Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!

Chương 9

Nữ nhân trong hậu cung rất nhạy cảm với tiếng bước chân của nam nhân.

Tạ Vân cũng thế.

Vốn đang lười biếng tựa vào chiếc gối mềm, nàng chợt thẳng lưng, thần sắc nghiêm túc. – Cung nữ thân cận Thạch Lựu lập tức hiểu ý, nhanh nhẹn thu dọn đệm lót, gối ôm và tay vịn, rồi đưa hết cho tiểu cung nữ bên cạnh.

Lúc Quý Cảnh Lẫm xuất hiện, cả đại điện như bừng sáng. Những lời trò chuyện thân mật giữa các phi tần chợt tắt lịm, không khí hài hòa ban nãy bỗng trở nên ngột ngạt lạ thường.

Mọi người đều quỳ gối trên nền gạch sáng loáng, ai cũng giữ thần thái cung kính. Giữa hàng người ấy, Trinh Quý Nhân vừa khóc sưng mắt, bỗng trở thành tâm điểm.

“Thần thiếp xin được thỉnh an Hoàng thượng…” Nàng ta cất tiếng, giọng nhẹ mà run rẩy, mang theo vài phần cố gắng kìm nén.

Tiếng cười nói ríu rít vang lên không ngớt, khiến Tạ Vân thoáng chốc cảm thấy có chút ghen tỵ. Làm Hoàng đế đúng là sung sướng thật, xung quanh toàn là mỹ nhân, ai cũng dõi theo sắc mặt mà đoán tâm tình, từng cử chỉ đều xoay quanh niềm vui nỗi buồn của hắn.

Quý Cảnh Lẫm sải bước đi đến, thấy nàng liền cong môi cười nhạt, giọng nhẹ nhàng: “Được rồi, ngồi đi. Phu thê với nhau, khách sáo làm gì.”

“Vâng.”

Dưới điện còn nhiều người đang nhìn, bàn tay hắn đặt lên vai nàng, hơi dùng lực, nóng đến mức khiến nàng có cảm giác như vai mình sắp bốc khói đến nơi.

Tạ Vân hơi nghiêng đầu, khẽ nhếch môi nở một nụ cười dịu dàng, điềm đạm mà vẫn toát lên vẻ đoan trang quý phái.

Quý phi thấy không khí vui vẻ hòa thuận, liền cười đùa góp lời: “Đế hậu tình thâm như vậy, đúng là phúc khí của Đại Sở ta.”

Miệng thì nói như thế, nhưng là nữ nhân trong hậu cung, sao nàng ta có thể không ngóng trông được chia một phần đế sủng? Ai cũng là nữ nhân, ai cam lòng để mình phòng không gối chiếc, đêm đêm đối mặt với trăng thanh gió mát, ngồi thẫn thờ đến tận bình minh?

Nhưng nàng ta biết rõ thân phận mình. Việc nàng ta vào cung, chẳng qua chỉ là kết quả từ cuộc trao đổi giữa hai gia tộc, hy sinh hôn nhân của nàng ta để đổi lấy sự ủng hộ và duy trì thế lực cho Tạ gia.

Quý phi nhẹ nhàng hít mũi một cái, ngước đôi mắt đầy ý cười nhìn về phía Hoàng hậu, dịu dàng nói: “Ngày sau nếu sinh được hoàng tử, giang sơn Đại Sở ta liền có người kế nghiệp, thật là chuyện vui lớn.”

Nghe nàng ta nói vậy, sắc mặt Quý Cảnh Lẫm cũng hòa hoãn đi không ít, trong ánh mắt còn mang theo ý cười dịu nhẹ. Giọng nói trầm thấp vang lên giữa chính điện: “Hoàng hậu thật sự đang mang thai. Sau này các ngươi nên biết giữ bổn phận, đừng làm phiền nàng, để nàng yên tâm dưỡng thai mới phải.”

