Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!

Chương 12

Chim oanh hót líu lo, én bay lượn lờ, từng dòng nước chảy róc rách ửng sắc hồng của mùa xuân.

Tiết trời xuân rạo rực sức sống, khiến lòng người cũng phơi phới hẳn lên.

Sáng sớm, Tạ Vân đã bị Thạch Lựu kéo dậy. Nàng thay váy hoa triều phục xinh đẹp mềm mại, rồi cùng Quý Cảnh Lẫm thong thả bước lên xe ngựa có mui che, đi ra ngoài thưởng xuân.

Hoàng đế và hoàng hậu xuất cung, mười dặm quanh đường đều được binh lính canh giữ nghiêm ngặt. Nhưng bá tánh quanh đó không hề sợ hãi, ngược lại còn tụ tập rất đông. Ai cũng cầm hoa tươi trong tay, vui vẻ ném lên chiếc xe ngựa chạy sau xe chính, như để chúc phúc cho đế hậu.

Chiếc xe phía sau kia là được chuẩn bị riêng, để tránh có người vô tình hay cố ý ném hoa trúng người hoàng đế, gây ra sơ suất không đáng có. Nếu có kẻ nào đó cố ý làm loạn, hậu quả sẽ rất khó lường.

Bên trong chiếc xe mà họ đang ngồi thoạt nhìn thì có vẻ đơn giản bình thường, bề ngoài chỉ phủ màn vải mỏng, che toàn bộ tầm nhìn. Nhưng thực tế bên trong lại rất tinh xảo. Đệm mềm trải kín, hương gỗ thơm nhè nhẹ, khắp nơi đều là chi tiết được chăm chút cẩn thận.

Dù không xa hoa lộng lẫy, nhưng lại ấm áp mà kín đáo, đúng phong cách của Quý Cảnh Lẫm, tinh tế mà không khoe mẽ.

Ngày hôm nay là “Phổ Thiên Cùng Nhạc*”, một lễ hội lớn mà đế hậu sẽ ngồi xe ngựa đi vòng quanh hoàng thành, sau đó xuống xe, hòa mình cùng dân chúng vui đùa ca múa.

*Phổ Thiên Cùng Nhạc (普天同乐) là một thành ngữ Hán cổ, nghĩa đen là “khắp thiên hạ cùng vui” hoặc “mọi người trong thiên hạ cùng chung niềm hân hoan, âm nhạc”.

Dĩ nhiên, hai người sẽ tách ra để tham gia các hoạt động riêng biệt.

Quý Cảnh Lẫm cần đi gặp mặt các tân tú nam, những người dân lao động xuất sắc được tuyển chọn từ khắp nơi trong lĩnh vực nông nghiệp. Đây là phần quan trọng nhất. Kế tiếp là tuyển chọn nhân tài nổi bật trong các ngành nghề khác.

Tạ Vân cũng có trách nhiệm tương tự, nhưng bên phía nữ giới.

Hai người cùng nhau ngồi trong xe ngựa, vừa đi vừa chào hỏi dân chúng hai bên đường. Tạ Vân khẽ mỉm cười, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt trong đám đông, và rồi, nàng nhìn thấy Tiêu Thu Mính.

Gương mặt đó, vẫn xuất sắc như xưa.

Nếu nói Quý Cảnh Lẫm mang dáng vẻ tuấn tú pha chút chính khí rắn rỏi, thì Tiêu Thu Mính lại thuộc về một kiểu hoàn toàn khác: âm nhu, tà khí, giữa nét mày lại lộ rõ vẻ ngang ngược, bất cần.

Ánh mắt hắn luôn như cười mà không phải cười, lười biếng mà vẫn lộ rõ sự bỡn cợt đầy ngạo mạn. Chỉ cần bị hắn nhìn chằm chằm như thế, lòng người liền dâng lên một cơn lạnh buốt.

Tạ Vân khẽ rùng mình, trái tim trong lồng ngực thót lên một nhịp.

Mà đúng lúc đó, ánh mắt Tiêu Thu Mính đột ngột tối sầm lại. Hắn hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi, dứt khoát không nhìn nàng thêm lấy một cái.

Thôi được, lúc này đối phương vẫn chưa “hắc hóa”, chỉ hơi mang chút ngạo kiều.

