Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!

Chương 30

Hôm nay lại là mùng Một đầu tháng.

Tạ Vân nằm trên giường, không muốn dậy chút nào. Mang thai rồi, cơ thể đúng thật là mỗi chỗ đều có một kiểu không thoải mái riêng.

Ban đêm ngủ thì chẳng khác nào trải qua một trận thống khổ.

Hệ thống từng phổ cập khoa học rất kỹ cho nàng, bảo rằng tốt nhất nên nằm nghiêng trái hoặc nghiêng phải, thỉnh thoảng nằm ngửa cũng được.

Tuyệt đối không được nằm sấp, càng không thể giữ một tư thế suốt đêm.

Điều nàng hiểu hết. Nhưng… chẳng ai nói cho nàng biết rằng mang thai rồi, ngủ lại mệt hơn cả không ngủ!

Eo lưng đau nhức, chân tay rã rời, cứ như vừa trèo qua trăm ngọn núi, tỉnh dậy mà còn ê ẩm hơn cả trước khi ngủ.

Chưa hết, mộng mị cứ tới tấp, mộng không ngừng nghỉ, mộng kỳ quái đủ thể loại: Lúc thì gặp quỷ, cứ thế chạy mãi không đứng dậy nổi. Lúc lại biến thành quỷ, bị người đuổi đánh, gào thét chạy quanh cả đêm. Có lúc còn mơ mình sinh ra hài nhi có tật, hoặc ra máu mà sợ đến thở không nổi.

Mộng nhiều đến vô số kể. Thậm chí cả mộng xuân cũng không tha nàng. Bi thảm nhất là: đang đến đoạn hấp dẫn thì đột nhiên tỉnh!

Cực khổ mơ mãi mới được đoạn tiền diễn hay ho, thế mà chưa kịp tới cao trào thì rụp, ánh sáng ban mai đã chiếu tới. Đời đúng là một chuỗi bi kịch.

Vì nghĩ như vậy nên nàng lại lười biếng nằm thêm một lát, đến khi trời sáng rõ mới chậm rãi rời giường.

Haiz, làm người thật khổ.

Sau khi ăn sáng một cách mỹ mãn, nàng mới sửa soạn đi về phía tiền điện thỉnh an.

Trước giờ nàng vốn lười, nên đã tự định cho mình quy củ: Chỉ mùng Một với rằm mới ra mặt thỉnh an. Vừa hợp lệ, vừa đỡ mệt. Ngày thường ai nấy đều yên bình, chẳng ai phiền ai.

Vừa bước vào chính điện, nàng liền thấy cả điện tràn đầy hương sắc oanh yến, người mặc đào hồng, kẻ lại liễu lục. Nhìn mà hoa mắt chóng mặt, nhưng lại có cảm giác… cũng khá vui tai vui mắt.

Dù gì nàng cũng chỉ một mình lủi thủi trong Vị Ương Cung, không ai trò chuyện cùng. Lâu lâu cũng thấy tịch mịch.

Lúc này, Quý phi dẫn đầu tiến ra giữa điện, dịu dàng hành lễ chậm rãi với Hoàng hậu.

Nàng ta động tác lanh lẹ, đám phi tần phía sau cũng không dám lề mề. Nhìn qua, thấy ai nấy đều chân thành khéo léo, lễ nghĩa đủ đầy.

Sau khi ngồi xuống, Quý phi cười tươi, dâng lời chúc tụng đã được ấp ủ từ lâu: “Vài ngày không gặp nương nương, nay nhìn lại càng thêm phúc hậu, dung nhan rạng rỡ hơn xưa.”

Chỉ là… sau khi nghe xong câu đó, Tạ Vân chẳng cảm thấy vui vẻ gì.

Nói "phúc hậu", chẳng phải chính là đang bảo nàng... mập lên sao?

Nàng xưa nay eo thon dáng nhỏ, hiện tại mang thai, eo chẳng khác nào sắp rời nàng mà đi, thế mà lại còn nghe nói “phúc hậu”…

Nhưng trên mặt vẫn phải cười tươi như hoa. Dù sao thì, ở cái thời đại này, mập lên lại được xem là phúc khí, là cuộc sống sung túc, là chuyện đáng mừng.

Cười cho đúng lễ, gật cho đúng mực, nàng chẳng phải mới chỉ học được cách sống ở chốn hậu cung là gì?

Hơn nữa, Quý Cảnh Lẫm cũng chẳng hề bày tỏ sở thích gì đặc biệt với vòng eo nhỏ nhắn của nàng, nên sau khi các phi tần được tiến cung, được ăn uống đầy đủ, mặt ai nấy đều phúng phính như bánh bao, đúng tiêu chuẩn mỹ nhân thời đại.

