Chuyện này không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết được, bởi vì sắp Tết đến nơi rồi.
Theo tập tục hiện nay, bất kể là chuyện lớn đến đâu, chỉ cần sắp Tết là có thể lấy lý do “ăn Tết trước đã” để gác lại giải quyết sau.
Ngược lại, nếu ai có việc gì không muốn làm, cũng có thể vin vào cớ “Tết sắp đến rồi” để lảng tránh.
Các vị Thái phi chính là muốn lợi dụng khoảng thời gian này, âm thầm thúc ép để hoàn thành mong muốn của mình.
Bọn họ nghĩ: Hoàng hậu chắc cũng không muốn làm to chuyện ngay trước Tết, chắc chắn sẽ nhượng bộ một chút để giữ thể diện. Chỉ cần họ cố thêm một chút là sẽ ép được nhường bước.
Ai ngờ Hoàng hậu lại là người "đầu sắt lòng thép", không những chẳng ngại vạch lỗi cung quy từ trước, mà còn thẳng tay đưa ra một điều mới hoàn toàn.
Nhà nào bằng lòng đón người trở về dưỡng già thì cứ đưa người về, triều đình sẽ ban cho một khoản tiền cấp dưỡng, cứ theo quy định mà làm.
Còn nhà nào không muốn, hoặc bản thân không còn người thân, thì cứ ở lại trong cung tu hành ở Phật đường, tụng kinh niệm Phật, cũng coi như an ổn qua ngày.
Ít nhất là không gây thêm chuyện rối ren, làm ảnh hưởng đến toàn cục.
Chính sách này vừa đưa ra, toàn bộ thái phi đều xôn xao. Trong lịch sử từ trước đến giờ chưa từng có chuyện phi tần được nhà mẹ đón về sau khi tiên hoàng băng hà.
Xoay tới xoay lui, vấn đề vẫn là một chữ: Mất mặt. Bọn họ không muốn rời đi, chẳng qua là ngại bị coi thường.
Nhưng Quý Cảnh Lẫm lại không cưỡng ép, cũng không nói gì thêm. Ai muốn đi thì cứ đi, ai không muốn thì ở lại Phật đường, tự biết thân biết phận.
Huynh đệ hắn cùng nhau lớn lên trong hậu cung, biết rõ ai là người từng làm ra chuyện gì. Làm hoàng đế rồi, chẳng qua là không quên những kẻ từng nhân lúc khó khăn mà đâm thêm nhát dao.
Mà những Thái phi kia, từng người đều là đồng lõa năm đó. Chuyện bỏ đá xuống giếng họ chưa từng thiếu phần.
Cho nên lần này, thái độ của hoàng đế đặc biệt kiên quyết.
Nếu các Thái phi còn ở trong cung, có thể giúp gia tộc thu được chút lợi ích; nhưng một khi đã rời cung, thì chỉ là người bình thường, chẳng có tiếng nói gì nữa.
Không phải ai cũng sẵn lòng rời khỏi hoàng cung. Cuối cùng, chỉ khoảng hai phần mười số người đồng ý ra ngoài, còn lại tám phần mười vẫn chọn ở lại trong cung.
Với những người được gia đình đón về, Tạ Vân cũng đã ngầm gợi ý: Sau khi rời cung vài năm, họ có thể lấy lý do bị bệnh rồi báo tử, sau đó thay đổi thân phận và tái giá. Hoàng cung sẽ không can thiệp gì vào chuyện đó.
Tạ Vân đã nói chuyện rõ ràng với gia đình các phi tần được đón ra ngoài, cũng như trao đổi thẳng thắn với những phi tần tự nguyện rời cung. Còn trong lòng họ thực sự nghĩ gì, nàng không quản nổi.
Nàng cũng không thể nói thẳng mọi chuyện được, nếu không sẽ giống như đang ép những người còn lại cũng phải rời đi. Những chuyện dễ khiến người ta dị nghị như vậy, nàng không muốn dính vào.
