Tiêu Hành cảm thấy đề nghị chép kinh thư không đáng tin, nhưng vì đối phương miễn cưỡng là cao tăng đắc đạo, tình huống của Sở Chiêu Du lại khá đặc biệt, cố suy xét một chút.
Không tốn nhiều thời gian, bổn vương rảnh.
Quá trình trưởng thành của hắn được cửa Phật phù hộ, chép kinh thư cho đứa con chưa ra đời, cũng xem như một loại truyền thừa, nếu có thể khiến Sở Chiêu Du vui vẻ thì càng tốt.
Nhiếp chính vương “Khụ” một tiếng, “Ngươi cho rằng bổn vương không biết ngươi chép kinh thư doạ người ta sao, không sợ thì có thời gian rảnh cứ ăn hai miếng thịt trước mặt hắn thử xem.”
Phượng Tinh Châu thấy Nhiếp chính vương không đồng ý với đề nghị của hắn, hơi tiếc nuối.
Hai ngày sau, Sở Chiêu Du mở tiệc đưa tiễn Lục Cảnh Hoán và Phượng Tinh Châu, đã chính thức đưa tiễn trên triều một lần, ăn cơm là lén.
Bọn họ cũng trịnh trọng mời thần y, thần y lạnh nhạt từ chối bọn họ, nhưng thật ra đã tặng Lục Cảnh Hoán một ít bình nhỏ tinh xảo.
Sợ bị Phượng Tinh Châu tịch thu, thần y tri kỷ không dán nhãn, bắt Lục Cảnh Hoán học thuộc một buổi chiều.
Sở Chiêu Du và Tiêu Hành đều không thể uống rượu, Phượng Tinh Châu trước đây là người xuất gia, cấm rượu, hắn cũng không cho Lục Cảnh Hoán uống.
Vì thế một bàn bốn người, quyền cao chức trọng, trong bầu rượu đều là nước trà.
Sở Chiêu Du rót đầy nước lê cho Lục Cảnh Hoán: “Bọn họ ở chung một ngọn núi tám năm, ghét nhau như chó với mèo, hai huynh đệ chúng ta vừa gặp đã phải chia xa, người ở ngôi vị hoàng đế, thân bất do kỷ. Một câu, hải nội tồn tri kỷ, thiên nhai như bỉ lân*.”
海内存知己,天涯若比邻:Khoảng cách không thể phá vỡ tình bạn của bạn. Những người bạn thật sự, cho dù họ có bao xa, vẫn có thể lấp đầy tinh thần của bạn.
Nhiếp chính vương: “…… Bệ hạ thiệt thòi rồi.” Nhìn lời nói bậy này nói rất thành thục, hai người ngày ngày ở chung, không chừng thêu dệt ra bao nhiêu tội danh.
Hắn đen mặt uống mất nửa ly nước lê của Sở Chiêu Du, sao nói với Lục Cảnh Hoán nhiều vậy, nói hai câu đầy một ly, không phải rượu cũng không thể uống như vậy!
Sở Chiêu Du vừa rót đầy ly cho Lục Cảnh Hoán, cúi đầu thấy ly của mình còn không đủ làm ướt môi.
Y nhìn thoáng qua Nhiếp chính vương, Tiêu Hành nhìn lại chăm chú.
Thôi, trẫm nào dám có ý kiến.
Lục Cảnh Hoán liếc ly nước lê của Sở Chiêu Du, đôi mắt cong cong, khó được xem Sở Chiêu Du làm trò cười, mang thai quá không dễ dàng.
Hắn mới đắc ý chưa được hai giây, liền nghe Phượng Tinh Châu nhàn nhạt thổi tới một câu: “Trên đường đừng đòi ta đi vệ sinh.”
Vết xe đổ, không thể đi vệ sinh là chuyện đau khổ cỡ nào, còn sẽ bị nhân cơ hội làm ầm ĩ, đưa ra yêu cầu quá mức.
