Trả Ta Kiếp Này

Chương 33

Khi mở mắt ra đã thấy một đám người vây xung quanh, ta chậm rãi đảo mắt: Hoàng Thái hậu, Hoàng hậu, Trương quý phi, Châu quý phi, Hà chiêu nghi, Lan tần, Ý tần, Bảo tần đều ở đây.

Lan tần và Ý tần đang quỳ trên mặt đất.

Tiểu Ngư tiến tới mừng rỡ nói: “Nương nương, người tỉnh rồi.”

Ta định gượng dậy, Hoàng Thái hậu bèn lên tiếng: “Không cần đâu.”

Bầu không khí trầm lắng, mắt phượng của Hoàng Thái hậu dán chặt vào ta, hỏi: “Ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại trúng độc?”

“Bẩm Thái hậu nương nương, thần thiếp cũng không biết. Là Liên Ty, thị tì của thần thiếp đem hộp bánh ngọt đến, thần thiếp ăn được một chút liền chóng mặt buồn nôn, sau đó thì bất tỉnh nhân sự.”

“Ngươi không biết đã xảy ra chuyện gì ư?”

Ta lắc đầu.

“Vậy tại sao cung nữ đó chết?”

“Xưa nay thần thiếp luôn tín nhiệm Liên Ty, thấy nàng ấy ở cạnh cũng đói rồi nên tiện tay cầm miếng bánh ngọt đưa cho nàng ấy.”

Hoàng Thái hậu quan sát ta hồi lâu, như thể muốn nhìn ra điều gì đó từ trên gương mặt ta. Cuối cùng, bà ta lạnh lùng nói với người bên cạnh: “Ý tần, ngươi nói xem, kẻ tiết lộ cho ngươi về sở thích của Cẩn phi nương nương là ai?”

Ý tần quỳ trên mặt đất: “Bẩm Thái hậu nương nương, chính là Bạch tần.”

Gương mặt ta tỏ vẻ kinh ngạc, còn chưa kịp tranh cãi, Hoàng Thái hậu lại cầm lấy chiếc khăn tay từ thị nữ bên cạnh, là một bức huyết thư, bên trên có viết: “Kẻ hại ta chính là Bạch tần.”

“Thứ này là vật chứng Nhĩ Y đề lại trước khi chết.”

“Nhĩ Y chết rồi ư?”

Lan tần quỳ dưới đất lập tức khấu đầu: “Thái hậu nương nương, không liên quan đến thần thiếp, thần thiếp vừa mới đến gần Phương Thảo Đình, Nhĩ Y đã lập tức nhảy ùm xuống hồ. Thần thiếp hoàn toàn không nhìn rõ chuyện gì.”

Ta lập tức quỳ trên giường, khấu đầu liên tục: “Thái hậu nương nương anh minh, thần thiếp thực sự không biết gì hết. Hôm nay Nhĩ Y đến báo với thần thiếp. Châu quý phi hẹn thần thiếp đến Phương Thảo Đình thưởng nguyệt, thần thiếp giữa đường gặp Lan tần, liền mời nàng ấy cùng đi. Nào ngờ bỗng dưng bị trẹo chân nên phải về trước.”

“Nhiều chứng cứ như vậy, ngươi còn dám nói không liên quan đến mình?” Giọng Hoàng Thái hậu nghe lạnh như băng.

Châu quý phi đáp: “Bẩm Thái hậu nương nương, thần thiếp không hề sai Nhĩ Y đi báo gì với Bạch tần, Nhĩ Y này… thần thiếp cũng không ngờ… lại là nội ứng của kẻ khác.”

Ta sắp khóc đến nơi: “Thái hậu nương nương, thần thiếp thực sự không có gan dám mưu hại Châu quý phi, càng không có gan giết người. Mong Hoàng hậu nương nương minh giám!” Ta khấu đầu không ngừng.

Hoàng Thái hậu hơi nghiêm mặt, liền có cung nữ chuyển chiếc ghế lớn tới.

