Nói thêm vài câu nữa, Tạ Tam Lang vẫn kiên trì giữ vững ý kiến của mình. Tạ Vân thấy vậy cũng không ép buộc gì, chỉ mỉm cười nói: “Đã quyết định gả nàng đi, thì ngươi nên sắp xếp ổn thỏa cho nàng ở trang viện ngoài kinh thành, cũng đỡ để người ngoài dị nghị.”
Tạ Tam Lang mím môi, bất đắc dĩ đáp: “Chỉ là đưa đi thôi mà, việc gì còn phải để ta tự mình sắp xếp chuyện hôn sự.”
Tạ Vân: ……
Rút lại cái móng heo lạnh lùng vô tình của mình.
Nàng nhướng mày, lạnh giọng: “Người ta theo ngươi một thời gian, hầu hạ ngươi mấy tháng trời, cho dù là một ngày phu thê cũng là trăm ngày ân nghĩa. Ngươi chỉ cần mở miệng một câu, đời nàng sau đó cũng dễ sống hơn rất nhiều. Sao lại không làm?”
Nói đến đó thì thôi, Tạ Vân cũng không tiếp tục dây dưa. Dù sao Tạ Tam Lang giờ cũng đã quá tuổi trưởng thành, không phải đứa con nít không hiểu chuyện. Nếu không nhờ thân phận đặc biệt của nàng, nào có tư cách nhúng tay vào chuyện huynh đệ trong nhà?
“Biết rồi.” Tạ Tam Lang gật đầu, định xoay người cáo lui.
Ai ngờ đúng lúc đó, từ xa xuất hiện một thân ảnh cao lớn thẳng tắp đi tới. Nhìn kỹ lại, không phải Quý Cảnh Lẫm thì còn ai?
Hắn khách khí gật đầu chào Tạ Tam Lang, cũng không để hắn hành lễ, rồi hai người cùng nhau sóng vai rời đi.
Tạ Vân: ???
Trước khi đi, liếc mắt nhìn nàng một cái là sao? Nàng làm gì sai à?
Tạ Vân ngẫm nghĩ kỹ, chắc là đối phương bị thần kinh rồi, nghĩ vậy liền thản nhiên bỏ qua, thong thả quay về Vị Ương Cung.
Việc gọi Tạ Tam Lang tiến cung, chẳng qua là nàng lo xa một chút thôi. Còn kết quả thế nào, thì tùy duyên thôi, người lo hết sức, còn lại để trời tính.
Điều khiến nàng thấy hứng thú hơn cả chính là, sau bao nhiêu lần nằm chung giường với Quý Cảnh Lẫm, tích lũy từng chút một, cuối cùng cũng đủ điểm để rút thưởng! Lần này không biết sẽ quay trúng thứ gì nữa đây!
Vừa nhấn nút rút thưởng, Tạ Vân lập tức theo lệ cũ, thành kính khấn vái đủ các thần phật trên trời dưới đất một lượt, rồi mới mở mắt, nghiêm túc xem phần thưởng. Thực ra, thú vui của trò rút thưởng nằm ở khoảnh khắc chờ công bố ấy, vừa hồi hộp vừa phấn khích, phần thưởng tốt hay xấu thì sau tính!
Món đầu tiên hiện ra, chỉ vỏn vẹn một chữ: “Nghiệm”.
Tạ Vân lập tức trong lòng ngổn ngang suy đoán: Nghiệm cái gì? Thử cái gì? Có phải là…
Đợi đến khi dòng chữ giải thích hiện ra đầy đủ, nàng nhảy dựng lên vì sung sướng.
Một viên “nghiệm tâm thạch”! Trời ơi, đây đúng là bảo bối nha!
Thứ này dùng để kiểm tra xem người khác có nói dối hay không, rất tiện dụng trong các tình huống thẩm vấn hoặc điều tra. Duy chỉ có một khuyết điểm: muốn sử dụng thì phải lấy máu đối phương mới được.
Vui sướng cầm viên đá nhỏ trong tay, nàng hận không thể ngay lập tức kéo ai đó tới thử nghiệm luôn cho nóng.
Viên nghiệm tâm thạch này có màu ngả vàng nhạt, thoạt nhìn như loại đá quý ánh kim mờ, được mài nhẵn bóng loáng, dưới ánh nến lập lòe giống như một viên mắt mèo lấp lánh.