Tay Lục Cảnh Hoán nâng nước lê khẽ run, chỉ nhấp một ngụm nhỏ.
Anh em cùng cảnh ngộ.
Lục Cảnh Hoán được quốc sư đồng ý, đưa Phật châu cho Sở Chiêu Du, “Bốn tháng sau, biên cảnh yên ổn, ta lại đến Đại Sở, ta có rất nhiều đồ muốn tặng cho nó.”
Hắn nói rất vui vẻ, “Đến lúc đó con ngươi cũng sinh ra rồi, muốn đi đâu chơi thì đi chỗ đó, quốc sự giao cho bọn họ, ta đưa ngươi đến một nơi, lúc ta đi ngang qua rất muốn đến, chúng ta đến đó một tháng, sau đó lại vòng đi …”
Sở Chiêu Du: “Này hay nè … ngươi kéo ta làm gì, đừng kéo.”
Sở Chiêu Du đẩy Nhiếp chính vương ra, đè lại mu bàn tay hắn, nhíu mày nói, “Ánh mắt Nhiếp chính vương như này là có ý gì?”
Nhiếp chính vương: “Không có gì, sợ hai người các ngươi ra cửa bị lừa hết tiền trong quốc khố.”
Đó là một lượng rất lớn, không, hai lượng, tổn thất nghiêm trọng.
Sở Chiêu Du tức giận véo đùi Nhiếp chính vương: “Ngươi đây là khinh thường trẫm, ta nói cho ngươi biết, ta quý giá như vậy, xuống nông thôn diễn xuất, một vở diễn phải một trăm lượng, từ kinh thành xướng đến Quỳnh Hải, chắc chắn có thể kiếm tiền cho quốc khố.”
Hắn quay đầu hỏi Lục Cảnh Hoán: “Đếm tiền được không? Lúc đó ngươi đi theo lấy tiền là được, hai chúng ta chia 50-50, không lấy đồng nào từ quốc khố hết.”
Không phải trẫm chém gió, trẫm hát hí khúc có thể nuôi sống một trăm Lục Cảnh Hoán lận đó.
Tiêu Hành nhéo mặt Sở Chiêu Du, ánh mắt sâu thẳm: “Ngươi gặp ai cũng sẽ hát hí khúc nuôi người ta hả?”
Sở Chiêu Du mắt đen láy chớp chớp, biết nghe lời: “Không có, tiền cho hắn là phát tiền công, trẫm chỉ nuôi ngươi mà thôi.”
Tiêu Hành được dỗ đến vui vẻ, quay đầu lại nghe Lục Cảnh Hoán và Sở Chiêu Du ríu rít bàn chuyện tương lai, hơn nữa còn hình dung ra kế hoạch phải bắt đầu như thế nào, làm người ta đau lòng nhất chính là bên trong “Tương lai” đó hình như không thấy bóng dáng nhóm quyền thần.
Ăn một bữa cơm là muốn cho hai người cáo biệt đàng hoàng, bây giờ cũng ăn gần xong, Tiêu Hành và Phượng Tinh Châu liếc nhau, ăn ý trước khi bọn họ thương lượng ngày tháng cụ thể, đoạt đũa trên tay.
“Cũng tàm tạm rồi, không lên đường là trước khi trời tối không đến được trấn trên đâu.” Phượng Tinh Châu nắm tay Lục Cảnh Hoán, nói với Nhiếp chính vương và Sở Chiêu Du, “Sau này gặp lại.”
Lục Cảnh Hoán: “Tháng chín ta mang đồ đến găp ngươi.”
“Ừm.” Sở Chiêu Du cho Lục Cảnh Hoán một quyển thoại bản, trong đó toàn là truyện cười.
Trước đây y nhất thời sướng lên kể cho Lục Cảnh Hoán, đối phương rất hứng thú.
Sở Chiêu Du kể truyện cười, cho Thôi Canh ghi lại, sau đó Thôi Canh không xuất hiện hai ngày, nghe nói là cười bể bụng.
