Sở Chiêu Du sợ mình hiểu lầm Tiêu Hành, sờ soạng trên người hắn, trong ngoài chỗ có thể giấu đồ là sờ hết, ăn trộm cũng không chuyên nghiệp bằng y.
Lệnh bài của Nhiếp chính vương đúng là không còn nữa.
Giấy thông hành hoàng cung hữu hiệu nhất trên đời, không còn nữa, dùng ngón chân cũng nghĩ được là đang nằm trên người Phượng Tinh Châu.
Đây là tình nghĩa cảm động trời đất gì, mới có thể khiến Nhiếp chính vương giao ra lệnh bài? Trong cung này trẫm mới là đại quốc bảo!
Lần đầu gặp mặt? Xớ.
Tiêu Hành bị sờ đến tâm viên ý mã*, cho rằng Sở Chiêu Du thông suốt rồi, nhìn chằm chằm đôi môi bị hôn đến hồng diễm của y, muốn trong tình huống tâm ý tương thông, hôn thêm hai canh giờ nữa.
*là một cụm từ ý nghĩa tượng trưng và ẩn dụ trong triết lý của Phật giáo, Đạo giáo và Nho giáo của trường phái Tống Nho chỉ về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát, tâm ý của chúng sinh cũng thường luôn hướng về ngoại cảnh, từ đó để đề ra sự tu luyện tĩnh tâm.
Sở Chiêu Du đẩy hắn ra, vừa ghen vừa tức hỏi: “Lệnh bài của ngươi đâu!”
Tiêu Hành đột nhiên dừng lại, trong lòng biết bị lộ, không quá chắc chắn mà nói: “Vừa nãy hình như đụng trúng ai, rớt mất rồi.”
Trên đời này không ai có thể lấy đi đồ quan trọng như thế từ trên người Nhiếp chính vương, là Tiêu Hành đồng ý cho Phượng Tinh Châu lấy đi, không có lý do nào khác, tên thần côn kia muốn tìm hoàng đế nhà mình, nên hắn thành toàn cho Phượng Tinh Châu trước, rồi mới hỏi hắn chuyện Sở Chiêu Du sau.
Sở Chiêu Du mơ hồ đến đây, có thể có ngày biến mất hay không.
Câu cửa miệng nói thiên cơ bất khả lộ, nhưng Tiêu Hành nào quan tâm có thể lộ hay không, Phượng Tinh Châu nhận chỗ tốt của hắn, giảm thọ mười năm cũng phải nói rõ cho hắn.
“Ai có bản lĩnh như vậy?” Sở Chiêu Du ôm cánh tay xoay người, tức giận nói, “Ngươi cũng chưa cho ta.”
Nhiếp chính vương dỗ dành: “Cho ngươi cũng vô dụng, thân phận hiện tại của bệ hạ, chạy đi đâu chẳng được.”
Chỗ có thể vào bằng cà mặt, tại sao phải làm việc thừa.
“Ngươi thừa nhận là tự ngươi đưa cho Phượng Tinh Châu?” Sở Chiêu Du xuống giường mang giày, “Long sàng lại tăng giá rồi, Nhiếp chính vương tích cóp tiền thêm ba năm đi.”
Tiêu Hành nghe ra y nói giỡn, nghĩ thầm chỉ cần dỗ dành, buổi tối chắc chắn có thể ngủ trên long sàng với Sở Chiêu Du.
“Ngươi muốn đi đâu?”
Sở Chiêu Du: “Ta phải đi xem đã giấu kỹ Lục Cảnh Hoán chưa, các ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu, hoàng đế bọn ta không thể thủ vọng tương trợ*?”
*守望相助: Quan sát và giúp đỡ lẫn nhau, có nghĩa là để đối phó với kẻ thù đến hoặc thiên tai bất ngờ, các làng lân cận phải cảnh giác và giúp đỡ lẫn nhau.
Tiêu Hành đau đầu, tại sao phải thủ vọng tương trợ với Lục Cảnh Hoán, chẳng lẽ không phải là nên cùng bổn vương hoạn nạn nâng đỡ*?
