc, đi đâu đây? Càng nhìn càng tức?
Bỗng dưng, hắn nhớ tới quyết định của bản thân, quyết tâm làm lơ.
Sở Chiêu Du nghe thấy gì mà “Ngày giỗ”, tròng mắt chuyển động.
Ngày giỗ của lão tướng quân, kế mẫu của Tạ Triều Vân chắc sẽ xuất hiện?
Y đi nhanh hai bước, gọi Tạ Triều Vân, thân thiết hàn huyên như mới gặp: “Hôm nay tướng quân vẫn anh tư táp sảng*như trước nhỉ.”
*英姿飒爽(anh tư táp sảng): có nghĩa là một người đàn ông tràn đầy năng lượng và nghị lực, tư thế anh hùng và uy tín. Nó cũng có thể đề cập đến một người phụ nữ tràn đầy năng lượng và tinh thần, tính khí của cô ấy như anh hùng.
Tạ Triều Vân ngây người, vừa rồi ở thư phòng hắn nói như vậy, tiểu hoàng đế xem hắn như không khí sao?
Đột nhiên lưng như kim chích.
Sở Chiêu Du tự quyết định: “Lão tướng quân chinh chiến sa trường, lập được công lao to lớn, trẫm có thể thắp cho lão tướng quân một nén nhang không?”
汗马功劳(hãn mã công lao): có nghĩa là lập công trên chiến trường. Bây giờ đề cập đến sự đóng góp do làm việc chăm chỉ.
Tạ Triều Vân hoảng hốt cảm thấy mình và Sở Chiêu Du rất thân thiết, bạn bè dâng hương cho phụ thân, không có gì không được.
“Thần thay gia phụ cảm tạ bệ hạ.”
Sở Chiêu Du đã mở lời, Tạ Triều Vân chỉ có thể đợi lát nữa đưa y đến Tạ phủ. Tạ Triều Vân chẳng hiểu gì cả. Có thể thấy rõ cho đến nay trong lòng Sở Chiêu Du chỉ coi việc bản thân mình đứng cạnh với nhiếp chính vương chỉ là mối quan hệ quân thần ngoài mặt.
Tại sao còn phải cạy góc tường?
Sở Chiêu Du liếc thấy sắc mặt rối rắm của Tạ Triều Vân, cười tủm tỉm nói: “Trẫm cũng không có ý định, tướng quân là trụ cột quốc gia, chỉ cần tồn tại, chính là trấn an to lớn với trẫm.”
Lại tới nữa, y lại tới nữa!
Tạ Triều Vân: “……”
Hắn theo bản năng nhìn qua Nhiếp chính vương.
Sắc mặt Nhiếp chính vương xanh mét.
Tạ Triều Vân kiến nghị hắn rời xa Sở Chiêu Du, vậy hắn thì sao!