Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!

Chương 43

Gió ào ào thổi.

Từng đợt gió lùa qua thổi vào trong điện, khiến tóc Quý Cảnh Lẫm rối loạn.

Xưa nay hắn luôn nghiêm chỉnh, tóc tai gọn gàng chỉnh tề như gió mát trăng thanh, sạch sẽ không tì vết. Chỉ là hôm nay trông có phần chật vật, quần áo xộc xệch, ngay cả ngọc quan trắng cũng lệch khỏi đầu.

“À.” Quý Cảnh Lẫm liếc nhìn Tiêu Thu Mính qua loa, nhếch môi cười lạnh: “Nể tình ngươi từng là thư đồng trong Cảnh Hành ở học đường, ta đã nhiều lần bỏ qua. Nhưng xem ra càng bỏ qua lại càng không biết điều. Thôi thì… chấm dứt ở đây đi.”

Lời còn chưa dứt, thị vệ bên cạnh đã lập tức ra tay, cắt gân tay gân chân Tiêu Thu Mính.

Hắn đau đến vặn vẹo cả khuôn mặt, nhưng lại không thể thốt ra nổi một tiếng. Toàn thân run rẩy, thậm chí đến cả giãy giụa cũng không làm nổi.

Tạ Vân nghẹn thở, từ từ bước lên, giận dữ đá hắn mấy cái.

Sức náng không lớn, nhưng lại khiến Tiêu Thu Mính lộ ra vẻ... hưởng thụ.

b**n th**!

Tạ Vân giận đến phun một ngụm: “Kéo hắn đi cho khuất mắt. Thảm dưới đất cũng mang đi luôn.” 

Đừng để ô uế nơi nàng đứng.

Thị vệ liếc mắt nhìn về phía Quý Cảnh Lẫm, thấy hắn khẽ gật đầu, lại đưa tay làm động tác cắt ngang cổ. Hiểu ý, mấy người lập tức xông lên, kéo kẻ không khác gì một con chó chết Tiêu Thu Mính ra ngoài.

Vừa bước khỏi cửa Vị Ương Cung, chẳng đợi thêm phút nào, một thị vệ ra tay vặn gãy cổ hắn. Một mạng người, kết thúc gọn gàng.

Tạ Vân vẫn còn run lẩy bẩy. Mãi đến khi mọi chuyện đã qua, nàng mới thực sự cảm nhận được sự sợ hãi. Nước mắt rơi xuống từng giọt, từng giọt, không ngừng.

Tiếng khóc nghẹn ngào, có phần thất thanh.

Trong lòng nàng chỉ còn sót lại một tia may mắn, may mà Thái hậu đã sớm đưa ba đứa nhỏ đi. Nếu không, rơi vào tay Tiêu Thu Mính… hậu quả không dám tưởng.

"Giết hắn... Giết hắn rồi đúng không... Ta sợ lắm..." Nàng thì thào, như để trấn an chính mình. 

Được Quý Cảnh Lẫm ôm vào lòng rồi, Tạ Vân lại cảm thấy không chịu nổi. Nàng khẽ nắm lấy tay áo hắn, giọng mũi nức nở, mang theo ý cầu xin mơ hồ.

Chờ thật lâu vẫn chẳng thấy hồi đáp, nàng ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt đối phương âm trầm, chỉ lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.

Tim Tạ Vân lập tức trầm xuống. Chẳng lẽ… hắn vẫn còn để tâm chuyện Tiêu Thu Mính? Cảm thấy nàng đã không còn sạch sẽ nữa?

Nỗi xót xa dâng lên cuồn cuộn. Nàng cầm tay áo hắn, lại nhẹ nhàng buông xuống.

Đế vương mà… không thể chấp nhận những chuyện như vậy, nàng hiểu được.

Ai ngờ lại bị một bàn tay như kìm sắt siết lấy cằm, ép nàng ngẩng đầu.

“Không thích? Thời gian quá ngắn?” Từng chữ, từng chữ như gằn ra từ kẽ răng, sắc mặt u tối như thể trời sắp đổ mưa.

Mây đen chồng chất trên đỉnh đầu nàng.