相濡以沫(tương nhu dĩ mạt): ban đầu dùng để chỉ những con cá gặp nạn, để tồn tại, chúng lấy nước từ miệng làm ướt cơ thể của nhau. Sau này dùng để chỉ tình cảm vợ chồng mà còn dùng để chỉ bạn bè. Ẩn dụ trong hoàn cảnh khó khăn, giúp đỡ nhau bằng sức lực ít ỏi.
Hoàng đế lớn nhất, Nhiếp Chính Vương đành phải đi theo xem, hắn mãnh liệt hy vọng Phượng Tinh Châu lúc này đã đưa Lục Cảnh Hoán ra ngoài, đừng quấy rầy sinh hoạt quân thần của bọn họ.
Sở Chiêu Du đi ngang qua một cái gương, sờ môi một chút, tức giận đến cấu Nhiếp Chính Vương một trận.
Trẫm một đời anh danh, môi sưng vêu lên lấy mặt mũi đâu bảo hộ Lục Cảnh Hoán!
Y bắt lấy cánh tay Nhiếp chính vương hỏi: “Phượng Tinh Châu ở gần đây không?”
Nhiếp Chính Vương: “Không có.”
Sở Chiêu Du vào thiên điện, “Ngươi giúp trẫm canh cửa, tự trốn kỹ, nếu có người đến, nói trẫm ở trong mời thần y chữa bệnh.”
Thần y không thường ở thiên điện, ban ngày thích đi dạo Ngự Hoa Viên dưỡng sinh, đi thăm quan Thái Y Viện, vì phải ở lại hoàng cung năm tháng, thậm chí ông còn trồng dược liệu ở Ngự Hoa Viên.
Dù gì thì đó cũng là cái hầm lâu năm chưa mở, tuy có thông gió, nhưng Lục Cảnh Hoán nhát gan, nhỡ không thoải mái lại không dám ra, xảy ra chuyện không tốt.
Sở Chiêu Du ngồi xổm xuống lật gạch lên, thấy Lục Cảnh Hoán đang khẩn trương uống nước.
“Ngươi có ổn không?”
Lục Cảnh Hoán cả kinh, ngẩng đầu thấy là Sở Chiêu Du, yên tâm lại, “Vẫn ổn, chỉ là không đủ nước uống.”
Sở Chiêu Du cầm một bình nước chui vào, đậy gạch lại, nói chuyện càng bí ẩn.
Phượng Tinh Châu mũi tinh, nhất định tai cũng rất tốt.
Sở Chiêu Du ưu sầu ngồi trên giường nhỏ, chống cằm nói: “Ngươi nhịn chút, uống nhiều quá dễ đi vệ sinh.”
Lục Cảnh Hoán lập tức buông ấm trà.
“Nhiếp chính vương và Phượng Tinh Châu cùng một giuộc, quốc sư nhà ngươi đang cầm lệnh bài của Nhiếp chính vương, tìm ngươi khắp nơi.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lục Cảnh Hoán bắt đầu cảm thấy nơi này không an toàn, một cây cột rỗng rột to như vậy thông dưới mái hiên, nếu Phượng Tinh Châu leo lên xà nhà nhìn thấy, quả thực chính là chuyện khủng bố.
Sở Chiêu Du tính toán một lần nữa: “Hay là ngươi trốn dưới gầm giường, Nhiếp chính vương và Phượng Tinh Châu tình cảm chưa tốt đến mức đó, chắc chắn không cho lật giường trẫm.”
Cho lật thì ly hôn!
Có người ngoài, Nhiếp chính vương sẽ không nhớ thương những chuyện đó chứ? Một mũi tên trúng hai đích.
Lục Cảnh Hoán nhìn chằm chằm môi Sở Chiêu Du, đột nhiên cả kinh, quả nhiên quyền thần đều thích hôn lâu.
Sở Chiêu Du nhận thấy tầm mắt của hắn, mặt đỏ tận mang tai, vô cùng hung hăng trừng lại, muốn tìm dâu vết tương tự trên mặt Lục Cảnh Hoán.
