Không đợi ai khác lên tiếng, Quý Cảnh Lẫm đã cười như không cười, mở miệng nói:
“Duẫn Chi cũng không còn nhỏ nữa, đến tuổi thành thân rồi. Có cô nương nào lọt vào mắt ngươi chưa?”
“Khi Trẫm bằng tuổi ngươi, hôn sự đã sớm định xong từ lâu.”
“Hơn nữa, hoàng tẩu ngươi giờ đã mang thai, ngươi cũng nên nhanh lên một chút, sớm thêm người cho hoàng thất.”
Câu nào câu nấy như đánh thẳng vào mặt, khiến Quý Cảnh Hành đen mặt: “…Thần xin cáo lui!”
Hai huynh đệ đấu võ miệng vài câu, không khí trong điện nhờ đó mà sinh động hẳn lên, khiến Thái hậu vui đến mức không khép miệng lại được.
Thái hậu đang vui vẻ, lập tức sai người dâng trà và điểm tâm, rồi nắm tay Tạ Vân, quay sang hai huynh đệ mà “tẩy não” nghiêm túc:
“Hai đứa các ngươi từ nhỏ đã lớn lên cùng Vân Vân, lúc nào cũng che chở nó mới phải. Hậu cung là chốn ăn thịt người, nếu để nó bị thương một chút da nào, Ai gia sẽ hỏi tội cả hai đứa!”
Hai huynh đệ vội gật đầu nhận lời. Lúc này Thái hậu mới dịu giọng lại, nhẹ nhàng dặn dò:
“Trong hậu cung kia bao nhiêu oanh oanh yến yến, cũng phải biết kiềm chế cho tốt. Ta – nương các ngươi – đã từng nếm qua khổ, đừng để Vân Vân lại phải chịu đựng lần nữa.”
Mấy lời này vừa nói xong, sắc mặt hai người đàn ông đồng loạt căng lại, không ai dám cãi nửa câu.
Tiên hoàng sủng ái Quý phi, không thích Hoàng hậu, cũng chẳng hề tôn trọng bà. Ở ngôi vị mẫu nghi thiên hạ mà sống như thế, thực sự là điều tủi nhục. Cả một đời bị một phi tần ép xuống dưới, chỉ cần có chuyện gì, lập tức bị chèn ép, khiến mẫu thân hắn phải chịu biết bao đau khổ.
Nếu không nhờ nhà mẹ đẻ của bà có thế lực mạnh, luôn âm thầm nâng đỡ, thì cuộc sống của bà và con cháu có lẽ đã càng thêm khổ cực.
…
Sau khi rời khỏi cung Thái hậu, ba người cùng nhau dạo bước quanh hồ Vị Ương.
Đúng lúc tiết xuân rực rỡ, đào hồng liễu biếc, mặt hồ lăn tăn sóng nước, cảnh xuân đẹp đẽ vô cùng.
Không khí giữa ba người cũng đã bớt căng thẳng, trở nên hài hòa hơn.
Quý Cảnh Hành cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn cây sáo ngọc trong tay, như đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì.
Đi đến đoạn cầu bạch ngọc, giọng Quý Cảnh Lẫm vang lên: "Chuyện của Lan Tần, bên triều đình cũng đã có không ít kẻ nhúng tay vào. Duẫn Chi, ngươi phải chú ý nhiều hơn, đừng để tiểu nhân thừa cơ chen vào khe hở."
Câu nói này không phải điềm lành gì, mà là một tín hiệu xấu. Rõ ràng, các vị đại thần đã không thể chờ thêm nữa, đây là một lời cảnh cáo rõ ràng dành cho hắn.
Trước đây, từ trong hàng chục vị hoàng tử, hắn có thể nổi bật lên được như vậy, cũng là nhờ không ít công sức của các phi tần đời trước hậu thuẫn. Những người này giờ đều được đưa vào cung, mục đích chính là muốn tiến thêm một bước nữa trong quyền thế.
