Từ lúc đến đây, Tiêu Hành vẫn luôn ở bên cạnh y, bây giờ lại cứ như vậy đi U Châu bình định?
Nhiếp chính vương đúng là quá mức điệu thấp, không ngờ lại không thông báo bất cứ ai đến tiễn biệt.
Sở Chiêu Du cúi đầu nghĩ cũng có thể là cả triều văn võ đều biết, chỉ còn mỗi trẫm không được thông báo, bởi vì không quá quan trọng.
Chẳng trách đột nhiên dạy y trị quốc, thì ra là đã có manh mối từ trước. Tiêu Hành thật sự yên tâm giao hết chính sự cho y? Không sợ chính mình liều sống liều chết từ U Châu trở về lại phát hiện tiểu hoàng đế đã ngồi vững vàng trên long ỷ sao? Hay là biểu hiện ngày hôm qua của mình khiến cho Tiêu Hành nghĩ là y không có hứng thú với việc cầm quyền?
Sở Chiêu Du suy nghĩ miên man, khi ngẩng đầu dì cũng đã đi đến trước mặt.
Y vội vã nở nụ cười vui mừng, áo choàng đỏ làm nền cho đôi má đỏ bừng bừng, y tiến lên hai bước, bảo Tiết công công đưa áo choàng cùng kiểu cho Triệu phu nhân.
“Dì, người đến rồi.”
Cháu ngoại trai tuấn tú ngoan ngoãn, mặt mày càng lớn càng giống mẹ ruột, trong lòng Địch Yến vô cùng mềm mại, có cảm giác xả được cơn giận một cách vi diệu, dù là nuôi nấng dưới gối Ngụy Thái hậu nhưng suy cho cùng vẫn là con trai của tỷ tỷ.
Khóe mắt Địch Yến phủ một tầng nước mắt, nhìn cửa thành nguy nga đã lâu không thấy, cảm xúc chập trùng không ổn định.
Sở Chiêu Du rõ ràng là thiên chi kiêu tử, lại bị đói bụng đến mức gầy như vậy!
“Bệ hạ, ngươi gầy.” Địch Yến giống như tất cả các trưởng bối “Cảm thấy ngươi gầy”, “Mập thêm hai mươi cân nữa mới tốt.”
Sở Chiêu Du sờ sờ hai má, “Vậy là được rồi, thật ra mỗi ngày trẫm đều ăn rất nhiều.”
Y rất hài lòng với việc mình ăn nhiều mà không mập.
“Đừng lừa gạt dì ngươi, ăn được mà sao lại không to như biểu đệ ngươi.” Địch Yến cùng Triệu Thành có một con trai một con gái, Triệu Phong và Triệu Vũ, ngoại hình đều cao lớn, khôi ngô giống y phụ thân Triệu Thành, không hề giống Địch Yến chút nào.
Địch Yến tràn đầy vui mừng: “Nhìn một cái ai cũng rõ ràng là huyết mạch của Địch gia ta.”
“Trẫm lớn lên rất giống mẫu thân chứ?” Sở Chiêu Du nhìn dáng hình của Địch Yến, tâm lý mơ hồ phác hoạ ra hình tượng một cô gái.
“Rất giống, giống nhau như đúc… Là dì có lỗi với ngươi… Năm đó ngươi mới mười tuổi, ta lại liều mạng rời đi, ta có lỗi với tỷ tỷ ở trong cung che chở tính mạng cho ta…” Địch Yến bỗng nhiên lại đau lòng, tỷ tỷ nàng nhu nhược thiện lương, lại trở thành vật hy sinh trong tranh đấu hậu cung, nàng không bảo vệ được con trai mình, bị Ngụy thị cướp đi, sự che chở duy nhất có thể làm là không nhận cô em gái này, để tránh bị Thái hậu liên lụy. Còn nàng lại vì con của tỷ tỷ thân cận với kẻ thù mà giận hờn, mười năm chưa từng vào kinh.
“Năm đó là trẫm sai rồi.” Sở Chiêu Du cẩn thận từng li từng tí một lau nước mắt cho dì, “Trẫm nhận giặc làm mẹ, hổ thẹn với nỗi khổ chín tháng mười ngày của mẫu thân, trẫm không nghe lời khuyên thật lòng, hổ thẹn với mối thù hàm oan của mẫu thân dưới cửu tuyền. Dì không sai, sai là trẫm, nếu là sau này trẫm tái phạm thì xin dì dùng roi mây thay mẫu thân đánh thật mạnh để trẫm tỉnh ra.”
