Từ sau hôm nàng nói “đèn đỏ” chưa tới, thế là mấy ngày tiếp theo, sáng nào thức dậy cũng có cảm giác được bàn tay Quý Cảnh Lẫm len lén dò dẫm dưới chăn.
Mà nụ cười của hắn dạo này, càng lúc càng b**n th**
Tạ Vân: “…”
Lúc mới trễ có một ngày, trong lòng nàng còn hơi thấp thỏm. Đến khi trễ ba ngày thì cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Ổn như lão cẩu thành tinh thế kia, chẳng phải là có thai thôi sao? Có gì to tát đâu.
Thạch Lựu thì cười tươi suốt ngày, mỗi ngày một rạng rỡ hơn. Với nàng ấy mà nói, chủ tử sinh càng nhiều càng tốt.
Chỉ khi có nhiều con cái, địa vị mới thật sự vững chắc.
Nhưng đối với Tạ Vân thì chuyện mang thai lại chẳng hề đẹp đẽ như thế.
Đến ngày thứ mười, khi ngự y quen thuộc đến thăm khám cho nàng, nàng vẫn thấy có chút ngượng ngùng.
Mấy đứa đầu mới tròn một tuổi, bây giờ thật sự không thích hợp để mang thai tiếp.
Nàng nhẩm tính thử, người ta nói ba năm ôm hai đã là nhiều rồi. Còn nàng, nếu lần này trúng thật, lại sinh thuận lợi thì…
Bốn đứa lận.
Hiệu suất như vậy… có cao quá không? Có phải gọi là quá "mắn đẻ" rồi không?
Tâm trạng Tạ Vân phức tạp nhìn về phía vị ngự y đang trầm ngâm trước mặt.
Vị ấy vốn có vẻ ngoài hiền hòa, thần thái điềm đạm, giọng nói chậm rãi khiến người nghe cũng thấy nhẹ lòng, dễ thả lỏng.
Tạ Vân trước nay vẫn cảm thấy hắn như thế. Nhưng lúc hắn mở miệng, nàng lại có cảm giác… tim mình như nghẹn lại.
Quả thật… đã mang thai rồi.
Quý Cảnh Lẫm vui đến mức không ngậm được miệng, miệng liên tục bảo phải ban thưởng, còn hớn hở sai người báo tin cho Thái hậu.
So với lần đầu mang thai phải kiêng khem đủ đường, lần này đã có kinh nghiệm, mọi thứ diễn ra suôn sẻ hơn hẳn.
Không cần ngự y phải dặn dò gì nhiều, Quý Cảnh Lẫm đã tự mình chuẩn bị đâu ra đấy.
Nhìn hắn đứng bên cạnh, khóe môi không giấu nổi nét cười dịu dàng.
Tạ Vân: “…”
“Ngươi đừng có cười nữa, trong lòng bổn cung thật sự không thoải mái.”
Lời vừa dứt, vị ngự y bên cạnh đã nghiêng đầu quan tâm hỏi ngay: “Không thoải mái chỗ nào? Vừa rồi vi thần bắt mạch thấy vẫn rất ổn mà.”
Chuyện này, Quý Cảnh Lẫm đúng là đã có kinh nghiệm. Sau khi khen thưởng vị ngự y vất vả chạy tới, hắn sai thái giám đưa hắn lui về nghỉ.
Còn bản thân thì cứ đứng nguyên tại chỗ, vừa mỉm cười vừa nhìn Tạ Vân, miệng còn cảm khái: “Không uổng công trẫm cần mẫn chăm bón, mầm non quả nhiên chịu mọc lên rồi.”
Bộ dạng khoe khoang kia… đúng là không thể nhìn nổi.
Tạ Vân đã sớm từ bỏ chuyện "hợp nhất đôi tay cầu nguyện", chỉ mỉm cười nói: “Tín nữ chẳng cầu gì hơn, lần này sinh một đứa thôi là đủ, sinh nhiều nữa tín nữ sợ thật rồi.”
Quý Cảnh Lẫm cười ha hả: “Được được được, một đứa thì một đứa.”
Tạ Vân liếc hắn một cái, rõ ràng là kiểu người đứng ngoài xem náo nhiệt, không sợ chuyện lớn.
Quý Cảnh Lẫm lại quay sang thủ thỉ kể chuyện năm đó nàng mang thai lần đầu, hắn cũng đã vui mừng ra sao: “Trẫm đã nhịn lâu lắm rồi, đợi mãi chẳng thấy ngươi nói, muốn chờ cùng mọi người chia vui… cuối cùng chịu không nổi phải tự mình công bố luôn.”