Nhưng đã lâu rồi, Lục Cảnh Hoán được y nuôi trắng mập, không nhìn ra dấu vết bị bắt nạt.
Sở Chiêu Du dừng mắt ở vết sẹo hình tròn trên tai, như là bị tàn thuốc làm phỏng, giành hỏi trước khi Lục Cảnh Hoán lảng sang chuyện khác, “Chỗ này của ngươi bị sao vậy?”
Gương mặt Lục Cảnh Hoán đỏ bừng, như làm chuyện trái với lương tâm bị vạch trần, đặc biệt là chỗ xung quanh vết sẹo càng đỏ.
Sở Chiêu Du hít một hơi, phản ứng của ngươi là sao, còn như vậy trẫm sẽ liên tưởng đến một ít chuyện kỳ quái!
Lục Cảnh Hoán che vết sẹo, ấp úng nói: “5 năm trước không cẩn thận bị phỏng.”
“Liên quan đến quốc sư?”
“Ừm.”
Sở Chiêu Du đã quên mình vào làm gì, vô cùng bát quái, “Nói rõ đi.”
Lục Cảnh Hoán: “5 năm trước, ta theo phụ hoàng mẫu hậu đi Thái Thanh sơn, mời quốc sư cầu phúc, lúc ta dâng hương thấy Phượng quốc sư, nhất thời không chú ý, bị hương mới đốt trong tay chọc vào.”
Hắn bổ sung một câu: “Đó là lần đầu tiên nhìn thấy Phượng quốc sư.”
Sở Chiêu Du tâm tình phức tạp, nghe nói năm năm trước quốc sư nhà ngươi vẫn là người hói, ngươi cũng mới mười bốn mười lăm tuổi, mới thế mà đã làm cho người ta nhìn đến ngốc cả người, khó trách quốc sư muốn hoàn tục lừa tình cảm của ngươi.
……
Đáng tiếc ở chỗ, Phượng quốc sư cũng không biết Lục Cảnh Hoán là tiểu đồ đệ của thần y, hai người cùng nhau ở trong thiên điện. Trong cung thủ vệ canh giữ kín như bưng, Phượng Tinh Châu cũng không nghe được tin tức gì, biết được thần y ở thiên điện, không đi quấy rầy, tìm từ nơi khác.
Loại trừ các cung điện có khả năng đãi khách, Phượng Tinh Châu trở lại thiên điện lần nữa.
Thần giữ cửa Tiêu Hành vẫn đứng trước thiên điện, Phượng Tinh Châu ném lệnh bài trả lại hắn.
“Ở bên trong?”
Tiêu Hành tiếp được lệnh bài, không đáp hỏi lại: “Sở Chiêu Du sẽ ở luôn nơi này chứ?”
Phượng Tinh Châu bình tĩnh nhìn hắn một cái, nhắm mắt lại, nhíu mày trầm tư, khi mở ra, nhất phái thanh minh: “Phải.”
Âm thanh Tiêu Hành hơi khàn: “Vậy là tốt rồi.”
Thời gian ngắn ngủi chốc lát này, lòng bàn tay hắn đổ mồ hôi. So với khi hắn tìm được giải dược Hợp Tâm Cổ, so với đáp án nghe từ miệng thần y còn khẩn trương hơn.
Hợp Tâm Cổ tốt xấu có thể kéo dài bảy năm, nếu Sở Chiêu Du đi mất, hắn không tìm được, hẳn sẽ nổi điên ngay lập tức.
Phượng Tinh Châu: “Ta có thể đi vào không?”
Tiêu Hành do dự: “Chờ một chút.”
Ít nhất phải chờ Sở Chiêu Du ra, bổn vương đưa y đi, ngươi muốn thế nào thì làm thế ấy, tình cảnh của bổn vương bây giờ sắp toang tới nơi rồi, không chừng còn phải đấu tranh các kiểu nữa.
Phượng Tinh Châu kiên nhẫn đợi chờ.