Thái hậu ngồi xuống, nhìn ta chất vấn: “Vậy chuyện Ý tần nói là sao?”

Ta bình tĩnh lại một chút, trả lời: “Thần thiếp thực sự không biết tại sao Ý tần muội muội phải hãm hại thần thiếp, thần thiếp quả thật không biết chuyện của Cẩn phi nương nương. Thần thiếp chỉ nhớ, mấy ngày sau khi thần thiếp bị sảy thai, Ý tần muội muội đến thăm đã hỏi về nguồn gốc bông hoa mai trên đuôi mày của thần thiếp chứ không tán gẫu thêm gì khác. Nếu Thái hậu không tin, có thể tìm cung nữ có mặt khi đó hỏi thử, thần thiếp tuyệt đối không nói dối nửa lời.”

Ta biết Ý tần nói như vậy cũng chỉ vì muốn chối đẩy trách nhiệm mà thôi, nàng ta chẳng hề có chứng cứ xác thực để tố cáo ta.

Nàng ta quỳ dưới đất, vẻ mặt hơi hoảng loạn, bỗng ngẩng đầu nói: “Rõ ràng khi đó thị nữ Tiểu Ngư của tỷ nói với Lập Xuân, Hoàng thượng thích ngắm bông hoa mai trên đuôi mày tỷ, bởi vậy tỷ đã trang điểm giống Cẩn phi nương nương mới được người sủng ái. Lần đó muội đến thắm tỷ, nhìn thấy trong hộp trang sức của tỷ chi chít đồ màu xanh nhạt, tỷ còn dám nói rằng mình không biết?”

Ta khấu đầu đáp: “Thần thiếp quả thật không biết. Khi đó thần thiếp vừa mới sảy thai, còn đang bệnh nặng lấy đâu ra thời gian chiều chuộng Hoàng thượng? Vả lại, ai trong này chưa từng cài trâm hoa. Còn chuyện giữa Tiểu Ngư và Lập Xuân, thần thiếp, thần thiếp…”

Ta ngập ngừng, không nói nên lời.

Tiểu Ngư lập tức quỳ xuống: “Thái hậu, các vị nương nương, chủ nhân quả thực không biết nô tì và Lập Xuân hay tán gẫu với nhau, còn chuyện kia là Liên Ty nói cho nô tì biết.”

“Liên Ty?” Thái hậu hỏi: “Chính là cung nữ vừa mới chết ư?”

Tiểu Ngư gật đầu: “Vâng, là Liên Ty nói với nô tì rằng Hoàng thượng thích ngắm những vật như xiêm y voan mỏng lục nhạt, trâm hoa cài màu lam. Nô tì nhất thời nhiều chuyện liền nói với Lập Xuân?”

Trương quý phi mỉa mai: “Bây giờ chết không đối chứng, hai chủ tớ các người nói sao mà chẳng được?”

Ta cúi đầu, lệ tràn khóe mi.

Thái hậu lại hỏi: “Vậy chuyện của Lan tần, ngươi giải thích ra sao?”

Ta ngẩng đầu nhìn Thái hậu: “Thần thiếp không biết giải thích thế nào, cũng không biết tại sao chuyện lại thành ra như vậy. Châu tỷ tỷ nói tỷ ấy chưa hề hẹn thần thiếp. Nhưng rõ ràng Nhĩ Y đã đến cung thần thiếp thông báo, thần thiếp ngàn vạn lần không ngờ sự tình lại đến nông nỗi này.” Ta ngừng lại một lát, lau nước mắt, hỏi Lan tần: “Lan muội muội, muội vừa đến đó thì Nhĩ Y đã nhảy xuống hồ tự tử sao?”

Lan tần gật đầu: “Vâng, thần thiếp đi qua đó, chỉ nhìn thấy bên hồ có bóng người thấp thoáng, còn chưa kịp nói gì, liền nghe thấy tiếng nhảy ùm xuống hồ, lúc đó thần thiếp hoảng quá, vội vàng hô hoán gọi người tới.”

“Vậy chiếc khăn tay kia từ đâu ra?”

