Tra Thú Hoàn Lương Ký

Chương 90

Ngũ hành đạo sĩ thiếu Kim đạo sĩ liền trở nên khiếm khuyết, lúc này bọn hắn cũng đã phát hiện ra A Ly không phải là yêu mà là phàm nhân có chút pháp lực.

Thủy đạo sĩ vẻ mặt khó xử nói với Cung Vân Trường “ điện hạ, nữ hài này không phải yêu, đạo sĩ chúng ta không thể giết người, chỉ giết yêu, cho nên…”

“Để đó cho ta” Cung Vân Trường đưa mắt đánh giá A Ly, xem ra nàng vẫn luôn diễn trò, thì ra cũng có chút năng lực, hắn muốn đánh cuộc xem nàng rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.

“Ngươi ngươi ngươi... Ngươi muốn làm gì” A Ly thấy Cung Vân Trường mắt lộ sát ý, vừa chỉ tay vào hắn vừa liên tục lui ra phía sau.

“Giết ngươi.” Cung Vân Trường nói xong, bước đi như bay, đã xuất hiện trước mặt A Ly, kiếm pháp sắc bén, quyết tâm lấy mạng nàng.

A Ly biết Cung Vân Trường khó chơi, nên luôn tìm cách trốn tránh, không dám đánh trả. Ngũ hành đạo sĩ cũng nhân cơ hội này mà liên thủ thi pháp, tạo thành trận pháp để đối phó với Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không không biết phải làm gì, đạo sĩ không ở trong phạm vi hắn có thể công kích, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ dùng kết giới đối phó hắn.

“Mọi người, không thể để cho người ngoài ăn hiếp bất kỳ ai trên Ngũ Hành sơn chúng ta” sói cha đem sói con nhét vào ngực sói mẹ, hô to rồi dẫn đầu đám yêu tinh xông lên, vây quanh Cung Vân Trường. A Ly thấy thế cười một tiếng, cầm tặc trước cầm vương, mọi người làm quá đúng, Cung Vân Trường chắc sẽ lúng túng khi đối phó với đám yêu quái, bởi vì mấy đạo sĩ kia đang bận đối phó Tôn Ngộ Không rồi.

Ngũ hành đạo sĩ bày xong trận pháp thì cùng hô một tiếng “ đi”, mây đen phút chốc che kín bầu trời, ùn ùn hạ xuống, làm cho người ta cảm thấy như đang bị  thái sơn đè xuống.

Tôn Ngộ Không gấp đến mức nhe răng trợn mắt, phải làm sao đây, hắn vốn bị đè dưới Ngũ Hành sơn, lại bị Ngũ Hành trận pháp vây khốn, đúng là họa vô đơn chí. Bái thiếp phong ấn của Như Lai Phật Tổ trên đỉnh núi đột nhiên tỏa kim quang chói sáng, như là cấp thêm sức mạnh cho ngũ hành đạo sĩ,  kết ấn kim sắc hình thoi càng lớn hơn, ngay cả nhóm yêu quái cũng bị lực lượng của Ngũ Hành kết ấn mà kinh sợ, kẻ tu vi thấp đều bị đánh hiện nguyên hình, còn lại vài tên tu vi cao hơn thì đang cố sức chống đỡ, bản thân còn lo chưa xong nên không nghĩ tới chuyện vây đánh Cung Vân Trường nữa.

Lúc này chỉ có A Ly không bị ảnh hưởng, nhưng tay chân luống ca luống cuống, không biết nên làm thế nào, mà Ngũ Hành kết ấn đã đánh về phía Tôn Ngộ Không, đột nhiên một đạo kim quang lóe lên từ người Cung Dạ Kỳ, đánh bay Ngũ Hành kết ấn. Ngũ hành đạo sĩ nghẹn họng trân trối, nhìn Cung Dạ Kỳ đang nằm trên mặt đất, không biết là sống hay chết.

“Trên người hắn lại có tiên khí hộ thể” Thổ đạo sĩ dường như có chút kiêng kị, bọn họ tu đạo nên luôn có sùng kính thần tiên mà trên người Cung Dạ Kỳ lại có tiên khí cho nên trong lòng bắt đầu đắn đo.

“Mặc kệ Cung Dạ Kỳ hắn là thần thánh phương nào, hôm nay các ngươi phải lấy bằng được Định Hải thần châm cho bổn điện hạ”. Cung Vân Trường lớn giọng ra lệnh, kề kiếm lên cổ Thổ đạo sĩ, ý tứ rất rõ ràng, nếu bọn họ lâm trận lùi bước thì sẽ mất mạng. Đạo sĩ không giết người nhưng Cung Vân Trường hắn có thể giết đạo sĩ.

“Các ngươi muốn Định Hải thần châm để làm gì?” Tôn Ngộ Không hỏi

“Ngươi không cần biết.” Cung Vân Trường thái độ ngạo mạn.

Tôn Ngộ Không cười khan một tiếng, không nói gì nữa.