Quý Cảnh Lẫm cảm khái, lúc đó đúng thật là vui đến mức nằm ngủ cũng có thể cười tỉnh, bị nghẹn bao lâu như thế, đúng là khổ cho hắn.
Tạ Vân nghĩ lại, cảm thấy hình như phiên bản trong lòng nàng và hắn… chẳng giống nhau chút nào.
Nàng vốn định giấu đến ba tháng, chờ thai ổn định rồi mới nói. Ai ngờ lại bị Quý Cảnh Lẫm giành công bố trước, lúc ấy nàng còn giận thật, cảm thấy hắn đúng là một “đại móng heo”, đồng đội heo, vừa phiền vừa thiếu suy nghĩ.
Hóa ra trong lòng hắn lại nghĩ như vậy.
Thật sự khác xa với những gì nàng dự tính.
Nghĩ tới đây, Tạ Vân lại bật cười, nói tiếp: “Chỉ là ba tiểu gia hỏa nhà chúng ta, khi biết sắp có thêm đệ đệ hoặc muội muội, không biết trong lòng nghĩ thế nào nữa.”
Chuyện này, Quý Cảnh Lẫm thì chẳng bận tâm, chỉ cần báo một tiếng là xong.
Hoàn toàn không có kiểu lo lắng như “lỡ có nhị bảo rồi đại bảo cảm thấy bị lạnh nhạt thì sao”.
Nhưng Tạ Vân thì có. Vì thế, khi được báo tin ba đứa nhỏ đáng yêu vừa tỉnh ngủ xong, nàng liền thử mở lời thăm dò.
Nói thật… cũng có chút ngượng ngùng.
Bảo Châu chạy ở phía trước, Minh Châu và Thanh Lưu theo sát phía sau. Vừa thấy nàng, ánh mắt ba đứa nhỏ liền sáng rỡ, lộc cộc chạy thẳng về phía Tạ Vân.
Lúc vừa hơn một tuổi, đúng là thời điểm đáng yêu nhất, vừa ngoan ngoãn lại lanh lợi, đi đường thì lắc lư như vịt con, nhìn một cái là khiến người ta muốn ôm vào lòng mà cưng nựng.
Bảo Châu chạy nhanh nhất, chẳng khác nào một quả pháo nhỏ, cứ thế lao về phía lòng Tạ Vân định nhào vào. Ai ngờ giữa đường lại bị Quý Cảnh Lẫm đưa tay ngăn lại.
Minh Châu thì bĩu môi cười khúc khích, vừa nhắm chuẩn vị trí, chuẩn bị phát lực nhào tới. Ai ngờ còn chưa kịp đến gần, đã bị phụ hoàng vớt lên từ giữa đường.
Đôi mắt tròn nhỏ ngơ ngác, vẻ mặt như muốn hỏi: Ơ, ta là ai, đây là đâu, sao ta lại bay?
Còn Thanh Lưu — đứa hay bị hai tỷ tỷ lấn át — lần này rốt cuộc cũng tóm được cơ hội. Nó hí hửng hét lên một tiếng mừng rỡ, vừa cười khúc khích vừa lạch bạch chạy tới.
Lúc Quý Cảnh Lẫm định đưa tay chắn lại lần nữa, Tạ Vân đã nhanh hơn một bước, cúi người ôm lấy con trai út vào lòng.
Hai đứa còn lại thấy thế liền không vui, lập tức bắt đầu vùng vẫy trong lòng phụ hoàng, giãy nảy đủ kiểu phản đối.
“Hầu hầu hầu ~” Bảo Châu sốt ruột kêu lên, mẫu hậu đã biến thành “hầu hầu hầu” rồi kìa!
Ý của Bảo Châu là bảo Quý Cảnh Lẫm mau mau thả các nàng xuống.
Hắn đành chịu thua, một tay ôm cả ba đứa nhỏ vào lòng. Chỉ đến khi ôm trọn ba tiểu bảo bối trong ngực, Tạ Vân mới cảm thấy lòng mình dần ổn lại.
Ba đứa trẻ này… chính là nơi nàng gửi gắm tình cảm kể từ khi bước vào chốn hậu cung này. Chúng khiến trái tim nàng cảm thấy đầy đủ và bình yên hơn phần nào.
Con người mà, ai rồi cũng cần một nơi để gửi gắm tình cảm. Dù là tình thân, tình bạn hay tình yêu. Nếu không có, trong lòng sẽ thấy trống trải biết bao.