Lời vừa dứt, như một hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, làm cả điện xôn xao.

Hoàng hậu có thai rồi?!

Trong hậu cung, sủng ái hay địa vị thật ra cũng không quan trọng bằng một chuyện: Chỉ cần sinh được hoàng tử, là có thể một bước lên trời.

Khi xưa, Quý Thái phi từng được sủng ái nhất hậu cung, danh chấn một thời. Nhưng sau khi tiên hoàng băng hà, tân đế lên ngôi, nguyên Hoàng hậu được phong làm Thái hậu, giờ đây tiêu dao tự tại, uy nghi lẫm liệt.

Quý Thái phi thì trái lại, chỉ có thể sống thu mình nơi một góc lạnh lẽo, ánh hào quang năm xưa biến mất từ đó.

Ngay cả gia tộc họ Ngô nhà bà ấy cũng suy tàn theo, từng nắm giữ nửa triều đình, mà giờ chỉ còn kéo dài hơi tàn.

Lúc này, Quý phi siết chặt tay vịn ghế, gương mặt tuy nở nụ cười, nhưng đáy mắt lại tối như vực sâu. Nàng ta lập tức nở nụ cười rạng rỡ, vui mừng hớn hở nói: “Đây thật sự là chuyện vui lớn của Đại Sở, là hỷ sự của đế hậu!”

Nói xong, nàng ta liền tiến ra giữa điện, quỳ xuống, cao giọng hô: “Chúc mừng bệ hạ! Chúc mừng Hoàng hậu nương nương!”

Có Quý phi dẫn đầu, ba vị phi tần còn lại cũng đâu dám chậm trễ, lập tức đồng loạt quỳ xuống, hướng về hai người đế hậu đang ngồi cao mà dập đầu chúc mừng.

Tạ Vân tức giận trừng Quý Cảnh Lẫm một cái, ánh mắt như muốn đâm xuyên qua hắn. Nàng vốn còn định chờ bụng lớn hơn một chút mới tuyên bố, để dễ bề chuẩn bị đường lui. Ai dè còn chưa kịp mở miệng với người khác, đồng đội đã bán đứng mình sạch sẽ.

Thật sự là... sợ không phải đồng đội mà là con heo đội lốt đồng đội!

Quý Cảnh Lẫm khẽ nắm tay nàng trấn an, cúi đầu thấp giọng nói: “Đám người bên dưới lòng dạ đều không an phận, nàng có thai chẳng khác nào một cây định hải thần châm* cả.”

(*ý nói trụ cột trấn an tình thế)

Trong lòng Tạ Vân thầm thở dài. Nàng cứ tưởng đầu óc của hoàng đế ít nhất còn lý trí hơn đám nam chính não tàn trong tiểu thuyết cung đấu. Nhưng xem ra... chẳng qua cũng chỉ là một cây cờ phất theo gió mà thôi.

Chuyện Hoàng Hậu có thai chẳng khác nào một trận chiến tranh sủng mới bắt đầu giữa đám phi tần.

Thời gian mang thai… ai mà không biết là giai đoạn yếu ớt nhất? Nam nhân không hiểu, nhưng đám nữ nhân này thì rành lắm.

Làm cho một người phụ nữ sẩy thai, có bao nhiêu cách?

Nàng chỉ cần bẻ khớp tay một cái, cũng có thể kể ra được vô số cách, không thiếu gì biện pháp để làm cho một người đang mang thai ngã xuống.

Đặc biệt là giai đoạn đầu thai kỳ, chỉ cần một cú vấp ngã, một chút mệt nhọc, một phen kinh hoảng, một viên thuốc, một trần đau buồn hay thậm chí là một niềm vui quá lớn...

Bất cứ điều gì cũng có thể trở thành lý do khiến thai nhi không giữ được.