Hoàng hậu bây giờ, chẳng khác gì một tấm bia sáng, ai cũng muốn giương cung bắn thử một hai mũi tên.
Quý Cảnh Hành gật đầu, đứng dưới tán đào nở rộ, nhẹ giọng nói: "Vân Vân đã có thai, sau này càng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng để bản thân quá vất vả."
Quý Cảnh Lẫm: ... Ai cần ngươi quan tâm?
Bầu không khí vừa mới hòa hoãn được đôi chút, trong chớp mắt lại trở nên căng thẳng. Tạ Vân không nhịn được bật cười khẽ, dịu dàng nói: “Không sao đâu.”
Được người ta quan tâm, cảm giác này… thật sự rất tuyệt.
Nhìn bóng lưng Quý Cảnh Hành rời đi theo đường hẹp quanh co, chớp mắt chỉ còn lại hai người đế hậu đứng bên hồ.
Phía sau, đám cung nhân đã tự động lui lại rất xa, ai nấy đều im lặng không một tiếng động, nghiêm túc giữ lễ, đến cả tiếng hít thở cũng nhẹ như tơ.
Tạ Vân khẽ ngẩng đầu, cổ trắng thon thả vẽ nên một đường cong yêu kiều, ánh mắt nhìn về phía hoàng đế đang khoanh tay đứng đó.
Nếu bàn về diện mạo, hắn đúng là cực phẩm trong cực phẩm. Trong những người nàng từng gặp, hắn là người có dung mạo xuất sắc nhất, từng đường nét đều tinh xảo không tì vết.
Trên người lại mang theo khí chất uy nghiêm đặc trưng của bậc đế vương, khiến vẻ ngoài ấy càng thêm vài phần khí thế lẫm liệt.
“Bệ hạ…” Tạ Vân khẽ xoay xoay ngón tay, vừa định nói tiếp thì lại bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn đảo qua, đột nhiên có chút lúng túng, cụp mắt xuống, những lời định nói lại nuốt trở lại trong bụng.
Trời xuân ấm áp, ánh dương rọi xuống cũng có chút oi bức. Thân thể nàng vừa mới xuyên đến, thể chất còn yếu, lúc này đầu mũi đã lấm tấm mồ hôi mịn, lại càng cảm thấy khó chịu và bức bối.
“Hồi cung đi.” Quý Cảnh Lẫm liếc nàng qua một cái, giọng hờ hững, như thể chẳng để tâm.
“Vâng.” Tạ Vân ngoan ngoãn đáp lời, khẽ uốn người hành lễ: “Cung tiễn bệ hạ.”
Lúc nàng bừng tỉnh mới phát hiện ra, người mà nàng nhìn thấy nhiều nhất… chính là bóng lưng của Quý Cảnh Lẫm.
…
Lững thững quay về Vị Ương Cung, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ truyền tới. Giọng nữ nhi, nghèn nghẹn, như đang cố nhịn. Rõ ràng là tủi thân vô cùng, lại không dám bật khóc thành tiếng, nghe mà khiến người nghe cũng nghẹn theo.
Tạ Vân còn chưa kịp lên tiếng, Thạch Lựu theo sau đã cau mày, quát lên: “Ai đó?”
Dám khóc lóc ở trong Vị Ương Cung, quy củ vứt cho chó gặm rồi chắc?
Tiếng khóc rõ ràng ngưng lại một chút. Một tiểu cung nữ tầm mười mấy tuổi, hai mắt hoe đỏ vì nước mắt, hoảng hốt xoay người lại. Thấy Hoàng hậu đang đứng đó, sắc mặt tái nhợt, sợ đến mức hồn vía lên mây, lập tức quỳ sụp xuống đất.
“Hoàng hậu… Hoàng hậu nương nương tha tội, nô tỳ… nô tỳ không phải cố ý…”
Cô bé này mới được điều tới Vị Ương Cung chưa lâu, gặp ngay tình cảnh thế này thì đã loạn cả lên. Đây vốn là một vị trí tốt để rèn giũa bản thân, nếu bị đuổi đi, có khi phải mất mạng.