Bảo Châu cất giọng non nớt gọi “mẫu hầu”, làm mọi người bật cười rộn rã.
Dù đã được sửa cách phát âm từ lâu, nhưng nàng vẫn cứ gọi “mẫu hầu” chứ không chịu đổi thành “mẫu hậu”, trong khi Minh Châu thì đã phát âm đúng từ lâu rồi.
Riêng Thanh Lưu thì vẫn đang ở giai đoạn tập nói, tuy nghe hiểu được nhưng còn ít nói lắm.
Chỉ biết nhào vào cổ mẫu hậu mà ôm chặt, rồi dụi dụi cọ cọ đầy thân thiết.
Thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt Tạ Vân, Quý Cảnh Lẫm khẽ quay mặt đi, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên chút chua xót.
Nàng cũng hay cười khi ở bên hắn, nhưng hình như… chưa từng rạng rỡ đến mức này.
Hắn dám chắc, lúc nàng ở cạnh hắn tuy vẫn vui vẻ, nhưng chưa từng mang cái cảm giác như đang phát sáng cả người như thế này.
“Vân Vân.” Hắn khẽ gọi một tiếng.
Tạ Vân ngẩng lên mỉm cười, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Quý Cảnh Lẫm nhìn nàng, cũng bất giác cười theo.
Chỉ cần nàng vẫn ở bên hắn… thì hắn sẽ luôn có cách giữ lấy nàng.
Mãi đến lúc này, hắn mới chợt nhận ra, trái tim mà hắn từng nghĩ là băng giá, không biết từ khi nào đã âm thầm tan chảy.
Chỉ là lớp băng ấy đã che mắt hắn quá lâu mà hắn chẳng hề hay biết.
“Vân Vân.” Hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi thu xếp sớm mấy việc đầu năm đi. Đến Tết, trẫm dẫn ngươi ra ngoài chơi mấy ngày.”
Cải trang vi hành. Cải trang vi hành. Việc này là thứ hắn thích nhất.
Tạ Vân nghi hoặc quay lại nhìn, liền thấy Quý Cảnh Lẫm nhoẻn cười giải thích: “Vườn mai ngoài thành sắp nở rồi, trẫm muốn đưa ngươi đi thưởng mai.”
Mấy trăm mẫu mai, nhìn một lần cũng chẳng thấy đâu là cuối.
Khi hoa mai đỏ rực nở xen trong tuyết trắng, chính là lúc cảnh sắc đẹp nhất trong năm.
Tạ Vân tuy chẳng hiểu rõ vì sao hắn đột nhiên nảy ra ý định giấu thân phận, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
“Được.”
Còn hơn một tháng nữa, thời gian chuẩn bị vẫn kịp.
Chủ yếu là… đến Tết thể nào cũng sẽ có tuyết rơi, chỉ không biết sẽ rơi vào mồng mấy mà thôi.
Nàng rất thích ngắm cảnh tuyết. Cả hoàng cung uy nghiêm được phủ một màu trắng xóa, chỉ còn bức tường son là gam màu duy nhất nổi bật.
“Ừm, thật thơm.” Quý Cảnh Lẫm bước đến bên nàng, tranh thủ hôn trộm một cái.
Kết quả bị Bảo Châu quạt cho một cái “bốp”, như thể đập bay luôn khuôn mặt phụ hoàng:
“Không được!” Vừa nói vừa rưng rưng nước mắt, quay người lại lấy khăn lau mặt cho Tạ Vân.
Bé con ra vẻ uất ức, cứ như thể có chuyện trọng đại lắm. Nhất định phải hôn mẫu hậu một cái cho công bằng, lúc ấy mới chịu buông tha.
“Ha ha ha~” Tiếng cười lan xa đầy vui vẻ.
Lúc này, Quý phi vốn định đến thỉnh an Hoàng hậu. Vừa bước đến, thấy cảnh Hoàng đế đang vui đùa như vậy, nàng ta liền chững lại định quay đầu đi thẳng.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, tiếng cười đế hậu truyền đến tai nàng ta, vang vọng khắp hành lang.
Nàng ta chưa từng nghe Hoàng đế cười như vậy.
Trước mặt các phi tần, hắn lúc nào cũng uy nghiêm, lạnh lùng, xa cách, không hề có một chút dịu dàng hay nhân tình nào cả.
Thái độ hắn dành cho Hoàng hậu… hoàn toàn khác biệt.
Không phải chưa từng có người tìm cách quyến rũ Hoàng đế, nhưng kết quả… đều thất bại.