Sáng sớm hôm sau, Trần Minh Sinh ăn sáng xong liền tới Tô gia.
Lúc Tô Trường Thanh còn sống rất nghiêm khắc với con cái, cho dù Tô Ngọc Uyển rất được sủng ái cũng không được phép ngủ nướng. Ngoại trừ Tô Ngọc Nhược ra, mấy tỷ đệ nàng đều có thói quen dậy sớm. Lúc này Tô Ngọc Uyển cũng đã thức dậy, đang dùng bữa sáng với mẫu thân và hai đệ đệ, nghe người gác cổng báo Trần Minh Sinh tới liền nhìn sang Ân thị, buông đũa đứng dậy.
Tô Thế Xương kỳ quái hỏi: “Sao Cữu tổ phụ lại tới vào lúc này? Hôm nay cũng không phải ngày hưu mộc mà.” Nói xong liền đứng lên, chuẩn bị đi tới tiền viện nghênh đón Trần Minh Sinh.
Tô Thế Thịnh cũng vội vàng buông chén đứng dậy.
Tô Ngọc Uyển ngăn hai người lại nói: “Cữu tổ phụ tới tìm ta, hai đệ cứ ăn tiếp, không cần phải tới đâu.”
Tô Thế Xương nghe lời ngồi xuống.
Ân thị biết mình hôm qua chọc họa tới rồi bèn áy náy nhìn Tô Ngọc Uyển: “Có phải vì chuyện của hôm qua không?”
Tô Ngọc Uyển gật đầu, “Con đi xem thử.” Nói xong liền ra cửa, đi về phía ngoại viện.
Trần Minh Sinh vốn còn tưởng là huynh đệ Tô Thế Xương và Tô Thế Thịnh sẽ tới, mặc dù Tô Ngọc Uyển là đương gia nhưng dù sao nàng vẫn là nữ tử, nam khách tới nhà thì nàng cũng không tiện tiếp đón. Hắn còn đang cân nhắc xem phải nói thế nào với hai đứa nhóc này để bọn nó về khuyên nhủ Tô Ngọc Uyển đáp ứng hôn sự thì đã thấy Tô Ngọc Uyển bước vào, liền đứng dậy.
“Hôm nay Cữu tổ phụ không phải lên nha môn ạ?” Tô Ngọc Uyển hành lễ, cười hỏi.
“Hừ, còn không phải vì chuyện của ngươi hay sao?” Trần Minh Sinh trách cứ nhìn Tô Ngọc Uyển, nặng nề ngồi xuống, giọng điệu vừa nghiêm khắc lại pha thêm mấy phần sủng nịnh.
Ánh mắt Tô Ngọc Uyển hơi lóe lên, ngồi xuống bên cạnh ghế chủ tọa.
Gã sai vặt vội vàng dâng trà lên cho Tô Ngọc Uyển.
“Được rồi, ngươi lui ra đi.” Tô Ngọc Uyển nói với gã sai vặt, sau đó mới quay sang phân phó Cốc Vũ, “Ta có chuyện quan trọng cần nói với Cữu tổ phụ, ngươi ra cửa canh chừng đi.”
Cốc Vũ lĩnh mệnh rời đi.
Trần Minh Sinh còn phải lên nha môn, thấy trong phòng chỉ còn lại Lập Xuân đứng sau Tô Ngọc Uyển liền nói thẳng: “Uyển nha đầu, hôm qua thế tử Vĩnh An hầu tới đây cầu thân ngươi có phải không?”
Tô Ngọc Uyển gật đầu, “Vâng.”
Trần Minh Sinh thấy ngoại tôn nữ nhắc tới chuyện này nhưng trên mặt cũng không có chút nào thẹn thùng thì không khỏi sửng sốt, một lúc sau mới hỏi: “Cửa hôn sự tốt như vậy, vì sao lại cự tuyệt?”