Tạ Vân chỉ khẽ cười bất đắc dĩ: “Nói đi, chuyện gì khiến ngươi khóc thút thít ở đây?”
Tiểu cung nữ ấy tên là Lục Sanh, năm nay mới mười ba, gương mặt vẫn còn nét trẻ con. Nguyên nhân nàng khóc cũng rất đơn giản: Vừa mới được đi gặp người nhà, trong lòng bỗng chốc tủi thân, cảm xúc dâng trào không kìm nén được nên mới bật khóc.
Tạ Vân cũng không so đo với nàng, chỉ dặn người đưa đi nghỉ ngơi, giao việc nhẹ cho làm.
Lục Sanh, cái tên này nàng còn nhớ rõ. Trong nguyên tác, cũng từng xuất hiện. Khi nguyên chủ gặp nàng, nàng cũng đang khóc như thế. Nhưng khi ấy nguyên chủ đang trên đường dạo trong Ngự Hoa Viên, tình cờ bắt gặp hoàng đế cùng Trinh quý nhân thân mật trò chuyện, trong lòng không vui, liền trút giận sang Lục Sanh, nặng tay phạt nàng. Tiểu cô nương ấy vì sợ hãi và bị đòn roi, chỉ ba ngày sau đã không còn giữ được tính mạng.
Một đứa trẻ như thế… thật sự rất đáng thương.
Trở về nội thất, Tạ Vân thoải mái nằm dài trên giường mềm. Hiện giờ quả thật đã khác với trước kia, chỉ đi dạo một lát thôi mà eo đã mỏi nhừ không chịu nổi.
Hôm nay thái độ của hoàng đế với nàng khiến nàng phải suy nghĩ nhiều. Nhưng rồi bỗng nhiên nàng nhớ ra, lần rút thưởng lần này nàng vẫn còn chưa quay! Nghĩ vậy thì đúng là đã lãng phí không ít thời gian rồi...
Nghĩ đến làn da trắng như ngọc phát sáng của Trinh quý nhân, Tạ Vân không khỏi có chút ngưỡng mộ. Chắc chắn chẳng có nữ tử nào lại cảm thấy mình đủ trắng, đủ thon thả cả. Ai cũng luôn mong muốn da dẻ thêm trắng hơn chút, dáng người lại thêm đẹp thêm chút.
Lần rút thưởng này, nàng lặng lẽ cầu nguyện trong lòng: “Cho ta một viên ‘Mỹ Bạch Hoàn’ đi, để ta cũng được thử cảm giác thế nào là tự phát sáng với làn da mịn màng, trong suốt.”
Vừa nghĩ đến đó, nàng lại không nhịn được bật cười. Bàn tay mềm mại nhẹ điểm lên hai chữ “Rút thưởng”, rồi nhắm mắt chờ đợi.
Tiếng pháo hoa nổ lách tách vang lên trong đầu, Tạ Vân hé nửa mắt, lén nhìn về phía gói quà lớn đang nhảy tưng tưng hiện ra, chờ đến khi phần thưởng bắt đầu hiện lên từng chữ, nàng mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra chỉ cần nhấn một cái là có thể xem ngay kết quả, nhưng nàng lại cảm thấy chờ đợi thế này càng có chút thú vị và hồi hộp.
Khi thấy chữ “mỹ” hiện ra trước mắt, khóe môi nàng không khỏi cong lên một nụ cười nhẹ nhàng.
Mỹ Bạch Hoàn!
Quả nhiên không phụ nàng chờ đợi, đúng là thứ nàng muốn. Cũng chứng minh thể chất được ban tặng trong hệ thống đúng là có ích thật.
Trước mắt nàng lúc này là một viên thuốc màu xanh biếc, trong suốt như ngọc phỉ thúy, tỏa ra mùi dược nhẹ nhàng, quanh thân còn mờ mịt một lớp sương mỏng như hơi thở nhè nhẹ, lúc ẩn lúc hiện, nhìn mà mắt nàng sáng rực.