Tạ Vân nắm lấy tay hắn, giọng mềm nhũn, đáng thương giải thích: “Là giả… đều là giả cả…”

Trước ánh mắt sắc lạnh kia, giọng nàng càng lúc càng nhỏ: “Chỉ nói như vậy… thì mới kéo dài được thời gian…”

Nghĩ tới nghĩ lui, đúng là lý do hợp tình hợp lý. Trong lòng cũng thấy có chút an ủi.

“Lâu như vậy mà ngươi vẫn không đến cứu ta…” Tạ Vân vừa nghĩ đến, hốc mắt liền đỏ bừng.

“Còn tức giận với ta nữa.”

“Còn mắng ta nữa.”

Không quan tâm! Người ác thì phải tố cáo trước mới được.

Tạ Vân ngang ngước, đem tất cả những tủi thân trong lòng đẩy lên người đối phương, vừa nói vừa mím môi, nước mắt lưng tròng, giọng uất ức đáng thương: “Ngươi đâu có biết… ta đã sợ đến mức nào…”

Quý Cảnh Lẫm khẽ thở dài, không nói gì thêm, chỉ vòng tay ôm nàng vào lòng thật chặt.

Hơi thở nóng rực mang theo mùi hương đàn hương quen thuộc vây lấy nàng. Từng nhịp thở, từng nhịp tim, đều là sự tồn tại mạnh mẽ và áp đảo từ hắn.

“Bệ hạ…” Tạ Vân khẽ gọi.

Vừa cất tiếng, môi đã bị chặn lại.

Nụ hôn bá đạo, cuồng nhiệt đến mức thiêu đốt cả hơi thở. So với cái ôm khi nãy, còn nồng cháy hơn gấp bội.

Tạ Vân khẽ nhắm mắt lại, cả thân thể và tâm trí đều hòa tan trong nụ hôn ấy.

Không thể phủ nhận, trước giờ nàng vẫn luôn có chút… bài xích hắn.

Trong cốt truyện của cuốn tiểu thuyết nàng từng đọc, nhân vật nữ chính luôn thuận buồm xuôi gió, còn nam chính thì giống như một cái nền, một bức bình phong đẹp đẽ, không có mấy đất diễn.

Vì thiên vị nữ chính quá nhiều, nên dù tác giả có miêu tả hắn anh tuấn tuyệt luân, trí tuệ siêu quần, nàng vẫn cảm thấy hắn… thật chán. Càng giống “tra nam” hơn là một đế vương đúng nghĩa.

Ngươi tài giỏi như vậy, sao lại bị nữ chính xoay vòng trong lòng bàn tay?

Tiểu thuyết không phải hiện thực. Kịch bản dù nổi tiếng đến đâu, vẫn có đầy lỗ hổng. Huống chi nàng còn là người xuyên vào truyện, lại có thêm bàn tay vàng bảo vệ thân. Vô hình trung, đã khiến trong lòng nàng nảy sinh tâm lý coi thường hắn.

Thậm chí… là khinh thường.

Nhưng giờ phút này, khi bị một người đàn ông đầy sức sống, hormone ngùn ngụt, lại là đế vương một nước ôm trọn trong lòng. Người ấy tài mạo song toàn, mạnh mẽ, bá đạo, lại chỉ dịu dàng với riêng mình nàng…

Nàng đột nhiên nghĩ: Ai lại không muốn có được một người đàn ông như vậy?

Ai… lại không động lòng?

Tạ Vân nhắm nghiền mắt, chủ động vòng tay ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng kéo gần khoảng cách giữa hai người, đáp lại nụ hôn đang thiêu đốt ấy.

Mặc kệ trong tiểu thuyết viết thế nào, bất kể người đọc thấy nàng là nữ phụ hay phản diện…

Thì hiện tại, từng phút từng giây này, đều là cuộc đời thật sự của nàng.

Suy nghĩ hỗn loạn cuộn trào trong lòng, dần dần trôi xa theo từng cái v**t v*, từng lần rung động và nàng, cũng chìm dần theo hắn.

Lúc trước nàng còn cân nhắc đủ điều về chuyện thị tẩm, nhưng khi mọi thứ đã ở ngay trước mắt, Tạ Vân lại có chút... không chờ nổi nữa. Hoàn toàn thuận theo, tự tay cởi dần y phục.

Ánh mắt vô tình lướt qua vóc dáng rắn rỏi của đối phương: Bờ vai rộng, vòng eo thon, cơ bụng tám múi rõ ràng như tạc, nhân ngư tuyến sắc nét như vẽ…

Chỉ liếc nhìn thôi, nàng đã cảm thấy máu mũi suýt nữa trào ra.