Thấy sắc mặt của Tạ Vân cuối cùng cũng bình thường lại đôi chút, Quý Cảnh Lẫm mới yên tâm nhìn xuống dưới, ánh mắt trầm lạnh, giọng nói sắc bén vang lên: “Người đang quỳ dưới kia, vì sao lại khóc lóc nức nở trong Vị Ương điện? Ai dạy ngươi cái gọi là ‘quy củ’ vậy hả?”

Nghe được hai chữ “người quỳ” vang lên từ trên đài, Trinh quý nhân thoáng ngây người, không dám tin ngẩng đầu nhìn.

Ánh mắt đối phương lạnh lẽo tựa sương giá, thần sắc lạnh nhạt như gió thu đầu mùa. Ánh nhìn đó vừa quét qua, nàng ta liền rùng mình một cái, sống lưng lạnh toát.

Người trong cung đều đồn rằng, khi tuyển tú, Hoàng thượng từng đặc biệt chiếu cố nàng ta, lại còn ban phong hiệu "Trinh quý nhân", mà chữ “Trinh” này, đối với một nữ tử chính là vinh sủng tối cao, là sự công nhận về đức hạnh và phẩm giá.

Nàng ta... cũng từng tin như vậy.

Nhưng hôm nay, chỉ trong một thoáng chạm mắt ấy, trong lòng nàng lại bất giác dâng lên một tia không xác định. Lẽ nào... không phải vậy?

Với nhan sắc như hiện tại của nàng ta, sao có thể không khiến Hoàng thượng động lòng?

Sao có thể lạnh nhạt như chưa từng để tâm?

“Thần thiếp...” Trinh quý nhân khẽ ngẩng đầu, trong mắt dâng lên làn nước như thu thủy long lanh, tựa như nỗi buồn vô tận ẩn trong chiếc chuông đồng cũ kỹ, ngân nga một tiếng, kéo theo từng hồi thê lương khó nói thành lời.

Dáng vẻ muốn nói lại thôi ấy rơi vào mắt người khác, khiến Hiền phi chau mày đầy vẻ khó chịu.

Hiến phi vốn rất ghét kiểu làm bộ làm tịch, tiếc rằng nay đang trước mặt hoàng đế, lại thêm khí thế người kia quá mạnh, không tiện mở miệng mỉa mai. Nếu là nơi riêng tư, chắc chắn đã sớm châm chọc một trận.

Tạ Vân ngồi trên cao, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một tia bất mãn.

Quả nhiên không hổ là nữ phụ phản diện tiêu chuẩn, bất kể lúc nào, đều có thể nghĩ ra cách xoay chuyển thế cục, khiến bản thân đứng ở vị trí có lợi nhất.

Chỉ một biểu cảm "muốn nói lại thôi" này thôi, đủ để khiến người ngoài nhìn vào mà tự não bổ thành một màn bi thương đầy nước mắt.

Lúc này, Trinh quý nhân ngẩng đầu, giọng nói mềm như bông, mang theo tia ngọt ngào khiến người nghe tự dưng mềm lòng: “Thần thiếp bị gió bụi bay mắt, nhất thời nước mắt rơi không ngừng, khiến bệ hạ lo lắng rồi…”

Nàng ta nói xong liền cúi đầu, sống mũi hơi hồng, nét mặt nhu thuận vô cùng, khiến người đối diện khó lòng trách cứ, mà còn sinh lòng thương tiếc.

Quý Cảnh Lẫm khẽ nhíu mày, đôi lông mày kiếm như kết lại thành một đường, quay đầu nhìn sang Tạ Vân, chậm rãi nói: “Phi tần hậu cung đều do Hoàng hậu quản lý, trẫm thấy… ngươi cũng quá rộng lượng rồi.”

Nghe đến đây, Tạ Vân cạn lời, chỉ muốn nói: Nằm cũng trúng đạn là thế này đây.

