Đánh nhau với cái chổi không phải là A Ly ngu ngốc mà vì cái chổi này bắt nạt tiểu thú quá đáng.
A Ly tập trung cao độ, quyết tâm đuổi theo cái chổi đáng ghét này, nhưng so ra nàng hơi ở thế yếu, hai bên cứ người cắn một ngụm, ta một đánh một cái, chiến đấu thực sự rất kịch liệt.
Cốc Nhiễm nhìn bộ dáng nổi bão của A Ly mà buồn cười, khuôn mặt phút chốc sáng bừng, hắn nghĩ hắn có nên bỏ qua mong muốn bóp chết nàng hay không? cho dù nàng muốn giả ngu cả đời, hắn cũng không có kiên nhẫn chơi đùa với nàng cả đời, bởi lẽ đời sống của nàng quá ngắn ngủi mà hắn thì lại dài đăng đẳng, cho nên hắn cần tận dụng thời gian mà bóc dần lớp mặt nạ ngụy trang của nàng.
“Đều dừng tay đi.” Thanh âm của Cốc Nhiễm không lớn không nhỏ nhưng đủ tác dụng để làm cái chổi dừng lại, chỉ có A Ly không cam lòng, vẫn tiếp tục chiến đầu.
Ai bảo ngươi dám ăn hiếp ta. Ai bảo ngươi ngăn cản việc chạy trốn của ta. Phải đem ngươi xé thành từng mảnh. A Ly cảm giác có một lực lượng mạnh tới chín trâu mười hổ kéo nàng lên, mà hoàn hảo sao, đó lại chính là cái tay của Cốc Nhiễm.
Xách thân mình A Ly lên, trong mắt Cốc Nhiễm hàm chứa ý cười dịu dàng
“Ta quyết định, ta không thể giết ngươi, ta cũng không ép ngươi, ta muốn cho ngươi ở bên cạnh ngươi, nhưng mà ngươi yên tâm, ta không để ngươi chết là vì ta muốn cho ngươi sống không bằng chết”
Đây là cầm tù, là muốn đem A Ly giam cầm suốt đời bên cạnh hắn, một tấc cũng không rời.
A Ly hừ lạnh một tiếng, nâng lên chân trước lên bóp cổ Cốc Nhiễm, tiếc rằng hai móng của nàng không bao hết cổ của hắn, ngược lại móng vuốt bén nhọn lại đâm vào cổ hắn, máu trào ra mà Cốc Nhiễm mặt không chút thay đổi.
“Ngươi muốn đùa giỡn thế nào, ta cũng tùy ý ngươi, cho dù ngươi muốn đại náo thiên giới, ta cũng sẽ cùng với ngươi, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta” Cốc Nhiễm nhìn chằm chằm A Ly, để mặc nàng phát tiết.
Hai móng suy sụp rũ xuống, A Ly thần sắc phức tạp hỏi “ vì sao?”
“Bởi vì nhàm chán, bởi vì tám ngàn năm cô tịch” Cốc Nhiễm cũng không xác định được đây có phải là đáp án.
Cốc Nhiễm cảm thấy rất tịch mịch, mang theo một đoạn thời gian trống rỗng, hắn đã quen với những chuỗi ngày vô vị nhưng từ khi A Ly xuất hiện đã mang đến cho hắn không ít lạc thú, cũng vì thế hắn không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Ánh nhìn của A Ly cũng trở nên ảm đạm, di dời tầm mắt khỏi cái cổ của Cốc Nhiễm, thân mình cũng rũ xuống, không còn giãy dụa nữa.
“Ngươi cũng đừng hối hận.”
Ngữ khí của A Ly y như giọng điệu của Thiên Quân nói trước khi rời đi, nếu quá cố chấp, chắc chắn sẽ khổ.
“Không hối hận.” Cốc Nhiễm vui vẻ tiếp nhận khiêu chiến.
“Đừng chắc chắn quá, nếu có một ngày ta thực sự rời khỏi thì sao?” A Ly vẫn không phục.
Cốc Nhiễm hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu ngươi rời khỏi thì làm cho ta mù hai mắt, từ đó không còn nhìn thấy ngươi nữa, như vậy chẳng phải ngươi sẽ an tâm hơn?”
A Ly thế này mới vừa lòng.
“Thiên Quân muốn rửa sạch đục khí trên thiên giới, mà việc uống rượu là do ngươi bày trò trước, ta không cần biết, ngươi tự mình giải quyết đi” A Ly nhẹ nhàng phân phó.
“Chuyện này không cần ngươi phải lo” Cốc Nhiễm không buông A Ly ra mà xách nàng như xách một mớ cá mới mua ở chợ về, A Ly cũng biết phản kháng vô dụng cho nên cũng tùy ý hắn đùa giỡn.
“Sao Chổi tinh quân, chuyện này đành phải là phiền ngươi” Cốc Nhiễm nói.
Sao Chổi tinh quân? Phản ứng đầu tiên của A Ly là xoay người nhìn kẻ vừa đối đầu với mình.
Chỉ thấy cái chổi run lên, một đạo hồng quang bắn ra, ngay sau đó hắn liền biến thành hình người, một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi, dáng hình y như nguyên hình: vừa gầy vừa cao, trên mặt có vài vết xước, không nghi ngờ gì, đó là kiệt tác của A Ly, mái tóc của hắn đen xài, so với chúng tiên luôn bày ra tư thế đạo mạo thì khác biệt vô cùng.
Quả nhiên là đệ nhất xui xẻo của thiên giới, Sao Chổi tinh quân là chổi tinh, trăm ngàn năm qua việc vệ sinh ở thiên giới đều do hắn phụ trách, càng vất vả công lao càng cao nên được phong là tinh quân, tuy nhiên có thêm tên gọi Sao Chổi là vì hắn tiếp xúc với vật bẩn lâu ngày nên hấp thu không ít khi xui, vì vậy phàm là vật gì bị hắn dính qua đều không hay ho gì, chuyện này ở nhân gian đồn đại rất nhiều, A Ly đương nhiên cũng có nghe qua.
Không thể tưởng tượng được vừa rồi nàng còn cùng sao chổi này trải qua nhiều tiếp xúc như vậy, như thế không phải là xui xẻo lớn rồi sao? Xui xẻo lớn? hừ, là Cốc Nhiễm, nhất định là vậy, ô…ô
“Oa oa oa oa oa oa...sao chổi kia, ngươi không việc gì lại giả làm cây chổi làm chi” A Ly la lên cực kỳ bi thảm, thân mình bắt đầu không an phận mà vặn vẹo, tựa hồ như muốn thoát khỏi tay Cốc Nhiễm mà tiếp tục chiến đấu với Sao Chổi tinh quân.
Sao Chổi tinh quân liếc mắt nhìn A Ly nói “ bản tinh quân là phụng mệnh Thiên Quân đến hỗ trợ Cốc Nhiễm tiên quân quét dọn thiên đình”
Khi Sao Chổi tinh quân nhận được lịnh đến Thiên Nguyên điện thì Thiên Quân còn ở đó, vì thân phận của hắn không thể tiến vào đại điện nên đành hóa về nguyên hình ở bên ngoài đánh một giấc chờ khi hạ triều, không ngờ ngủ quên liền bị A Ly ngậm vào.
Thiên Quân tuy phạt Cốc Nhiễm và A Ly quét tước thiên đình nhưng cũng không thực sự muốn cho Cốc Nhiễm thân phận cao quý đi làm chuyện này, cho nên nói là Sao Chổi tinh quân đến hỗ trợ hắn, thật ra người ra tay quét dọn là Sao Chổi tinh quân mới đúng.