Địch Yến không ngờ sẽ có một ngày được nghe thấy những câu nói như vậy từ trong miệng Sở Chiêu Du, hình ảnh Chiêu Du nhỏ năm đó lặp đi lặp lại câu “Ngươi đừng nói xấu mẫu hậu.” thoáng như mới hôm qua.
“Quá khứ không thể thay đổi, dì đừng đau lòng nữa, nếu không sợ rằng có cách trăm núi vạn sông thì dượng cũng phải lo âu chạy vào kinh, đón dì về U Châu mất.”
Nhắc đến Triệu Thành, ánh mắt Địch Yến lấp lánh ánh cười, “Đứa nhỏ này nói cái gì đó.”
Nàng chỉnh lại sắc mặt một chút, thấp giọng hỏi Sở Chiêu Du: “Ngoại trừ Thái hậu, bệ hạ còn mong muốn gì không?”
Nếu là cháu ngoại trai nói muốn tranh quyền với Nhiếp chính vương, Địch Yến cũng sẽ không quan tâm sự phản đối của chồng mà giúp đỡ tới cùng, cùng lắm là chia tay.
Lúc đầu Sở Chiêu Du viết thư cho dì đang nghèo rớt mồng tơi, Thái hậu thâm độc, Nhiếp chính vương nắm quyền, khó khăn đủ điều. Nhưng bây giờ cuộc sống đã xảy ra nhiều biến hóa long trời lở đất, Thái hậu bị giam lỏng, Nhiếp chính vương thỉnh thoảng sẽ giống người, bên cạnh y luôn có người bảo vệ, muốn xuất cung thì xuất cung, trong tay còn có Long Uy Quân và nhược điểm của Nhiếp chính vương.
Sở Chiêu Du suy nghĩ một chút, “Có, thọ chung chính tẩm.”
“Tiền đồ!” Địch Yến vỗ một cái vào cánh tay Sở Chiêu Du, “Sao lại giống nương ngươi quá vậy!”
“Con trai không giống mẹ thì giống ai, giống dì?”
Địch Yến “Hừ” một tiếng, Sở Chiêu Du đã quen với việc không có dã tâm, sẽ không tranh đoạt gì cả, người khác nói cái gì y nghe cái đó, nếu hôm nay Sở Chiêu Du dã tâm bừng bừng muốn lật đổ Nhiếp chính vương thì nàng mới thấy kỳ lạ, “Sao hôm nay dì thấy bệ hạ không vui cho lắm?”
Mặt Sở Chiêu Du cứng đờ, nói: “Không có, dì nhìn lầm rồi, trẫm vui đến mức mấy ngày ngủ không yên.”
Tiêu Hành thật sự nói là làm, đáp ứng cho y thể diện, nhưng không muốn phí công thể hiện, ngày dì đến thì thẳng thắn mang binh đi U Châu.
“Bây giờ ngươi rõ ràng giống y như ta lúc Triệu Thành ra chiến trường!” Địch Yến sắc bén vạch ra.
Thị vệ Triệu Thành phái tới bảo vệ vợ – Triệu Kim, cứ như thật gật đầu, các ngươi lớn lên cực kỳ giống nhau, nhìn sắc mặt bệ hạ là biết đang nói dối.
“Trẫm không có!” Sở Chiêu Du lớn tiếng.
…
Cung Thọ Khang.
Ngụy Thái hậu bị giam lỏng đã một đoạn thời gian, bất cứ tin tức gì đều không truyền vào được, cơm canh đạm bạc, trăm ngày như một, sắp hành hạ nàng phát điên rồi.
Ngụy Vạn Hồng chật vật trước nay chưa từng có, mỗi ngày đều ngồi ở cửa cung Thọ Khang thâm trầm nhìn bên ngoài, khóe miệng kêu la “Đệ đệ ai gia ở U Châu, chẳng mấy chốc hắn sẽ biết ai gia đang phải chịu khổ, Tiêu Hành! Tiêu Dự Đạo! Ngươi chờ cho ai gia! Ngươi không sống hơn ai gia…”
Hạ nhân mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không để ý tới Thái hậu điên khùng.
