“Cũng chỉ là tiểu thiếp, nếu ngươi không thích, đợi nàng vào cửa xong thì tìm cớ đuổi tới thôn trang là được, cần gì phải khiến người trong tộc buông lời đàm tiếu? Đến lúc đó nếu Ngũ cô thái thái nói chúng ta ỷ thế hiếp người, chúng ta còn có mặt mũi gặp người hay sao? Công công (cha chồng) ngươi coi trọng nhất là thể diện, vạn vạn không thể để người ta lên án đức hạnh của ông ấy được.” Trần lão phu nhân tận tình khuyên nhủ.
Tam phu nhân lau nước mắt nói: “Còn chưa cưới chính thê mà trong phòng đã có một tiểu thiếp như vậy, làm gì có ai nguyện ý gả nữ nhi cho nhà chúng ta nữa chứ?”
Bà muốn cho nhi tử cưới tiểu thư nhà quan cho nên trong phòng hắn ngay cả một nha hoàn thông phòng cũng không dám cấp, chỉ sợ sẽ khiến người ta ghét bỏ nhi tử nhà mình. Bây giờ tự dưng chưa cưới chính thê đã lòi ra một cái tiểu thiếp như vậy, còn ai nguyện ý kết thân với nhà bà nữa?
Nghĩ tới đây trong lòng bà càng thêm oán hận Trần lão phu nhân, nhà người khác nạp thiếp, gọi người đi gặp một cái, nếu thấy không tệ thì cho kiệu tới nâng vào phủ là xong. Có ai lại nhiều chuyện như Trần lão phu nhân và đại phu nhân, một hai đòi phải tận mắt nhìn phẩm hạnh của cô nương nhà người ta, cho nên mới dựa vào quan hệ thân thích, đón mẹ con ngũ cô thái thái tới đây. Chỉ là một tiểu thiếp, còn cần phải thận trọng như vậy hay sao?
Giờ thì hay rồi, đại thiếu gia muốn nạp thiếp, người ta lại chạy đến trong phòng nhi tử của nàng. Đã vậy Ngũ cô thái thái còn muốn để nữ nhi của nàng ta gả làm chính thê của nhi tử mình.
Tam phu nhân tuy chỉ là phu nhân nội trạch, xuất thân thương hộ nhưng trong lòng cũng hiểu được, chức quan của Trần lão thái gia chính là căn cơ của Trần gia. Mặc dù nhị lão gia Trần Trọng Hồng đã đỗ tiến sĩ ra làm quan nhưng mà cũng phải đợi thêm mười năm nữa mới có thể trở thành cây đại thụ của Trần gia được. Bây giờ còn phải dựa vào lão thái gia che mưa chắn gió cho cái nhà này, cho nên thanh danh của ông ấy là không thể nào bị tổn hại.
Bà tuy không cam lòng, nhưng cũng biết việc đã đến nước này, không trả giá chỉ sợ cũng không được. Ai kêu nhi tử của bà ngốc như vậy, lại đi cứu con hồ ly tâm cơ kia chứ.
Tam phu nhân ngừng khóc, nói với Trần lão phu nhân: “Để nàng làm thiếp cũng được, bất quá phải đợi Lãng ca nhi cưới chính thê được nửa năm mới có thể vào cửa. Đây là giới hạn của ta. Nếu Ngũ cô thái thái không đáp ứng, còn muốn để nữ nhi nhà nàng làm chính thê, thì cứ để nàng đi chọn rể hiền nhà khác đi.”
Lại sợ Trần lão phu nhân vì Trần lão thái gia mà thỏa hiệp với Ngũ cô thái thái nên nói thêm: “Nương, người cũng đừng sợ nàng nháo, nàng có thể đưa nữ nhi đến đây làm thiếp cho đại thiếu gia chính là đã có tâm muốn leo lên nhà quyền quý. Chỉ cần chúng ta cường ngạnh, uy hiếp nàng một chút, nếu nàng còn nháo lên sẽ cho người đi đối phó với trượng phu và huynh đệ của nàng, nàng nhất định sẽ không dám nữa. Loại người này, càng cho nàng mặt mũi, nàng sẽ càng được đà lấn tới, chỉ cần người cường ngạnh, nàng sẽ lập tức yếu thế ngay.”
Trần lão phu nhân nhìn bà một cái. Nàng tức phụ thứ xuất này trước nay vẫn luôn trầm mặc ít lời, khiến người ta cảm thấy nàng là người vô cùng ôn lương cung khiêm (ôn nhu, thiện lương, cung kính, khiêm nhường), hiền lương thục đức. Bây giờ xem ra nàng cũng là người lợi hại.