Nàng cười nhạt, chậm rãi nói: “Ý của Trinh quý nhân là cho rằng trong Vị Ương Cung, cung nhân hầu hạ không chu toàn, để gió bụi bay loạn khắp nơi, khiến Trinh quý nhân hoa dung thất sắc (mặt mũi kinh sợ), làm bệ hạ phải lo lắng… có phải vậy không?”

Câu vừa dứt, Quý Cảnh Lẫm sắc mặt liền lạnh xuống, thản nhiên nói: “Nói bậy!”

Lời vừa ra, cả điện tức khắc yên tĩnh đến ngột ngạt, mọi ánh mắt lập tức chuyển về phía Hoàng hậu, mang theo đủ loại suy đoán.

Còn chưa để Tạ Vân kịp thấy hả hê vì phản kích đúng lúc, liền nghe Hoàng thượng tiếp lời, giọng nói thản nhiên nhưng mùi thuốc súng lại rõ ràng: “Một cái a miêu a cẩu (chó mèo gì đó), cũng đáng để trẫm lo lắng? Hoàng hậu, ngươi coi trẫm là ai?”

Tạ Vân cắn răng nghiến lợi, cuối cùng không nhịn nổi nữa, lặng lẽ đưa bàn tay mềm mại ra, véo mạnh vào phần thịt mềm bên hông của Quý Cảnh Lẫm, giọng nói ép xuống cực thấp, từ kẽ răng rít ra từng chữ: “Thiếp… đương nhiên đặt bệ hạ trong lòng.”

Giọng nàng rất nhỏ, chỉ có hoàng đế ngồi sát bên mới nghe được.

“Vậy sao…” Quý Cảnh Lẫm khẽ rùng mình vì đau, nhưng ánh mắt lại lộ ý cười, cũng hạ giọng thì thầm lại từ kẽ răng, như thể đang đáp lại lời tình tứ.

Hai người Đế Hậu thì thầm to nhỏ, không biết đang nói chuyện gì, nhưng cảnh tượng này đập vào mắt Trinh quý nhân đang quỳ phía dưới, khiến mặt nàng ta lập tức trắng bệch. Với nàng ta, cảnh này chẳng khác gì một đòn trí mạng.

Vốn dĩ, nếu có thể thân cận với hoàng đế, nàng ta sẽ thu được linh khí từ hắn để tu luyện. Nhưng nếu cảm xúc giữa họ là tiêu cực, chẳng hạn như bị ghét bỏ thì nàng ta lại bị phản phệ, thậm chí còn chịu phạt.

Hiền Phi vẫn luôn âm thầm quan sát Trinh quý nhân. Khi vô tình liếc qua một lần nữa, Hiền Phi dùng khóe mắt nhìn thấy tình trạng của Trinh Quý Nhân, lập tức giật mình, thất thanh kêu lên.

Tiếng hét bén nhọn, sắc như dao vang vọng cả điện khiến Tạ Vân cũng bị hù cho giật bắn người. Nàng vội vàng nhìn xuống, rồi không nhịn được mà đưa tay che miệng lại.

Cảnh tượng trước mắt… thật sự quá đáng sợ.

Trên má Trinh quý nhân lúc này bất ngờ nổi lên từng mảng đỏ dày đặc như bệnh sởi, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp mềm mại trở nên đáng sợ, méo mó như quỷ. 

Quý Cảnh Lẫm khẽ nhíu mày, giọng lạnh lùng vang lên: “Cút xuống đi.”

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng hắn lại thoáng lay động, luôn cảm thấy trên người Trinh quý nhân có điều gì đó hắn chưa nhìn ra. Giống như một bí mật mà kiếp trước hắn chưa từng bóc trần.

Ánh mắt của hắn chỉ dừng lại chốc lát, nhưng trong mắt mọi người ở đây, cảnh đó lại như dao cứa trong tim. Mỗi người một bụng toan tính, tâm tư sớm đã xoay không biết bao nhiêu vòng.

