Tra Nam Tiện Nữ Kết Cục Thế Này Mới Đã

Chương 7

Thánh thượng chau mày tỏ ý không hài lòng.

Ánh mắt Sở Hành ngập tràn cảm kích.

Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt chàng.

Đôi mắt hoe đỏ, trong đáy mắt là bi thương không thể che giấu.

Chàng quay đầu né tránh, không dám đối diện.

Thị nữ dâng giấy bút.

Miêu Nhược Nhi cầm bút rồi lại buông, rốt cuộc không viết được một chữ.

“Nhược Nhi!”

Ta bật cười lạnh lẽo.

Nàng ta sao dám viết?

Bởi vì khi đó, chính nàng đang phóng hỏa ở Đông cung.

Nàng ta ngàn vạn lần không ngờ, lửa mình nhóm ở Đông cung lại bén đến viện của ta.

Nàng nóng lòng cần một cơ hội, mượn cớ mà “nói được trở lại”.

Lại thuận tiện mang lấy thanh danh “vì cứu Thái tử, không tiếc thân mình”.

Trong toan tính của nàng ta, đây đáng lẽ là màn lật mình danh chính ngôn thuận.

Chẳng ngờ bị ta lợi dụng, ép đến đường cùng không còn lời để bào chữa.

Ta nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay nàng.

“Miêu cô nương, sao tay lại dính dầu lửa?”

Ta nắm chặt lấy cổ tay nàng.

“Doanh Doanh.”

Sở Hành thấy ta hung hăng ép hỏi, trong lòng bất mãn nhìn ta chằm chằm.

Chàng nghĩ rằng ta vẫn sẽ giống như thuở trước.

Không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ khiến hắn giận lòng.

Đáng tiếc thay, đây là hồi cuối cùng trong vở diễn giữa ta và hắn.

“Nói đi, tại sao tay ngươi lại có dầu lửa?”

“Chính ngươi đã đốt áo chim công của ta!”

Ta bất ngờ giận dữ, túm chặt cổ áo nàng ta.

Nàng ta nghẹt thở, ho sặc sụa.

Sở Hành che chắn cho Miêu Nhược Nhi, đẩy ta ngã xuống đất.

Đó là phản xạ vô thức.

Đẩy xong, chính hắn cũng thoáng hoảng hốt.

Muốn đỡ ta dậy, ta lại gạt tay ra.

“Điện hạ, chính nàng ta là kẻ phóng hỏa.”

Lệ Chi đỡ ta đứng lên, thân thể ta mềm nhũn, chỉ còn dựa vào nàng mà đứng.

“Như vậy rồi, điện hạ còn định tiếp tục bảo vệ nàng ta sao?”

Gương mặt chàng đầy giận dữ.

Hắn không muốn mất đi quân cờ si tình hữu dụng là ta.

Lại chẳng nỡ để đóa bạch hoa kia chịu tổn thương.

“Thái tử.”

Thánh thượng lên tiếng thúc giục.

Ngài cũng muốn nghe một lời dứt khoát.

Trầm mặc giây lát, Sở Hành quỳ xuống: “Nhi thần tin Nhược Nhi.”

Ta vùi đầu vào vai Lệ Chi.

Thân người khẽ run.

Qúa tốt rồi!

12.

Ta cùng Sở Hành đã hoàn toàn đoạn tuyệt.

Vở diễn lần này khiến cổ họng ta cũng khàn đặc.

Hiện tại, ta đang nằm trên xe ngựa, vào vai một nữ tử si tình đau lòng đến độ hồn phi phách tán.

Sở Ly khép rèm cửa sổ, lại thay ta từ chối một vị quý nữ có ý muốn lên xe thăm hỏi.

“Ăn ít bánh quế hoa lại thôi.”

Hắn cướp lấy miếng bánh quế hoa ta mới cắn dở, ung dung mà ăn hết.