Mặc dù Tô Ngọc Uyển cảm thấy Trần Minh Sinh chỉ vì lợi ích của Trần gia mới vội vàng hỏi tới chuyện này, nhưng nàng vẫn lễ phép giải thích lại một lần, sau đó mới nói: “Mẫu thân và đệ đệ cũng đã nói, chỉ có con sống tốt thì bọn họ mới sống tốt được. Người một nhà chúng ta cũng không cầu cái gì đại phú đại quý, chỉ cần có thể bình an, thoải mái qua ngày là tốt rồi.”
“Thật là hồ đồ.” Trần Minh Sinh ra vẻ đau đớn nói, “Ngươi hồ đồ, nương và đệ đệ ngươi cũng hồ đồ theo.”
“Ồ?” Tô Ngọc Uyển nhướng mày, hứng thú hỏi, “Sao chúng ta lại hồ đồ?”
“Chẳng lẽ ngươi gả đến một nhà bình thường thì sẽ không có chuyện phiền lòng hay sao? Làm gì có! Nếu ngươi không lấy bí phương ra thì cũng thôi, nhưng mà một khi đã lộ ra rồi thì không thể làm người bình thường được nữa. Uyển tỷ nhi lại là người có khả năng và tham vọng, trong tay còn có phần bí phương kia, sau này sinh ý nhất định sẽ rất phát triển. Nếu ngươi chỉ gả cho một người bình thường, hắn làm sao có thể hộ được ngươi? Chẳng lẽ chuyện mấy hôm trước vẫn chưa đủ rõ ràng hay sao? Thế đạo này chỉ có cường giả mới có thể bảo hộ được ngươi mà thôi. Thất phu vô tội, nhưng hoài bích có tội nha.”
Tô Ngọc Uyển hơi trầm mặc một lát nhưng rất nhanh đã tươi cười đáp: “Cữu tổ phụ nói thật đáng sợ. Nếu thực sự có kẻ mơ ước bí phương của ta, ta công bố ra ngoài chẳng phải sẽ xong sao? Gần đây ta không dùng tới bí phương, không đe dọa tới sinh ý của người khác chẳng phải liền an toàn đó thôi? Chỉ cần cẩn thận chút, lại không quá mức tham lam thì sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Thực lòng mà nói thì trong thâm tâm Tô Ngọc Uyển cũng rất tán thành với lời này của Trần Minh Sinh, sau này nếu chọn hôn sự nàng cũng có thể châm chước. Nhưng mà Trần Minh Sinh hôm nay tới rõ ràng là vì muốn khuyên nàng đáp ứng Nhan An Lan, nàng tự nhiên liền không thể hùa theo ý hắn. mặc dù Nhan An Lan không tệ, nhưng địa vị của hắn lại quá mức hiển hách, trong nhà còn phức tạp, gả vào đó chẳng khác nào đầm rồng hang hổ, nàng sẽ không suy xét tới cửa hôn sự này.
Trần Minh Sinh chỉ hận sắt không thành thép nhìn nàng nói: “Thật là ấu trĩ! Bây giờ không có ai nhìn vào ngươi, chẳng qua là vì ngươi cũng không sản xuất ra được bao nhiêu trà, lại ở chỗ này, tốt xấu gì cũng có ta che chở, xem mặt mũi của ta nên bọn họ mới không dễ dàng động tới ngươi mà thôi. Nhưng một khi ngươi gả cho người, thành tức phụ của nhà khác, lại cách xa Trần gia, bọn họ tự nhiên là sẽ không còn vướng bận nhiều như thế nữa.”
Lời này của hắn chẳng khác nào tự nhận bình an của Tô gia trong khoảng thời gian này đều là công lao của hắn, hơn nữa còn có thể nói ra một cách hùng hồn dõng dạc như vậy khiến Tô Ngọc Uyển không thể không bội phục trình độ mặt dày của hắn. Nhưng mà nàng cũng không có cách nào phản bác lại được.
Nàng chuyển nhà từ Huy Châu tới phủ thành đúng là vì ở chỗ này có Trần Minh Sinh, mà nhà nàng ở đây bình yên vô sự, một phần cũng là nhờ vào mặt mũi của hắn thật.