Ngày hôm nay Ngụy Vạn Hồng lặp lại những câu nói kia như thường, cửa lại cọt kẹt một tiếng mở ra.
Ngụy Vạn Hồng đôi mắt đột nhiên sáng lên, nàng nói năng lộn xộn: “Ngụy Sử đến —— ”
Thấy rõ người tới, âm thanh Ngụy Vạn Hồng nhất thời nghẹn lại, khó nghe như là bị người bóp lấy cuống họng.
“Là ngươi! Địch Họa! Ngươi còn chưa chết! Ngươi còn chưa chết!” Ngụy Vạn Hồng từ sợ hãi luống cuống, lo lắng quá độ đến điên cuồng, “Ngươi muốn tranh vị trí Thái hậu với ai gia sao? Hahahaha ai gia nói cho ngươi biết, muộn rồi! Con trai ngươi không tiền đồ! Nhát gan nhu nhược, không làm việc đàng hoàng, nhìn thấy Nhiếp chính vương là run rẩy, cho dù Tiêu Hành có lòng từ bi đem giang sơn giao cho y cũng vô dụng, sớm muộn sẽ là của ai gia! Đường đường là thiên tử Đại Sở mà lại bị Thái tử của một nước nhỏ bé làm trò hèn hạ…”
“Chát——” Địch Yến vung một cái tát lên mặt Ngụy Vạn Hồng, nàng giận không nhịn nổi, dùng hết toàn lực.
Địch Yến vào sinh ra tử với Triệu Thành, từ một cung nữ nhỏ bé mới đầu chỉ biết thêu hoa, dần dần trưởng thành thành tướng quân phu nhân, nếu không có một chút sức lực nào trên tay, nàng không sống nổi tới hiện tại.
Ngụy Vạn Hồng bị tát lăn ra đất, mặt xưng phù nửa bên, nàng bụm mặt, ác độc mà nhìn Địch Yến: “Ngươi là ai, con tiện nữ kia cũng không dám đánh ai gia!”
“Chát——” Địch Yến lại tát một cái.
Sở Chiêu Du vốn ở bên ngoài, vừa nghe lời này, vội vã tiến vào an ủi dì đang sắp tức chết: “Không có việc gì, Tiền thống lĩnh đúng lúc xuất hiện, cứu trẫm, trẫm còn đâm cho gã một đao…”
Y dừng lại đúng lúc, tránh dùng từ xúc phạm.
Ngụy Vạn Hồng nhìn thấy tiểu hoàng đế, bỗng nhiên thu lại vẻ mặt cay nghiệt, vừa khóc vừa mắng: “Người ta đều nói ơn sinh không lớn bằng ơn nuôi, ai gia nuôi nấng ngươi mười chín năm, che chở ngươi bình an lớn đến tận mười chín tuổi dưới bàn tay của Nhiếp chính vương! Bây giờ ngươi cánh cứng rồi thì không nhận ai gia nữa đúng không!”
Sở Chiêu Du cười nói: “Ngươi phái Ngụy Trác đến dạy dỗ trẫm, muốn lấy đôi chân của trẫm, cấu kết với Chương Hồi Cát, muốn dùng trẫm đổi lấy sự giúp đỡ của Nguyệt Xích. Thái hậu không niệm tình mẹ con mười mấy năm, muốn trẫm nhớ công ơn nuôi dưỡng của ngươi chẳng phải là tưởng bở hay sao.”
Địch Yến lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị: “Ngụy Vạn Hồng, ngày hôm nay ta sẽ thay tỷ tỷ lấy lại công đạo.”
Nàng lấy ra một quyển thánh chỉ cũ, “Ngươi giả truyền thánh chỉ, lấy lí do giết mẹ lập con, phái cung nhân ép buộc tỷ tỷ ta uống thuốc độc tự sát. Chứng cứ ở đây, thỉnh bệ hạ định tội.”
Ngụy Vạn Hồng không có con, bèn chủ trương giết mẹ cướp con, nuôi nấng đứa trẻ cướp được bên cạnh mình. Lão hoàng đế thấy thế lực Ngụy Vạn Hồng hung hăng, Sở Chiêu Du lại không phải nàng sinh ra, sợ con trai ngồi không vững ngôi vị hoàng đế nên không đồng ý giết mẹ y.