Quả không hổ là hoàng tử được Thánh thượng thân truyền dạy dỗ.

Từng cử chỉ hành vi, đều phong lưu nhã nhặn lạ thường.

“Keo kiệt.”

Ta lẩm bẩm than phiền.

Sở Ly đưa lò sưởi cho ta, cười nhàn nhạt: “Chẳng lẽ nàng muốn để người ta thấy, tiểu thư Tống gia vì tình mà ngất lịm, lệ rơi thành suối, vậy mà lúc xuống xe lại... béo lên thấy rõ sao?”

Ta vội đưa tay sờ cằm.

Cũng may, vẫn gầy gò như cũ.

Hắn bật cười khẽ khàng, rõ là cố ý trêu ghẹo.

Hiện giờ quan hệ giữa ta và Sở Ly quả thật vi diệu.

Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy điện hạ Chiêu vương đối với ta tình thâm như biển, biết rõ lòng ta chưa nguôi vương vấn Thái tử, vẫn lặng lẽ ở bên bầu bạn.

Song trong mắt ta, hai ta vốn chẳng thân cận, thế mà hắn lại thấu hiểu mọi tâm tư của ta, không điều gì không dung túng, việc gì cũng đứng sau âm thầm thu xếp.

Bao gồm cả việc sai thái giám bày đặt chứng cứ buộc tội Miêu Nhược Nhi phóng hỏa, cũng như giờ phút này cùng ta diễn trò lấp l**m.

Ta tự biết bản thân chẳng có giá trị gì lớn lao để hắn mượn dùng.

Mọi việc hắn làm—

Đều là thật lòng trợ giúp.

Lẽ nào thật sự đã tình căn sâu nặng?

Sở Ly thấy ta cứ nhìn chằm chằm, liền trêu: “Sao, không chờ nổi mà muốn gả vào Vương phủ rồi sao?”

Ta khẽ lắc đầu: “Ta đang nghĩ, vì cớ gì chàng lại giúp ta như thế?”

Hắn thoáng sững người.

Đôi mắt bỗng mang theo nét hồi tưởng xa xăm.

“Khi ta vừa tàn phế, chẳng thể tiếp nhận sự thật, liền nhịn ăn, buông xuôi trong cung.”

“Đúng lúc ấy, nàng đi lạc đến điện của ta, lôi ta ra lảm nhảm một đống lời vô nghĩa.”

Hắn bật cười, ánh mắt đầy nhu hòa: “Lúc ấy nàng mới bảy tám tuổi, líu lo không ngớt. Ta bị nàng phiền đến chịu chẳng nổi, đành phải ngoan ngoãn ăn cơm.”

Ta hoàn toàn chẳng nhớ gì.

Nhưng quả thực, chuyện ta lạc đường trong cung, vốn xảy ra như cơm bữa.

Đại khái là lén theo Sở Hành, bị hắn cố ý bỏ rơi.

“Chỉ vì việc đó thôi sao?”

Sở Ly gật đầu.

“Lúc đó trong điện tràn ngập bi thương, chẳng có sinh khí. Chỉ có nàng, linh hoạt, ồn ào, đầy sức sống.”

“Nhưng mà…” Ta lo tai vách mạch rừng, không dám nói trắng ra.

Toan giết Thái tử, chẳng khác nào mưu nghịch.

Chỉ vì chút ấm áp thuở niên thiếu, thật sự đáng chăng?

Sở Ly chăm chú nhìn ta, ánh mắt dịu dàng đến độ khiến tai ta đỏ rực.

Hắn chậm rãi cất lời: “Ta thuở nhỏ bệnh nặng, hai chân tàn phế.”

“Là do Quý phi hại.”

“Vậy nên, Doanh Doanh hãy cứ tin ta.”

“Giúp nàng, cũng là giúp chính ta.”

Tiểu hồ ly từ sau lưng ta bò ra.

Bình Luận (0)
Comment