Chậc, chưa bàn đến công dụng, chỉ riêng vẻ ngoài thôi cũng đã đủ để gọi là báu vật rồi!
Thỏa mãn thu nó về, Tạ Vân liền gọi người chuẩn bị bữa ăn. Gần đây nàng ăn uống không nhiều, bụng yếu, nên phải chia nhỏ thành nhiều bữa trong ngày mới tiêu được.
Đang nghĩ ngợi thì Thái Hậu đã đến, thân mật ngồi xuống bên cạnh nàng, nhanh nhẹn tự tay sắp xếp mọi thứ cho nàng một cách thuần thục. Làm xong đâu đấy, bà cười bảo: “Rồi, được rồi, dẹp đi.”
Thái Hậu lên tiếng, mọi cung nữ đều im lặng như tờ, răm rắp bày đồ ăn ra bàn. Tạ Vân khẽ cười, đưa mắt lướt qua một lượt, toàn là món nàng thích!
Trong lòng thoáng dâng lên chút xúc động, nàng liền dùng đũa gắp vài món mà Thái Hậu thích, đặt vào bát bà, cười nói: “Chỉ có tiểu bối phải theo khẩu vị trưởng bối, sao có chuyện ngài chiều theo khẩu vị con vậy?”
Thái Hậu ăn xong miếng bánh sen, mỉm cười đáp: “Chiều ai với ai gì chứ, khẩu vị của con không phải cũng do ta nuôi thành sao. Cứ ăn đi.”
Từ khi có đứa nhỏ này, biết rõ nàng thích ăn gì rồi, Thái Hậu nhìn thấy đồ ăn cũng có cảm giác muốn ăn theo. Mấy thứ rượu chè ngày xưa thích bao nhiêu, giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa.
…
Cơm nước xong xuôi, hai người cùng ngồi dựa vào nhau tiêu thực, Thái hậu thuận miệng hỏi: “Thường ngày con không thích gặp mấy vị huynh đệ kia, trong lòng luôn thấy không thoải mái. Vậy sao hôm nay lại…”
Tạ Vân khựng lại một chút, rồi nhẹ giọng giải thích: “Dẫu có ghét đến mấy thì cũng là huynh đệ ruột, đánh gãy xương còn dính gân mà. Có những chuyện… không phải con muốn thế nào thì được, mà là thế sự đẩy đưa thôi.”
“Con biết chuyện Lan Đáp Ứng sao?” Thái hậu hỏi thẳng.
Nghe vậy, Tạ Vân hơi sững người, có phần mơ hồ khó hiểu: “Sao ngài cũng biết rồi? Chẳng lẽ đã truyền ra ngoài rồi sao?”
Thái Hậu lắc đầu, đem tình hình thực tế kể lại cho nàng nghe. Hóa ra trước đó bà chỉ cảm thấy có điều bất thường, nên lặng lẽ cho người điều tra, hôm nay vừa tra được manh mối thì nghe nói Hoàng hậu triệu huynh đệ tiến cung. Hoàn ma ma còn vì chuyện này mà lo đến nhíu cả mày, sợ Hoàng hậu quá thân thiết với huynh đệ mình khiến Thái hậu không vui.
Thực ra bà là người từng trải, làm gì so đo mấy chuyện đó. Bà còn ước gì Hoàng hậu có thể gần gũi với người khác hơn một chút, để sau này nếu bà mất rồi, nàng sẽ không cảm thấy cô độc.
Năm tháng chẳng còn bao nhiêu nữa đâu...
Nói lại chuyện chính, sự việc lần này có người cố tình gây sóng gió, muốn hại chết Lan Đáp Ứng, còn cố tình sắp đặt bẫy để đổ tội. May mà bà phát hiện ra sớm.
“Cái cô nương kia, chỉ là một nhân vật nhỏ thôi, đừng để làm bẩn tai con.” Thái hậu xua tay, ý bà rất đơn giản: Người ta là ngoại thất, lén lút tư tình với nam tử, chết rồi thì thôi, để khỏi làm bẩn thanh danh hoàng gia.