Ngay khoảnh khắc đó, hệ thống vẫn còn ráng phát ra một tiếng thông báo máy móc như thường lệ: “Trước khi hệ thống đóng cửa tạm nghỉ, xin nhắc nhở ký chủ một chút: đừng quên Cổ Vũ Đan.”

…Thứ ấy, vẫn còn nằm lặng trong kho vật phẩm.

Tạ Vân mặt đỏ bừng như bị luộc, ấp úng trong lòng nghĩ: Chắc… Quý Cảnh Lẫm không cần đâu nhỉ?

Rèm giường buông xuống, ngăn cách toàn bộ ánh mắt và ánh sáng.

Thế gian bên ngoài, hoa xuân đang rộ nở. Tiếng oanh hót véo von, gió nhẹ thổi qua thảm cỏ mượt mà.

Mọi thứ đều phồn vinh rực rỡ, như thể đang cùng một nhịp với xuân tâm vừa mới chớm nở trong lòng người.

Tạ Vân chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày chính mình lại ban ngày ban mặt, tuyên dâm giữa thanh thiên bạch nhật như thế này.

Giờ phút này, nàng chỉ muốn vùi mình trong ổ chăn, che kín từ đầu đến chân, sống chết không chịu ló mặt ra ngoài.

Quý Cảnh Lẫm nằm bên cạnh, dáng vẻ thỏa mãn chưa tan. Khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú vẫn còn vương chút ửng hồng nhàn nhạt.

“Vân Vân.”

“...Ừm?”

“Câu vừa nãy ngươi nói... nhắc lại lần nữa.”

“Ngươi thật là... nhỏ mọn!” Nàng bực mình hừ nhẹ một tiếng.

Còn chẳng phải vì lúc trước nàng lỡ miệng bảo hắn "thời gian ngắn" sao? Cứ ghi thù mãi đến bây giờ, quả thật là nhớ dai vô cùng.

Dù động tác luôn dịu dàng đến mức sợ làm nàng bị thương, thì lúc này eo đau chân mỏi vẫn là sự thật. Ngoài trừ cảm giác đó ra, thì nàng cũng không đến mức bị... tàn phế.

Chờ dư vị dần tan, nàng rón rén bò dậy, chuẩn bị đi rửa mặt.

Thạch Lựu đã sớm chuẩn bị xong bồn tắm, nước ấm sóng sánh, hương thơm thoang thoảng, chỉ chờ nàng bước vào.

Vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp thở phào, đã thấy một đôi chân dài thon gọn bước vào nước, thong thả ép sát cạnh nàng.

Tạ Vân vội vàng thu người lại, mắt chẳng biết nhìn đi đâu cho phải. Cuối cùng đành cúi đầu, nhìn chằm chằm ngón tay mình, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ.

Quý Cảnh Lẫm bật cười trầm thấp, cầm lấy chiếc khăn gấm bên cạnh, trêu chọc: “Muốn... trẫm giúp nàng chà lưng không?”

“Không cần! Không cần!”

Tạ Vân như bị dọa, vội vàng đáp lại, giọng vừa lí nhí vừa luống cuống. Hai má lập tức đỏ bừng như bị hun lửa.

Nam nhân này... đúng là không thể “khai trai” được.

Trước đây còn mang vẻ lạnh nhạt nghiêm nghị là thế, sao chỉ sau vài lần... lại biến thành kiểu người học điều xấu nhanh đến vậy?

Sau khi mọi chuyện đã tạm yên, Tạ Vân thu lại dáng vẻ nhỏ nhẹ e lệ, cố gắng lấy lại thần thái thong dong, rảo bước đến cung Thái hậu.

Chuyến biến cố kinh hãi lần này khiến nàng càng thêm nhớ ba đứa nhỏ của mình, ba tiểu bảo bối là máu thịt, là tâm can, là điểm tựa tinh thần của nàng.

Vừa bước đến gần đã nghe thấy tiếng trẻ con cười khanh khách không ngừng. Xen lẫn trong đó là tiếng cười sang sảng, hiếm thấy của Thái hậu.

Có tôn nhi ở bên, Thái hậu dường như trẻ ra không ít.