Ngụy Vạn Hồng trực tiếp giả truyền thánh chỉ, giết chết Địch Họa, đoạt con của nàng. Lão hoàng đế không thể làm gì được, đành phải bồi dưỡng tiến sĩ khoa cử năm đó – Tiêu Hành đối kháng với Thái hậu.
Ban đầu Thái hậu vô cùng tự tin, nhưng cũng dần dần cảm thấy được Tiêu Hành khó đối phó, nàng cần phải khiến cho tiểu hoàng đế nghe lời nàng, bèn thủ tiêu đạo thánh chỉ kia, giết người diệt khẩu, truyền ra Địch Họa chết vì ốm, đắp nặn hình tượng người mẹ hiền từ.
Sau đó, Ngụy Vạn Hồng lại vô ý biết được, Tiêu Hành không còn sống lâu, lập tức thu hồi mặt nạ từ mẫu, cũng không tận tâm giáo dục Sở Chiêu Du nữa, để tránh khi Tiêu Hành chết rồi, Sở Chiêu Du lớn lên, mình lại nhiều thêm một tên kình địch.
Quyền lực trong tay của nàng bị Tiêu Hành thế như chẻ tre tóm gọn, mấy năm qua an phận thủ thường, thương lượng với Ngụy Sử bảo tồn sức lực, từ từ đợi độc trong người Nhiếp chính vương phát tác, thừa dịp hắn bị bệnh lấy mạng hắn.
Thậm chí nàng rất tán thành quyết định không cho Sở Chiêu Du cưới vợ của Nhiếp chính vương, đến lúc đó giang sơn Đại Sở không có người nối nghiệp, Ngụy Vạn Hồng nâng đỡ người nhà họ Ngụy làm Thái tử.
Nàng tuyệt đối không ngờ bản thân mình mới là người không chờ được đến cái ngày đó.
Ngụy Vạn Hồng cười nhạo: “Định tội ai gia, bệ hạ, ai gia hỏi ngươi, ngươi có bản lãnh này sao?”
Sở Chiêu Du nghĩ, trẫm vốn là không có…
Địch Yến nhanh chóng nói tiếp: “Đừng nói bệ hạ, ta cũng có thể lấy mạng của ngươi!”
Sở Chiêu Du ngừng lại, dì thực sự cố hết sức lực giúp con rối như y giữ gìn mặt mũi.
“Đệ đệ ngươi có U Châu đại quân, tỷ tỷ ta lại không có? Ta, Lương Châu Triệu phu nhân, ngươi bị giam lỏng như thế chắc chưa từng nghe nói đại danh của lão nương nhỉ?”
“Ngươi cư nhiên, ngươi…” Ngụy Vạn Hồng tức giận đến thổ huyết, lúc trước rốt cuộc là nàng đã sai chỗ nào mà lại không biết Địch Họa có một muội muội, vẫn để cho nàng xuất cung, chẳng trách vài năm trước nàng lôi kéo Triệu Thành vẫn luôn không thành công!
Tiền Thế Thành vừa nghe nói Địch Yến đến đã không ngừng không nghỉ đi tìm Thái hậu, tính tình so với bão tố còn kịch liệt hơn, vội vã thả xuống công việc trong tay, tránh để bệ hạ chịu thiệt trước Thái hậu.
Hắn vừa tiến đến liền nghe thấy Ngụy Vạn Hồng trào phúng bệ hạ không có bản lĩnh, hắng giọng một cái, làm chỗ dựa cho Sở Chiêu Du: “Hừ, Nhiếp chính vương sáng nay đi tới U Châu bình định, tất cả việc trong triều đều giao cho bệ hạ, Thái hậu nương nương, người nghĩ sao?”
Một câu nói Tiền Thế Thành bao hàm hai tin tức vô cùng nặng ký, Ngụy Vạn Hồng và Địch Yến cùng nhau nhìn về phía Sở Chiêu Du.
“Tiêu Hành đi U Châu?” Ngụy Vạn Hồng hoảng loạn không thôi.
“Tiêu Hành uỷ quyền?” Vẻ mặt Địch Yến mang đầy sự nghi hoặc.
Sở Chiêu Du cao thâm khó dò gật đầu.
