Tần thị đến gần nàng, nghiêm túc nói: “Uyển tỷ nhi, ta biết các ngươi không thích lão phu nhân và nhị phòng, tam phòng. Ta chỉ muốn nói, nhị phòng là nhị phòng, tam phòng là tam phòng. Hai vợ chồng chúng ta cũng không mơ ước gia sản và bí phương nhà các ngươi, cũng chưa từng hại các ngươi bao giờ. Hi vọng các ngươi sẽ không đem tam phòng chúng ta xếp chung vào với lão phu nhân và nhị phòng. Chúng ta cũng không hi vọng ngươi sẽ xem chúng ta như thân thích gì, chỉ cầu ngươi đừng đem cừu hận của nhị phòng tiện thể trút lên người chúng ta mà thôi.”
Bà nói xong thì gật đầu một cái nói: “Ta đuổi theo ngươi cũng chỉ để nói lời này thôi.” Sau đó cũng không đợi Tô Ngọc Uyển đáp lời đã xoay người rời khỏi.
Tô Ngọc Uyển nhìn theo bóng dáng của Tần thị, khẽ cười nói với Lập Xuân: “Bà ấy cũng thật thông minh.”
Nàng rời phủ đi lâu như vậy, người Tô gia chắc hẳn cũng có rất nhiều suy đoán. Nhiều nhất có lẽ đều cho là Trần lão thái gia và Trần lão phu nhân thích nàng, cho nên mới giữ nàng ở lại trong phủ lâu như vậy.
Bởi vậy mà mấy người Tô lão phu nhân, Tô Trường Đình, Tô Trường Phong đều có chút lo lắng, sợ hãi nàng sẽ dựa vào Trần gia tới trả thù bọn họ. Tần thị trong mắt Tô Ngọc Uyển cũng coi như là người thông minh, chính trực, ít nhất bà ta và Tô Trường Phong cũng không nghĩ tới việc chiếm đoạt tài sản của người khác, càng không có tâm đi hại người. Bất đồng hoàn toàn với Ngụy thị và Tô Trường Đình. Nếu nàng muốn trả thù, cho dù Tần thị không nói, nàng cũng sẽ không tính toán gì với tam phòng.
Mà Tần thị có thể công khai nói những lời này với nàng chứng tỏ cũng đã thăm dò tính tình của nàng, biết mình có thể thản nhiên tương đãi thì nàng nhất định sẽ không làm liên lụy tới tam phòng.
……………………………………
Sau khi thỉnh an Tô lão phu nhân xong, Tô Ngọc Uyển liền trở về viện của Ân thị, chuẩn bị bồi mẫu thân dùng bữa sáng. Còn chỗ nhị phòng, tam phòng nàng cũng không có ý định đi, chỉ cho hạ nhân mang theo lễ vật phủ thành qua đó là được. Sau khi xé rách mặt cũng có chỗ tốt, không cần phải giả mù sa mưa mà diễn nữa.
Lúc Tô Ngọc Uyển đến chỗ Ân thị, Tô Thế Xương và Tô Thế Thịnh đã có mặt ở đó. Bốn mẹ con vui vẻ cùng nhau ăn sáng.
Ăn cơm xong, Tô Ngọc Uyển cho hạ nhân lui ra hết, chỉ để lại Lập Xuân và Lê ma ma trong phòng, Cốc Vũ và Tiết Sương thì đứng canh ở cửa xong mới mở miệng nói: “Nương, Xương ca nhi, Thịnh ca nhi, lần này đi phủ thành, ta đã mua được một số vườn trà ở Truân Khê và phụ cận Huy Châu. Ta định để cả nhà chuyển tới phủ thành sống.”
Ân thị chấn động: “Dọn đến phủ thành? Uyển tỷ nhỉ, ngươi không phải phát sốt nên nói sảng đó chứ?”
Tô Thế Thịnh cũng có chút giật mình, chỉ có Tô Thế Xương hơi nhíu mày, suy nghĩ sâu xa.