Trinh quý nhân dạo gần đây thì vô cùng ngoan ngoãn, biết thu mình, dáng vẻ lại khôi phục vẻ mỹ lệ năm xưa.

Điều này khiến Hiền phi bên cạnh có chút không vui.

Bởi vì... mỗi khi thấy Trinh quý nhân gặp chuyện xui, Hiền phi lại thấy tâm tình khoan khoái.

Nay thấy người ta khôi phục phong thái, lòng nàng ta lại ngứa ngáy, khó chịu khó nói nên lời.

Lại không dám gây chuyện trước mặt Hoàng hậu đang vui vẻ, nên bèn lựa chuyện vòng vo mà đâm chọt.

Chuyện nàng ta kể là một giai thoại hồ ly và thư sinh: Một hồ ly tinh xinh đẹp quyến rũ, vì quá cô đơn mà phải lòng một thư sinh ôn nhu. Còn thư sinh thì lại mê say sắc đẹp của hồ ly, hai người dây dưa không dứt, mỗi ngày một thêm say đắm. Hồ ly hút tinh khí của thư sinh, khiến hắn ngày càng mê mẩn không thoát, còn bản thân hồ ly thì ngày càng xinh đẹp mị hoặc.

Hiền phi kể với giọng bông đùa, như một chuyện cười tầm thường. Nhưng Trinh quý nhân vừa nghe xong, sắc mặt liền xanh trắng đan xen.

Nói khó nghe một chút, nàng ta chẳng phải cũng là dựa vào long khí mà sống, đâu khác hồ yêu là mấy?

Nếu người ta không nói toạc ra thì thôi, giờ bị nói ẩn ý ngay trước mặt mọi người, mặt nàng ta liền nóng bừng, tim như thắt lại.

Khổ nỗi, chẳng ai biết được bí mật tướng mạo biến đổi của nàng ta. Người ngoài chỉ tưởng Hiền phi cố ý lấy chuyện dơ bẩn ra ám chỉ, khiến nàng ta mất mặt trước bao người.

Trinh quý nhân nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, chỉ mong mượn đau đớn ấy để giữ cho bản thân không đánh mất trấn định.

Miễn là nàng ta không thừa nhận, thì không ai dám chắc điều gì.

Mà lúc này Tạ Vân nghe xong đoạn chuyện ấy, tâm tình cũng trở nên khó diễn tả. Ánh mắt lơ đãng liếc đến một góc áo long bào lộ ra phía sau bình phong, trong lòng càng thêm huyễn hoặc.

A… thế giới này, trùng hợp nhiều như vậy, sao có thể không khiến người ta vui mừng cho được?

Chỉ tiếc là Quý Cảnh Lẫm không biết chuyện kiếp trước kiếp này, bằng không lúc ấy trốn sau bình phong, sắc mặt chắc chắn phải đặc sắc lắm.

Quý phi ở một bên cười khúc khích hai tiếng, xoay người đánh giá Trinh quý nhân, thấy đôi mắt hạnh của nàng ta ngập nước, khóe mắt ngấn lệ như sắp rơi mà không rơi, nhìn vào là muốn khiến người ta sinh lòng thương tiếc.

Đàn bà còn thấy xiêu lòng như thế, huống chi là đàn ông?

Đang mải nghĩ ngợi, thì bỗng nghe thấy từ trên cao, giọng cười nhẹ của Hoàng hậu vang lên: “Hiền phi đúng là biết kể chuyện đùa. Bổn cung lại thấy, Trinh quý nhân chẳng khác nào một đóa bạch liên trong gió, hương thanh thoát, dáng vẻ trong sạch thanh cao.”

Quý phi: “...”

(Đây rõ ràng là một đóa “hoa ăn thịt người”! Hoàng hậu nương nương, người đừng để bị vẻ ngoài của nàng ta lừa gạt!)

Mà lúc này, Trinh quý nhân vừa nghe đến hai chữ "bạch liên hoa", sắc mặt liền muốn sụp đổ.

Hiện tại, “bạch liên hoa” quả thực vẫn còn là lời khen, thậm chí có vẻ như Hoàng hậu đang nâng nàng ta lên.

Nhưng đặt trong bối cảnh hiện đại, ai cũng biết “bạch liên hoa” là một kiểu mắng khéo cực nặng.

Không ai cần giải thích, chỉ cần nghe là hiểu hàm ý, ai nấy cười cười mà không nói gì.

