Tô Ngọc Uyển quét mắt nhìn mọi người một lượt: “Đừng tưởng ta chỉ có một chiêu này, nếu thật chọc ta, không biết chừng lúc nào đó ta sẽ hạ độc trong cơm canh, hoặc một mồi lửa hỏa thiêu cả Tô gia, các ngươi một người cũng đừng mong trốn thoát.”
Có câu kẻ thật thà sợ người ngang ngược, người ngang ngược sợ kẻ cứng đầu, cứng đầu lại sợ tên liều mạng. Tô Ngọc Uyển vừa dứt lời, không chỉ Tô Trường Đình cùng Ngụy thị mà ngay cả Tô Trường Phong cùng Tần thị cũng đều biến sắc.
“Uyển tỷ nhi, ngươi nhưng đừng hồ đồ, ngàn vạn cũng đừng nên hồ đồ.” Tô lão phu nhân nóng nảy, run run rẩy rẩy dựa vào nha hoàn, vội vã đi tới, “bí phương sao trà kia là của ngươi, là của ngươi, sẽ không có ai đoạt đâu, ngươi nhanh bỏ dao xuống đi.”
Bà vốn là nữ nhi nhà nghèo, sau này gả cho Tô lão thái gia làm vợ kế mới có được ngày lành, cho nên cũng không có dã tâm gì lớn, chỉ sợ ngày lành trước mắt sẽ thành hoa trong gương, trăng trong nước. Bây giờ gia cảnh giàu có, con cháu mãn đường, bí phương kia với bà nói cũng không có ý nghĩa gì, chỉ vì nghĩ cô nhi quả phụ nhà đại phòng mềm yếu, huynh đệ Tô Thế Xương đều nhỏ, không có khả năng phản kháng nên mới để mặc cho Tô Trường Đình hồ nháo, trong tối ngoài sáng cướp đoạt gia sản.
Ai ngờ Tô Ngọc Uyển tính tình lại cương liệt như thế, một lời bất hòa liền kêu đánh kêu giết, khiến bà vô cùng sợ hãi.
“Nhị thúc cũng nghĩ như vậy sao?” Tô Ngọc Uyển lạnh lẽo nhìn phía Tô Trường Đình.
Tô Trường Đình đã sớm túng quẫn, nhưng trong nhà nhiều người nhìn chằm chằm hắn như vậy, hắn nếu thừa nhận về sau ở trước mặt người khác cũng đừng mong ra oai nữa.
“Ngươi đừng hù dọa chúng ta. Ngươi nếu là dám động đến một sợi tóc của Lăng tỷ nhi, ta sẽ lập tức báo quan, cho ngươi ăn cơm nhà giam!” Nói xong hắn hét lớn một tiếng, “còn không mau bỏ dao xuống?”
“Ta không dám?” Tô Ngọc Uyển đem chủy thủ để sát vào cổ Tô Ngọc Lăng.
Lưỡi dao lạnh lẽo tiếp xúc với da thịt khiến Tô Ngọc Lăng sởn cả gai ốc, nhắm chặt hai mắt lại kêu lên: “Cha, người đáp ứng nàng đi, con sợ, con sợ… hu hu hu…”
Ngụy thị cũng gấp gáp, không biết làm thế nào cho phải, đưa tay run run chỉ vào vào Tô Ngọc Uyển nói: “Chúng ta đáp ứng ngươi, chúng ta đáp ứng ngươi là được, ngươi nhanh thả Lăng tỷ nhi ra, đừng làm nàng bị thương.”
Tô Ngọc Uyển lại không thèm để ý bà ta, chỉ nhìn chằm chằm Tô Trường Đình.
Tô Trường Đình nghĩ mình bây giờ đáp ứng Tô Ngọc Uyển, không phải là nhận thua mà vì cứu nữ nhi nên vội vàng nói: “Được, ta đáp ứng ngươi, nhanh thả Lăng tỷ nhi ra đi.”
“Bí phương kia là của ta, không phải của Tô gia, không có quan hệ gì với các ngươi?” Tô Ngọc Uyển xác nhận lại một lần nữa.
“Phải, phải, không có quan hệ gì với chúng ta.” Tô Trường Đình nhanh miệng đáp ứng.
Tô Ngọc Uyển liếc mắt nhìn ra cửa, thấy chỗ cửa viện có người đến, hình như là bóng dáng của Tiết Sương liền thu hồi chủy thủ, lui về phía sau một bước, đến gần Ân thị.
Ân thị sớm đã bị hành động của Tô Ngọc Uyển dọa sợ, thấy nàng lại đây thì đưa tay kiểm tra khắp người một lượt, sợ chủy thủy sắc bén làm nữ nhi bị thương, lo lắng hỏi: “Có bị thương chỗ nào không?”
“Nương, con không sao.” Tô Ngọc Uyển an ủi Ân thị, mắt nhìn về phía Tô Ngọc Lăng.
Lúc nãy đứng sau lưng Tô Ngọc Lăng nàng đã ngửi thấy mùi khai, hiển nhiên nàng ta đã bị dọa sợ tới mức tè ra quần. Nếu như bị người ta phát hiện, để xem nàng ta làm sao lên mặt được nữa.
Quả nhiên, Tô Ngọc Uyển vừa ly khai, Tô Ngọc Lăng liền cả người vô lực, tê liệt ngã xuống trên mặt đất, Ngụy thị cùng nha hoàn đi đỡ nàng, nàng dùng tay áo che miệng khóc thút thít, gắt gao bắt lấy chân ghế dựa, liên tục lắc đầu đầu chết sống không dậy nổi.