Tô Ngọc Uyển đối với phản ứng này của đệ đệ thì có chút ngoài ý muốn, trong lòng cũng âm thầm chờ mong, cười cười hỏi: “Xương ca nhi, nhìn bộ dạng này của đệ, hình như cũng không có ngoài ý muốn. Chẳng lẽ đệ đã sớm biết ta sẽ quyết định như vậy?”
Tô Thế Xương lắc đầu rồi lại gật đầu: “Tỷ không nói thì đệ làm sao mà biết được chứ? Bất quá trong khoảng thời gian tỷ ra ngoài, đệ vẫn luôn suy nghĩ, hoàn cảnh của chúng ta bây giờ có chút giống như cây to đón gió, chẳng qua mọi người còn đang kiêng kỵ Cữu tổ phụ và nhóm đối thủ cho nên chưa dám hành động thiếu suy nghĩ mà thôi. Nhưng thời gian lâu rồi, tất sẽ động khởi tâm tư khác, dù sao tiền tài cũng động lòng người, bọn họ nhất định sẽ không cam lòng. Trừ phi tỷ đáp ứng hôn sự với người có quyền thế nhất trong thành. Nhưng mà tỷ không cần thiết phải vì trong nhà mà hy sinh hạnh phúc của mình, ta cũng sẽ không để tỷ phải làm như vậy.”
Tô Thế Xương còn một tháng nữa mới tròn mười hai tuổi, vẫn là một cậu bé còn chưa trổ mã, dáng người thon gầy, thanh âm vẫn còn mang theo chút trẻ con, trên mặt vẫn còn rất non nớt, nhưng lời nói ra lại thành thục lão luyện, suy nghĩ cũng vô cùng cặn kẽ chu đáo, khiến Tô Ngọc Uyển không nhịn được mà cay cay sống mũi.
Trẻ con nhà nghèo sớm đương gia. Tuy Tô gia không nghèo, nhưng phụ thân mất sớm, trong nhà không có nam nhân chống đỡ, đã ép đích tử như Tô Thế Xương buộc phải nhanh chóng trưởng thành lên.
“Cho nên…” Tô Thế Xương nói tiếp, “Trong khoảng thời gian này đệ đã nghĩ tới nghĩ lui rất nhiều lần, nếu không phải còn bận tâm chuyển đến nơi khác sẽ không chế được trà Tùng La nữa, chúng ta chuyển đến Huy Châu cũng xem như là một biện pháp tốt. Sau khi tới phủ thành, có Cữu tổ phụ che chở, hẳn là những người này sẽ không dám đánh chủ ý gì lên người chùng ta nữa. Có điều…” Hắn nói tới đây bỗng dưng hai mắt sáng lên, kinh hỉ nhìn Tô Ngọc Uyển: “Tỷ, nếu tỷ đã mua vườn trà ở bên kia, có phải là đã thử qua, lá trà bên kia cũng có thể chế thành trà Tùng La được có phải hay không?”
Tô Ngọc Uyển thấy đệ đệ thông minh như vậy thì rất vui vẻ, cười gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Thật? Thật không?” Tô Thế Xương không dám tin hỏi lại.
“Thật.” Tô Ngọc Uyển nói, “Hơn nữa bởi vì lá trà bên đó hương vị không tốt cho nên vườn trà cũng không đắt, ta không những mua được một mảng vườn trà rất lớn, còn mua một ít núi hoang, chuẩn bị khai phá để trồng trà nữa đó.”
“Vậy thì tốt quá.” Tô Thế Xương cao hứng reo lên.
Tô Thế Thịnh bởi vì trong khoảng thời gian này vẫn luôn đau khổ, rối rắm chuyện của Mạnh di nương cho nên ngoại trừ việc quản lý vườn trà ra thì cũng không để tâm suy nghĩ cặn kẽ chuyện trong nhà. Hơn nữa trong tiềm thức của hắn cũng không đem gia nghiệp này xem như của mình, cho nên cũng không nhọc lòng lo lắng. Bây giờ nghe thấy Tô Thế Xương suy nghĩ sâu xa như vậy, mà ca ca cũng chỉ hơn mình có nửa tuổi thì trong lòng càng thêm hổ thẹn, cúi đầu xuống thấp không lên tiếng.