“Dĩ nhiên là tìm được từ trong phòng của Nhĩ Y, e là có người muốn giết nàng ấy diệt khẩu, cho nên Nhĩ Y đã để lại chứng cứ này.” Trương quý phi lạnh lùng nói.

Ta nghĩ một lát. “Chuyện này…”

Sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch, ta nhích lên nói: “Thái hậu nương nương, đây rõ ràng là có người muốn vu oan cho thần thiếp. Nhĩ Y kia còn chưa nhìn rõ là ai đã nhảy xuống hồ rồi, chắc chắn là do mệnh lệnh từ kẻ khác. Nếu khi đó thần thiếp không gặp Lan tần, không bị trẹo chân, lúc Nhĩ Y chết ắt hẳn chỉ có thần thiếp ở gần nàng ta, lại thêm chiếc khăn ta huyết thư… Thần thiếp… thần thiếp e rằng mình có trăm cái miệng cũng không thể biện bạch rồi!”

Thái hậu hơi chau màu, trong mắt lóe suy tư.

Bà ta đã nhìn quen những việc trong cung, mấy thủ đoạn giết người diệt khẩu hay vu oan giá họa hẳn là rất tỏ tường.

“Hôm nay chuyện ngươi trúng độc là như thế nào?”

Ta khóc lóc lắc đầu: “Thần thiếp hiện giờ đầu óc rối như tơ vò, chỉ cảm thấy hình như có người đang nhắm vào mình, muốn dồn thần thiếp đến chỗ chết.”

Ta bỗng run lên cầm cập, ôm lấy bụng, mấy lần muốn ói.

Thái y bên cạnh lập tức tiến đến bắt mạch, nói: “Trong người nương nương chất độc sót lại chưa đào thải hết, lại bị kích động quá mức, e rằng gây tổn hại đến sức khỏe, nương nương nên nghỉ ngơi sớm một chút thì tốt hơn.”

Ta sụt sùi nhìn thái y: “Đa tạ Dư thái y.” Nhưng vẫn cung kính quỳ trước mặt Thái hậu, không dám ngẩng đầu.

Thái hậu hỏi: “Nương nương, trúng độc gì?”

“Bẩm Thái hậu nương nương, là Thiên Sung Thái, một loại kịch độc, chỉ cần ăn một lượng nhỏ cũng dủ gây chết người.”

“Ghê gớm vậy sao?”

“Vâng, may mà nương nương ăn phải rất ít, nhưng sức khỏe vốn đã yếu ớt, e rằng về sau ngày ngày phải uống thuốc điều dưỡng.”

“Đã kiểm tra chưa, loại độc đó từ đâu ra?”

“Bẩm Thái hậu nương nương, là ở trong bánh ngọt kia.”

Cung nữ Hoang Bích – tâm phúc của Thái hậu nương nương nói: “Nô tì đã điều tra rồi, bánh ngọt đó là Bạch tần bảo ngự thiện phòng làm, chia thành mấy phần. Một phần đem tặng Châu quý phi, một phần tặng Hà chiêu nghi, còn một phần giữ lại chính là đây,”

“Chỗ bánh kia không có độc?”

“Không có ạ. Người trong cung Châu quý phi và Hà chiêu nghi đều đã ăn, không có độc.”

“Vậy Liên Ty sau cùng đã đi đâu?”

Tiểu Ngư quỳ rạp trên mặt đất nhỏ tiếng trả lời: “Bẩm Thái hậu, nương nương sai nàng ta đem bánh đến cung Hà chiêu nghi.”

Ánh mắt của Thái hậu hướng sang Hà chiêu nghi, lại chậm rãi rời đi, nói: “Còn đi đâu nữa không?”

“Bẩm Thái hậu nương nương, mấy ngày nay, Liên Ty đều hầu hạ bên cạnh nương nương, không vượt quá sân viện này.” Tiểu Ngư cung kính trả lời.

“Đi lục soát phòng của Liên Ty.” Thái hậu hạ lệnh.

“Vâng!”

Cung nữ nhận lệnh lui xuống.

