Gà nướng của Tiêu Hành được nhúng vào đồ gia vị ngự dụng, vô cùng ngon miệng, béo mà không ngấy, da gà vàng óng ánh bóng loáng mỏng mà hoàn chỉnh, gà núi hình thể không lớn, để lại những chỗ ăn không ngon thì vừa đủ cho Sở Chiêu Du một người ăn.
Sở Chiêu Du thề: ” Vừa nãy trẫm chưa ăn một miếng cơm nào hết.”
Sắc mặt Tiêu Hành tốt hơn một chút, đưa gà nướng cho Sở Chiêu Du, “Ăn xong trở lại uống canh cải xanh.”
“Được.” Sở Chiêu Du cười híp mắt nhận gà nướng, lần trước hai người bọn họ quá nghèo, một con gà chia ba người, còn bị ông lão kia ăn một phần lớn.
Y há mồm gặm cánh gà, không khỏi cẩn thận mà nhìn quanh một vòng, lúc này tuyệt đối đừng có ông già nào xuất hiện.
Không có ông già.
Có Triệu Kim.
Giờ khắc này Triệu Kim và hình tượng ông lão vô cùng trùng hợp trong đầu Sở Chiêu Du.
Sở Chiêu Du cảnh giác hơi dịch đến bên cạnh Nhiếp chính vương, ném cho Triệu Kim một ánh mắt “Đừng quấy rầy trẫm ăn gà, có việc chờ một hồi rồi nói”.
Bươc chân Triệu Kim dừng lại, nhìn dáng vẻ không được gà nướng thề không bỏ cuộc của Sở Chiêu Du suy nghĩ một chút, nếu như bệ hạ nôn trước mặt Nhiếp chính vương, không chỉ khiến Nhiếp chính vương mất mặt, ngộ nhỡ có thái y đến thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp, bèn yên lặng trở lại trong tẩm điện.Tiêu Hành dập đống lửa, đảo mắt đã thấy một nửa con gà nướng trên tay Sở Chiêu Du biến thành bộ xương.
Ăn tốt thật.
“Bệ hạ có gì muốn nói không.” Tiêu Hành lơ đãng hỏi.
Sở Chiêu Du phát âm không rõ: “Tay nghề ngươi rất tốt.”
“Không còn gì khác?”
Sở Chiêu Du suy nghĩ một chút, nói: “Tuy rằng gà của ngươi bị trẫm ăn, thế nhưng trẫm đã ban thưởng con mồi cho ngươi rồi, mục tiêu săn bắn đã đạt thành, buổi chiều sau khi đổi canh phòng trẫm có thể ngủ trưa không?”
Hồi trước Địch Yến bị cảm lạnh, ngày hôm qua bệnh mới tốt lên, bây giờ nàng hết sức kiêng kỵ Nhiếp chính vương, một mực đòi đến Mị Khâu với Sở Chiêu Du.
Hành cung ở Mị Khâu lạnh hơn hoàng cung nhiều, Sở Chiêu Du thương nàng, khuyên can đủ đường, cuối cùng lấy ra hổ phù Long Uy Quân, “Trẫm điều động Long Uy Quân, bố trí phòng vệ cùng Nhiếp chính vương, hắn một nửa trẫm một nửa, dì có thể yên tâm ở trong cung chưa?”
Địch Yến miễn cưỡng đồng ý.
Bãi săn chia hai vòng phòng thủ trong ngoài, vòng ngoài bảo vệ hành cung an toàn và tránh bách tính xông vào, bên trong thì phân tán ra gác trong rừng, tránh quân thần săn bắn xảy ra chuyện bất trắc. Qua buổi trưa, hai đội trao đổi, Long Uy Quân từ bên trong chuyển ra bên ngoài, cần có Sở Chiêu Du tự mình hạ lệnh điều động.
Ý cười châm biếm bên môi Tiêu Hành chợt lóe lên, “Tùy ý bệ hạ.”
Tạ Triều Vân yên lặng quan sát cách thức hai người ở chung, sâu sắc cảm thấy hai người này đã đạt đến cảnh giới vợ chồng già.
Ai mà ngờ Nhiếp chính vương kỳ thực vẫn là xử nam giống như hắn đây!