Sở Chiêu Du là người biểu diễn chuyên nghiệp, trừ khi nhịn không được, nếu không thì bình thường cũng không cười.
Đều đã gặp qua sóng to gió lớn, làm sao lại cười khoa trương như cổ nhân được!
Thực tế là vì y phải nhịn, cười đau bụng sẽ bị Nhiếp chính vương cưỡng chế ngừng, ấn trên giường đét mông.
Sở Chiêu Du đưa sách cho Lục Cảnh Hoán, “Ngươi phải nhận, để viết cái này, trẫm bị Nhiếp chính vương bạo lực gia đình ba lần luôn á.”
Lục Cảnh Hoán vô cùng cảm động, hơn nữa vừa nhận được sách đã không khống chế được mà cười lên tiếng.
“Phu nhân mang thai mà ngươi nói, buổi tối ngủ tướng công thường thường kéo quần cho nàng, nói là dịch chăn cho con ha ha ha quá buồn cười……” không biết Lục Cảnh Hoán nghĩ gì, cười không dừng được.
Bởi vì điểm cười của Lục Cảnh Hoán quá thấp, không khí bi thương lập tức biến mất.
Sở Chiêu Du: “……” Ngươi có thể đổi ví dụ khác được không?
Nhiếp chính vương thấy ánh mắt Sở Chiêu Du biến đổi, đầu nhỏ này mỗi ngày nghĩ gì đấy?
Sở Chiêu Du lạnh nhạt nói với đối Lục Cảnh Hoán: “Ngươi đi đi.”
Trước khi chia tay, tình huynh đệ gặp phải thử thách thật lớn.
Lục Cảnh Hoán cười được Phượng Tinh Châu đỡ vào xe ngựa, trước khi đi Phượng Tinh Châu cố ý cho Nhiếp chính vương một ánh mắt thâm ý, không khác gì mấy ánh mắt nhìn đồ ngốc.
Xa cách mười mấy năm, Nhiếp chính vương lại muốn đánh nhau.
Sở Chiêu Du đè tay Nhiếp chính vương lại: “Bình tĩnh.”
Nhiếp chính vương bình tĩnh nói với Phượng Tinh Châu: “Đúng rồi, sách trị quốc bổn vương viết, hoàng đế quý quốc còn chưa đọc xong, hay là mang hai quyển về đọc tiếp?”
Phượng Tinh Châu tức khắc không còn tâm tư cười nhạo Tiêu Hành.
Khi xe ngựa đến nơi dân cư thưa thớt, Phượng Tinh Châu híp mắt, tính sổ: “Ngươi cũng dám mặc nữ trang giả mạo vợ của Nhiếp chính vương?”
Lục Cảnh Hoán hoảng sợ, tại sao chuyện này quốc sư cũng biết: “Khi đó trẫm đói quá, bị người ta lừa.”
Phượng Tinh Châu nhìn chằm chằm hắn: “Sách trị quốc trong nhà ngươi không học, cứ phải đọc sách Tiêu Hành viết?”
Lục Cảnh Hoán: “Trẫm có thể giải thích.”
Phượng Tinh Châu kiên nhẫn: “Ngươi giải thích.”
Lục Cảnh Hoán yếu ớt: “…… Trẫm muốn dừng xe đi vệ sinh trước.”
Không phải mắc tè thật đâu.
Phượng Tinh Châu: “Lần trước bảo ngươi làm thế nào còn nhớ rõ chứ?”
Lục Cảnh Hoán run run rẩy rẩy ôm cổ Phượng Tinh Châu, gương mặt đỏ bừng…… Cứu mạng, hắn không muốn trở về nữa.
Sở Chiêu Du đứng trên thành lâu, nhìn đoàn xe Đại Diễn càng đi càng xa, cuối cùng chỉ còn một đường bụi mù.