Thật sự hy vọng hắn có thể giữ được như vậy mãi.

Tạ Vân khẽ cảm thán một chút, rồi nhanh chóng thu hồi ánh nhìn. Nếu đời này nàng sống thật cẩn thận, không cho hắn bất kỳ cơ hội nào, thì có lẽ… hắn cũng sẽ không biến thành con người cực đoan như kiếp trước?

Nàng cũng không dám chắc chắn.

Mà đứng cạnh Tiêu Thu Mính chính là Tạ Vân Thư. Người này, từ góc nhìn của nàng mà nói, đúng là… khó mà nói hết bằng lời.

Nếu như nói Quý Cảnh Hành là kiểu nam phụ ôn nhu, thì Tạ Vân Thư chính là kiểu nam ba nóng nảy.

Kiểu người có thể nổi điên chỉ trong một giây rồi lao vào đánh người, thật sự khiến nàng chẳng có chút cảm giác an toàn nào.

Không bao lâu sau, đoàn xe đã đến nơi tổ chức chính, đàn tế hoa lớn được dựng tại Hoa Triều Đàn. Ở đây trăm hoa đua nở, rực rỡ muôn màu. Những luống cây nông nghiệp vừa mới nhú mầm xanh non, cả khu vực như được phủ lên một tầng sinh khí đầy sức sống, khiến người ta nhìn thôi cũng thấy vui mừng, hân hoan.

Tạ Vân khẽ nắm lấy tay Quý Cảnh Lẫm, thong thả, tao nhã bước xuống xe ngựa.

Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, Tạ Vân chợt cảm thấy… mặc kệ chuyện tình cảm sau này có thất bại thế nào, thì bản thân người này… tuyệt đối là một vị hoàng đế tốt.

Chuyện ăn mặc chưa bao giờ cầu kỳ, nhưng với nông tang (việc đồng áng, mùa vụ) thì lại vô cùng coi trọng. Mỗi độ xuân gieo thu gặt, hắn luôn tự mình chuyển trọng tâm sang nông sự, không bao giờ sơ sót.

Những nghi lễ rườm rà kết thúc, tiếp theo chính là yến hội được tổ chức phía sau Hoa Triều Đàn.

Bởi vì nhấn mạnh yếu tố “cùng dân vui vẻ”, nên những đại biểu được tuyển chọn từ dân gian cũng được phép tiến vào dự tiệc.

Và hôm nay… sẽ có sự xuất hiện của một người, người từng suýt chút nữa khiến Trinh Quý Nhân thân bại danh liệt: Cát Gia Âm.

Nói đến Cát Gia Âm, quả là một nhân vật mang đầy màu sắc truyền kỳ. Phụ thân nàng ta vốn là một phú thương nổi danh, chỉ tiếc mắc bệnh trong một lần đi buôn xa mà qua đời. Sau đó mẫu thân vì quá đau buồn cũng sinh bệnh mà mất theo.

Chỉ còn lại một mình nàng ta, mang theo vạn lượng hoàng kim tiến dâng vào cung, chỉ mong đổi lấy một cuộc sống bình yên trong chốn hậu cung đầy sóng gió.

Nếu chỉ dựa vào điều kiện ấy thì hoàng đế tuyệt đối không thể đồng ý được, chẳng lẽ chỉ vì mười ngàn lượng hoàng kim mà mua được một vị trí phi tần? Thế thì thể diện đế vương đặt ở đâu?

Nhưng vấn đề là… bản thân nàng ta lại thật sự quá mức xinh đẹp. Từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng bước đi đều như mang theo ánh sáng khiến tất cả mọi người xung quanh đều lu mờ, không ai có thể sánh bằng.

Ngay cả Trinh Quý Nhân, người ngày ngày dùng linh tuyền để dưỡng nhan, cũng không thể so với vẻ đẹp trời sinh ấy. Đó là loại nhan sắc tự nhiên, hoàn toàn không gọt giũa mà vẫn rạng rỡ, một vẻ đẹp thiên phú, khiến người khác phải ngước nhìn.

Xuất thân thương gia, ngược lại lại khiến Cát Gia Âm sở hữu tầm nhìn và tri thức rộng rãi, khiến nàng ta trở nên khác biệt hẳn so với những nữ tử thông thường trong cung.