Ánh mắt của hắn đảo qua động tĩnh lén lút ở bìa rừng, làm như không thấy thu tầm mắt lại.
Thật ra không phải là vợ chồng già, là từng người có ý xấu riêng.
Tiểu hoàng đế ăn xong gà nướng, hài lòng trở lại, Nhiếp chính vương cúi đầu thu dọn đống tro tàn, nhìn thì thấy quân thần hòa hợp nhưng mỗi người đều đã có bố trí riêng.
Trong rừng đã sớm nổi lên sóng gió.
Sắc mặt của Nhiếp chính vương từ lúc Sở Chiêu Du rời đi nháy mắt trầm xuống như mực nước làm đổ trên mặt giấy, đen đến mức không thể viết được bất kỳ chữ nhã nhặn nào nữa.
Tạ Triều Vân bỗng nhiên thay đổi ý nghĩ lúc trước.
Hắn vẫn cảm thấy, Tiêu Hành không hiểu rõ tình cảm của mình đối với hoàng đế thì sẽ không xoắn xuýt, sẽ không bởi vì thù hận tổ tiên và sự thực không thể đối xử với nhau như bình thường nữa mà thống khổ.
Nhưng giờ khắc này, Tạ Triều Vân nhìn sắc mắt của Nhiếp chính vương như nổi lên mưa to gió lớn, so sánh với sự vui vẻ xuất phát từ nội tâm khi ở cùng Sở Chiêu Du, hắn cảm thấy có lẽ bản thân đã sai rồi.
Nếu như đã định trước không tìm được biện pháp giải trừ Hợp Tâm Cổ, Nhiếp chính vương nhất định chấm dứt mạng sống của mình vì biến thành kẻ ngu dại thì trong khoảng thời gian tỉnh táo ngắn ngủi con sót lại, sao lại phải lơ mơ cơ chứ?
Tạ Triều Vân thấy rõ ràng, so chiêu với tiểu hoàng đế, cho dù là thắng hay thua Nhiếp chính vương đều không vui vẻ gì. Khi ở cùng với Sở Chiêu Du thì bị sai khiến thế nào Tiêu Hành cũng vui vẻ chịu đựng.
Đời này của huynh đệ hắn nhấp nhô như thế, sao lại không thể tỉnh táo mà điên cuồng động lòng một lần?
…
Sở Chiêu Du trở lại trong hành cung, đột nhiên không ngửi thấy mùi thơm của gà nướng nữa, trong phòng lan tràn một mùi vị kỳ quái, như có như không, ở lâu thêm một giây là có thể nôn luôn.
“Triệu Kim, ngươi ngửi thấy mùi gì không?” Sở Chiêu Du khịt khịt mũi, cái nhà này kỳ lạ quá, y không ngửi rõ được mùi vị cụ thể chỉ cảm giác được buồn nôn.
“Mùi, mùi gì?” Triệu Kim bắt đầu nói lắp, vừa nãy hắn lấy mộ hạt thảo ép thành nước bôi một ít trên khăn, dự định chờ thời cơ thích hợp cho bệ hạ ngửi một cái
Khăn đang ở trên người hắn.
“Rất kỳ quái, ngửi mà buồn nôn.” Sở Chiêu Du cau mày, hôm nay đầu y không choáng váng mà cũng không thấy máu, sao lại buồn nôn?
Gà nướng quá nhiều mỡ?
Triệu Kim nghe vậy chân mềm nhũn, yếu ớt đỡ bàn, nam nhi tám thước đột nhiên suy sụp.
Còn dùng khăn thử làm cái gì! Cách xa như thế này còn có thể ngửi thấy mùi, phản ứng còn mãnh liệt hơn tất cả phụ nữ có thai hắn từng gặp.
Sở Chiêu Du tới gần Triệu Kim một chút, đột nhiên sắc mặt thay đổi, bịt mũi nhanh chóng lùi về sau.
“Vừa nãy Triệu đại hiệp đi giết heo sao?” Sở Chiêu Du đỡ bàn cố gắng che miệng, gà nướng rất ngon, nôn ra thì đáng tiếc quá.
Chân tướng lộ ra, đầu Triệu Kim mê muội: “Bệ hạ, đây là thảo dược thuộc hạ mới phát hiện, có thể để nghiệm chứng một ít bệnh trạng, lập tức rõ ràng. Tình huống cụ thể, sau này thuộc hạ sẽ giải thích với bệ hạ.”