Loại dược vật linh khí tràn đầy thế này, chẳng lẽ có thể giúp nàng trở thành “người trắng nhất” trong hậu cung?
Tạ Vân nghĩ nghĩ, nếu đời sau có người gọi nàng là “Hoàng hậu trắng nhất”, thật đúng là buồn cười, không nhịn được khẽ bật cười thành tiếng.
Trước tiên, nàng hỏi hệ thống xem có thể dùng ngay hay không. Sau khi được xác nhận là an toàn, lúc này nàng mới ngậm viên Mỹ Bạch Hoàn vào miệng. Viên thuốc lập tức tan ra thành một dòng nước ấm, từ cổ họng trôi xuống dạ dày.
Cảm giác ấm áp, xen lẫn chút tê tê ngứa ngứa, nhanh chóng lan khắp cơ thể.
Nàng đưa tay ra trước mặt, chăm chú nhìn xem có thấy trắng lên tí nào không, nhìn đến hoa cả mắt… nhưng vẫn không rõ có thay đổi gì hay chưa.
Tạ Vân gọi Thạch Lựu ngoài bình phong vào, đầy mong chờ hỏi:
“Thạch Lựu, ngươi có thấy bổn cung hôm nay… có trắng lên một chút không?”
Thạch Lựu là người trung thành tuyệt đối, trong mắt nàng, chủ tử dù có đánh rắm cũng vẫn là thanh nhã, thậm chí còn thơm tho. Thế nên nàng cười nói: “Hoàng hậu nương nương vốn đã trắng trẻo, dạo này ngày nào cũng ra ngoài đi dạo phơi nắng, vậy mà da vẫn chẳng hề sạm chút nào.”
Nghe được khen, dù Thạch Lựu không nói rõ là trắng ra bao nhiêu, nhưng Tạ Vân vẫn cảm thấy trong lòng cực kỳ khoan khoái.
Kiếp trước nàng chỉ là một tiểu mỹ nhân, nhan sắc xem như thanh tú xinh xắn, đến cả Thạch Lựu còn xinh hơn nàng. Vậy mà bây giờ lại hóa thành một đại mỹ nhân da trắng, mặt đẹp, eo nhỏ chân dài. Thế thì còn gì mà không hài lòng?
…
Sáng hôm sau, khi đến giờ phải dậy sớm đi thỉnh an, Tạ Vân lại đến hơi trễ.
Hôm qua nàng mãi chơi đùa, đêm lại ngủ muộn, sáng ra vẫn còn ngái ngủ, mắt chưa kịp mở đã phải bò dậy, vì vậy chậm mất một lúc.
“Đều đứng lên đi, không cần đa lễ như thế.” Nàng khách khí nói, gọi các phi tần đang hành lễ đứng dậy. Tạ Vân mỉm cười, phân phó người mang trà lên.
Dù gì thì cũng chẳng ai thật sự uống, chỉ là hình thức xã giao thôi. Có một chén trà nóng dâng lên, lập tức tạo cảm giác chủ nhân nơi này hiền hậu, hiếu khách.
Quý phi đảo mắt nhìn trái nhìn phải, không nhịn được quay đầu liếc Trinh quý nhân một cái, sau đó lại đoan trang quay về phía Hoàng hậu, chần chừ rồi mỉm cười nói: “Hoàng Hậu nương nương vốn đã da dẻ trắng nõn, hiện giờ xem ra khí sắc lại càng tốt, làn da trắng mịn như phấn, thật khiến thần thiếp hâm mộ không thôi.”
Nàng ta vốn thuộc phe Hoàng hậu, lại là Quý phi, có thể nói được đưa vào cung chính là để nâng đỡ Hoàng hậu. Quý phi có gia thế mạnh, nhưng dung mạo lại bình thường, nên mọi người trong hậu cung chẳng ai xem nàng ta là mối đe dọa cả.
Thật ra là vì nàng ta quá bình thường, thậm chí còn không bằng cả Tạ Vân kiếp trước. Trong chốn hậu cung đầy rẫy mỹ nhân, trái một người tuyệt sắc, phải một người mỹ lệ, thì sự bình thường của nàng lại càng nổi bật, theo hướng tiêu cực.