So với nữ xuyên không như Trinh Quý Nhân thì nàng ta vẫn có phần đặc biệt hơn. Người xuyên không mang theo làn sóng của tư tưởng hiện đại, nhưng cũng vì thế mà “tam quan” (tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan) khác biệt, khiến việc yêu đương đôi lúc lại khó bề hòa hợp.

Mà đúng vào lúc này, Tạ Vân may mắn được tận mắt nhìn thấy người đang được thiên hạ ca ngợi. Thậm chí có người còn nhận xét, đây chính là nhân vật mà tác giả đã “buff” mạnh tay nhất truyện.

Quả thật, nàng ta đẹp, một vẻ đẹp khiến lòng người chấn động, đẹp đến kinh tâm động phách.

Tựa như hình tượng Tiểu Long Nữ trong các triều đại, nàng ta quả thật đẹp đến mức khiến người khác cảm thấy bi ai thay.

Đối phương chỉ đơn giản mặc một bộ y phục được buộc lại bằng hai dải lụa, gió vừa thoảng qua, cả người như cánh bướm nhẹ bay, dừng lại giữa hoa kiều rực rỡ.

“Dân nữ nguyện dâng lên hoàng kim vạn lượng… chỉ cầu bệ hạ thương xót mà che chở…”

Nghe đến câu thoại kinh điển ấy, Tạ Vân nhìn thấy dáng vẻ nhấc tay nâng chân của nàng ta, tất cả đều tao nhã, phi phàm, không khỏi trào dâng cảm giác hâm mộ.

Quý Cảnh Lẫm thì nét mặt không hề thay đổi. Một lúc lâu sau mới hơi nâng mí mắt, thản nhiên buông một câu: “Chỉ là hoàng kim vạn lượng mà thôi. Nhưng lại muốn vào cung tìm kiếm sự che chở, ngươi cho rằng giang sơn của trẫm… đã mục nát đến mức không thể vớt vát được nữa sao?”

Lời nói lạnh như băng, từng chữ như dao cắt, khiến mỹ nhân dưới đài sắc mặt lập tức tái nhợt.

Những người xung quanh cũng đồng loạt biến sắc. Cái gọi là "cầu xin che chở", chẳng qua chỉ là cái cớ để tiến cung.

Một mỹ nhân hoạt sắc sinh hương như thế, lại gặp phải vị hoàng đế như Liễu Hạ Huệ*, chỉ biết lắc đầu cảm thán.

*Liễu Hạ Huệ: một hình tượng điển hình trong văn hóa Trung Hoa, nổi tiếng với sự chính trực và tiết chế, dù ở gần nữ sắc vẫn không động tâm.

Bên dưới, không ít người nhìn mà tiếc nuối, hận không thể ôm nàng vào lòng mình ngay lập tức, còn hơn để nàng ta quỳ rạp dưới đất, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.

Tạ Vân cũng có chút bất ngờ. Trong nguyên tác, hoàng đế vốn vui vẻ đồng ý, không hề có chút do dự nào.

Tuy không thật sự sủng ái Cát Gia Âm, nhưng cũng coi nàng ta như một món báu vật quý hiếm, nâng niu cất giữ. Đối xử với nàng ta rất trân trọng. Về sau, nàng ta và Trinh Quý Nhân đấu trí đấu dũng, thủ đoạn quả thực không thua gì người xuyên không, thậm chí còn mạnh hơn nhiều.

Thế mà cái chết của Cát Gia Âm lại vô cùng oan khuất. Sau khi hoàng hậu qua đời vì bị hãm hại, Trinh Quý Nhân liền dồn toàn bộ mũi nhọn về phía nàng ta. Dù thủ đoạn có cao siêu đến mấy, nàng ta cũng không thể chống lại thế lực gia tộc hùng hậu phía sau Trinh Quý Nhân. Kết cục là hoàn toàn thất bại.

So với nói nàng ta bại dưới tay Trinh Quý Nhân, chi bằng nói nàng ta bại bởi tập đoàn lợi ích sau lưng Trinh Quý Nhân thì đúng hơn.

