Trà Môn Khuê Tú

Chương 113

Hoàng quản sự thật tình lo lắng giùm cho Tô Ngọc Uyển, nãy giờ trong đầu vẫn luôn suy nghĩ đối sách. Nghe Tô Ngọc Uyển nói như vậy thì hai mắt sáng lên hỏi: “Ý của cô nương là để tứ thiếu gia quản vườn trà, tam thiếu gia quản trà sạn?”

Tô Ngọc Uyển cười gật đầu: “Chỉ không biết bọn họ có quản tốt được hay không thôi.”

“Cái này thì không thành vấn đề.” Hoàng quản sự cũng yên tâm, cười nói, “Tứ thiếu gia làm việc tuy còn non nớt chút nhưng cũng rất nhạy bén, chỉ cần nhìn qua một chút là biết ngay. Để tứ thiếu gia quản lý vườn trà với một quản sự giàu kinh nghiệm, bên cạnh còn có cô nương trông chừng, hẳn là sẽ không có vấn đề. Còn chỗ tam thiếu gia, lúc trước ta vẫn thường hay nghe Mã chưởng quầy khen hắn làm việc trầm ổn lại tinh tế, suy xét chu toàn, một chút cũng không giống trẻ con, ngược lại càng có vẻ như chưởng quầy lâu năm, rất có phong thái của cô nương năm đó.”

Tô Ngọc Uyển xua xua tay: “Hoàng quản sự lại chê cười ta.”

“Ha ha, ta đang khen cô nương mà.” Phiền não trong lòng đều đã được giải quyết nên Hoàng quản sự cũng có tâm tình nói giỡn.

Tô Ngọc Uyển cũng bó tay với hắn.

Vườn trà đã có Hoàng quản sự quản lý, Tô Thế Thịnh cũng thường xuyên lại đây chăm sóc nên cũng không có gì bất thường. Tô Ngọc Uyển dẫn theo Cốc Vũ và Tiết Sương lên núi đi dạo một vòng, thấy cây trà phát triển không tệ, phân bón đầy đủ, cỏ dại được nhổ sạch sẽ thì cũng an tâm, sau khi xuống núi thì lên xe ngựa, đi về phía Tùng La tự.

Đại Phương đại sư vẫn một bộ hạc phát đồng nhan*, tiên phong đạo cốt như cũ, thấy Tô Ngọc Uyển tới thì vui vẻ pha trà, đưa tới trước mặt nàng nói, “Nào, nếm thử trà mới chế của ta thử xem.”

Hạc phát đồng nhan*: tóc bạc mặt hồng hào, ý là người già rồi nhưng thân thể vẫn còn khỏe mạnh, tráng kiện á. Mình để nguyên cho nó vần với vế sau.

Đại Phương đại sư cả đời đều si mê chế trà, cho dù bây giờ đã tám mươi tuổi nhưng vẫn cứ siêng năng như cũ. Mỗi lần Tô Ngọc Uyển lên núi đều có thể nếm được một loại trà mới của đại sư, sau đó phải bình phẩm một phen thì mới được bỏ qua.

Nàng cũng không khách sáo, bưng chén trà lên nhìn nhìn màu nước trong chén xong thì đưa lên mũi ngửi một chút, cuối cùng mới nhấp thử một ngụm. Sau khi nuốt xuống, nàng mở mắt ra, nhìn chén trà trong tay nói: “Hương vị trầm, mùi hương lại rất quái lạ, cũng không có vị ngọt và mùi thơm của trà.”

Đại Phương đại sư thở dài một hơi.

Trong khoảng thời gian này đại sư đã thử đem lá trà Tùng La đi rang (bồi hỏa, hong khô bằng lửa), tạo thành rất nhiều hương vị quái lạ như thế này.

Cho dù là rang ít hay rang nhiều cũng đều không được. Xem ra trà Tùng La không thích hợp để rang.” Đại sư nhíu mày nói.