Sau khi giải quyết xong việc này, chẳng mấy chốc đã đến Tết.
Những năm trước, dù có ăn Tết theo lệ, nhưng thường cảm thấy nhàm chán và không có hứng thú. Còn năm nay, vì có mấy đứa trẻ quây quần bên cạnh, Tạ Vân lại cảm thấy tràn đầy năng lượng và niềm vui.
Trước tiên là chuẩn bị quần áo cho ba đứa trẻ. Nào là gấm vóc, đoạn hoa*, tơ lụa, sa mỏng... chất liệu đủ loại, đếm không xuể. Chỉ riêng vải dệt đã chuẩn bị mấy chục loại, sau đó may thành đủ kiểu dáng khác nhau, lại còn phải phối với đủ kiểu mũ và giày.
(*"Đoạn hoa" có thể hiểu đơn giản là: vải đoạn có hoa văn — loại vải vừa bóng, vừa đẹp, hoa văn nổi bật, thường dùng trong trang phục quý tộc hoặc cung đình.)
Vòng tay, vòng cổ, các loại trang sức linh tinh cũng không thể thiếu.
Ngay cả khi đặt may quần áo cho chính mình, nàng cũng chưa từng bỏ nhiều công sức đến vậy. Thậm chí bây giờ còn có suy nghĩ muốn tự tay làm đồ cho bọn trẻ — một tấm lòng mà trước đây chưa từng có.
Chỉ là bản thân nàng đã bận tối mắt tối mũi, mấy đứa nhỏ lại cứ quấn lấy không rời, thực sự không có lấy nổi một chút thời gian rảnh.
Mấy đứa trẻ ban ngày còn ngoan ngoãn chơi ở chỗ Thái hậu, nhưng đến đêm thì không chịu nổi, từng đứa đều bắt đầu làm ầm lên rất dữ.
Từ lúc chạng vạng đã bắt đầu r*n r*, đến khi trời tối hẳn thì trực tiếp gào khóc không ngừng.
Tạ Vân vừa khổ sở vừa xót xa lại vừa thấy buồn cười, đúng là không thể đoán được mấy cái tâm tư nhỏ nhặt của bọn trẻ.
Thật sự còn khó hiểu hơn cả lòng dạ đàn bà.
Nhìn ba đứa nhỏ lăn lộn đến mức không yên, nàng cuối cùng cũng hiểu ra: Vì sao lúc mang thai, khi thai động lại không nhận ra là đang mang ba đứa.
Cái chân nhỏ của hai đứa Minh Châu và Bảo Châu cứ đá loạn xạ, la hét ầm ĩ đầy khí thế, chẳng khác nào đang múa, không ngơi nghỉ lấy một khắc.
Còn Thanh Lưu thì lại khác hẳn.
Thằng bé đặc biệt điềm tĩnh, đặt nó nằm thế nào thì nó cứ giữ nguyên thế ấy suốt nửa ngày cũng không động đậy.
Nhưng lại rất háu ăn, lúc bú sữa thì cổ họng phát ra âm thanh "ực ực", như thể hận không thể nuốt một lúc mười ngụm liền.
Kết quả là, chỉ một mình nó mà ăn khỏe bằng hai cô công chúa, lớn nhanh như thổi, người mũm mĩm tròn vo, hoàn toàn không nhìn ra được sau này sẽ trở thành đứa nhỏ nhất và gầy nhất.
"Thằng bé này thật khiến người ta lo quá đi." Tạ Vân nhìn Thanh Lưu, không khỏi thở dài cảm thán, gương mặt phúng phính đến mức làm hai con mắt híp tịt vào nhau, trông cứ như cặp mắt nhỏ ích kỷ.
Đặc biệt là đôi mắt bé xíu, nhìn kiểu gì cũng thấy giống như đang bị mập đến mức cả người phồng lên.