Đang suy nghĩ mông lung, thì thấy Cát Gia Âm cứ như thế bị đưa đi. Cái danh “Gia Tần” mà lẽ ra phải có… rốt cuộc cũng không còn tồn tại.

Tuy nói một đại địch như vậy biến mất cũng tốt, nhưng Tạ Vân lại không khỏi thấy nuối tiếc. Mỹ nhân như thế, vòng eo mảnh đến độ gập lại là gãy, nàng thực sự rất yêu thích dáng vẻ đó.

Những chuyện sau đó đa phần đều là các vấn đề triều chính. Có cái nàng nghe hiểu, có cái lại như lọt vào sương mù. Nhưng Tạ Vân biết, về sau sẽ không thể thiếu mặt trong những tình huống kiểu này, vì thế càng cố gắng chăm chú lắng nghe.

Cho dù nhất thời chưa hiểu được, thì cũng ghi nhớ vào trong lòng, sẽ có một ngày nàng hiểu ra thôi.

Nghĩ vậy, sắc mặt nàng lập tức trở nên nghiêm túc, không còn để tâm đến những chuyện vẩn vơ nữa.

Quý Cảnh Lẫm lúc này lại có chút bất mãn. Những dịp như thế này, vốn dĩ toàn là những chuyện công vụ, mà mấy chuyện ấy… hắn có thể xử lý cả trong giấc ngủ.

Vậy mà nàng – Hoàng hậu – lại chăm chú lắng nghe đến như thế, ánh mắt nghiêm túc nhìn xuống đám người phía dưới, khiến trong lòng hắn trào dâng một trận bất mãn khó tả.

Thật muốn đem Hoàng hậu nhốt luôn trong Vị Ương Cung, mặc kệ nàng cười hay khóc, chỉ để một mình hắn thấy được mà thôi.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Quý Cảnh Lẫm lập tức trở nên lạnh lùng, trầm xuống rõ rệt. Người đang dâng tấu bên dưới liền chột dạ, mồ hôi lạnh túa ra, không dám ngẩng đầu nhìn.

Những người này đều là cáo già, chỉ cần hơi liếc qua nét mặt của bệ hạ đã lập tức đoán được cảm xúc trong lòng hắn.

Thế nên đoạn báo cáo tiếp theo được trình bày vô cùng nhanh chóng. Mỗi người trong lòng phải cân nhắc trăm ngàn lần, mãi mới dám mở miệng, chỉ sợ lỡ lời sẽ rước lấy tai họa.

Tạ Vân thì đây là lần đầu tiên dự họp kiểu này, lại không biết những tầng lớp ngầm ẩn sau lễ nghi. Nàng chỉ cảm thấy Quý Cảnh Lẫm quả thật lợi hại: Xử lý chính vụ nhanh gọn dứt khoát, bộ dáng nghiêm túc khi làm việc lại đặc biệt cuốn hút.

Lúc này nàng mới chợt tỉnh ra một điều: Nàng vốn nghĩ, khi hắn đối diện với nàng đã là lạnh lùng, băng giá đến thấu xương. Nhưng giờ đối với thần tử dưới đài, ngay cả chút ấm áp cuối cùng cũng không còn.

Thật đúng là “ngàn dặm băng giá, vạn dặm tuyết bay”.

Ngay cả kẻ thô kệch như Tạ Vân Thư cũng lập tức sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm chỉnh nghe báo cáo, bộ dạng ngoan ngoãn này khiến Tạ Vân nhìn mà thấy cực kỳ sảng khoái.

Tiếp theo là tiết mục ca múa. Những vũ nữ xinh đẹp yểu điệu chầm chậm tiến lên, tiết xuân gió ấm, mọi người vẫn còn mặc áo bông dày dặn, thế nhưng đám vũ nữ lại khoác lên người lớp lụa mỏng nhẹ, bóng dáng lả lướt thấp thoáng, trông vô cùng quyến rũ.

Sắc mặt Quý Cảnh Lẫm lập tức tối sầm lại, lạnh giọng: “Cút xuống đi. Ăn mặc như thế, không hợp thể thống.”

Vũ nữ xưa nay vẫn thế, đâu phải để thể hiện sự nghiêm trang, chủ yếu là để lấy lòng người ta mà thôi.