Tô Ngọc Uyển đứng dậy, chân thành hành lễ với Trần Minh Sinh: “Đa tạ Cữu tổ phụ đã che chở cho chúng ta.” Sau đó liền nói tiếp: “Ta cũng biết người hôm nay đến đây để khuyên ta gả cho Nhan công tử. Nhưng mà ta lại không có ý định gả vào hào môn thế gia. Ta cũng không phải là người có tham vọng gì to lớn, chỉ cần có thể có cơm ăn, áo mặc, một nhà bình an trôi chảy là đủ rồi. Nếu bí phương kia mang phiền toái tới cho ta, ta sẽ đưa một phần cho Cữu tổ phụ, lại bán thêm mấy phần ra ngoài, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không nhìn chằm chằm vào ta nữa.”
Trần Minh Sinh còn một bụng lời muốn nói nhưng lại bị nàng chặn họng mất, một lúc sau cũng không thể nói được ra lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn nàng.
Hắn còn có thể nói gì bây giờ? Nói Tô Ngọc Uyển mượn quyền thế của hắn lại không biết hồi báo ư? Người ta không phải còn chuẩn bị đưa cho hắn một phần bí phương đó thôi. Nhưng mà cái hắn muốn lại không phải là tiền tài. Nếu hắn tham bạc, muốn bao nhiêu mà không có? Nhưng mà hắn có thể nói Tô Ngọc Uyển hãy vì con đường thăng quan tiến chức của Cữu tổ phụ mà gả vào phủ Vĩnh An hầu, sống cuộc sống mà nàng không muốn được sao?
Cho dù mặt hắn có dày đến đâu đi nữa thì cũng không thể nói ra những lời như thế được. Huống hồ nói vậy xong còn không phải sẽ đắc tội với Tô Ngọc Uyển ư? Hắn không thể đắc tội với nha đầu này được, nhỡ đâu nàng lại gả cho Nhan An Lan thật thì sao?
Tô Ngọc Uyển hành lễ xong lại ngồi xuống ghế, thong thả bưng trà lên uống, không nói thêm gì nữa.
Thật lâu sau Trần Minh Sinh thở dài một hơi, xua tay nói: “Thôi được rồi, ta không khuyên ngươi nữa. Nhưng mà ngươi cũng phải cho ta biết ngươi rốt cuộc muốn chọn một nhà như thế nào chứ? Để ta còn biết mà giúp ngươi thu xếp. Ta nghe Cữu tổ mẫu ngươi nói, nương ngươi vì chuyện hôn sự của ngươi mà lo đến bạc tóc, chỉ sợ ngươi ra khỏi hiếu kỳ vẫn chưa tìm được nhà nào tốt, đến lúc đó lại khó làm.”
Hắn nói vậy cũng không phải vì muốn giúp Tô Ngọc Uyển thật, mà chỉ định kéo dài thêm một chút thời gian mà thôi. Hắn sợ Nhan An Lan vẫn chưa chết tâm, nhưng Ân thị lại định cho Tô Ngọc Uyển một nhà khác thì sẽ càng thêm phiền toái.
Mặc dù Tô Ngọc Uyển còn nhỏ tuổi nhưng tâm tư lại rất tinh tế, hiển nhiên cũng có thể đoán được mấy phần ý đồ của Trần Minh Sinh. Bất quá nàng cũng không vạch trần, chỉ thẹn thùng cười cười, thấp giọng nói: “Chỉ cần nhân khẩu đơn giản, gia đình hòa thuận, người kia cũng không quá mức hoa tâm là được rồi.”
“Được.” Trần Minh Sinh gật gật đầu, đứng lên, “Ta còn phải lên nha môn cho nên sẽ không ở lại đây lâu. Ngươi nếu không có việc gì thì theo mẫu thân qua phủ chơi đi. Hân tỷ nhi không hiểu chuyện, ta đã giáo huấn nàng rồi, nàng sẽ không dám vô lễ với ngươi nữa đâu.”
“Vâng.” Tô Ngọc Uyển qua loa ứng một tiếng. Cả ngày nàng đều bận tối mắt, thời gian đâu mà đi theo người ta nói chuyện tào lao chứ? Huống hồ nàng còn chẳng thể nào thích nổi đám người Trần gia đó.