Trinh quý nhân lặng lẽ nuốt xuống một ngụm máu nghẹn nơi cổ họng, cúi đầu tỏ vẻ nhu thuận: “Hoàng hậu nương nương quá khen.”

Sau bình phong, Quý Cảnh Lẫm nghe đến hai chữ “bạch liên hoa”, thần sắc cũng trở nên vi diệu.

Kiếp trước, chính Trinh quý nhân từng nói với hắn về điển cố “bạch liên hoa” này, khi đó là lời đùa cợt vui vẻ, nhưng giờ nghe lại chỉ thấy chua chát châm chọc.

Giờ phút này, hắn rốt cuộc cũng hiểu ra điều từng khiến mình nghi hoặc: Chẳng phải là bị hồ yêu mê hoặc tâm trí đó sao? Bằng không, vì sao mỗi khi ở bên Trinh quý nhân, hắn không bao giờ cảm thấy vui vẻ, trái lại chỉ thêm phiền?

Ánh mắt hắn sắc bén nhìn về phía Hoàng hậu đang ngồi trên cao: Mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười của Tạ Vân đều khiến hắn thấy thanh thản, không một chút lo âu, chỉ muốn được cười cùng nàng.

Vốn định dẫn Tạ Vân đi dạo một vòng, nhưng lúc này trong lòng có chút phức tạp, Quý Cảnh Lẫm bèn lặng lẽ rời đi.

Mà Tạ Vân, sau khi nghe xong chuyện cười kia, lại nhìn hết vẻ mặt của từng vị phi tần bên dưới, chỉ thấy trong lòng sảng khoái vô cùng.

Các phi tần quả nhiên là kẹo dẻo niềm vui của nàng. Không có họ, cuộc sống hậu cung chỉ còn là đen trắng đơn điệu.

Nhiều mỹ nhân như vậy, chỉ biết nịnh hót một mình nàng, cái loại cảm giác chúng tinh phủng nguyệt* này, đúng là… thích chết đi được!

(*Chỉ cảnh một người được mọi người vây quanh, tâng bốc, tôn sùng, giống như trung tâm của sự chú ý.)

Nàng cực kỳ thích cái cảm giác được một đám mỹ nhân kiều diễm phủng lên như hoa, ai nấy khen nàng đến mức cả người nhẹ bẫng bay lên.

Coi như mỗi ngày sinh hoạt nhạt nhẽo, cũng vì những trò này mà có phần tươi mới.

Quý phi là người đặc biệt am hiểu thủ đoạn này, bởi vậy giữa đám phi tần, nổi bật không ai sánh bằng.

Nghĩ vậy, Tạ Vân liền vẫy tay cho lui đám phi tần, bảo rằng trò chuyện một lúc là đủ, ngồi lâu thì ngại đông người nhiều thị phi.

Chờ đến khi nàng trở lại nội thất, liền thấy Quý Cảnh Lẫm đang ngồi vắt chân chữ ngũ trên ghế thái sư, một tay chống cằm, nhìn về phương xa xuất thần.

Ánh mắt kia không mang vẻ hoài cổ, nhưng lại ẩn ẩn một nỗi bi thương mơ hồ.

Nghe thấy tiếng động nàng vào, Quý Cảnh Lẫm như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, ánh mắt hắn nhìn sang nàng như ánh sao vụn vỡ giữa trời đêm, rực rỡ mê người.

Cái nhìn ấy, vừa mang theo chút thê lương, lại tựa như có móc câu, khiến người đối diện muốn toàn tâm toàn ý đắm chìm trong đó.

Tạ Vân bất giác cũng trầm tĩnh lại, ngồi xuống chiếc ghế thái sư bên cạnh, bắt chước tư thế của hắn, ngẩn người nhìn ra xa.

Đừng nói chứ, từ góc độ này, xuyên qua lớp cửa sổ lăng cách, có thể thấy được một góc sân viện, nơi ấy trồng một cây chuối tây xanh mượt. Tán lá rộng lớn, óng ánh dưới nắng, thật sự rất xinh đẹp, tràn đầy sức sống.

Đang mải xuất thần, chợt nghe thấy Quý Cảnh Lẫm nhẹ nhàng hỏi: “Vân Vân, nàng đã từng… nằm mơ thấy kiếp trước chưa?”

“À…?”

“Chính là một vài chuyện… về kiếp trước ấy.”

Tạ Vân ngay lập tức trầm mặc. Trong lòng lưỡng lự, nên trả lời “có”, hay là “không”?

Chuyện này… rõ ràng là một cái bẫy rồi.

Bình Luận (0)
Comment