Tạ Vân vốn đang xem đến phần "thơm ngon" thì bị câu đó cắt ngang, không nhịn được trừng mắt một cái. Trong thời đại này, đàn ông đã có thể để ngực trần, thì phụ nữ mặc áo hở vai, váy hở eo có gì mà to tát?

Ngay cả để lộ ngực trắng ngần một chút cũng chẳng có ai thật sự nói gì.

Nàng còn có một chiếc váy mùa hè, cổ áo chỉ ngay phía trên ngực, chỉ thiếu một chút là lộ ra rồi.

Lòng dạ của hoàng đế, thật đúng là kim châm đáy biển, khó đoán vô cùng.

Nhưng hoàng đế đã lên tiếng, mọi người chỉ có thể tuân lệnh. Tiết mục tiếp theo buộc phải đổi thành múa kiếm. Thế nhưng tất cả thời gian biểu đều đã được Lễ Bộ sắp xếp từ trước, giờ đột ngột thay đổi, ai nấy đều hơi rối loạn.

Mấy nhóm múa phía sau vốn là tiết mục phụ, tất nhiên không thể so với nhóm chính thức đã được chọn lọc kỹ càng từ đầu.

Cuối cùng, một nhóm vũ nữ dự bị bước lên. Dáng dấp có hơi kém hơn một chút, nhưng trang phục và cách biểu diễn lại nghiêm chỉnh hơn nhiều, tuyệt đối không lộ chút nào gọi là khêu gợi hay diêm dúa.

Lúc này Quý Cảnh Lẫm mới hài lòng. Múa thế này mới gọi là đứng đắn, đỡ làm “dơ mắt Hoàng hậu”.

Tạ Vân thì hoàn toàn không biết, vì chính nàng mà mọi người đã bỏ lỡ một màn vũ đạo tuyệt mỹ. Ngay cả nhóm dự bị này, nàng cũng xem đến không chớp mắt.

Chờ tiết mục kết thúc, nàng vẫn còn chưa hết hứng, bèn tiến đến bên cạnh Quý Cảnh Lẫm, vui vẻ chia sẻ cảm nhận: “Thái Bình Thự lần này chuẩn bị khá tốt, trước giờ ta cũng chưa từng thấy qua kiểu múa thế này. Nên thưởng.”

Nhìn ánh mắt nàng lấp lánh như vì sao nhỏ, Quý Cảnh Lẫm đột nhiên cảm thấy mấy tiết mục nhàm chán dưới đài kia cũng không đến nỗi khó chịu như thế. Sắc mặt hắn dịu đi đôi phần, cũng cúi đầu khẽ nói: “Nếu nàng thích, vậy để bọn họ luyện thêm vài bài nữa, hồi cung rồi múa riêng cho nàng xem.”

Tạ Vân nghe vậy thì vui vẻ ra mặt, cười tủm tỉm vươn tay, dưới bàn khẽ nắm lấy ngón tay thô ráp của hắn: “Được, đều nghe theo bệ hạ.”

Quý Cảnh Lẫm giật nhẹ ngón tay về, thấp giọng quát khẽ: “Làm gì thế? Ở nơi đông người còn động tay động chân…”

Miệng tuy nói vậy, môi lại mím chặt, tai thì đã âm thầm đỏ ửng từ lúc nào.

Hai người kề sát thì thầm, nói lời nhỏ nhẹ, đám quan lại phía dưới chẳng ai dám ngắt lời, ai nấy đều giả vờ như không nghe thấy gì. Mọi thứ yên bình đến mức tưởng chừng sẽ trôi đi nhẹ nhàng, cho đến khi một tiếng hét sắc lẻm đâm thẳng vào tai, xé tan không khí tĩnh lặng.

“Có thích khách! Hộ giá!”

Thanh âm kia vặn vẹo, gần như biến dạng, cũng đủ để thấy trong lòng người hét sợ hãi đến thế nào.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Vân Vân (trợn mắt, siết tay áo): Bệ hạ là một đóa kiều hoa, ta phải bảo vệ hắn!

Lẫm Lẫm (nghiêng đầu, nở nụ cười tà mị): Có trẫm ở đây, tất nhiên sẽ che chở cho nàng chu toàn.

Bình Luận (0)
Comment