Sở Chiêu Du hoàn toàn không biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc: “Vậy ngươi chờ trẫm tiêu hóa xong hẵng trở lại.”
Triệu Kim thấy Sở Chiêu Du chỉ một mực quan tâm đến gà nướng trong bụng chưa tiêu hóa hết, mà không phải trong bụng… con, tâm tình hết sức phức tạp.
“Thuộc hạ xin cáo lui.”
Sở Chiêu Du nhịn từng cơn buồn nôn, thành công kiềm chế bản thân không ói ra.
Y nằm trên giường, nhắm mắt lại, lăn qua lộn lại, thật lâu không thể ngủ được.
Cái này hơi kỳ quái, y lại có một ngày không ngủ được.
Sở Chiêu Du vén chăn lên xuống giường uống nước, một tên con trai của đại thần, không hiểu như nào trà trộn được vào, khắp khuôn mặt đều là vẻ hưng phấn bí mật.
“Bệ hạ, chúng ta thành công, dầu hỏa đã rải khắp bãi săn, chỉ cần bệ hạ ra lệnh một tiếng cho Long Uy Quân bảo vệ ra ngoài…”
“Khụ khục…” Sở Chiêu Du sặc một ngụm nước, biểu tình nháy mắt trống rỗng, khó tin nói, “Không phải trẫm đã bảo Lưu Trường Cự từ bỏ kế hoạch rồi sao!”
Đám tiểu tử không biết trời cao đất rộng này rốt cuộc muốn làm gì?
Người đến tên là Sở Hính, là thân thích cách không biết bao nhiêu tầng của Sở Chiêu Du, ông nội là hầu tước, tước vị thế tử không tới phiên gã, hai mươi ba còn ở lại lớp học, không như ý.
Gã gãi gãi đầu, “Nhưng bệ hạ, chúng ta thành công.”
Vốn là Lưu Trường Cự bị Sở Chiêu Du mắng một trận xong đã dự định từ bỏ, thế nhưng nghe nói Sở Chiêu Du điều động Long Uy Quân, sau giờ ngọ Long Uy Quân đổi gác ra vòng ngoài, thiên thời địa lợi nhân hoà, tâm tư Lưu Trường Cự lại lung lay.
Gã quyết định hành động trước báo cáo sau, kết hợp với đồng bọn, mỹ danh là giúp phụ thân làm việc, trà trộn vào trước công tác dọn dẹp ở bãi săn. Toàn bộ bên ngoài bãi săn đều dùng hàng rào và bụi gai vây chặt kín đến không lọt một giọt nước, phòng ngừa người không liên quan tiến vào và tránh cho con mồi trốn đi. Bụi gai khô héo dễ cháy, bị bọn họ lặng lẽ dội dầu hỏa và lưu huỳnh lên, sau giờ ngọ gió lớn, lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Đầu Sở Chiêu Du đau như búa bổ, y mạnh mẽ vỗ bàn một cái, mắng: “Hai mặt Mị Khâu đều là thôn xóm, các ngươi phóng hỏa đốt núi làm bị thương người vô tội, không thấy trái với lương tâm à! Ngươi lập tức đi thông báo Lưu Trường Cự, lập tức dừng tay, trễ một bước trẫm không thể cứu nổi các ngươi!”
Toàn bộ triều đình khó lắm mới có người thể hiện sự trung thành với y, kết quả lại là một đám thô lỗ không có não, Sở Chiêu Du không phải người cổ đại, y không thể nào không từ thủ đoạn để đoạt quyền
Sở Hính vội la lên: “Không còn kịp rồi bệ hạ, Lưu huynh đang ở đối diện bãi săn, bọn họ đã hẹn thời gian châm lửa, sẽ không dễ dàng bỏ qua. Chuyện đến nước này, bệ hạ chỉ cần hạ lệnh cho Long Uy Quân vây nhốt bãi săn, chỉ chừa một lối ra, văn võ bá quan đều bị nhốt trong đám cháy, thề trung thành với bệ hạ thì thả ra, không thì chính là nghịch thần, tội đáng chém!”