Ta không dám ngẩng đầu, cũng không quan sát sắc mặt của mọi người xung quanh, chỉ bất động quỳ ở đó. Trước mặt mụ hồ ly già Hoàng Thái hậu này, ta tuyệt đối không được thể hiện bất cứ mưu mô nào.

Lúng túng sợ hãi, lo lắng, yếu đuối đều là những cảm xúc ta cần có lúc này.

Chưa được bao lâu, cung nữ đến bảo: “Bẩm Thái hậu, tìm thấy trong phòng Liên Ty rất nhiều đồ trang sức, còn có cả ngân phiếu hai vạn lượng.”

Cung nữ trình lên, Thái hậu quét mắt qua, những thứ đó lại lập tức được mang xuống.

Ta phải làm cho Thái hậu có cảm giác kẻ nào đó đang thao túng Liên Ty, vu oan cho ta. Vu oan bất thành, liền muốn lấy mạng cả ta và Liên Ty. Nhưng Thái hậu xem xong lại không nói một lời.

Căn phòng nhất thời lặng ngắt như tờ, áp lực bao trùm bởi không một ai dám động đậy. Ta nghe thấy tiếng nhịp tim mình đập thình thịch liên hồi.

Ta lén ngẩng đầu lên liếc nhìn Thái hậu.

Bà ta cũng đang nhìn ta chằm chằm, ta lập tức rụt đầu lại, bàn tay siết chặt tấm chăn trải giường. Ta căng thẳng và sợ hãi tột độ.

Cuối cùng, ta cảm thấy ánh mắt của bà ta từtừ dời đi, một lát sau, bà ta đứng dậy, giọng nói điềm nhiên lên tiếng: “Không còn sớm nữa, Bạch tần trúng độc nên nghỉ ngơi sớm một chút. Tất cả ra về đi.”

Mọi người đồng thanh: “Vâng.”

Ta quỳ trên giường, như thể vừa trút được gánh nặng, vội khấu đầu: “Tạ ơn Thái hậu, tạ ơn Thái hậu, thần thiếp cung tiễn Thái hậu.”

Từng hàng người rời đi, ta vẫn giữ nguyên tư thế cúi lạy, cho đến khi liếc nhìn thấy Hà chiêu nghi chậm chậm bước ra ngoài, bàn tay nhỏ bé của nàng ta đang nắm chặt chiếc khăn tay hoa mai trắng của mình.

Thái hậu đã chuyển sự nghi ngờ sang nàng ta rồi.

Sau khi họ đi khỏi, ta ngồi trên giường, thở phào nhẹ nhõm. Nếu không phải ta nhẫn tâm ra tay, khiến bản thân cũng trúng độc, chưa chắc đã có thể qua mắt mụ Thái hậu hồ ly già này.

Thái hậu là loại người cơ mưu ra sao, Hà chiêu nghi hẳn là biết rõ, trong cung có những người nhìn bề ngoài rất khả nghi, nhưng thật ra chẳng có gì đáng ngại, cũng có những người nhìn bề ngoài vô hại, nhưng lại có thể là kẻ đáng sợ nhất chốn thâm cung này.

Tuy Thái hậu đã bỏ qua ta, nhưng sóng gió từ chuyện này vẫn chưa lắng xuống. Thuộc hạ của cả hai bên đều đã chết, manh mối hoàn toàn bị gián đoạn. Thái hậu đành xả nỗi tức giận lên Ý tần trước, dù sao những thứ đồ kia đều do nàng ta mua từ bên ngoài cung về, thậm chí còn cố tình mặc cho Hoàng thượng xem, rõ ràng chẳng coi Thái hậu ra gì.

Ý tần bị Thái hậu sai người đánh ba mươi trượng rồi lập tức nhốt vào lãnh cung. Tất cả cung nữ của nàng ta đều bị phạt hai mươi trượng, khấu trừ bổng lộc nửa năm, phân đến cán y cục, thái giám thì bị phân đến tạp dịch phòng.