Hủy hoại gương mặt của một tiểu yêu tinh, vậy mà vẫn khiến bệ hạ lưu luyến liếc mắt?

Tạ Vân lại nghĩ khác.

Nàng hiểu rõ Quý Cảnh Lẫm là kiểu người thế nào: Khi trong lòng hắn có ngươi, thì một quả đào cũng là vật trân quý, chia cho ngươi ăn là biểu hiện của yêu thương; còn nếu trong lòng hắn là người khác, thì dù ngươi cũng cắn quả đào đó, hắn cũng chỉ xem ngươi là kẻ ngoài lề, có chia cũng không đáng ăn.

【 Đinh! Ngài có thể rút thăm trúng thưởng! Ngài có thể rút thăm trúng thưởng! 】

Ủa? Đây là... lên cấp à? Lại có nhắc nhở hiện ra?

Trời đất bao la, nhưng cũng không lớn bằng việc được rút thăm trúng thưởng.

Trải qua chuyện của Trinh quý nhân, trong lòng Tạ Vân nổi lên một tia cảnh giác.

Hệ thống có thể cho nàng thứ gì, thì cũng có thể lấy lại. Nếu đã từng có được, rồi lại mất đi... vậy chẳng phải còn đau hơn chưa từng có?

Cắn nhẹ môi, nàng rốt cuộc vẫn không nhịn được lo lắng trong lòng: “Hệ thống... nếu ta... không hoàn thành nhiệm vụ, có phải cũng sẽ giống như Trinh quý nhân không?”

Câu nói kế tiếp, nàng lại nói không thành lời.

Nàng sợ. Đối với những điều chưa biết, con người luôn có bản năng e dè, sợ hãi.

【 Xin ký chủ yên tâm. Hệ thống chúng tôi là "Hệ Thống Cổ Ngôn Tấn Giang", hoạt động chính quy, đứng đắn! Trong quá trình ngài đi theo cốt truyện, các nhiệm vụ quan trọng đã được hoàn thành. 】

Chính quy thì nàng còn tin… Còn "đứng đắn"? Hừ, miễn cưỡng tin một nửa thôi.

Lầm bầm chửi một câu, Tạ Vân thu lại tâm tư, đem toàn bộ lực chú ý đặt về phía trong điện.

Lúc này, ánh mắt Quý Cảnh Lẫm lạnh lẽo quét qua các phi tần trong điện, giọng trầm thấp không mang chút tình cảm: “Kẻ vừa bị kéo ra ngoài, chính là gương cho các ngươi.”

Nói xong liền phất tay áo rời đi, không hề quay đầu lại.

Tạ Vân và mọi người đồng loạt hành lễ tiễn bước, cho đến khi bóng dáng hoàng đế khuất khỏi cửa điện, buổi chầu sớm cũng liền tan.

Trinh quý nhân tuy đã bị người kéo đi khỏi điện, nhưng cũng chưa thực sự rời khỏi. Nàng ta vẫn bị giữ lại trong sân, chờ xử lý.

Nhìn thấy Quý Cảnh Lẫm đi tới, trong mắt nàng ta thoáng hiện lên một tia hy vọng, nhưng vừa nhớ tới gương mặt mình đang nổi đầy vết ban đỏ, liền vội vàng lấy khăn che lại, chỉ để lộ ra một đôi mắt ngấn nước long lanh như hồ thu.

“Bệ hạ, thỉnh Bệ hạ thứ tội…”

Nàng ta không dám biện minh nửa lời, chỉ cung kính quỳ rạp dưới đất, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Nhìn thấy bước chân người kia dừng lại, trái tim nàng ta khẽ rung động, trong lòng dâng lên tia hy vọng.

Nàng ta vươn bàn tay trắng như ngọc, ngón tay mảnh dài như cành liễu, run run mà khẽ nắm lấy vạt áo người kia.

Tay nàng ta, da thịt như tuyết, khớp xương rõ ràng, mềm mại đến khiến người nhìn cũng động lòng, Quả là "tay như ngó sen", danh bất hư truyền.