Thiêu cả đám người, rồi lại đề bại một nhóm người khác, cho dù Nhiếp chính vương không chết, cũng sẽ không còn binh tướng, như ngày tàn.
Sở Chiêu Du kinh ngạc nhìn gã, y cho là đám người kia chỉ là ngu ngốc thôi, không ngờ lại ác độc như thế.
Lãnh thổ Đại Sở rộng lớn, sự vụ phức tạp, có thể không ngừng củng cố và làm cho đất nước ngày một phát triển, mỗi một quan chức trong điện Tuyên Chính đều không thể thiếu.
Lưu Trường Cự lại dám vọng tưởng trong vòng một ngày lật đổ rồi thay thế mấy người kia, tương lai Đại Sở dựa vào ai? Dựa vào mấy tên con cháu không có lý tưởng bị gia tộc bỏ qua trong học đường bọn họ sao?
Sở Chiêu Du tức cười: “Nếu các ngươi thành công, căn cơ của Đại Sở có thể bị dao động hay không? Ảnh hưởng đến kế sinh nhai của bách tính? Dẫn tới những kẻ sói hổ mơ ước?”
Sở Hính uýnh nói năng có khí phách: “Trừ gian thần, tất phải đánh đổi! Bệ hạ có thể còn nhớ bản thân họ Sở không?”
…
Một bên khác, Tạ Triều Vân tung người xuống ngựa, cúi đầu sâu xuống hỏi: “Đám người kia ngươi đều nhìn thấy, rốt cuộc ngươi muốn xử lý như thế nào?”
Tiêu Hành hờ hững nói: “Ta nói, có bản lĩnh thì y lấy từ trong tay của ta.”
“Cầm luôn thì ngươi không vui, đây không phải là tìm ngược sao?”
Tiêu Hành dừng một chút: “Cho nên chỉ có thể để y tự tới lấy, không được tìm kẻ khác hỗ trợ, đám ô hợp, bọn họ mà cũng xứng?”
“Ý ngươi là, bệ hạ mở miệng, ngươi tặng không. Vậy ngươi làm nhiều như vậy làm gì?”
Tiêu Hành cắn răng: “Hổ phù đưa y, y không muốn, muốn kết hợp với người ngoài đối phó ta, vậy ta cho y biết, y và giang sơn chỉ có thể dựa vào bản vương!”
Tạ Triều Vân nghĩ, dòng suy nghĩ của Nhiếp chính vương lần này khá rõ ràng, khổng tước xòe đuôi trước mặt tiểu hoàng đế và một đám đồng đội heo, cho y thấy rõ sự khác biệt về đẳng cấp, tiểu hoàng đế sẽ không thể tiếp tục khăng khăng nữa.
Tiêu Hành: “Nếu bị xúi bậy hai câu đã muốn mạng của bản vương, ta sẽ khiến cho y không còn người nào có thể dùng.”
Một câu nói nhẹ nhàng hạ xuống, tựa như đã quyết định vận mệnh của một dố người.
“Không đúng, sai rồi!” Tạ Triều Vân đau đầu, “Nếu ngươi yêu thích người ta thì không nên làm ra những chuyện y không thể chịu được!
Tiêu Hành không định thuận tay thiêu chết đám người kia trong đám cháy đấy chứ, tiểu hoàng đế chịu được cảnh tượng này sao?
Tiêu Hành đột nhiên không lên tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tạ Triều Vân, nói từng chữ, “Ngươi lặp lại lần nữa?”
“Đừng kích thích bệ hạ.”
“Câu trước đó.”
“… Ngươi yêu thích y.”
Một lúc lâu sau vẫn không có ai nói chuyện.
Âm thanh Tiêu Hành bỗng nhiên nhẹ đi, nói vòng qua chuyện yêu thích, như là lầm bầm lầu bầu, mang theo sự mơ hồ vô tận, không hiểu rõ: “Bản vương không có ý định kích thích y, nhưng y lại muốn đẩy bản vương vào biển lửa.”
Hắn chỉ muốn cho Sở Chiêu Du nhìn thấy những kẻ cống hiến cho y ngu ngốc thế nào, không có ai có thể giúp y phê tấu chương.