Hành động này của Thái hậu chấn động cả hậu cung, ai cũng nơm nớp lo sợ, lòng người hoang mang.

Lúc này, ta đứng dưới vầng mặt trời gay gắt, cơ thể còn chưa khỏe hẳn, giờ là tháng Chín, đương lúc ngày hè đang thịnh. Ta đứng bên ngoài cửa ngự thư phòng suốt buổi sáng, không uống một ngụm nước. Ta siết chặt nắm tay, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Ta nhất định phải bắt Hoàng thượng ra ngoài.

Ta khó khăn lắm mới xây dựng được mọi thứ như ngày hôm nay, bây giờ giữa đường đứt gánh sẽ khiến ta tay trắng.

Ta nuốt nước bọt một cách khó khăn, chợt phát hiện họng mình khô khốc, ngứa rát khó chịu, cứ như có bụi gai đang tắc nghẹn trong đó, đau đớn vô cùng. Mặt trời như đang ở ngay phía trên, dính lên đầu ta, ánh dương chói chang tới nỗi ta không mở được mắt, môi khô miệng khát, mồ hôi thấm ướt cả lông mi, khung cảnh phía trước bắt đầu nhòe dần.

Bùi công công bước ra.

Ta yếu ớt hỏi: “Hoàng thượng vẫn không chịu gặp ta?”

Bùi công công không đáp, có nghĩa là thừa nhận, nhưng lại nói nhỏ với ta: “Nương nương, kiên trì thêm chút nữa, gia gia thấy Hoàng thượng đã mủi lòng chút rồi.”

Ta hạ thấp giọng, thều thào: “Đa tạ công công.”

Bùi công công mỉm cười: “Nương nương là người có nghị lực, nhất định sẽ làm nên chuyện lớn, gia gia nhìn người rất chuẩn.”

Đầu ta đau nhức vô cùng, miễn cưỡng nhếch miệng cười.

Ta tiếp tục đợi, nhưng rồi phải đợi suốt buổi chiều. Ta đứng đây từ sáng, cả ngày chưa ăn chút gì, cũng chưa uống một ngụm nước, trong khi đó bản thân vừa trúng độc, sức khỏe đã không tốt, nay đứng phơi nắng cả ngày trời, cơ thể chỉ chao đảo chực ngã.

Dường như ta không thể nào nhìn rõ khung cảnh mặt trời xuống núi đằng xa, chỉ cảm thấy xung quanh là mảng đỏ nhạt nhòa hỗn loạn.

Tiểu Ngư tiến tới đỡ ta: “Nương nương, hay người về nghỉ một lát đã.”

Ta gạt tay nàng ấy ra, không được, ta nhất định phải khiến Hoàng thượng hồi tâm chuyển ý.

Tiểu Ngư đứng một bện, lòng lo lắng.

Bùi công công đi ra mấy lần xem tình hình của ta, ánh mắt khấp khởi. Nhưng ta phát hiện, có lúc, ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngư. Ông ta đã gần năm mươi, nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt, đôi mắt lúc nheo lại hệt như một con chuột xám gầy guộc. Ánh mắt ông ta như hai viên trân châu lăn lộc cộc trên người Tiểu Ngư, xoay một vòng rồi mỉm cười rời đi.

Ta không có thời gian nghĩ ngợi mấy chuyện này, mặt trời nóng rực, sắp thiêu rụi ta rồi.

Mắt thấy vầng tà dương từ từ lặn xuống, ta không tin Hoàng thượng lại nhẫn tâm với mình như thế.

“Nương nương…” Tiểu Ngư lại tiến lên.

“Lui!”

Đầu ngón tay găm vào lòng bàn tay, đau đớn giúp ta duy trì sự tỉnh táo, ta cần phải tiếp tục kiên trì, ta không tin Hoàng thượng lại nhẫn tâm với mình như thế?

Nhưng ta bỗng cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nhẹ dần, giống như sắp bay vào hư không. Ánh tà dương cuối cùng đã bị rặng núi phía xa nuốt trọn từng chút, từng chút một. Ta hoa mày chóng mặt, toàn thân mềm nhũn.