“Được, cứ làm như vậy đi. Để ta nói với nàng.” Trần lão phu nhân nói.
Sau khi mẹ chồng nàng dâu thỏa thuận xong, Trần lão phu nhân liền cho người gọi Ngũ cô thái thái vào nói chuyện.
“Lão phu nhân, tam phu nhân, nhà chúng ta tuy nghèo nhưng cũng là gia đình đứng đắn, nữ nhi của ta cũng là người hiểu biết chữ nghĩa, rất xứng đôi với tam thiếu gia. Bây giờ hai đứa nó đã có duyên, các ngươi liền thành toàn cho bọn chúng đi. Dung tỷ nhi cũng là hài tử hiếu thuận, sau này nhất định sẽ hầu hạ thật tốt cho hai người.” Ngũ cô thái thái nói, “Ta biết hai vị muốn cưới tiểu thư quan gia cho tam thiếu gia, nhưng mà tiểu thư quan gia thân phận cao, tính tình cũng sẽ lớn. Chắc hẳn lão phu nhân và đại phu nhân cũng không hưởng được bao nhiêu phúc của đại nãi nãi có phải không?”
Sau đó bà ta quay sang tam phu nhân nói: “Tam phu nhân, lời này của ta tuy có chút khó nghe nhưng cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi nghĩ lại mà xem, nếu tam thiếu gia cưới tiểu thư quan gia, ngươi ở trước mặt nàng có thể ra vẻ bà bà được hay sao? Chẳng lẽ ngươi còn phải xem sắc mặt con dâu mà sống?”
Mặt Tam phu nhân có chút khó coi, giật giật môi, định phản bác lời của Ngũ cô thái thái, nhưng một lời cũng không thể thốt ra được.
Bà nhớ lúc Kim thị vào cửa cũng không có bao nhiêu cung kính với đại phu nhân. Đại phu nhân kiêng kị nhà mẹ đẻ sau lưng nàng ta, cho nên cũng không dám ra vẻ bà bà, lập quy củ với nàng, nếu mình cưới con dâu nhà quan về, rơi vào hoàn cảnh như vậy đúng là cũng không thoải mái.
Ngũ cô thái thái thấy tam phu nhân giao động thì trong lòng vui mừng, vội vàng nói thêm: “Nếu Dung tỷ nhi nhà chúng ta vào cửa, nhất định sẽ hiếu thuận với người thật tốt, ngươi kêu nàng làm gì, nàng nhất định sẽ làm cái đó, tuyệt không dám cãi người nửa câu.”
Tam phu nhân phục hồi tinh thần, lạnh lùng nhìn Ngũ cô thái thái nói: “Cho dù ta có phải để cho nhi tử của mình cưới người có dòng dõi thấp, cũng sẽ không cưới nữ nhi của ngươi. Thực lòng mà nói, cho dù là thiếp ta cũng không muốn để nữ nhi của ngươi vào cửa, nàng không muốn làm thiếp của đại thiếu gia, lại dùng thủ đoạn như vậy để hòng làm chính thê của nhi tử ta. Loại nữ nhân tâm cơ sâu nặng, dã tâm bừng bừng như vậy, ta còn sợ một khi nàng vào cửa, nếu có gì không hài lòng sẽ hạ độc vào trong chén của ta đó. Hơn nữa, cái thanh danh tam thiếu gia đoạt thiếp thất của đại thiếu gia này có dễ nghe sao? Nếu truyền ra ngoài, nhà chúng ta còn có mặt mũi gì nữa?” Bà nói xong câu này thì liếc mắt nhìn Trần lão phu nhân một cái.
Quả nhiên Trần lão phu nhân nhíu mày, hiển nhiên là cũng chưa nghĩ tới chuyện này.
Ngũ cô thái thái thấy mình nói thế nào thì hai mẹ chồng nàng dâu nhà này cũng không chịu nhường một bước. Nếu mình còn cắn chết không buông nữa chỉ làm cho quan hệ càng trở nên căng thẳng. Đến lúc đó cho dù có để Phó Dung gả cho Trần Trác Lãng làm thê hay thiếp thì Phó gia cũng không thể nhận được sự giúp đỡ của Trần gia, chi bằng cứ lui một bước, từ từ lại tính.
“Được, vậy làm thiếp.” Bà cắn răng đáp ứng, “Bất quá, bây giờ phải vào cửa.”