Y nhanh chóng hạ chỉ: “Ngụy Vạn Hồng giả truyền thánh chỉ, mưu hại mẹ ruột trẫm, kết bè kết cánh, gây ra nhiều sóng gió, Ngụy thị nắm nhiều binh quyền, phạm thượng làm loạn, tội lỗi đáng chém cửu tộc. Tước phong hào của Ngụy Vạn Hồng và người của Ngụy phủ, nhốt vào thiên lao, canh giữ chặt chẽ, chờ Nhiếp chính vương thắng trận trở về cùng xử trí.”
Tiêu Hành còn chưa tới U Châu, ngộ nhỡ Thái hậu còn có thể làm con tin thì sao? Tuy rằng Sở Chiêu Du cũng không coi trọng tình tỷ đệ của Ngụy Sử lắm.
Y nhìn về phía Địch Yến: “Dì ý kiến gì không?”
Địch Yến lắc đầu, để cho Ngụy Vạn Hồng trực tiếp chết là tiện nghi ả. Nàng từ ái nhìn về phía Sở Chiêu Du, Chiêu Nhi mới mười chín tuổi, vẫn còn con nít, hình phạt nghiêm khắc tàn khốc gì đó vẫn chưa nên để cho y tiếp xúc, Tiêu Hành tâm địa độc ác, ra tay tàn nhẫn, chuyện như vậy để cho hắn xử lý mới tốt.
Sở Chiêu Du: “Sau này trẫm sẽ hạ thêm một đạo thánh chỉ, truy phong mẫu thân làm Thái hậu, tìm một vùng đất phong thuỷ thật tốt để an táng lại lần nữa.”
Tiên hoàng từ nhỏ hậu cung vô số nhưng đồng thời lại ngu ngốc chuyên sủng một mình Ngụy Vạn Hồng, mới có thể bị thâu tóm quyền lực, mẹ y vẫn nên cách xa mấy chuyện náo nhiệt này thì hơn.
“Như vậy rất tốt.” Địch Yến gật gật đầu, nếu không phải giữ thể diện cho Sở Chiêu Du thì nàng đã sớm chửi ầm lên cái lão già đáng chết.
Ngụy Vạn Hồng bị bắt đi, đôi mắt vẫn gắt gao trừng Sở Chiêu Du.
Vậy mà Tiêu Hành lại uỷ quyền cho y? Nực cười! Không phải hắn vẫn luôn nhìn không lọt con rối này sao? Nhiều năm như vậy chẳng quan tâm, bây giờ lại muốn uỷ quyền cho y?
Nàng nhớ tới khi tiên hoàng còn sống, có một lần nàng bị Tiêu Hành làm cho tức gần chết, rõ ràng đấu thì không đấu lại, ám sát cũng giết không chết, nàng chuốc say lão hoàng đế, chất vấn ông ta tại sao bất chấp hậu quả mà đề bạt Tiêu Hành. Không sợ Tiêu Hành sẽ là nàng thứ hai sao?
Lão hoàng đế say khướt, ông ta nói “Sợ chứ, cho nên hắn lẻ loi hiu quạnh không sống hơn ba mươi,…”
Lão hoàng đế hiểu rõ Tiêu Hành, Hợp Tâm Cổ phát tác nhiều nhất ba lần thì Tiêu Hành sẽ không thể nhịn được nữa mà tự sát.
Ngụy Vạn Hồng liều mạng hỏi ông ta làm gì Tiêu Hành, lão hoàng đế lại như kẻ đã chết rồi, không bao giờ chịu nói.
Ngụy Vạn Hồng vẫn không tìm được chứng cứ, ngày hôm sau lão hoàng đế cũng bởi vì uống rượu quá độ mà chết luôn.
Sở Chiêu Du bị ánh mắt trợn lên của Ngụy Vạn Hồng làm cho nổi da gà, y đột ngột hỏi: “Thái hậu còn gì muốn nói không?”