Tô Ngọc Uyển còn tưởng hắn luyến tiếc Mạnh di nương cho nên vội vàng an ủi: “Thịnh ca nhi, tỷ hi vọng đệ có thể đi cùng chúng ta tới phủ thành, chúng ta là người một nhà, tự nhiên là phải ở cùng nhau mới tốt. Nhưng nếu ngươi không nỡ rời xa Mạnh di nương, muốn ở lại bồi bà ấy thì cũng không sao cả. Đến lúc đó tỷ sẽ để lại mấy người đắc lực cho đệ, tỷ và Xương ca nhi cũng sẽ thường xuyên trở về xử lý vườn trà và trà sạn bên này. Dù sao nơi này cũng là căn cơ của chúng ta, không thể bỏ mặc như vậy được.”
Nàng nói những lời này cũng chính là ý ở ngoài lời nói với Tô Thế Thịnh, chi dù hắn có quyết định lưu lại Hưu Ninh thành thì nàng và Tô Thế Xương cũng sẽ không giao lại toàn bộ gia nghiệp ở đây cho hắn.
Nơi này là sản nghiệp của tổ tiên, cũng là tâm huyết cả đời của Tô Trường Thanh, Tô Thế Xương là đích trưởng tử, cho dù bên ngoài có thể mở mang vườn trà tới đâu đi chăng nữa, cũng không thể từ bỏ phần tổ nghiệp này được, đó là tội bất kính. Lui một bước mà nói, sau này có muốn chiếu cố Tô Thế Thịnh mà cho hắn phần gia nghiệp này thì cũng không phải là bây giờ.
Nếu để Tô Thế Thịnh lưu lại chỗ này, phụ trách xử lý sản nghiệp ở đây, lâu dần sẽ không tránh khỏi sinh ra dị tâm, cảm thấy gia nghiệp này đều là của hắn, nếu Tô Thế Xương đã phiêu bạt bên ngoài, còn trở về phân chia sản nghiệp chính là mơ ước tài sản của hắn.
Tô Ngọc Uyển nhất định không thể để cho suy nghĩ này có cơ hội nhen nhóm trong lòng Tô Thế Thịnh.
Tô Thế Thịnh lại không nghĩ nhiều như vậy, suy nghĩ của hắn đã bị mấy chữ “Không nỡ rời xa Mạnh di nương” chiếm cứ hết rồi. Hắn vẫn còn nhỏ, Ân thị cũng có nhi tử thân sinh, tâm địa lại thiện lương cho nên cũng không cấm cản hắn thân cận với Mạnh di nương. Giữa hắn và Mạnh di nương cũng có tình cảm mẹ con, quyến luyến không muốn rời xa giống như người bình thường vậy. Tuy Mạnh di nương bị đưa đến thôn trang, nhưng hắn vẫn có thể thường xuyên qua lại thăm bà, trong lòng tuy có khổ nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Nhưng mà lần này, nếu hắn theo mẹ cả đến phủ thành, chỉ sợ cũng phải nửa năm mới có thể trở về thăm hỏi mẹ ruột của mình được.
Nhưng mà không đi theo mẹ cả, tỷ, huynh đến đó, một mình hắn ở lại chỗ này, đối mặt với dã tâm và thân phận của lão phu nhân và Tô Trường Đình, hắn lại có chút khiếp đảm.
Còn nữa, hắn cũng không bỏ được huynh trưởng vẫn luôn đối đãi với hắn như ruột thịt và tỷ tỷ thông minh cơ trí mà hắn vẫn luôn sùng bái kia.
Ai,thật là khó xử mà!
“Tỷ, đệ, đệ…” Hắn khó xử nửa ngày vẫn không thể quyết định được, đành đưa mắt cầu cứu Tô Thế Xương.