Ngũ hành đạo sĩ lại bày trận, lần này là dùng hết toàn lực. Ngũ Hành kết ấn hơi thở cường đại làm cho đám yêu tinh phải nhượng bộ lui binh, chỉ còn A Ly đứng bên cạnh Cung Vân Trường gấp đến đỏ mắt, phóng ngự phong chú về phía hắn.

“Ta muốn giết tên xấu xa như ngươi” A Ly lớn giọng mắng, khuôn mặt xinh đẹp cũng lấm lem.

“Tiểu nha đầu, nếu ngươi không phải là nữ nhân của Cung Dạ Kỳ thì bản điện hạ sẽ suy nghĩ mang ngươi về cung hầu hạ ta, tiếc là…”

Nói xong thở dài một hơi, Cung Vân Trường tuy rằng cảm thấy đáng tiếc khi giết A Ly nhưng hắn sẽ không nương tay, lại thêm nàng là nữ nhân của Cung Dạ Kỳ thì càng thêm quyết tâm. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, Cung Dạ Kỳ và nàng đều phải chết.

A Ly tuy có theo Tôn Ngộ Không và Ngũ Hành rèn luyện nên có chút pháp lực nhưng gặp phải cao thủ như Cung Vân Trường thì trở nên vô dụng, dù nàng có dùng ngự phong chú thì cũng là tay mơ, không làm ăn gì được.

Cho nên, A Ly chốc lát đã thua cuộc.

Khi kiếm của Cung Vân Trường phóng đến trước mặt A Ly thì thấy hắn hai mắt mở to, mà Cung Dạ Kỳ chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau lưng hắn, tay cầm Định Hải thần châm, một đầu đã đâm thẳng vào vị trí trái tim của Cung Vân Trường, xuyên thủng cả ngực.

“Ngươi…” Cung Vân Trường há mồm thở dốc, máu tươi trào ra, bộ mặt trở nên dữ tợn.

“Ngươi giết ta, có lẽ ta sẽ dễ dàng tha thứ, nhưng người ngươi muốn giết là A Ly thì ta không thể nào cho phép”. Ánh mắt của Cung Dạ Kỳ tựa hồ không có tiêu điểm, nhưng A Ly có thể cảm nhận được hắn đang quan sát nàng, tuy rằng nàng biết Cung Dạ Kỳ không nhìn thấy gì nhưng nàng vẫn đỏ mặt, cả người nóng lên, tim đập mạnh, một câu này của hắn làm cho lòng của nàng ấm áp.

“Huynh trưởng, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi như thế” Cung Dạ Kỳ sắc mặt đầy bi thương, rút Định Hải thần châm ra, mùi máu tươi tràn lan trong không khí, làm cho người ta muốn ói.

“Phanh ——” Cung Vân Trường ngã xuống đất, hai mắt mở to không cam lòng, dã tâm của hắn lại bị Cung Dạ Kỳ một chiêu đánh tan.

Cung Dạ Kỳ quỳ một gối xuống, thật lâu không lên tiếng. Rốt cuộc hắn cũng phải giết thân ca ca của mình, huynh đệ tương tàn, hắn cũng đã tự tay kết thúc ân oán giữa bọn họ. Lại vì một nữ nhân.

A Ly lúc này cũng không biết an ủi Cung Dạ Kỳ thế nào, nhếch miệng nói

“Thực sự không đúng...”

“Đừng nói xin lỗi, tất cả mọi việc đều do ta gây ra” Cung Dạ Kỳ đột nhiên nở nụ cười mệt mỏi nói.

Hắn vốn chỉ muốn lên Ngũ Hành sơn lấy Định Hải thần châm, hắn vốn muốn để cho A Ly chết nhưng sau khi lên núi, vì A Ly, vì chúng sinh hòa thuận mà thay đổi kế hoạch.

Ngũ Hành sơn yên tĩnh hài hòa, A Ly hồn nhiên, làm cho hắn rung động không rõ nguyên nhân, làm cho hắn không tự chủ được mà bị hãm sâu. Mọi người đều nói yêu quái tà ác nhưng đến Ngũ Hành sơn hắn mới phát hiện con người có dã tâm còn tà ác hơn yêu quái gấp trăm ngàn lần. Cuộc sống không tranh đấu trên Ngũ Hành sơn chính là điều hắn mong muốn cho dân chúng Vị Ương quốc.

Lúc này, A Ly đột nhiên nhớ ra chuyện gì, vội vàng xoay người kiểm tra miệng vết thương của Cung Dạ Kỳ thì phát hiện nó đang tự khép lại, dần dần lành hắn, chỉ còn dấu vết như cái móng tay. A Ly bừng tỉnh đại ngộ, vừa rồi nàng nghĩ Cung Dạ Kỳ sẽ chết thì hắn mở mắt bảo nàng đừng ồn ào thì ra là giả chết để tranh thủ thời gian cho vết thương lành lại.