Y hồi tưởng một chút, từ khi Lục Cảnh Hoán xuất hiện ở cửa sau Nhiếp chính vương phủ, thần y cũng đột nhiên xuất hiện, chuyện xảy ra sau đó, là chuyện trước kia nằm mơ y cũng không dám nghĩ.
Nhiếp chính vương thích y, cam nguyện làm cha, buông bỏ hận thù, cưng y đến không biết đêm nay là đêm nào.
Đối với bốn người bọn họ, mấy ngày nay đều là thay đổi lớn trong cuộc đời.
Khiến người ta vui sướng chính là, tất cả đều phát triển theo hướng tốt.
Sở Chiêu Du dựa vào vai Nhiếp chính vương, đột nhiên nói: “Trẫm muốn đi vệ sinh, rất gấp.”
Ngay sau đó y lại nhớ ra bả vai Nhiếp chính vương đang bị thương, sửa lời nói: “Cảm giác sai rồi, hình như không vội.”
Người mang thai, đi vệ sinh nhiều hơn người bình thường, đây cũng là lý do Tiêu Hành không cho Sở Chiêu Du uống nhiều.
Tiêu Hành bế Sở Chiêu Du lên, vững vàng phi xuống thành lâu, nhanh như chớp trở lại Phúc Ninh Điện.
“Đừng ôm ta, ngươi có thương tích …” Sở Chiêu Du chưa nói xong, đã bị bế lên, Nhiếp chính vương thật sự cho rằng y rất gấp.
Sở Chiêu Du hối hận lỡ lời, kiểm tra miệng vết thương của Nhiếp chính vương có chảy máu không.
Tiêu Hành chẳng hề để ý: “Đã qua mấy ngày rồi, cho dù là là vết thương mới, bổn vương cũng có thể ôm ngươi đi bất kỳ đâu.”
Sở Chiêu Du: “Ta không đi đâu hết.”
Tiêu Hành nhanh chóng nói tiếp: “Như vậy thật tốt, đừng đi ra ngoài với Lục Cảnh Hoán.”
Sở Chiêu Du cười liếc Nhiếp chính vương một cái: “Không thể đi chơi sao?”
“Tất nhiên là có thể, nhưng chỉ có thể để ta đi cùng, không được hát hí khúc kiếm lộ phí.”
Sở Chiêu Du: “Có phải ngươi vẫn còn kỳ thị trẫm không?”
Tiêu Hành nắm lấy tay y, hôn lòng bàn tay một cái, “Không có, chỉ là không muốn ngươi xướng cho người khác nghe.”
Nhiếp chính vương còn chưa nghiêm túc nghe lần nào.
Sở Chiêu Du hoài nghi nhìn hắn, “Thật không?”
Nhiếp chính vương vội vàng đưa ra bằng chứng thuyết phục: “Thật ra, hai năm kia, ta đi theo Tiêu Man, cũng học được một ít.”
Sở Chiêu Du nghĩ tuổi tác của Nhiếp chính vương khi đó, thì ra khi y còn nhỏ đau khổ học diễn, Nhiếp chính vương cũng trải qua đau khổ như y.
“Học những gì?”
Nhiếp chính vương nhàn nhạt nói: “Khi đó ta thường xuyên nghe thấy bầu gánh khuyên Tiêu Man đừng mang theo ta, tặng cho nhà nào đó, đều tốt cho mọi người. Ta không muốn đi, liền trộm học lộn nhào với võ sinh của gánh hát, học đứng chổng ngược, có gánh hát cũng nhận con nít……”
Không ai dạy hắn, Tiêu Hành thường thường té mặt mũi bầm dập, lặng lẽ dùng thuốc nhuộm người ta rửa ra, đắp lên mặt học trang điểm, làm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn dị ứng đỏ bừng.
Tiêu Man không chịu đổi nghề, hắn cũng chỉ có thể bắt mình quên đi tứ thư ngũ kinh tổ phụ dạy, vụng về nỗ lực dung nhập gánh hát, giống một nhánh cỏ dại kiên cường dẻo, liều mạng đẩy ra gạch lót của rạp hát.