Tiêu Hành cũng đang chờ, chờ đến nỗi cáu kỉnh hơn cả Phượng Tinh Châu.
Sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì? Cung điện này nuốt hoàng đế hay gì?
Hắn nôn nóng đẩy cửa, ánh mắt đầu tiên quét qua không phát hiện gì, sống lưng phát lạnh, quét lần hai mới phát hiện bên long sàn có viên gạch không lấp kỹ.
“Chiêu Chiêu?”
“Ở đây.” Sở Chiêu Du lên tiếng từ phía dưới.
Tiêu Hành lạnh mặt mở gạch ra, thấy một cầu thang hẹp, thông tới một cái hầm tối tăm, bên trong có hai tiểu hoàng đế.
“Ra đây.” Tiêu Hành duỗi tay đỡ y, nhìn Sở Chiêu Du bò ra khỏi cầu thang thì kinh hồn táng đảm.
“Thật xin lỗi, ta quên mất ngươi còn đợi bên ngoài.” Sở Chiêu Du nhận sai, gặp Lục Cảnh Hoán chơi vui quá, mới vừa bò lên mặt đất, đột nhiên ngẩng đầu thấy Phượng Tinh Châu.
Y hung hăng trừng mắt liếc Nhiếp chính vương, tại sao ngươi dẫn hắn tới?
Lục Cảnh Hoán không biết gì, đang muốn bò lên theo Sở Chiêu Du, “Ta muốn đi nhà xí trước.”
Hắn gặp Sở Chiêu Du nói quá nhiều, nói đến khát, uống hết hai bình nước.
Không còn đường ra, lộ ra một mảnh ánh sáng, Lục Cảnh Hoán đang muốn đi lên, bỗng nhiên một thân ảnh bạch y rơi xuống, một đạo lực mạnh mẽ ấn hắn về lại giường.
“Ui…”
Phượng Tinh Châu!!!
Lại hôn hắn!
Phượng Tinh Châu đè Lục Cảnh Hoán, quay đầu thấy Sở Chiêu Du đã ra ngoài giật mình mà lo lắng, nói: “Đắp gạch lên hộ.”
“Ta muốn ra ngoài!” Lục Cảnh Hoán hoảng sợ, chỗ chật như vậy, quốc sư muốn làm gì?
Phượng Tinh Châu nhéo cằm hắn: “Ra ngoài làm gì, không phải Thánh Thượng thích nơi này ư?”
Lục Cảnh Hoán: “Ta…… Trẫm muốn đi nhà xí.”
Rất gấp, đặc biệt gấp, bị Phượng Tinh Châu đè nặng càng nóng nảy.
Nhiếp chính vương định nhìn Phượng Tinh Châu thao tác lấy thêm can đảm, đền bù không đủ, nghe xong cạn lời, trừ dám hôn, Phượng Tinh Châu không có gì đáng để tham khảo, nghe nhiều vô ích, hắn không muốn nghe người khác thảo luận đi nhà xí phải chủ động hôn bao lâu.
Vô dụng, Sở Chiêu Du còn đang mang thai, chiêu này không xài được, ngược lại, bổn vương còn bị Sở Chiêu Du dùng chiêu này lừa lọt hố, người nghe thương tâm người thấy rơi lệ.
“Đi thôi.” Tiêu Hành bế Sở Chiêu Du, không khỏi phân trần đưa người ra ngoài.
Sở Chiêu Du giãy giụa: “Trẫm muốn cứu hắn.”
Tiêu Hành: “Giãy nữa là ta sẽ giống Phượng Tinh Châu đó.”
Sở Chiêu Du thành thật câm miệng.
Không phải y khoanh tay đứng nhìn, thật sự là không tiện nhúng tay vào nội chính nước khác, đặc biệt là việc nhà.
“Chắc là Lục Cảnh Hoán không bị đánh đâu ha.”
“Ngươi cho rằng Phượng Tinh Châu ngàn dặm xa xôi đến đây, chính là để đánh hắn hả? Ngươi cũng đã chạy một lần, dưa hái xanh không ngọt, đồ ngốc còn biết nhớ lâu, ngươi yên tâm*.”