“Cô nương, Tạ cô nương tìm người có việc gấp.” Tiếng Tiết sương vang lên ngoài cửa, chắc là phát hiện tình hình trong phòng không đúng nên lên tiếng nhắc nhắc nhở.
Trong phòng chợt yên tĩnh, mọi người đều quay đầu nhìn ra cửa.
Tạ Phương Linh mặc quần áo bằng tơ lụa đỏ đang cùng nha hoàn bà tử đứng đợi ngoài cửa, dưới ánh sáng mặt trời vô cùng chói mắt. Tô Trường Đình hồi thần, vội vàng quát khẽ: “Còn không nhanh đưa Lăng tỷ nhi vào trong phòng đi.”
Ngụy thị cũng phát hiện nữ nhi chật vật, vội vàng cùng nha hoàn nửa kéo nửa đỡ mang người vào phòng. Tô Ngọc Lăng biết tình huống không tốt nên cũng cật lực phối hợp. Người đi rồi dưới đất liền để lại một bãi nước ẩm ướt.
“Nhanh thu thập.” Tô trường đình vội phân phó hạ nhân.
Mục đích của Tô Ngọc Uyển đã đạt thành, tự nhiên cũng không muốn phơi bày bộ dạng xấu xí của Tô gia trước mặt Tạ Phương Linh. Tô Ngọc Lăng mất mặt, nàng cũng không có chỗ nào tốt, nên tiến lên đỡ lấy Ân thị: “Nương, chúng ta đi thôi.”
Cốc vũ đỡ một bên cùng với Tô Ngọc Uyển hợp lực đỡ Ân thị còn đang ngẩn ngơ ra ngoài.
Tạ Phương Linh tuy chưa vào phòng nhưng một phòng hỗn loạn như vậy cũng không thoát khỏi mắt nàng, lúc này nhìn thấy Tô Ngọc Uyển cùng Ân thị nguyên vẹn ra tới, Tô Thế Xương cùng Tô Thế Thịnh theo sát phía sau, ngay cả nha hoàn bà tử cũng đều không bị thương, mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười khanh khách hành lễ với Ân thị: “Phương Linh thỉnh an thẩm thẩm.”
Tạ Phương Linh một thân quần áo đỏ rực, trên mặt lại tràn đầy vui vẻ khiến bất an trong lòng Ân thị cũng tiêu tán hết, bà hồi phục tinh thần, cười cười với Tạ Phương Linh: “Tạ cô nương đa lễ.”
Tô Ngọc Uyển ra hiệu với Tạ Phương Linh nói: “Được rồi, người vẫn còn đang ở ngoài đường đâu, chúng ta về nhà lại nói.”
Tạ Phương Linh đi đến bên cạnh Ân thị, thay thế Cốc Vũ đỡ bà, cười làm nũng: “Thẩm thẩm, con muốn ăn hoa quế cao của người. Trở về người làm cho con ăn được không?”
“Được, được.” Ân thị hoàn toàn quên mất bây giờ không phải mùa thu, cũng không phải thời điểm để ăn bánh hoa quế, mà liên tục đáp ứng, đi theo Tô Ngọc Uyển và Tạ Phương Linh ra ngoài.
Đoàn người từ hậu viện trở về, mãi tới khi qua cửa ngách, đến địa bàn của đại phòng, Tô Ngọc Uyển mới thở phào nhẹ nhõm, cảm tạ Tạ Phương Linh.
Tạ Phương Linh liếc nàng nói: “Hai chúng ta có quan hệ gì nha? Ngươi còn cùng ta khách khí, hôm nay nếu ngươi không cầu cứu ta, ta mới tức giận đó.” Lại nhìn người từ trên xuống dưới một chút hỏi: “Không bị thương chứ?”
“Không.” Tô Ngọc Uyển lắc đầu.
Ân thị chảy nước mắt, lôi kéo tay nữ nhi nói: “Uyển tỷ nhi, chúng ta cứ bình an mà sống đi, ngươi ngàn vạn đừng làm chuyện ngốc nghếch.”
Tô Ngọc Uyển nhìn thấy ánh mắt dò xét của Tạ Phương Linh bèn vội vàng lấy khăn tay lau nước mắt cho Ân thị nói: “Nương, Phương Linh vẫn còn ở chỗ này đâu. Chúng ta về phòng trước đã, có chuyện gì về phòng lại nói.” Nói đoạn quay đầu phân phó Lê ma ma cùng Cốc Vũ: “đỡ phu nhân về phòng, nấu cho người bát canh an thần.”
“Cô nương yên tâm, lão nô biết rồi ạ.” Lê ma ma nhìn Tô Ngọc Uyển, gật gật đầu, đỡ Ân thị trở về.
Tô Ngọc Uyển thấy hai đệ đệ vẫn đứng yên bất động, hai mắt lập lòe tỏa sáng sùng bái nhìn mình không khỏi buồn cười, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì, nghiêm túc nói: “Hai đệ cũng về đi, mấy hôm nay cẩn thận chút, đừng để trúng kế của nhị phòng.”
“Tỷ tỷ cũng phải cẩn thận chút.” Tô Thế Xương nói xong mới dắt đệ đệ rời đi.
“Đi thôi.” Tô Ngọc Uyển kéo tay Tạ Phương Linh đi về phía Thiên Ảnh các.