Trinh quý nhân vừa cúi đầu thỉnh an xong, gương mặt lấm tấm nổi mẩn đến thảm không nỡ nhìn. Tạ Vân nhìn thoáng qua, liền mỉm cười, dịu giọng bảo: “Thôi, về nghỉ vài hôm đi, dưỡng cho lành đã rồi hẵng ra ngoài.”
Hiền phi ngồi bên cười khẽ, giọng châm biếm lấp lửng: “Nương nương đúng là từ bi, thương xót cho Trinh quý nhân như hoa như ngọc thế kia. Lại còn bị thương ngay trên mặt, chẳng trách phải lui cả lục đầu bài (bảng thị tẩm), đúng là đáng thương đến mức khiến người ta rơi lệ.”
Câu nói nghe như an ủi, nhưng từng chữ từng chữ như móc thịt róc xương.
Trinh quý nhân vừa hoảng loạn xong, giờ lại tràn ngập bi thương, nước mắt rơi lã chã không dứt. Đường đường là một quý nhân, bị mất mặt thế này trước mặt bao phi tần, nàng ta cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp người khác.
Cúi đầu nức nở, ánh mắt trống rỗng nhìn xuống đầu ngón tay sần sùi khô ráp, trong lòng nàng ta hoang mang tột độ. Rõ ràng chỉ cần tiếp xúc với hoàng đế, hấp thu được long khí từ hắn, thì hệ thống sẽ ban cho nàng ta suối linh tuyền vô tận: tha hồ mà dùng, dưỡng da, trị bệnh, giữ mãi vẻ mỹ mạo.
Thế nhưng... nàng ta đã tiếp cận vài lần, hoàng đế chẳng những không để tâm, mà mỗi lần gặp đều lạnh lùng tránh đi.
Một chút... cũng không yêu nữ sắc. Một chút... cũng không muốn chạm vào nàng ta.
Trinh quý nhân cắn chặt răng, trong lòng như nổi lửa. Nếu không có linh tuyền, nếu mất đi dung nhan tuyệt mỹ này… nàng ta biết, mình chẳng còn gì cả.
Nếu... nếu như Hoàng hậu không còn nữa, thì mọi chuyện sẽ khác.
Với tài trí và sắc đẹp của Hoàng Hậu, sao lại không thể độc chiếm sủng ái, trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ? Huống chi… nàng ta không phải người ở thời đại này.
Một người xuyên không tới, chẳng lẽ lại chịu uất ức sống mòn trong chốn hậu cung, làm một nữ phụ bị bỏ rơi cả đời?
Không được. Không thể.
Nếu muốn danh lưu sử sách, đời đời được ca tụng là đệ nhất sủng phi... thì chút ủy khuất hiện tại, có đáng gì?
Chỉ cần... Hoàng hậu chết. Mang theo cái thai trong bụng, chết sạch. Khi đó, ngày tốt của nàng ta... sẽ đến.
Trinh quý nhân lặng lẽ siết chặt hai tay giấu trong tay áo, ánh mắt tối sầm lại. Nàng ta ngồi yên, mặc Hiền phi nói gì thì nói, không hé răng phản bác một lời.
Hiền phi càng nói càng đắc ý. Thấy đối phương im lặng, cứ tưởng mình chiếm thế thượng phong, trong lòng dâng lên cảm giác thắng thế đầy mãn nguyện.
Thế nhưng, ở vị trí cao nhất, Tạ Vân lại đang lặng lẽ quan sát mọi chuyện, mắt cụp hờ như không hứng thú, nhưng đáy lòng lại âm thầm ghi nhớ.
Nàng nhìn thấy rõ, mi mắt Trinh quý nhân khẽ rung, khóe môi có lúc mím lại kỳ dị. Dưới gương mặt khó coi ấy, ẩn hiện nét độc ác khôn cùng.
Không sai. Trong nguyên tác nàng từng đọc, Trinh quý nhân là nhân vật phản diện không thể thiếu. Gương mặt luôn đáng thương, nhưng thủ đoạn thì hiểm độc không thua gì rắn rết. Lại càng về sau càng tàn nhẫn, ra tay càng tuyệt tình.
Lúc rời khỏi điện, Tạ Vân dặn dò Thạch Lựu phải cẩn thận chú ý mọi việc, rồi mới vội vàng bắt đầu lo liệu chuyện chính.
Mọi sự… đã bắt đầu.
Buổi trưa trôi qua, Tạ Vân cảm thấy chán đến mức muốn phát điên, cuối cùng đành ôm lấy chiếc gối thêu hoa mà ngủ một giấc.
Hiện tại, bụng nàng luôn như đè nặng bởi nỗi lo lắng, vì thế nằm ngủ mà tư thế cũng cứng đờ, giấc mơ thì hỗn loạn, đến khi tỉnh dậy lại càng mỏi mệt rã rời.