Tô Ngọc Uyển gật đầu: “Chắc là vậy.

Đại sư đưa ấm trà cho chú tiểu, để hắn đi pha một ấm trà mới, sau đó thở dài một hơi, đáng tiếc nói: “Ngươi có một đầu lưỡi nhạy bén với hương vị, trong nhà lại trồng trà rồi chế trà, vốn dĩ phải nên đi theo lão nạp làm đồ đệ mới đúng. Bây giờ cả ngày đều bận rộn kinh doanh, vì chút lợi mà phải bôn tẩu phiền não, thật là uổng phí.”

Tô Ngọc Uyển dở khóc dở cười nói: “Đại sư à, ta là tiểu cô nương đó, có thể đi theo người cả ngày để học chế trà được hay sao? Hơn nữa, nếu ta không vội vàng kinh doanh thì cả nhà biết lấy gì mà ăn chứ? Đâu phải ai cũng giống ngài, chỉ cần ngồi yên trong phòng, không cần làm gì vẫn có người mang bạc đến cho.”

“Hừ, ngươi nếu đi theo ta học chế trà, chẳng lẽ sẽ không có người đến cho ngươi bạc hay sao? Lúc trước không phải có rất nhiều người vì cái bí phương kia mà đem bạc đến tặng cho ngươi hay sao?” Đại sư lầm bầm nói.

“Hì, hì, còn không phải do lão nhân gia ngài lợi hại hay sao?” Tô Ngọc Uyển nghiêm mặt cười nói. Nàng biết đại sư đang nói đến chuyện vì bí phương trong tay nàng mà rất nhiều người đã đến cửa cầu thân lúc trước.

Tuy nàng hào phóng hơn rất nhiều vị cô nương khác, nhưng dù sao nói đến chuyện hôn sự của mình với một người không màng thế sự như đại sư thì cũng có chút xấu hổ. Sau khi thu lại biểu tình, Tô Ngọc Uyển hỏi chuyện chính sự: “Những người đó thế nào? Không gây phiền toái cho ngài chứ?”

Đại sư liếc mắt nhìn nàng một cái: “Còn không biết xấu hổ mà nhắc tới? Ngươi không biết vì chuyện này mà ta đã chọc không biết bao nhiêu phiền toái đâu, mấy người kia không tìm thấy thợ sao trà ở vườn trà, trà sạn, nội, ngoại viện nhà ngươi liền kéo tới chỗ này của ta nhòm ngó, có người còn tự mình chạy tới hỏi ta có biết bí phương kia của ngươi hay không. Tính tới hôm nay ta đã thay ngươi đuổi đi khoảng chừng bốn đội nhân mã rồi đó.”

“Cho dù tới nhiều hơn nữa cũng không đủ cho lão nhân gia ngài tiêu khiển mà.” Tô Ngọc Uyển vội vàng cười hì hì nịnh nọt.

“Đó là đường nhiên.” Đại sư đắc ý, vuốt ve chòm râu nói, “Bọn họ muốn moi tin tức ở chỗ này của ta? Hừ, còn non lắm.”

Lúc này chú tiểu đã mang trà mới ra đổi lại cho hai người, đai sư hỏi: “Ngươi đi phủ thành lâu như vậy không có chuyện gì chứ?”

Tô Ngọc Uyển cười tủm tỉm nói: “Ta bận mua mấy trăm mẫu vườn trà, trà sơn bên đó.”

“Hả?” Đại sư hơi nhíu mày một lát, sau đó thì sáng mắt lên hỏi: “Chẳng lẽ lá trà bên đó dùng phương pháp chế biến của trà Tùng La cũng có thể tạo thành hương vị như vậy?”

Tô Ngọc Uyển giơ ngón cái lên với đại sư khen: “Đại sư một lời trúng đích.”

Đại sư đắc ý vuốt râu nói: “Ta có thể đi từ Hổ Khâu đến Tùng La, tự nhiên cũng biết chuyện này có thể, chỉ là lười nói thôi.”