Đúng lúc sắp ngã xuống, có người vươn tay đỡ lấy ta, dưới ánh chiều tà cuối cùng còn sót lại, ta đã nhìn thấy đôi mắt hắn.

Trong đó hiện lên sự lo lắng.

“Nàng hà tất phải làm khổ mình thế này?”

Giọng nói của hắn khàn khàn trầm thấp, là giọng nói quen thuộc lâu lắm rồi ta mới được nghe. Ta đột nhiên cảm thấy một luồng ấm áp sắp phun trào trong lòng. Ngay đến bản thân ta cũng không biết đây là mơ hay thực, trong tiềm thức, ta luôn luôn tin rằng, hắn sẽ không bao giờ bỏ rơi mình.

Ngày xưa khi bị Tiểu Lệ đuổi ra khỏi vương phủ hay là khi bị nhốt trong lãnh cung, ta đã từng tuyệt vọng, nhưng bây giờ ta vẫn cứ tin tưởng hắn.

Ta vươn tay chạm vào gương mặt hắn, mấp máy bờ môi khô nứt: “Cuối cùng người đã chịu ra…”

Trước mắt bỗng tối sầm, ta lập tức chìm vào cơn mê.

Hoàng thượng đang bón thuốc cho ta, cử chỉ hết sức dịu dàng.

Ta yên lặng ngắm nhìn hắn, nhưng hắn không nhìn ta, chỉ chăm chăm vào chiếc thìa. Cuối cùng, ta chặn miếng cháo hắn đưa tới: “Hoàng thượng, người vẫn trách thần thiếp sao?”

Hắn đặt thìa vào trong bát, khẽ nói: “Ý chí của nàng quá mạnh mẽ, trẫm đấu không lại.”

Ta mỉm cười, ngả người qua làm nũng, ôm lấy cánh tay hắn.

“Đừng nghịch nữa, cơ thể nàng còn yếu lắm.” Hắn đỡ lấy ta.

Ta cười nói: “Có Hoàng thượng ở bên thần thiếp, thần thiếp nhất định sẽ bình phục rất nhanh.”

Hoàng thượng đặt bát sang một bên, đứng dậy thờ ơ nói: “Nàng nghỉ ngơi trước nhé.”

Ta không thể bỏ qua cơ hội lần này, liền giữ tay hắn: “Hoàng thượng, mấy hôm trước thần thiếp thực sự sắp chết đến nơi. Lúc đó thần thiếp nghĩ, nếu trước khi chết mà chưa gặp được Hoàng thượng một lần thì thiếp sẽ cảm thấy dằn vặt biết bao. Lần đó thần thiếp đã sai rồi, nhưng Hoàng thượng biết thần thiếp suýt chết mà thật sự không thương thần thiếp một chút nào sao?”

Ta nước mắt lưng tròng.

Mãi sau, hắn cuối cùng đã chịu quay lại, ngồi xuống nhìn vào ta.

Ta vuốt ve gương mặt hắn, xót xa nói: “Hoàng thượng, người gầy đi mất rồi.”

Hắn thật sự đã gầy hẳn so với trước.

Hắn im lặng nhìn ta chăm chú, hồi lâu mới lên tiếng: “Có lúc trẫm thật không hiểu nổi câu nào nàng nói là thật, câu nào là giả.”

“Câu nào thiếp nói mà Hoàng thượng tin là thật thì đó là thật.” Ta nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của hắn.

“Vậy ư?” Hắn bình tĩnh nhìn ta.

“Câu vừa rồi thần thiếp nói là thật, câu trước đó thiếp nói cũng là thật, câu trước trước đó cũng là thật nốt!”

Hắn nhìn ta thật lâu, dường như cuối cùng đã chịu thỏa hiệp, lại bê bát cháo bên cạnh lên, hỏi: “Nàng ăn nữa không?”

Ta cười nói: “Hoàng thượng bón cho thần thiếp thì thiếp sẽ ăn.”
Bình Luận (0)
Comment