你放一百二十个心: yên tâm, đừng lo lắng gì cả
“Cũng phải.” Sở Chiêu Du nằm trong ngực Nhiếp chính vương, vừa rồi y mới rõ, dựa vào lời nói của Lục Cảnh Hoán rõ ràng rất nhớ quốc sư nhà mình, ngại thân phận thánh tăng cao lãnh của người ta, không dám khinh nhờn, bị hôn một lần đã ngũ lôi oanh đỉnh, hoang mang rối loạn chạy mất.
Hắn nếu hắn vùng vẫy thật lực, thì cổ tay không chỉ có mỗi vết bầm ấy đâu.
Sở Chiêu Du để lại một thân vệ canh giữ bên ngoài, nếu nghe được Lục Cảnh Hoán giãy giụa thì sẽ đi vào đưa người ra.
Cho đến tối, thân vệ cũng không truyền đến bất kỳ tin tức gì.
Sở Chiêu Du ngồi trên giường, tùy ý Nhiếp chính vương thay áo ngủ cho y.
Tiêu Hành vô cùng quý trọng cơ hội như vậy, nếu không phải sợ Sở Chiêu Du cảm lạnh, hắn có thể thay chậm rãi một canh giờ.
Sở Chiêu Du ôm mặt, nỗ lực trung hoà độ lưu manh trong Phúc Ninh Điện.
Y bỗng che lại bụng mình: “Ngươi làm gì!”
Đừng đột nhiên hôn chỗ này, kỳ lắm.
Tiêu Hành chào hỏi nhãi con, được đáp lại nhiệt tình.
“Chiêu Chiêu, nó nhúc nhích.” Nhiếp chính vương lần đầu làm cha, vạn phần mới lạ, “Ta lại chào hỏi lần nữa.”
Sở Chiêu Du bất đắc dĩ bỏ bụng ra, hôn thì hôn đi, lấy cớ làm gì, ngươi thấy nhãi con có muốn chơi với ngươi không.
Nhãi con tỏ vẻ mình rất muốn.
Tiêu Hành lưu luyến nhét Sở Chiêu Du vào trong chăn, hôn hai lần là đủ rồi, đừng để cảm lạnh.
Xa cách nhiều ngày, Nhiếp chính vương lại được ôm hoàng đế trong tay. Hắn suy nghĩ rất nhiều, tinh thần phấn chấn, nhưng không dám quấy rầy Sở Chiêu Du mang thai đang ngủ yên.
Chỉ cần ôm y, còn thỏa mãn hơn so với tọa ủng giang sơn.
Sở Chiêu Du dựa vào hắn, ngủ sớm hơn bình thường.
Giờ Tý.
Sở Chiêu Du đẩy người bên cạnh: “Nhiếp chính vương.”
Tiêu Hành cảm thấy tình cảnh này hơi quen, nghe Sở Chiêu Du nói: “Nhiếp chính vương, trẫm muốn uống rượu mơ chua ngọt.”
Tiêu Hành ngồi dậy: “Ngươi cố ý?” Sao không uống sữa đậu nành Nhiếp chính vương tự tay xay luôn đi?
Ngày thường ngủ không có việc gì, ngủ một phát tới sáng, ngủ cùng hắn thì nửa đêm tỉnh lại kiếm chuyện.
Đương nhiên, Nhiếp chính vương vui vẻ chịu đựng, dù Sở Chiêu Du lăn lộn cả đêm không ngủ. Cho dù là Sở Chiêu Du tỉnh lại đòi ăn mới chịu ngủ, Nhiếp chính vương càng sợ mình không biết y từng tỉnh.
Vấn đề chủ yếu là…… Bệ hạ muốn uống rượu!
Sở Chiêu Du đương nhiên biết mình không thể uống rượu, y cũng sẽ không uống thật, chỉ là bỗng dưng nghĩ tới mà thôi.
Dù không thể uống, cũng muốn nói cho Nhiếp Chính Vương một tiếng.
Dỗ trẫm đi.