Ít nhất, dáng vẻ trước nay luôn mang mấy phần tử khí trầm mặc đã biến mất. Sự cô tịch và quạnh quẽ năm xưa, giờ không còn vương trên nét mặt.

Nhìn thấy vậy, trong lòng Tạ Vân chợt dâng lên chút đau lòng.

Thái hậu thật tâm thật dạ đối với nàng, điều này nàng nhìn ra được.

Cho nên có cho, cũng phải có nhận. Tạ Vân tự nhiên cũng bằng lòng thân thiết Thái hậu, không phải vì quyền thế, mà bởi vì tình người.

Nếu không phải vậy, sao nàng có thể yên tâm để ba đứa nhỏ ở lại đây?

Chúng là máu thịt ruột rà, là tất cả của nàng.

Dù có một vạn Quý Cảnh Lẫm, cũng không thể sánh bằng một đứa con của nàng.

Người ta vẫn nói trong một gia đình, nên lấy vợ chồng làm gốc, lấy cha mẹ làm trọng. Nhưng với nàng, người một nhà, chính là ba đứa nhỏ kia.

Còn Quý Cảnh Lẫm? Ai biết được, một ngày nào đó... hắn có còn là của riêng nàng nữa không?

Tạ Vân bước nhanh vào, tươi cười ôm lấy Minh Châu, giọng điệu mềm mại như nước: “Bảo bối của ta, có nhớ mẫu hậu không đây hửm?”

Hai tiểu công chúa này vốn dính nàng nhất, mới một chốc không thấy là đã tíu tít tìm khắp nơi.

Nếu không vướng phải chuyện của Tiêu Thu Mính, nàng vốn định tranh thủ nhận thưởng xong là chạy đến ôm bọn nhỏ một cái cho đỡ nhớ.

Ai ngờ Minh Châu lại trưng ra bộ dạng thật danh ghét bỏ, rúc vào lòng Thái hậu, líu ríu rì rầm, ánh mắt lườm nàng đầy bất mãn, ý tứ rõ ràng đến mức không thể rõ hơn.

“Ghen tị à, ghen tị với mẫu hậu đúng không?” Tạ Vân bật cười, giả bộ hừ nhẹ, điểm một cái lên trán Minh Châu rồi quay người ôm lấy Bảo Châu.

Hai đứa con mà, không thích nàng thì chí ít phải có một đứa nhớ nàng chứ.

Ai ngờ Bảo Châu vừa bị bế lên đã lập tức bĩu môi, chuẩn bị khóc đến nơi. Vừa được đặt trở lại lòng Thái hậu thì ngoan ngay lập tức.

Tạ Vân: “…”

Nuôi bao lâu nay, chẳng lẽ là nuôi nhầm con nhà người ta? Sao đứa nào cũng không cần nàng thế này? Cảm giác tổn thương pha lẫn chút tuyệt vọng, thật sự khó mà tiêu hóa nổi.

Thái hậu thì lại càng thêm vui vẻ, vừa dỗ dành cháu vừa cười cười nói với nàng: “Hồi nhỏ ngươi cũng thế đấy. Không thế thì làm sao ta lại mang vào cung nuôi được?”

Khi còn bé, nhỏ xíu, mắt còn chưa mở hết đã biết nhận người, vừa nhìn thấy Thái hậu liền cười, rời ra liền khóc ré, dính hơn cả từ trong bụng mẹ mang ra.

Tạ Vân chỉ biết nhíu mày, khẽ điểm điểm giữa chân mày tiểu bảo bối, không nỡ mắng một lời nào, quay người tính ôm lấy Thanh Lưu. Đứa trẻ  này xưa nay hiền lành, ham ăn ham ngủ, ít khi biết nhận ai.

Ai dè thằng bé vừa thấy nàng tới gần liền nghiêng đầu, bộ dạng như... khinh thường nhìn một cái còn không đáng!

Nàng trồng cải thìa ngoài ruộng còn biết nảy mầm, huống hồ là tâm tư con người. Ở với Thái hậu lâu ngày, tình cảm đương nhiên cũng sâu đậm. Tạ Vân chu môi, vừa thở dài vừa trách yêu: “Chỗ của ngài đúng thật là đất lành phong thủy, ai đến rồi cũng chẳng muốn rời đi nữa.”

Nàng thì thế, ba đứa tiểu tể tử nàng sinh ra cũng vậy, cứ bám riết lấy Thái hậu, chẳng thèm liếc nàng một cái.