Mở mắt ra, liền thấy Quý Cảnh Lẫm đang ngồi bên mép giường, khoé mắt vương ý cười, thản nhiên nhìn nàng vươn vai. Nhưng thấy nàng quay đầu nhìn lại, hắn lập tức thu ý cười, gương mặt nghiêm lại: “Giờ nào rồi mà còn ngủ?”
Không cần nói thẳng ra là "ngươi là con heo à?", chỉ cần ánh mắt kia thôi, nàng cũng hiểu rõ hàm ý bên trong.
Vừa nhìn thấy hắn, mặt Tạ Vân lập tức đỏ bừng. Với dáng vẻ lôi thôi lếch thếch thế này, nàng quả thực xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu. Cảm giác này… rất giống khi sáng sớm hôm nay, Trinh quý nhân bị vây xem giữa đại sảnh, gương mặt bị hủy hoại thảm thương. Nghĩ tới, lại càng thêm đồng cảm.
Nhân lúc hắn không chú ý, nàng bỗng xấu tính kéo tay hắn, mượn đà đè ép hắn ngã xuống giường.
Hai đôi môi chạm nhau, xúc cảm mềm mại làm ánh mắt Quý Cảnh Lẫm híp lại, đáy mắt tối sâu như biển, ẩn chứa nguy hiểm nhàn nhạt.
Tạ Vân âm thầm thắp nén nhang cho chính mình. Một phút xúc động ngu ngốc, đúng là khiến người ta hối không kịp.
Giả bộ như không có gì, nàng vờ bình tĩnh, thế nhưng mặt vẫn không kìm được đỏ ửng. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, nàng còn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng l**m lên môi hắn một cái.
Một ngọn lửa nhỏ, đủ thiêu rụi cả đồng cỏ khô.
Chỉ một động tác nhỏ ấy thôi, lại giống như châm mồi cho lửa của hắn bùng cháy. Nụ hôn rơi xuống đầy bá đạo, cuồng nhiệt như thiếu niên chưa từng biết đến mùi vị nữ nhân, mang theo sự chiếm đoạt mãnh liệt, khiến nàng thở không ra hơi. Cố sức vùng vẫy nhưng vẫn không thoát nổi khỏi cánh tay rắn chắc đang giữ chặt mình.
“Ưm…”
“Đừng nhúc nhích, ngoan nào.”
Rõ ràng là nàng chọc hắn trước, cuối cùng lại là người mềm nhũn cả tay chân, không bò dậy nổi.
Ánh nến trong phòng chập chờn lay động, không khí cũng như phủ thêm một tầng mờ ám đầy ái muội, mê ly.
Tạ Vân gục đầu vào ngực hắn, nghe tiếng cười trầm thấp vang lên khiến lồng ngực hắn khẽ rung động, mang theo nhịp đập nhàn nhạt như ru nàng vào mộng.
“Nàng tiến bộ rồi đấy.”
Nàng nhất thời chưa phản ứng kịp ngơ ngác hỏi lại: “Cái gì cơ?”
Quý Cảnh Lẫm xoa đầu nàng như xoa đầu một con chó nhỏ, giọng lười biếng: “Dụ dỗ nam nhân ấy mà…”
Dụ… dụ dỗ?
Tạ Vân suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi. Nghĩ kỹ lại hành động vừa rồi của mình, dường như… quả thật có chút ấy…
“Xem ra phải học thêm cả ‘mây mưa thập bát thức’ thôi.”
Nhìn thấy hàng lông mày rậm của hắn nhướn lên đầy ý vị, Tạ Vân lặng lẽ hít sâu một hơi. Là người kế thừa lý tưởng xã hội chủ nghĩa, nàng không thể sa ngã được!
“Không biết xấu hổ!” Quý Cảnh Lẫm vờ tức giận, nhưng trong mắt lại lấp lánh ý cười rõ rệt.
Thấy nàng còn ngơ ngác nhìn mình, hắn lạnh giọng hừ một tiếng, đoạn thản nhiên tuyên bố: “Ngủ dưới chân giường đi.”
Tạ Vân chui tọt vào chăn gấm, đắp kín đầu, coi như mình đã tiến vào trạng thái ngủ sâu.
Thời kỳ mang thai luôn khiến người ta ngủ không yên, dù có ngủ bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ.
Bóng đêm dần buông xuống, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở đều đều, khe khẽ kéo dài.
Giữa màn đêm, một đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời mở trừng trừng trong yên lặng.
Nàng len lén nhìn về phía Quý Cảnh Lẫm, hắn đã ngủ rất say, nét mặt dịu dàng, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo như băng tuyết ngàn năm lúc bình thường. Giờ phút này trông hắn cứ như một chú cún nhỏ ngoan ngoãn thu lại nanh vuốt.
Lần này xoay vòng trúng thưởng, nàng thu được hai món đồ khá hữu dụng: một là Tẩy Tủy Quả, hai là Cổ Vũ Đan.