Tạ Vân nắm lấy tay Thái hậu, dịu dàng nói: “Dù sao cũng là một mạng người. Huống hồ đây lại là chuyện Tam Lang gây ra, mà cô nương kia chỉ là một nữ tử yếu đuối, vốn đã không còn đường lui, nếu vì thế mà mất mạng thì quá tàn nhẫn.”
Nàng lại tỉ mỉ kể lại chuyện mình bàn với Tạ Tam Lang, từng chút từng chút một. Cuối cùng, nàng siết tay Thái hậu, khẩn khoản nói: “Xin ngài vì con, bỏ qua cho nàng ấy lần này.”
Thái hậu nhìn khuôn mặt mềm mại, bầu bĩnh của nàng, cuối cùng cũng không còn cách nào từ chối, đành mỉm cười gật đầu.
Dù sao thì mọi chuyện cũng đã tra ra gần hết, chỉ còn thiếu việc tìm ra kẻ đứng sau. Một kẻ ngoại thất sống hay chết thật sự không quá quan trọng nữa.
Thấy Thái hậu mỉm cười, Tạ Vân cũng vui vẻ theo. Làm mẫu thân của hoàng đế, người thân cận thật ra cũng chỉ có mỗi nàng là Hoàng hậu. Nhìn quanh hậu cung đầy rẫy người, chỉ có nàng là tâm can ruột thịt.
Vì nàng mà vui vẻ, chuyện gì cũng có thể thành.
…
Lúc Thái hậu rời đi, trời cũng đã tối đen. Tạ Vân vẫn không yên tâm, liền sai người mang mấy chiếc đèn lồng thủy tinh trong kho ra. Loại đèn này vô cùng quý giá, bên ngoài được bao bọc bằng lưu ly gần như trong suốt, bên trong có thể thắp nến, dù gió to đến đâu cũng không tắt.
Tổng cộng có bốn chiếc, tất cả đều được lấy ra để các cung nhân cầm theo.
Thái hậu vui cười không ngớt, cao hứng đến mức cứ quyến luyến không muốn rời.
Cuối cùng cũng mang theo nụ cười mãn nguyện mà trở về, Hoàn ma ma đi bên cạnh cũng cười trêu chọc, nói chỉ cần gặp Hoàng hậu một lần, Thái hậu có thể vui mấy ngày liền.
Chờ Thái Hậu đi rồi, Tạ Vân ngáp một cái, định rửa mặt rồi đọc sách một lát. Nhưng mới vừa tắm xong, thay áo ngủ vào, thì đã thấy Hoàng đế mặt mày u ám đi đến.
Thạch Lựu có phần hoảng hốt, quỳ xuống đất một cách cẩn thận, còn lặng lẽ nhích sang trái một chút, thầm nghĩ nếu có chuyện gì không hay, mình có thể chắn bớt được phần nào.
Tạ Vân cũng thấy khó hiểu, cẩn thận nhớ lại một lượt, hôm nay mình đâu có làm gì sai, nên cũng ung dung, đường hoàng mà đứng thẳng.
Tên cẩu Hoàng đế này tám phần là ở đâu đó bị người ta chọc giận, giờ muốn tìm nàng xả giận, nàng phải nghĩ cách chuồn sớm thì hơn.
Ai ngờ Quý Cảnh Lẫm lại đại mã kim đao (tức là hùng hổ, không e dè gì) ngồi phịch xuống ghế thái sư, đập tay lên bàn trà phát ra mấy tiếng "bạch", vẻ mặt đầy giận dữ: “Thật là, thật là...!”
Tạ Vân lại càng thấy kỳ quặc. Như vậy xem ra, không phải vì nàng gây họa. Vì thế nàng lại càng điềm tĩnh hơn, chủ động đến gần ân cần hầu hạ, dâng trà rót nước rất chu đáo.
Bộ dạng dịu dàng săn sóc như vậy, còn mang theo vài phần lanh lợi, tinh nghịch trước nay chưa từng có, thực sự rất khiến người ta yêu thích.
Trời về khuya, vạn vật đều yên ắng.
Bên ngoài đột nhiên rơi xuống cơn mưa nhỏ lách tách, rơi lên những tàu chuối xanh mướt, khiến khung cảnh như được điểm tô thêm một tầng thi vị.
Quý Cảnh Lẫm thở dài nặng nề, ánh mắt thất thần, không tự chủ được nhìn theo ánh nến lay động trong gió.