“Ngươi sao có được Định Hải thần châm của Quy phụ?” A Ly lại hỏi

“Ta đã sớm phát hiện hắn giả chết a! Ha ha, lúc ấy ta cho rằng ta cũng bị mấy tên đạo sĩ thối kia đánh chết, cho nên lặng lẽ giao Định Hải thần châm cho hắn” Tôn Ngộ Không nghe A Ly hỏi như vậy thì đỏ mặt lên tiếng giải thích. Hắn là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không đại danh đỉnh đỉnh lại suýt chút nữa bị mấy tên đạo sĩ thúi đánh chết, thật sự là mất mặt mà.

Nếu không phải do Như Lai Phật Tổ…

Tôn Ngộ Không ngượng ngùng đổ lỗi cho Như Lai Phật Tổ, thực ra thì trong lòng cũng hiểu nếu lúc trước hắn đánh thắng con lừa trọc kia thì đâu đến nỗi bị giam ở đây.

“Cung Dạ Kỳ, ngươi rốt cuộc là loại người nào? Ngươi sao lại có tiên khí? Sao có thể tự làm lành vết thương? Mau nói cho ta biết” A Ly nắm  cánh tay Cung Dạ Kỳ hỏi liên tục, dù nàng phản ứng trì độn thì cũng nhận ra vấn đề.

Cung Dạ Kỳ lắc đầu, hắn cũng không biết.

Lúc này, Ngũ hành đạo sĩ thấy Cung Vân Trường đã chết cũng nháo nhào bỏ chạy xuống núi.

Đất trời tươi sáng trở lại, mấy đen tan hết, ánh mắt trời lại chiếu rọi khắp nơi. Một đóa tường vân cũng đang hạ xuống Ngũ Hành sơn, rời khỏi đám mây, Ngũ Hành kích động chạy tới vừa chạy vừa la

“Sao lại thế này sao lại thế này? Bầy trờ mây đen dày đặc, hại ta suýt chút nữa không tìm được đường về”

“Ách...”

Ngũ Hành nói xong mới để ý tình huống trước mắt, loạn cào cào, chỉ có một chữ thảm.

Lo liệu xong đám tang cho hổ thúc, mọi người đều buồn bực quay về ổ của mình, xem ra mấy ngày sắp tới sẽ không ai vui nổi. Hơn nữa Ngũ Hành sợ đám người Cung Vân Trường ở dưới núi sẽ xông lên đây, nên bắt đám yêu tinh thay phiên nhau tuần tra, phòng ngừa người lạ tới gây sự.

Ban đêm, trong núi rất yên tĩnh, Ngũ Hành đi đến cạnh Tôn Ngộ Không

“Thiên giới xảy ra chuyện lớn”

Tôn Ngộ Không ngẩng đầu, chờ Ngũ Hành nói tiếp

Ngũ Hành nhìn chung quanh, xác định không có tiếng hít thở của ai mới cúi đầu nói nhỏ và tai Tôn Ngộ Không “ trên đường ta đến thiên cung gặp được vài tiên hữu thần sắc kích động, giữ lại hỏi chuyện mới biết Tịnh Vũ tiên quân tạo phản, nên không dám tới Nam Thiên môn mà vội vàng quay về”

“Cái gì? Tịnh Vũ? Chính là chiến thần Thiên giới? là Tịnh Vũ bị tàn hai chân?” Tôn Ngộ Không ngạc nhiên kinh hô, chuyện này không thể không quan tâm a, chiến thần là bảo vệ sự bình an của Thiên giới mà nay lại làm phản là sao?

“Đúng vậy! Ta cũng không ngờ rằng sẽ là hắn! Hắn là cháu của Thiên Quân, là con Tây Vương Mẫu a” Ngũ Hành nói tới đây thì nghiến răng căm hận.

Tôn Ngộ Không thấy bộ dáng phẫn nộ của Ngũ Hành thì không khỏi buồn cười, dùng đầu đụng vào khủy tay hắn

“Ngươi chỉ là một sơn thần nho nhỏ, cần gì phải như thế, không phải Thiên giới toàn là thần tiên cao thủ sao? Thiên giới nhiều thiên binh thiên tướng như vậy, chẳng lẽ không bình loạn được phản đồ? ngươi đúng là lo bò trắng răng, mau quan tâm chuyện của A Ly thì tốt hơn”

Ngũ Hành trợn mắt nhìn Tôn Ngộ Không “ ngươi không phải người của Thiên giới nên không quan tâm chuyện này là đúng rồi. Ngươi nghĩ Tịnh Vũ tiên quân dễ dàng manh động tạo phản sao? Khẳng định là thời cơ chín muồi mới ra tay thôi, hơn nữa thượng cổ tà thần Xi Vưu cũng đã thoát khỏi phong ấn, ngươi nói là trùng hợp không? haizz, Thiên giới lần thật sự là đại loạn a”

Tôn Ngộ Không nghe nói Xi Vưu đã thoát khỏi phong ấn thì cũng biết tình thế nghiêm trọng hơn hắn nghĩ nhiều, vội vàng nói “ vậy thì nói nhanh lên, rốt cuộc là thế nào?”

Ngũ Hành thở dài một hơi, bắt đầu kể lại những gì hắn nghe được.
Bình Luận (0)
Comment