Thái hậu cười đến không khép nổi miệng, từng nếp nhăn nơi khóe mắt cũng rạng rỡ hẳn lên.

“Mấy đứa nhỏ này đều là hài tử của Ai gia. Ai da, nhìn đứa nào cũng thấy quý thấy lạ.”

“Ngài già mà không ai ghét được ấy chứ.” Tạ Vân thở ra một hơi, giọng lười nhác lại mang theo chút ai oán: “Không phải chỉ là khiến người ta thích thôi đâu… là đem cả hồn phách ta câu đi rồi.”

Ban đầu nàng tính ôm tụi nhỏ về, dù sao con nít có khóc có nháo, sợ làm phiền giấc nghỉ của Thái hậu.

Nhưng nhìn mấy bà cháu ríu rít hòa thuận thế này, Tạ Vân lại thấy cứ để bọn trẻ ở đây cũng chẳng sao. Dù gì Thái hậu cũng là người từng trải, bà dẫn dắt còn tốt hơn nàng mò mẫm.

Chỉ vừa thổ lộ ý định ấy ra miệng, liền bị Thái hậu nhẹ nhàng trách mắng.

“Thế thì không được đâu. Ngươi ấy à, rốt cuộc vẫn còn trẻ, không biết sự đời quanh co khúc khuỷu.” Thái hậu vừa cảm động vì nàng tín nhiệm, vừa nghiêm giọng giảng giải.

“Con cái, dẫu có để ta trông thì cũng chỉ giúp được phần nào. Tới lúc lớn rồi, lại một cái một cái rời khỏi tay ta, thì biết làm sao? Con của ngươi, vẫn nên do chính ngươi nuôi mới có thể thân thiết từ trong cốt tủy.” Lời bà không nặng, nhưng mỗi chữ đều thấm thía.

Tạ Vân ngoan ngoãn gật đầu như gà mổ thóc, tay đã lén lấy bút mực, bắt đầu lẩm nhẩm viết kế hoạch nuôi dạy con kiểu cấp tốc trong lòng.

Dù sao thì sau này nàng cũng sẽ thường xuyên đưa lũ nhỏ tới Từ Ninh cung chơi, cũng giống như ở đây thôi.

Vừa đang trò chuyện rôm rả, thì Quý Cảnh Lẫm đã tới. Hắn đi cùng với Quý Cảnh Hành, cả hai nói cười nhẹ nhàng, thần sắc hòa nhã.

Vừa mới làm chuyện kia xong, Tạ Vân bỗng thấy ngại ngùng khi nhìn hắn. Cảm giác không thể tự nhiên nổi, nét mặt cũng có chút khác thường.

Thái hậu nhanh mắt liếc thấy, còn cố tình ghé sát tai nàng, cười hỏi nhỏ: “Nha… viên phòng rồi à?”

Tạ Vân đỏ mặt, lườm bà một cái, lúng túng đáp: “Ngài nói gì kỳ vậy.”

Nhưng Thái hậu lại nắm lấy tay nàng, vẻ mặt đầy vui mừng và nhẹ nhõm: “Thấy các con như vậy, ta yên tâm rồi.”

Chuyện phu thê thành thân rồi thì tất nhiên phải gần gũi. Không có gì phải ngại.

Trước kia bà thấy hai đứa cứ lạnh nhạt mãi, trong lòng lo lắng không thôi. Lỡ có chuyện gì ngoài ý muốn, mà hoàng đế lại đi để ý người khác trong hậu cung thì sao? Với tính cách kiêu ngạo của Tạ Vân, chắc chắn sẽ không chịu nổi đâu.

Trong hậu cung thì thiếu gì nữ nhân? Nếu hắn thay lòng, liệu Tạ Vân có thể tha thứ lần nữa?

Đúng lúc đó, Hoàng đế và Quý Cảnh Hành bước vào cung, đồng thanh cúi chào: “Mẫu hậu.”

Thấy bọn trẻ lễ phép, lại còn cùng tụ họp đông đủ thế này, Thái hậu càng cười tươi rạng rỡ.

Bà lại nghĩ, nếu Duẫn Chi cũng sớm cưới vợ, sinh cho bà thêm vài đứa cháu nữa, thì đúng là mãn nguyện quá rồi.

Bình Luận (0)
Comment