Nhưng hắn nỗ lực cũng vô dụng, Tiêu Man không cho hắn học, thấy một lần mắng một lần.
Sau một lần Tiêu Man lên đài, quen biết Mã thúc, đối phương nghe thấy chủ gánh hát và Tiêu Man nói chuyện, chủ động tỏ vẻ chỗ hắn có nhà đại lão gia đang lo không có hậu nhân.
Mã thúc đưa Tiêu Man đi xem bên ngoài tòa nhà của Đinh lão gia, hơn nữa khi gặp “Đinh lão gia”, gánh hát phải xuôi nam đến Dương Châu, đi rất gấp, chủ gánh hát nói rõ không mang theo con nít vô dụng. Tiêu Man không cho Tiêu Hành học diễn, thấy “Đinh lão gia” thái độ thành khẩn, không tìm hiểu nhiều hơn đã đồng ý.
Tiêu Hành khóc nháo thế nào cũng vô dụng.
Nương hắn vừa ngây thơ lại vừa tàn nhẫn, không biết làm sao sinh ra đứa con như hắn.
Sở Chiêu Du nhớ Tiêu Hành thích mặc đồ đen, không thích hoa hòe loè loẹt, có lẽ một phần cũng do đây, hắn mặc thử những quần áo đó, nhưng không có bất kỳ tác dụng gì.
Tiêu Hành nói: “Cho nên, không phải ta kỳ thị ngươi, chỉ là nghe thấy lời hí, lại nhớ tới lời Tiêu Man xướng, muốn dỗ ta ngủ, rồi nàng sẽ rời đi, đáng tiếc ta không ngủ như nàng muốn, nàng cũng không ở lại như ta muốn.”
Sở Chiêu Du đỏ hốc mắt, “Nhiếp chính vương sắp làm cha rồi, nếu về sau lại nghe thấy, thì không còn là biệt ly nữa, mà là ta nhớ ngươi.”
“Ừm.” Tiêu Hành duy trì cảm xúc, lơ đãng hỏi, “Ta có thể điểm hí (chọn kịch) không?”
Sở Chiêu Du: “Đương nhiên có thể…… Phấn diễn* thì không.”
*粉戏: kịch khiêu dâm:v
Mắt Tiêu Hành lộ ra tiếc nuối: “Không thể châm chước sao?”
“Không được!”
Người lớn như vậy rồi, không thể nghe “Tinh trung báo quốc” sao?
Sau khi Lục Cảnh Hoán đi, Sở Chiêu Du ngẫu nhiên phát hiện trên bàn của Nhiếp chính vương có rất nhiều kinh phật chép tay.
Tự khắc chế bản tính cuồng vọng thất lạc, có vẻ trang trọng đó.
Rõ ràng là Nhiếp chính vương viết.
Sở Chiêu Du kinh ngạc lo lắng: “Phượng Tinh Châu truyền y bát* cho ngươi rồi sao?”
*Y Bát: Y là áo, Bát là chén cơm. Y Bát tượng trưng cho Áo Cơm. Ngoài ý nghĩa Y Bát là dấu ấn tư cách pháp nhân, việc truyền Y Bát có một ý nghĩa siêu tuyệt khác mà ít ai để ý: Tổ Sư truyền Y Bát cho người đệ tử thừa kế, điều đó có nghĩa là vị Tổ Sư chỉ thị cho người đệ tử đó phải lo nạn áo cơm của tất cả chúng sanh, hay nói cách khác là phải lo cứu khổ cứu nạn cứu đói cho chúng sanh trước khi thuyết pháp cho chúng sanh. Có thực mới vực được Đạo mà! Hay nói cách khác là phải lo việc Tế độ trước rồi liền sau đó mới lo việc Phổ độ
Dù sao cũng là sư đệ.
Hơi muốn trả lại phật châu cho Lục Cảnh Hoán rồi đó.
Nhiếp chính vương: “……” Bất cẩn rồi.