Hai tên Hộ Long Vệ từ trong rừng cây chạy đến, thần sắc hoang mang, “Chủ nhân, phía tây đột nhiên xuất hiện một con mãng xà lớn, vây lấy Lễ bộ Thị lang, thuộc hạ sợ ảnh hưởng tới tính mạng người khác, không dám manh động.”
“Bản vương đi xem xem.” Tiêu Hành nghe vậy, liếc mắt nhìn cung điện của Sở Chiêu Du một cái rất sâu.
Cái nhìn này tựa như rất dài, dài đến mức Nhiếp chính vương đã nhìn hết hoa văn trên cánh cửa đang đóng lại, cái nóc đuôi yến ở mái hiên mấy lần, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng người màu vàng đi ra.
Lại cũng chỉ như là tùy ý liếc nhìn, Tiêu Hành nhún người, thân ảnh hóa thành một chấm nhỏ biến mất ở phía trên Mị Khâu.
Tạ Triều Vân yên lặng, Nhiếp chính vương muốn cho Sở Chiêu Du một cơ hội cứu vãn sao? Chỉ cần không công khai đứng bên cạnh đám người kia, Tiêu Hành chấp nhận diễn kịch để cho Sở Chiêu Du kêu dừng bất cứ lúc nào? Nếu không hiện tại hắn có thể trực tiếp đi vào bắt Sở Chiêu Du ra chất vấn là được.
Phía tây đột nhiên cháy lên ngọn lửa màu đỏ tươi, một luồng khói đặc xông thẳng tới chân trời.
Sau một khắc, Sở Chiêu Du như một cơn gió lao ra từ trong điện, khàn cả giọng mà hô: “Tiêu Hành, trở về!”
Ánh mắt Tạ Triều Vân sáng ngời, huynh đệ hắn cũng không phải là không có hy vọng, xem ra tiểu hoàng đế không muốn lấy mạng của hắn.
Triệu Kim đột nhiên bắt được Sở Chiêu Du, lòng vẫn còn sợ hãi, hắn chưa từng thấy bệ hạ chạy nhanh như vậy bao giờ, “Bệ hạ, phương tây nổi lửa, không nên đi vào.”
Tạ Triều Vân biết lửa này thật ra là Hộ Long Vệ được sắp xếp quan sát Lưu Trường Cự thả, nhắc nhở những người khác có thể ra tay bắt người. Lửa này thiêu không cháy, dầu hỏa bị đổi thành nước, đều là củi ướt, nhìn khói thì to thôi.
Hắn nhìn về phía Sở Chiêu Du cổ vũ: “Bệ hạ, Chu đại nhân gặp nạn, Nhiếp chính vương đuổi vào cứu Chu đại nhân.”
Đuổi vào, đuổi vào! Nhiếp chính vương nhà ngươi không phải bị điên rồi chứ.
Sắc mặt Sở Chiêu Du sốt ruột, y biết lửa này không giữ nổi Tiêu Hành, chỉ sợ hắn bận cứu người, tụt về sau bọc hậu.
Con người trước lửa núi chỉ là một thứ nhỏ bé.
“Đồ ngu, bẫy loại này mà cũng tiến vào!” Sở Chiêu Du mắng, y vẫn phải vào xem xem có thể bắt người phóng hỏa dừng lại không, cũng không thể ai cũng không nghe lời như Sở Hính và Lưu Trường Cự được.
Tạ Triều Vân dẫn đường: “Bên kia.”
Triệu Kim lo lắng kéo Sở Chiêu Du: “Không thể đi!”
Sáng sớm bệ hạ chậm rãi cưỡi ngựa xem hoa, trình độ chỉ đến thế thôi, nhiều hơn thì không thể.
Ánh mắt Tạ Triều Vân nhìn về phía Triệu Kim, vị đại huynh đệ này ngươi bị gì vậy?
Sở Chiêu Du hiển nhiên không chịu nghe Triệu Kim, y có trách nhiệm phải ngăn cản ngọn lửa này.
“Triệu đại hiệp, bên dưới ngọn núi là bách tính, trong núi đều là thần tử của trẫm.”
Triệu Kim gấp đến độ đổ mồ hôi trán, kéo Sở Chiêu Du đến bên cạnh: “Có thể trong bụng bệ hạ có tiểu hoàng tử.”