Quay sang nhìn hai tiểu công chúa với đôi mắt sáng long lanh, Tạ Vân không khỏi cảm thấy có chút buồn buồn. Cùng là sinh ra từ một bụng mẹ, sao diện mạo lại khác biệt đến thế.
Dân gian có câu: Con gái giống cha, con trai giống mẹ.
Nàng và Quý Cảnh Lẫm nhan sắc đều xuất chúng như vậy, sao lại sinh ra một cậu con trai… nhan sắc có phần “hơi kém”?
"Ăn ít một chút thôi." Tạ Vân vừa nhéo nhéo gương mặt mũm mĩm, tròn vo của Thanh Lưu, vừa mỉm cười đầy yêu thương.
Quý Cảnh Lẫm liếc qua một cái, thản nhiên nói: “Với thân phận của nó, trông thế nào cũng chẳng quan trọng.”
Nói cũng đúng, dù sao đó cũng là đích trưởng tử, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai chính là trữ quân (người kế vị ngai vàng).
Dù có vô dụng đến mấy thì cũng là một vị Vương gia, việc cưới vợ không thành vấn đề.
Nghĩ đến đây, Tạ Vân cũng thuận theo mà tự an ủi bản thân, ôm lấy Minh Châu thơm phức, trong lòng cũng nhẹ nhàng đi không ít.
Lúc này Quý Cảnh Lẫm cũng đang ôm Bảo Châu, động tác cực kỳ thuần thục mà thay tã cho con bé.
Chẳng hề tỏ ra ghét bỏ, thậm chí còn cúi đầu nghiên cứu tấm tã trắng tinh, sau đó còn nghiêm túc bình luận: “Loại vải này thật tốt, màu vàng ánh kim, chất lượng cũng khá ổn. Chỉ hơi có mùi chua nhẹ, nhưng không có mùi lạ gì khác.”
Tạ Vân có chút cạn lời, một hoàng đế quyền cao chức trọng như vậy, lại chăm chú nghiên cứu... tã vải như thể đang làm chuyện gì ghê gớm lắm.
Thế mà Quý Cảnh Lẫm lại làm rất tự nhiên, hoàn toàn không thấy có gì xấu hổ. Hắn còn đặc biệt gọi Thái y chuyên về nhi khoa đến, bắt người ta giảng cho mấy bài y lý, chỉ để hiểu rõ hơn về sự phát triển cơ bản của trẻ sơ sinh.
Thậm chí còn hỏi kỹ rằng nếu gặp phải tình huống bất thường, thì nên xử lý thế nào.
Hiện tại, vị Thái y ấy đang biên soạn cả một quyển sách y học chuyên về trẻ nhỏ cho hắn, nói là sau khi chỉnh sửa hoàn chỉnh sẽ trình lên để hắn nghiền ngẫm nghiên cứu thêm.
Tạ Vân thấy vậy thì đưa ra đề nghị: “Ngươi cứ cho khắc in thành sách luôn đi, rồi phát cho mỗi châu phủ một bản. Đảm bảo người người đều có sách mà học, khỏi phải cứ nuôi con toàn dựa vào mấy kinh nghiệm dân gian linh tinh.”
Những kinh nghiệm truyền miệng đúng là có giá trị, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, dân chúng thường không có cách nào phân biệt được đâu là kinh nghiệm đúng, đâu là sai.
Ở thời hiện đại, từng có rất nhiều bậc cha mẹ, khi con cái bị bệnh lại không đưa đến bệnh viện. Họ chỉ biết cầu nguyện, mong con qua khỏi, cứ tin rằng như vậy sẽ tốt lên.
Tạ Vân từng thấy một đoạn video rất nổi tiếng trên mạng lúc đó. Trong video là một cặp vợ chồng ăn mặc thời thượng, đang đút nòng nọc sống cho đứa con khoảng bốn, năm tuổi ăn.