Tô Ngọc Uyển chớp mắt, bất lực nhìn đại sư một cái rồi bưng trà lên uống. Đại sư nhìn ánh mắt bất đắc dĩ kia của nàng thì vô cùng sảng khoái, cũng bưng trà lên nhấp một ngụm.

“Đại sư, ta chuẩn bị chuyển nhà đến phủ thành.” Tô Ngọc Uyển buông chén trà, nghiêm túc nói.

Đại sư sửng sốt hỏi: “Vì sao phải chuyển qua đó?”

Tô Ngọc Uyển đem đầu đuôi sự tình kể lại một lần cho đại sư nghe. Sau khi nghe xong, đại sư trầm mặc thật lâu sau mới nói: “Chuyển đi cũng tốt.”

Mặc dù đại sư không nói nhưng Tô Ngọc Uyển vẫn thấy được mất mắt trong mắt ông ấy, nên vội nói: “Tuy chúng ta chuyển sang phủ thành nhưng dù sao cũng cách chỗ này không xa, vườn trà bên này cũng là căn cơ nhà ta, ta cũng không thể buông tay mặc kệ, lâu lâu sẽ trở về thăm một chút, lúc đó ta sẽ đến thăm người, nhất định cũng không ít hơn so trước đây.”

Đại sư năm nay đã hơn tám mươi, tuy thân thể vẫn còn mạnh khỏe, nhưng có một số việc, cho dù là ai cũng không dám nói trước. Tô Ngọc Uyển hạ quyết tâm trong lòng, nhất định phải thường xuyên về thăm đại sư.

Quả nhiên nàng vừa nói như vậy xong thì đại sư liền vui vẻ trở lại, phân phó chú tiểu: “Đi kêu phòng bếp chuẩn bị đồ ăn chay thật ngon, Tô cô nương hôm nay sẽ ở lại dùng cơm.”

Tô Ngọc Uyển vẫn luôn ở lại trên núi tới lúc mặt trời sắp xuống núi mới lên xe trở về nhà.

… …… …… …… …… …… …… …… …… …..

Chuyện các nàng muốn chuyển nhà cũng không có ai biết, chỉ nói với Tô lão phu nhân là Trần lão phu nhân kêu Ân thị và đám người Tô Thế Xương qua đó ở một thời gian. Sau khi thu thập ít đồ đạc, hai mươi ngày sau khi Tô Ngọc Uyển trở về, cả nhà lại cùng nhau khăn gói lên đường, rời khỏi Hưu Ninh đi về hướng Huy Châu phủ.

Ân thị từ nhỏ đến lớn đều chưa từng rời khỏi Hưu Ninh, bây giờ vừa đi tâm trạng liền trở nên sa sút. Hơn nữa ngày thường đều sống trong nhung lụa, nay lại phải bôn ba đường dài mệt nhọc, buổi tối đến khách điếm cũng không được, cho nên vừa đến Huy Châu bà đã ngã bệnh. Đoàn người không đến Trần phủ nữa mà cho xe ngựa chạy thẳng về tiểu viện của Tô gia ở phủ thành, chỗ này bây giờ cũng chính là Tô phủ.

Cũng may Mã chưởng quầy sớm đã cho người tu sửa lại sân viện, trước khi Tô Ngọc Uyển về Hưu Ninh cũng để Hứa ma ma ở lại chỗ này, bà cùng mấy nữ nhân trong vườn trà dọn dẹp nhà cửa, lại dựa theo sở thích của mấy vị chủ tử mà mua sắm gia dụng, bài trí phòng ốc. Đám người Tô Ngọc Uyển vừa đến đã có ngay cơm canh nóng hổi chuẩn bị sẵn.

Tô Ngọc Uyển vội kêu Lưu An đi thỉnh đại phu cho Ân thị.
Bình Luận (0)
Comment