Ngụy Vạn Hồng vẫn nhìn chằm chằm như cũ, “Niệm tình mẹ con, ai gia nói cho ngươi một chuyện, ngươi cho rằng Tiêu Hành thật sự muốn giao lại quyền lực cho ngươi sao? Hắn đã cho ngươi ăn thuốc đoạn tử tuyệt tôn, hắn làm sao có thể trao quyền lực lại! Ai gia thừa dịp ngươi tuổi trẻ, muốn cưới vợ cho ngươi, sợ rằng ngộ nhỡ thuốc của Tiêu Hành không có tác dụng thì sao? Ha, cho ngươi chút ngon ngọt, lúc chưa cần ra tay thì để cho ngươi vui đùa một chút thôi. Nhiếp Chính Vương hiếm thấy xuất kinh một, bệ hạ phải nắm cho chắc cơ hội. Môi hở răng lạnh, môi hở răng lạnh…”
Ngụy Vạn Hồng cười lớn bị bắt khỏi cung Thọ Khang, nàng sẽ không nói cho hoàng đế biết về độc của Nhiếp chính vương, chuyện này cần phải nói cho Nhiếp chính vương mới đúng.
Sở Chiêu Du trầm mặc, Thái hậu muốn y và Nhiếp Chính Vương trở mặt thành thù, một mất một còn, trước tiên chưa nói đến chuyện có tin lời Thái hậu nói hay không, thoạt nhìn, hắn là người rất chú trọng chuyện nối dõi tông đường sao?
Khẳng định không phải.
Y tin tưởng Nhiếp Chính Vương sẽ không sử dụng loại thủ đoạn này, người ta trực tiếp ngăn cản y kết hôn.
Địch Yến: “Nếu không thì ngươi thử kết hôn xem, bệ hạ?”
Ánh mắt nàng sáng ngời, cháu ngoại trai qua Tết sẽ hai mươi, còn chưa có vợ thì ra thể thống gì, vừa lúc nàng ở nơi này, nàng làm chủ.
Đột nhiên giục kết hôn.
Giọng Tiền Thế Thành vang như chuông: “Nhiếp chính vương nói, hôn nhân đại sự của bệ hạ, chỉ có thể do hắn làm chủ.”
Chuyện quan trọng khẩn cấp Nhiếp chính vương cố ý dặn dò trước khi đi.
Tiền Thế Thành xác nhận lại mấy lần, hắn không tin chỉ có mỗi chuyện này, khẳng định còn có gì đó khác, bị Nhiếp chính vương thẹn quá hóa giận đuổi ra ngoài.
Địch Yến cười lạnh: “Nhiếp chính vương có ý gì?”
Tiền Thế Thành chạy nhanh như một làn khói, dì của bệ hạ có vẻ như muốn cãi nhau, hắn cãi không lại, cùng lắm thì về nhà tìm vợ cãi giúp: “Chính là ý đó.”
Sở Chiêu Du: “Dì bớt giận.”
Địch Yến: “Sao ngươi không sốt ruột chút nào?”
Sở Chiêu Du: “Trẫm mới mười chín, đương nhiên không vội.”
Tuổi kết hôn theo pháp luật cũng chưa tới mà. Lấy một hoàng hậu còn nhỏ hơn y, mười bảy mười tám tuổi đã bắt người ta sinh con thì đúng là súc sinh.
“Nhiếp Chính Vương hai mươi bảy còn chưa vội, trẫm gấp cái gì, nói không chừng Nhiếp chính vương cảm thấy kết hôn quá sớm không tốt, sa vào hưởng lạc, là suy xét cho trẫm.”
Địch Yến nghe thấy cũng có đạo lý, ngày đó Triệu Thành và nàng cũng chờ U Châu ổn định rồi mới sinh con, thậm chí nàng còn chẳng tưởng tượng nổi nếu bọn họ sinh con sớm mấy năm, một người tính tình nóng nảy, một kẻ khờ như sắt đá, nuôi con kiểu gì?
“Đúng, không sai, muộn mấy năm vẫn ổn.”
Địch Yến chợt nhớ tới cái gì, ghét ác như thù.
“Chiêu Du, dì nói cho ngươi biết, nam tử hán đỉnh thiên lập địa, trước tiên lập nghiệp sau mới thành gia! Đừng như cha của ngươi, bản thân không có bản lĩnh bảo vệ con mình, còn dám tùy tiện làm đại cung nữ to bụng! Nhiếp chính vương như hổ rình mồi, tính mạng bản thân còn nằm trong tay người khác, không thể gieo vạ một cô nương được. Hai năm nữa không được có con, nếu để cho dì biết ngươi có gì đó không minh bạch với ai thì chắc chắn sẽ đánh gãy chân của ngươi!”
Chân Sở Chiêu Du tê rần, dì mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi.
“Vâng, dì yên tâm.”