“Nghe nói Cốc Nhiễm Tiên Quân thu lưu một tiểu thú cho nên Phù Phong đến nhìn thử xem, nhưng mà tiểu thú này lại nhe răng múa vuốt với Phù Phong, dường như nó không thích Phù Phong a” Tô Phù Phong cười dịu dàng, tiến đến gần, thắt lưng nhiều màu tung bay phiêu dật. A Ly thấy nàng đến gần càng phát ra cảm giác sợ hãi, còn Cốc Nhiễm thì không hiểu lắm cử động của nàng.
“E là nhìn thấy sinh ra có chút khiếp đảm” Cốc Nhiễm lên tiếng rồi lại đưa tay nhéo nhéo thân hình A Ly, ý bảo nàng im lặng, đứa nhỏ này, ngày thường đâu có như thế.
“Nghe nói tiên quân đặt tên cho nàng là A Ly?” Tô Phù Phong vẫn tươi cười nhìn A Ly, vì thể hiện sự thân mật còn đưa tay trêu chọc A Ly, không ngờ A Ly lại cắn chặt ngón tay của nàng, nháy mắt toàn thân đau đến phát run. Tô Phù Phong bật kêu thành tiếng, muốn rút tay lại nhưng nghĩ có tiên quân ở đây, sợ ảnh hưởng đến hình tượng nên đành từ bỏ.
A Ly không thích Tô Phù Phong, thậm chí là chán ghét.
Cú cắn của A Ly đối với thần tiên mà nói thì ngoài trừ đau cũng không có gì đáng lo, nhưng Tô Phù Phong lại bày ra dáng vẻ nhu nhược như là bị trúng kịch độc, cả người xụi lơ, bộ dáng điềm đạm đáng yêu. Nàng chờ mong tiên quân sẽ đến đỡ mình, bởi vì đã lâu hai người không có gần gũi thân thiết nhưng Cốc Nhiễm lại không có tiến lên đỡ nàng mà đang nghiền ngẫm hành vi khác thường của A Ly.
“Ngươi đã không thích nàng, như vậy chúng ta không cần thấy nàng là được” Cốc Nhiễm xon đầu A Ly rồi ôm nàng rời khỏi đại điện, hoàn toàn không để ý tới Tô Phù Phong còn nằm trên mặt đất chờ hắn đến thương hương tiếc ngọc. Thực làm cho người ta tò mò, rốt cuộc thái độ của Cốc Nhiễm đối với Tô Phù Phong là như thế nào?
“Vì sao ta lại không bằng một con tiểu thú chứ?” Tô Phù Phong nhìn chằm chằm bóng dáng của Cốc Nhiễm, thì thào tự hỏi.
“Chẳng lẽ….là nàng?” Tô Phù Phong đột nhiên biến sắc.
Nửa giờ sau trong Kim Dao tiên phủ có một bóng hình xinh đẹp vội vã xông vào.
“A Ly, A Ly, sao lại khéo như vậy, gọi lửng chó này là A Ly? Tịnh Vũ Tiên Quân, không phải là A Ly thật chứ? Nàng không chết?”
Tô Phù Phong đứng phía sau Tịnh Vũ tiên quân, không còn dáng vẻ mềm mại như khi đối mặt Cốc Nhiễm, giọng điệu cũng cứng rắn hơn.
Tịnh Vũ chuyển xe lăn quay lại, ánh mắt sắc bén mang lam quang bắn về phía Tô Phù Phong, làm cho nàng cảm thấy toàn thân rét lạnh và đau đớn.
“Ách…tiểu tiên cũng vì tình thế cấp bách, thỉnh tiên quân bao dung cho lời nói bất kính của tiểu tiên” Tô Phù Phong tự trách bản thân vừa rồi nóng giận đã quên mất người trước mắt là chiến thần cả thiên giới phải kính nể, nếu Tịnh Vũ tiên quân muốn giết nàng thì e rằng chỉ ánh mắt vừa rồi cũng đủ cho nàng đầu thai chuyển kiếp.
“Lửng chó kia đúng là Cốc Nhiễm mang từ Viêm Châu về, năm đó A Ly quả thật đã chết, không phải Tô gia các người cũng có ăn thịt của nàng sao?” Tịnh Vũ không chút để ý tới nội tâm rối rắm của Tô Phù Phong.
“Ta thấy lửng chó chỉ là một tiểu thú bình thường, thậm chí một chút pháp lực cũng không có, A Ly là thần thú thượng cổ chân thân đương nhiên không phải hình dáng này, nhưng mà tiểu tiên nghe tới tên A Ly thì có chút mẫn cảm, cho nên mới vội vàng tới phủ đệ của thượng tiên để hỏi” Tô Phù Phong âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, nếu cả Tịnh Vũ tiên quân cũng chứng thật lửng chó kia không phải là A Ly năm đó thì nàng có gì mà phải lo lắng nữa?
“Thúc thúc khó khăn lắm mới để bụng tới một chuyện nào đó, nếu hắn đã thích lửng chó kia, vậy cứ để nó theo hắn, tin tưởng ngươi so với ta càng hi vọng thấy thúc thúc vui vẻ nhiều hơn, có phải không?” Khuôn mặt của Tịnh Vũ không chút biểu tình nào, ý tứ rất rõ ràng, chuyện này hắn cũng không cần phải nhiều lời.
“Dạ”
Tô Phù Phong không dám nhiều lời, vội đám ứng, nàng còn chưa xuất giá cho nên vẫn phải cung kính với Tịnh Vũ.