Tạ Vân click mở phần giới thiệu Tẩy Tủy Quả — bên trái hiện lên hình ảnh quả nhỏ bằng đầu ngón tay, bên phải ghi chú: Tẩy Tủy Quả – phẩm cấp hoàng. Bên dưới là phần mô tả ngắn gọn: “Tăng cường thể chất thêm 10%.”
Tuy lời giới thiệu khá đơn giản, nhưng nàng không hề dám xem thường quả nhỏ này. Trong các loại kỳ ngộ, vật như thế gần như là định mức phải có.
Tẩy kinh phạt tủy, chỉ cần nghe cái tên thôi đã thấy bá đạo đến mức không thể không động tâm!
Tầm mắt nàng rơi xuống món đồ còn lại — Cổ Vũ Đan. Đây là gì? Ăn vào sẽ… giúp người ta cao thêm sao?
Mang theo vài phần nghi hoặc, nàng click mở để xem chi tiết. Vừa nhìn xong, lập tức… 囧 (ngơ ngác đến cạn lời).
“Hệ thống! Mấy người làm ăn kiểu gì thế hả?!”
Nàng vừa mở phần giới thiệu chi tiết, liền thấy dòng đầu tiên: "Nam chính không đạt chuẩn mười tám centimet, thì không xứng là một nam chính ưu tú."
Giọng hệ thống vô cảm, lạnh lẽo vang lên, như hàm chứa chút trào phúng: “Bộ phận này cũng là một phần của thân thể. Kính mong ký chủ bình tĩnh mà chấp nhận.”
Tạ Vân im lặng buông tay. Hóa ra không phải nàng quá yếu lòng trước Cổ Vũ Đan, mà là — Quý Cảnh Lẫm vốn dĩ chẳng cần dùng tới thứ này.
Giữa Tẩy Tủy Quả và Cổ Vũ Đan, không cần suy nghĩ cũng biết bản thân mình cần cái gì hơn.
Nàng âm thầm khấn nguyện trong lòng, gọi tên Tam Thanh Đạo Tổ, Như Lai Phật Tổ ba lượt, thành kính bấm mở “gói quà lớn” mà hệ thống ban tặng.
Ánh pháo hoa sáng rực nở rộ trước mắt.
Tạ Vân nín thở, ánh mắt chăm chú nhìn từng hình ảnh chậm rãi chuyển động, mở ra gói lễ như mở thần khí.
Một góc màu xanh ngọc nhàn nhạt dần hiện ra, chính là màu của Tẩy Tủy Quả. Nàng lập tức cong mắt mỉm cười, trong lòng đầy chờ mong.
Nhưng đến khi toàn bộ vật phẩm hiện ra rõ ràng… Nụ cười trên mặt nàng, dần dần biến mất.
Cổ Vũ Đan.
Nàng sửng sốt, ngẩn người ra một hồi, trong đầu không kiềm được nảy sinh một suy nghĩ: Nếu bản thân nàng ăn nhầm… liệu có mọc ra cái gì kỳ dị không?
Hệ thống lạnh lùng đáp: “Kính mong ký chủ hãy nhận thức rõ thân phận chính mình.”
Tạ Vân híp mắt, thở dài một tiếng: “Ta có một câu… không biết có nên nói hay không.”
Hệ thống: “Vậy thì đừng nói.”
Nhưng nàng chẳng buồn để ý, ánh mắt mơ màng mang theo nỗi u hoài: “Các ngươi chẳng phải là hệ thống ngôn tình cổ trang của Tấn Giang sao? Sao không ban cho ta một thân thể kiều diễm yểu điệu, xinh đẹp như hoa, vừa xuyên qua đã là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ, chẳng phải dễ như trở bàn tay?”
Nữ nhân mà, ai lại không mong mình có thể mỹ lệ hơn một chút?
Hệ thống đáp: “Còn nhớ Trinh quý nhân không?”
Tạ Vân gật đầu, đương nhiên là nhớ. Mới sáng nay vừa gặp, làm sao quên được?
Dung mạo của nàng ta quả thật vừa vặn: đẫy đà đúng chỗ, thanh mảnh vừa phải, đôi chân dài lại cực kỳ bắt mắt.
Hệ thống chậm rãi nói: “Trước kia, nàng ta cũng không đẹp bằng ngài.”
Tạ Vân không đáp, trực tiếp tắt luôn quyền phát ngôn của hệ thống.
Dù sao thì, nàng cũng chỉ than thở chơi cho vui. Dù có hệ thống hay không, hiện tại nàng sống cũng đâu đến nỗi tệ. Nghĩ vậy, nàng an tâm nằm ngủ, một giấc thẳng đến sáng hôm sau.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Quý Cảnh Lẫm: Trẫm cần một viên Cổ Vũ Đan.
Tạ Vân, sắc mặt biến đổi, vô thức hỏi lại: “Ngài… cần nó làm gì cơ?”
Vừa hỏi, ánh mắt nàng... cũng không kiềm được mà lén nhìn xuống.