“Không được.” Tam phu nhân cự tuyệt.
“Nếu như vậy cũng không được, vậy thì quên đi.” Ngũ cô thái thái trầm mặt, nói xong nhấc chân muốn đi.
Lời uy hiếp bà cũng đã sớm nói qua, lúc này cũng không nên nhắc lại nữa. Bà biết, trận đàm phán này, chỉ xem ai có thể trầm ổn hơn thì sẽ là người chiến thắng. Nhà bà gia cảnh bần hàn, cũng không phải danh môn vọng tộc gì, có thể đưa nữ nhi tới cửa làm thiếp thì đã không thèm để ý thanh danh nữa rồi. Nhưng Trần gia thì khác, đã muốn bận tâm thanh danh của Trần lão gia, còn bận tâm khuê dự hậu trạch, nếu không nữ nhi Trần gia cũng sẽ khó lòng gả vào nhà trong sạch. Chân trần không sợ mang giầy, cùng lắm thì bà mang nữ nhi về nhà, gả cho một tiểu môn hộ cũng được.
“Ngũ cô thái thái xin dừng bước.” Trần lão phu nhân vội vàng gọi bà lại.
Ngũ cô thái thái khẽ nhếch môi, lộ ra tươi cười, dừng bước, xoay người lại nhìn về phía Trần lão phu nhân nói: “Lão phu nhân còn có gì phân phó?”
Trần lão phu nhân nói: “Lãng ca nhi nhà ta xuống nước cưú người vốn là việc tốt. Tẩu chìm thúc viện, sự cấp tòng quyền*, cho dù ngươi đem chuyện này nói ra thì nhà chúng ta cũng không có chỗ nào sai. Cho nên ta khuyên ngươi thấy tốt liền thu đi, tam tức phụ nhà ta có thể đồng ý để Dung tỷ nhi vào cửa làm thiếp đã là tâm địa bồ tát rồi. Nếu ngươi còn không biết tốt xấu, thì cũng đừng trách ta không niệm tình thân thích. Còn nữa, Lãng ca nhi nỗ lực đọc sách như vậy, sau này còn phải dựa vào công danh để xây dựng tiền đồ, phải cưới tức phụ có dòng dõi cao mới có thể thêm một phần trợ lực. Chẳng lẽ chúng ta lại để mặc cho các ngươi tính kế mà hủy hoại tiền đồ của hắn? Hoặc là ngươi để Lãng ca nhi cưới chính thê xong sau đó mới nâng nữ nhi qua cửa làm thiếp, hoặc là ngươi lĩnh năm mươi lạng bạc xong thì rời đi. Nếu ngươi chọn vế sau, vậy thì cầm bạc xong không thể nói hươu nói vượn nữa, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
Tẩu chìm thúc viện, sự cấp tòng quyền*: xuất phát từ 《 Mạnh Tử 》.
Lúc đó Thuần Vu khôn hỏi Mạnh Tử: “Tẩu chìm, tắc viện chi lấy tay?”
Mạnh Tử trả lời nói: “Tẩu chìm không viện, là sài lang cũng. Nam nữ thụ thụ bất thân, lễ cũng; tẩu chìm viện chi lấy tay giả, quyền cũng.”
Nói trắng ra, chính là cổ lễ thượng cái gọi là “Nam nữ thụ thụ bất thân”, ở trong tình huống đặc thù cũng sẽ có điều châm chước. Chú em không đi cứu tẩu tẩu, đó là sài lang hành vi, hay là nên đi cứu, sự cấp tòng quyền chính là phạm vi châm chước, chỉ giới hạn trong thân nhân, còn với người ngoài chính là đường sống đều không có.Ngũ cô thái thái thấy thái độ hai người cường ngạnh như vậy thì biết đã không còn đường xoay chuyển nữa, trong lòng không khỏi oán trách nữ nhi tâm sinh tham niệm, được voi đòi tiên. Đại nãi nãi đã thất thế, đại phòng không có nhi tử, nàng lại được lão phu nhân, đại phu nhân nhìn trúng, gả vào rồi sinh một đứa con, chẳng phải so với vị nãi nãi thất sủng kia càng có thể diện hơn hay sao? Nhưng nàng lại ảo tưởng làm Trần gia tam nãi nãi, khiến cho gà bay trứng vỡ, địa vị so với thị thiếp đại phòng thấp hơn không nói, còn làm mất niềm vui của lão phu nhân và bà bà.