Hai vợ chồng ấy còn dùng cả bát sứ trắng, thìa sứ trắng, nhìn qua còn tưởng đang ăn sơn hào hải vị. Trong bát, mấy con nòng nọc bơi lội tung tăng.
Đứa trẻ ngây thơ vô tội, mở cái miệng nhỏ, tin tưởng nhìn cha mẹ, ngoan ngoãn nuốt luôn con nòng nọc đang bơi. Cảnh tượng ấy khiến Tạ Vân vô cùng tức giận.
Ngay cả ở thời hiện đại mà còn xảy ra chuyện như vậy, thì càng không cần phải nói tới thời đại này, những chuyện kỳ quặc lại càng nhiều hơn.
Trong thế hệ của bọn họ, rất nhiều người lúc nhỏ đã từng ăn những thứ như trứng gà ấp cùng thằn lằn, trứng gà hầm với phân gà, hay những món dân gian truyền miệng khác, kể ra thì nhiều không đếm xuể.
Thật sự khiến người ta cạn lời, không biết nên nói gì cho phải.
Quý Cảnh Lẫm ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy đề xuất của Tạ Vân là một ý kiến hay. Nhưng chỉ phát sách thì chưa đủ, vốn dĩ những người biết chữ đã có kiến thức cơ bản, họ tự biết nên chăm con thế nào là đúng.
Còn những người không biết chữ, dù có đưa sách tận tay, cũng chẳng ích gì.
Cách đơn giản nhất chính là trực tiếp phát xuống các châu phủ, cử người cưỡi ngựa đọc tuyên truyền mỗi ngày, xem như một chính sách nghiêm túc mà thực hiện.
Trước kia, khi chưa có con, hắn vốn cũng đã coi trọng chuyện này, nhưng đem so với hiện tại thì rõ ràng vẫn còn cách một khoảng khá xa.
Bây giờ chính mình đã làm cha làm mẹ, hắn mới thực sự hiểu được tấm lòng của bậc làm cha mẹ thiên hạ.
Từ các chính sách giáo dục ở trường học, cho đến chính sách nuôi dưỡng trẻ nhỏ, không điều nào là không phản ánh rõ ràng, cái gọi là “ngu dân giáo hóa” đã sớm bị gạt bỏ trong lòng Quý Cảnh Lẫm.
“Bệ hạ, bây giờ xem ra, đúng là trưởng thành hơn không ít rồi.” Tạ Vân bị hắn ôm chặt vào lòng, trên mặt thoáng hiện chút ngượng ngùng, bèn xoay đầu, cố tình đánh trống lảng.
Quý Cảnh Lẫm mỉm cười nhướng mày, nói nửa đùa nửa thật: “Trẫm còn có chỗ càng thành thục hơn chưa bộc lộ ra ngoài, ái phi có muốn thử xem không?”
Tạ Vân vội vàng từ chối, không nghĩ ngợi gì thêm, đúng là một con thú đội lốt người!
Làm việc thì chẳng bao giờ biết điểm dừng, một chút thời gian nghỉ ngơi cũng không để người ta có.
May mà chưa cho hắn uống Cổ Vũ Đan*, bằng không người khổ chính là nàng, nghiệp nặng khó gánh.
(* Cổ Vũ Đan: trong văn hóa mạng/xuyên không Trung Quốc, là loại “thuốc tăng cường sinh lực” thường được dùng để đùa cợt về khả năng “bền bỉ” của nhân vật nam chính.)
Chỉ riêng với cái "phương tiện cơ sở" kia thôi mà nàng đã chịu không nổi rồi.
“Bệ hạ, thần thiếp đang nói chuyện nghiêm túc với ngài mà.”
“Trẫm cũng rất nghiêm túc đấy chứ.”
Miệng thì nói là nghiêm túc, tay lại hoàn toàn không yên phận, cứ thế mà tuần tra khắp nơi...