Trinh quý nhân hiểu rõ ưu thế bản thân, cho nên tận hết khả năng bày hết ra.

Ai ngờ Quý Cảnh Lẫm chỉ đứng yên trong chốc lát, liền lạnh lùng thốt ra một câu khiến nàng ta như rơi vào hầm băng:

“Thu lại cái trò hồ mị tử* của ngươi đi. Nếu còn có lần sau, trẫm sẽ đích thân hỏi xem Ôn gia** dạy dỗ nữ nhi như thế nào!”

*Hồ mị tử (狐狸精) là từ chỉ loại nữ nhân dùng sắc đẹp mê hoặc nam nhân, thường mang hàm nghĩa khinh miệt.

**Ôn gia có thể là gia tộc gốc của Trinh quý nhân, lời nói kia ám chỉ sẽ “hỏi tội” gia đình nàng ta nếu còn tái phạm.

Một câu nói, như một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu Trinh quý nhân.

Trinh quý nhân chầm chậm thu tay lại. Hắn biết. Hắn biết nàng là ai! Hắn biết nàng xuất thân từ Ôn gia! Trong lòng nàng thoáng rối loạn, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh. Nàng ta khinh thường, vốn chẳng xem lời Hoàng đế nói là thật lòng. Nam nhân mà, miệng thì lạnh nhạt, nhưng nếu không có cảm tình, cớ sao lại dừng lại nói chuyện với nàng nhiều như thế?

Huống hồ, chỉ với một cái chạm áo khi nãy, nàng đã hấp thu được một lượng linh khí dồi dào. Trong lòng Trinh quý nhân thoáng nảy lên ý nghĩ độc ác, nàng ta phải chiếm được long khí của hắn, phải có được quyền lực và sức mạnh, bất chấp tất cả!

Đó là cơ hội duy nhất của nàng trong cung cấm tranh đấu này. Ai cũng không thể ngăn cản!

Quý Cảnh Lẫm không quay đầu, chỉ lạnh nhạt liếc nàng ta một cái rồi bỏ đi.

“Cấm túc. Chép nữ giới mười lần.”

Lệnh trừng phạt này rơi xuống, ngược lại khiến trong lòng Trinh quý nhân an ổn hơn rất nhiều, điều đó chứng minh hắn không định tử bỏ nàng ta, chỉ là muốn để mọi việc tạm lắng xuống.

Chỉ cần còn ở trong cung, nàng còn có cơ hội.

Nàng ta khẽ l**m đầu ngón tay, nơi đó vẫn còn vương lại chút long khí, linh lực vẫn âm ỉ chảy ra từ cơ thể. Không đến một lúc sau, làn da trên gương mặt nàng đã trở lại như cũ, thậm chí còn trắng hơn, mịn màng hơn trước, mang theo vẻ đẹp mơ hồ khiến người nhìn khó rời mắt.

Các phi tần lần lượt sóng vai bước ra khỏi điện, vừa nhìn thấy Trinh quý nhân vẫn còn quỳ dưới sân, Hiền phi liền hơi nhướng mày liễu, thấy nàng lúc này chật vật thảm hại thì bật cười, giọng châm biếm: “Chuyện khiến người hả giận nhất trên đời, chắc là thấy kẻ bị phạt đúng người đúng tội.”

Lời còn chưa dứt, nàng ta còn đang định cười nhạo cái mặt đầy nốt đỏ của Trinh quý nhân, thì đã trông thấy khuôn mặt đối phương... trơn láng như vừa bóc vỏ trứng gà, sạch sẽ đến mức không còn một dấu vết. Đừng nói là nốt đỏ, ngay cả cái mụn to tướng kia cũng biến mất không chút tì vết.

Đúng là tức chết bổn cung! Đồ đáng ghét!

Bình Luận (0)
Comment