Tạ Vân nghe lời khen thì khách sáo đáp lại một câu, sau đó mỉm cười nói: “Trời sinh thôi, có lẽ là giống mẫu thân của bổn cung đấy.”
Quý phi tỏ vẻ cực kỳ ngưỡng mộ, sau đó lại liếc nhìn Trinh quý nhân lần nữa, rồi mới khẽ cười nói: “Trinh quý nhân dạo này mỗi ngày lại càng khác, nếu không phải gặp mặt thường xuyên, e là còn tưởng đổi sang một người khác rồi.”
Lời này vừa dứt, trong lòng Trinh quý nhân lập tức căng thẳng. Nàng ta biết rõ chuyện của bản thân, làm gì có chuyện "mỗi ngày một kiểu", mà là mỗi ngày lại đẹp lên thấy rõ. Vốn dĩ chỉ là một tiểu mỹ nhân tầm thường, giờ đây đã có thể sánh vai cùng Hoàng hậu.
Ngũ quan tinh xảo, da thịt trắng mịn không chút tỳ vết, liếc mắt nhìn qua, thậm chí còn như toát ra một tầng ánh sáng dịu nhẹ.
Gọi là tiên tử hạ phàm cũng chẳng phải nói quá.
Nhưng hình ảnh khi nàng ta mới nhập cung, ai ai cũng còn nhớ rõ. Sự thay đổi lớn đến thế, đâu phải ai cũng mù mà không thấy?
Trinh quý nhân khẽ siết chặt khăn tay, chậm rãi đứng dậy, bất đắc dĩ cười nói: “Thần thiếp may mắn được một bình linh dược, có thể khiến làn da trắng mịn hơn. Nếu nương nương thích, ngày mai thần thiếp xin dâng lên một bình.”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt mọi người liền thay đổi đôi chút.
Bởi ai nấy đều biết, đâu phải hôm nay nàng ta mới trắng như vậy, gặp nhau bao lâu nay, không thiếu người từng hỏi nàng bí quyết. Vậy mà bây giờ lại bất ngờ nhắc đến linh dược, sao không khiến người ta nghĩ ngợi sâu xa?
Hiền phi khẽ nhướng mày cười, giọng chẳng mấy thân thiện: “Xuất thân nhà dân thường, có thể có được thứ linh dược gì chứ? Đừng nói là…”
Nàng cong môi, cười lạnh: “Ha hả.”
Thái độ ấy quả thực có chút châm chọc, khiến Trinh quý nhân tức đến đỏ mắt. Dung mạo nàng ta như thế, lại còn là người xuyên không, trong tay có suối linh tuyền quý báu, hiện tại mới chỉ là che giấu thực lực, chứ hậu vị này, nàng ta nhất định phải có được.
Hiện giờ nàng ta như hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, nhưng bản lĩnh nhẫn nhịn thì đúng là không ai sánh bằng. Trong khoảnh khắc, sắc mặt nàng ta liền trở lại như thường, trên gương mặt lập tức treo lên nụ cười dịu dàng ngoan ngoãn: “Vâng, cũng chính vì vậy nên thần thiếp thường ngày không dám khoe khoang, chỉ lặng lẽ dùng cho bản thân, hôm nay mới cả gan đem ra kể với nương nương cùng các tỷ muội.”
Tạ Vân nhẹ gật đầu, ánh mắt rơi xuống đôi mắt Trinh quý nhân – nơi ánh lệ long lanh như muốn trào ra, lại bị nàng cố nén lại để giữ dáng vẻ đoan trang nhu thuận. Một nụ cười nhàn nhạt cũng theo đó hiện lên trên môi Tạ Vân, như thể bị thứ kiên cường ẩn giấu dưới lớp vỏ mềm yếu ấy lay động.
Phía sau tấm bình phong, mơ hồ như có bóng dáng một góc áo dài màu huyền đang ẩn hiện.